Chap 31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31

Anh đang làm việc thì có tiếng gõ cửa, bước vào không ai khác chính là cô ta. Cô ta đi đến vòng qua phía sau ôm anh nói " Mã ca bây giờ cũng  đã trể rồi mình cùng nhau đi ăn cơm đi anh, anh đừng có lo làm việc mà không để ý đến sức khoẻ như vậy chứ!" cô ta như cô vợ mà trách anh sao không chăm lo tốt cho bản thân vậy!
Anh mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô nói " Được rồi, vậy thì chúng ta đi ăn thôi, sau đó anh sẽ đưa em đi dạo có chịu chưa?" anh cũng muốn ra ngoài dạo một chút, cô ta mừng rỡ mà vui vẻ nói " Thật sao Mã ca, vậy thì chúng ta mau đi thôi!" nói rồi cô ta kéo tay anh đi nhanh ra ngoài, anh cũng bất đắc dĩ mà để mặc cho cô kéo tay ra ngoài.

Sau khi ăn xong anh như lời hứa mà chở cô đi dạo xung quanh, sau khi đưa cô về tới trước chung cư thì anh lái xe quay lại công ty, Anh vừa qua khỏi cua quẹo lại thấy túi xách của Dương Lục Trà vẫn còn ở trên xe nên anh một lần nữa quay lại khu chung cư để đưa túi xách cho cô.
Nhưng vừa đến nơi anh lại bắt gặp cảnh cô đang giằng co với hai người đàn ông, một tên lại tán cô một cái khiến cho cô phải ngã xuống đất, lại muốn kéo cô đi nhưng cô không chịu cố gắng giãy dụa, anh nhanh chóng xuống xe đi về phía cô.

" Các người làm gì vậy!!" cô ta nghe thấy tiếng anh thì gào khóc " Mã ca mau cứu em, họ muốn bắt em đi!" . Hai tên đó thấy anh đi tới thì nhanh chóng lên xe của mình bỏ chạy, một tên không bịt mặt đã để anh thấy được. Nhưng bây giờ anh không để ý, anh vội tới đỡ cô dậy " Em có sao không " anh lo lắng hỏi, cô ta lại nức nỡ nói "Mã ca anh đến thật tốt quá, Mã ca em rất sợ, em.....! Chưa nói xong cô ta đã ngất xỉu, anh thấy vậy thì nhanh chóng bế cô ta lên xe, đi đến bệnh viện.
Khi cô ta tĩnh dậy thì trời cũng đã tối, anh nhấn nút thông báo cho bác sĩ đến, rồi nắm lấy tay cô nhẹ giọng nói " Không có việc gì rồi, bác sĩ chỉ nói em do bị hoảng sợ mà ngất xỉu thôi, nghĩ ngơi một chút là được". " Mã ca... Nếu không có anh em thật sự không biết phải làm sao nữa, Mã ca em rất sợ!" Cô ta không nói gì nữa mà lại rơi nước mắt trong cô lúc này rất yếu đuối khiến cho ai nhìn vào cũng muốn che chở.

Anh lau đi nước mắt cho cô nói " Đừng sợ nữa có anh ở đây rồi " cô ta ôm chặt lấy anh, anh cũng vòng tay ôm lại.
Một lúc sau thì ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, cô ta càng ôm chặt anh hơn " Mã ca.....!" anh xoa đầu cô nói " Không có gì chỉ là bác sĩ đến khám cho em thôi mà " anh đặt cô nằm xuống rồi đi ra mở cửa.
Nhưng anh lại không biết chính là lúc anh vừa quay lưng đi thì trên mặt cô ta lại xuất hiện một nụ cười thâm hiểm chứ không phải là vẻ mặt yếu đuối sợ hãi khi nảy nữa...!
Bác sĩ đến khám lại cho cô một lần rồi dặn dò " Không có việc gì đáng ngại chỉ cần nghĩ ngơi cho tốt, đứa bé trong bụng cũng rất khoẻ mạnh ". Anh nghe bác sĩ nói thì không khỏi bàn hoàng, cả cô ta cũng vậy, anh nghi ngờ mà hỏi lại lần nữa " Ông nói gì có thể lập lại lần nữa không?". Bác sĩ có chút ngạc nhiên khi anh hỏi cứ tưởng là do anh quá vui mừng nên cũng cười mà lập lại " Anh không biết gì sao, cô ấy đã mang thai hơn một tháng rồi đấy, anh sắp được làm cha rồi" bác sĩ vỗ vỗ vai ai rồi cũng đi ra ngoài.
Anh vẫn chưa hết bàn hoàng về những điều bác sĩ vừa nói, có thai, làm cha sao, chuyện này ngoài sự mong đợi của anh, anh không nghĩ tới anh và Dương Lục Trà sẽ có con. Chẳng lẽ là lần say rượu hôm đó sau.
Cô ta thấy anh im lặng như vậy thì bàn tay giấu trong chăn khẽ siết chặt lại, mà cô cũng không ngờ đến là mình sẽ mang thai, cô không thấy vui mà lại càng sợ hãi hơn, cô biết chắc chắn đứa bé trong bụng mình không phải là con của anh, vì hôm đó khi anh say rượu chỉ là hai người ngủ chung chẳng có xảy ra chuyện gì cả, vậy thì chỉ có thể là của ông ta thôi.

Không được cô không thể nào cho anh biết được là đứa con này không phải của anh, nếu không bao nhiêu công sức của cô đều đỗ sông đỗ biển, dù sao cũng chỉ có cô mới biết được sự thật này, vậy thì cứ theo đó mà làm thôi.
Cô ta bỗng nhiên khóc lên giả vờ đáng thương nói " Mã ca anh không cần lo lắng, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm gì đâu, đây đều là do em tự nguyện, em chỉ xin anh đừng bỏ rơi em thôi!". Anh nghe cô khóc thì mới hoàn hồn thấy mình cũng hơi thái quá nên đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng nói " Ngốc quá, sao anh bỏ mặt em được, đây cũng là con của anh mà anh nhất định sẽ chăm sóc cho em và con mà!".

Cô ta cũng ôm lấy anh " Mã ca lời anh nói có thật không, anh đừng có gạt em đó.". Anh nhẹ gõ đầu cô " Anh gạt em làm gì!" cô ta ngước lên hôn anh một cái sau đó nói " Mã ca , em yêu anh". Anh cũng mỉm cười mà đáp " Ừ! Anh cũng yêu em!" ( tao khinh..!)
Sau đó anh đỡ cô nằm xuống lại nghe cô nói "Mã Ca em muốn về nhà" anh nhẹ giọng nói " Được chờ em truyền xong chai nước biển này là có thể về rồi, bây giờ em mau ngủ một chút đi". Cô ta nắm lấy tay anh " Mã ư anh đừng có đi đâu nha". Anh gật đầu nói " Được anh sẽ ở ngay bên em mà, mau mgủ đi " nói xong lấy ghế ngồi xuống cạnh cô, cô ta giả vờ rất ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại ngủ.
Sau khi cô ta ngủ thì nụ cười gượng trên môi của anh cũng vụt tắc. Thay vào đó chính là sự lo lắng, khó chịu và hoang mang, tại sao khi biết Dương Lục Trà có con của anh nhưng anh lại không cảm thấy vui mà chỉ cảm thấy ngực mình bị cái gì đó đè nặng thật khó chịu. Tại sao lúc này anh lại nghĩ đến Đinh Trình Hâm , nếu như cậu biết được sự thật này thì sẽ phản ứng ra sao đây....!
Anh nhìn cô một chút rồi đứng lên đi đến gần cửa sổ lấy ra một điếu thuốc, anh rất ít khi hút thuốc nhưng khi anh cảm thấy thật bế tắc hay mệt mỏi không biết phải làm gì thì anh mới hút thuốc để giúp cho cảm thấy thoải mái và tĩnh táo hơn, đây cũng là cách giúp anh bình tĩnh mà suy nghĩ.
" Mã ca.." anh đang ngồi thì thấy cô thức nên đi về phía cô " Em thấy sao rồi ". " Em khoẻ hơn rồi, chúng ta về nhà được không anh, em không muốn ở trong này nữa" cô ta nắm lấy tay anh mà làm nũng " Được, vậy em ở đây chờ anh đi làm thủ tục xuất viện sau đó sẽ đưa em về". Cô ta gật đầu, nhìn bóng anh khuất dần cô ta mới lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó.
' Người đẹp anh nghe đây'
Cô ta tức giận nói " Người của ông làm việc kiểu gì vậy dám ra tay mạnh như vậy, bây giờ mặt tôi vẫn còn đau này!".
' Đừng nóng giận, nếu tụi nói không ra tay thật thì làm sao giúp cho Mã Gia Kỳ tin tưởng được đây!'
Cô ta im lặng sao đó lại nói " Ông phải làm chuyện này cho kín đáo một chút, tôi chắc sau vụ việc lần này Mã Gia Kỳ chắc chắn sẽ cho người điều tra đấy " cô sợ Mã Giă sẽ biết được mọi chuyện điều do cô sắp đặt sẳn.
' Người đẹp em yên tâm đi, anh sẽ cho người giàn xếp ổn thoả chuyện này, sẽ không ai biết đâu!'
Cô cũng yên tâm khi ông ta nói vậy, vì cô biết ông ta có giao tình với mấy tên xã hội đen cũng rất tối, nghĩ nghĩ sao đó cô ta lại nói " Ông hãy giải quyết cho xong đi, mà tốt nhất nên trút hết mọi chuyện lên đầu Đinh Trình Hâm đi, khi đó tôi sẽ có lợi hơn, nhanh chóng đuổi được cậu ta đi.
' Người đẹp em đúng là qủy kế thâm độc, nhưng mà tôi lại rất thích, nhưng mà nên nhớ đừng có giở trò sau lưng tôi nếu không kết cục của cô sẽ không mấy tốt đẹp đâu!" Sau đó là một tràn cười ngạo mạn của ông truyền trong điện thoại, cô ta nắm chặt chiếc điện thoại.
Bên ngoài có tiếng mở cửa, cô ta nhanh chóng tắt điện thoại, anh đi vào hỏi " Em nói chuyện với ai vậy ". Cô ta cười nói " Không có gì chỉ là người ta gọi nhằm thôi". Anh cũng không để ý mà đi đến dìu cô " Được rồi vậy chúng ta về thôi ". Cô ta để cho anh dịu sau đó hai người cùng đi ra ngoài.
Cô ta cảm thấy không cam tâm khi phải chịu nhịn nhục trước lão già đó, nếu không phải vì bị ông ta nắm cán mà uy hiếp thì còn lâu cô mới nghe lời ông ta.
Nếu như lần đó cô không bị ông ta chuốt say mà lên giường với ông ta thì sẽ không có chuyện gì. Tất cả đều tại lão hồ lý đó.
Lúc cô còn ở Mỹ, trong một lần tham gia một buổi tiệc thì tình cờ ông ta lại bắt chuyện mời rượu, khi đó cô cũng mới vừa đứng trong sự nghiệp diễn xuất nên cũng cần giao thiệp rộng một chút, nên cô đã nhận lấy ly rược uống không mgờ trong đó lại có thuốc ngủ làm cho cô choáng váng.
Lúc cô thức dậy thì mọi chuyện đã xảy ra rồi, cô chính là đã lên giường với ông ta, cô nhìn tờ giấy và tờ chi phiếu kế bên, cô lấy tờ đọc ' Người đẹp em thật tuyệt, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại!!". Cô vò nát tờ giấy mà thét lên ném tất cả đồ đạc trong phòng đi. Cô hận ông ta!!
Sau việc đó cô tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại lão hồ ly đó, không ngờ vừa mới về nước không bao lâu lại gặp lại ông ta, mà ông ta còn biết được cô đang quen với Mã Gia , ông ta uy hiếp cô nếu không nghe lời sẽ đem chuyện này nói cho Mã Gia Kỳ biết, lúc đầu cô không sợ, nhưng không ngờ lão hồ ly này lại có ảnh chụp của cô và ông ta lúc trên giường còn có đoạn clip hoan ái giữa hai người, cô không còn cách nào khác mà bắt buộc phải nghe lời ông ta.
Nghĩ lại chuyện này làm cho cô không khỏi tức giận, thật hận khi đó mình sao lại ngu ngốc như vậy cứ thế mà bị ông ta nắm cán!!

Chap 32

Sau khi về đến chung cư, anh dìu cô ta lê nhà " Em mau nằm xuống nghĩ ngơi một chút đi". Cô ta thấy vậy vội nắm lấy tay anh nói " Mã ca anh đừng đi!". Anh cười dịu dàng nói " Ngốc quá, amh chỉ muốn đi tắm một chút thôi, em mau nằm xuống nghĩ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Cô ta gật đầu rồi cũng nằm xuống lại nhìn anh như lo sợ mà nói " Mã ca anh phải ở đây với em, em rất sợ bọn người kia sẽ tìm đến". " Được anh sẽ ở đây bảo vệ cho em". Cô cười gật đầu rồi không nói gì nữa.
Anh sau khi tắm xong đi ra thấy cô vẫn còn thức thì nhíu mày nói " Sao em không ngủ đi, em đang mang thai thức khuya không tốt đâu!". Cô ta làm nũng nói " Mã ca anh đừng giận, em chỉ là muốn chờ anh ra ngủ chung thôi, không có anh bên cạnh em không dám ngủ!!".

Anh bất đắc dĩ đi đến giường ngồi xuống mà ôm cô vào lòng " Giờ thì em ngoan ngoãn ngủ đi! ". Cô ta cười tươi vòng tay qua ôm lấy anh sau đó vùi vào lòng anh mà ngủ.
Anh cũng nằm xuống nhưng không cách nào ngủ được trong đầu amh bây giờ chỉ toàn hình bóng của Đinh Trình Hâm , anh khômg biết vì sao cứ luôn không ngừng mà nghĩ về cậu ta, chẳmg phải anh đã có Dương Lục Trà bên cạnh sao, hai người cũng đã có con, nhưng sao anh lại thấy tâm can mình khó chịu thế này.

Anh nhìn qua Dương Lục Trà anh muốn nhắc nhỡ cho mình biết người con gái này chính là người anh yêu, anh không muốn nghĩ đến Đinh Trình Hâm nữa, nhưng anh không thể nào khống chế được lý trí của mình, tại sao vậy chứ??
Mỗi khi thấy cô cười anh vô thức lại nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của cậu, khi anh hôn Dương Lục Trà lại liên tưởng đến đôi môi ngọt ngào của cậu, nhìn thấy cô làm nũng lại nhớ đến bộ dáng mếu máo uỷ khuất mà bắt lỗi anh khi anh ức hiếp cậu, khi đi ăn ở nhà hàng tuy món ăn rất ngon nhưng anh lại thấy không bằng những món mà cậu nấu, mỗi khi anh ôm Dương Lục Trà vào lòng lại không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng khi anh ôm cậu lại thấy rất lạ, nó cho anh cảm giác ấm áp, đến mỗi lần vô tình mà chạm tay cậu anh lại thấy trong lòng mình có gì đó đang dao động, làm cho anh rất muốn gần gũi cậu hơn nữa, ngay cả khi anh ngửi được mùi hương nước hoa trên người cô anh cũng bất giác mà nhớ đến hương thơm thoang thoảng của hương bạc hà trên người cậu, thậm chí anh còn có chút chán ghét mà bài xích với mùi nước hoa của Dương Lục Trà nó quá nồng làm cho anh thấy khó chịu!!

Anh nghĩ chẳng lẻ là mình bị bệnh gì rồi sao, sao suốt ngày cứ phải nhớ tới con người đáng ghét đó vậy!! ( phải rồi anh bị bệnh, là bệnh tương tư đó mà còn là rất nặng nữa kaka)
Anh không nghĩ nữa cố gắng nhắm mắt ngủ nhưng anh thật sự không thể nào đẩy hình bóng của cậu ra khỏi đầu được. Anh đặt cô nằm lại còn mình thì đi xuống giường, đến sofa ngồi xuống, nhăm nhi ly rượu vang, rồi lấy ra một điếu thuốc mà hút, đôi mắt không có tiêu cự mà nhì ra bầu trời đầy sao ấy mà trầm mặt.
Anh cũng không biết là ở đâu đó vẫn có người mất mgủ giống như vậy, tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến một người....!
Đinh Trình Hâm cũng đang ngồi co go ở bên cửa sổ mà thẩn thờ, cậu rất nhớ anh, cậu không biết anh đang làm gì, có phải hay không đang vui vẻ ở bên cô ta, tại sao cả tháng qua anh lại không về nhà, cậu lúc nào cũng trong ngóng anh, cậu lúc nào cũng nấu cơm chờ anh về ăn, nhưng đổi lại chính là sự cô đơn quanh quẩn, cậu chờ đến cơm canh đều ngụi lạnh vẫn không thấy bóng dáng anh. Anh tại sao lại trở nên như vậy, cậu cũng đã nhiều lần gọi điện cho anh, nhưng không được, không ai nghe máy có khi còn chưa kịp nghe đã bị tắt máy. Cậu nghĩ là anh chán ghét cậu nên không muốn nghe máy, sau này cậu cũng không dám gọi cho anh nữa.
Cậu cảm thấy mình thật nực cười, đã kết hôn hơn một năm lại không biết anh làm gì, cả công ty của anh ở đâu ra sao cậu cũng không biết thì làm sao mà gặp anh được đây. Cậu phải làm sao mới được đây??

..........#........
" Không!! Các người mau bỏ tôi ra, làm ơn đi!! Mã ca..Mã ca cứu em...!" Anh đang ngồi ở sofa lại nghe được tiếng cô nói mớ, anh nhanh chóng đi đến bên cô " Tiểu Trà em làm sao vậy" anh lây cô dậy, cô ta vừa mở mắt ra liền nhào vào lòng anh, khóc nức nỡ " Mã ca, em rất sợ, em nằm mơ thấy bọn người đó muốn bắt em đi, họ còn đánh em....em rất sợ!!"
Anh đưa tay ôm cô an ủi nói " Không sao chỉ là ác mộng thôi, em đừng sợ, ngoan mau nhắm mắt lại mgủ đi". Cô ta ngoan ngoãn mà ngủ, anh nhìn thấy cô ngủ say thì trầm mặt suy tư. Anh phải làm rỏ chuyện này dù sao Dương Lục Trà cũng đang mang thai không thể để cô ấy gặp nguy hiểm được.
Anh suy nghĩ cũng không có đoán được là ai đã đứng sau chuyện này, Dương Lục Trà cũng mới về nước không lâu không thể nào khiến cho người khác sinh thù như vậy, rốt cuộc là ai...!
Sáng hôm sau anh thức dậy đang định đi thay đồ để đến công ty thì bị cô ta kéo lại " Mã ca"
" Anh làm em thức sao" anh nhẹ nhàng hỏi. Cô ta lắc đầu " Không có, là em tự thức thôi, mà anh đang định đi đâu sao?". " Anh chuẩn bị đi đến công ty, hôm nay anh có một cuộc quan trọng".
Cô ta nghe thế thì ngồi dậy nói " Mã ca em đi cùng anh đến công ty có được không?". Anh nhanh chóng từ chối " Không được, bây giờ em còn chưa khoẻ với lại em đang mang thai đừng đi lại lung tung, ngoan mau nằm xuống nghĩ ngơi đi, anh sẽ cho người mang đồ ăn sáng đến cho em!". Nói rồi anh hôn kên trán cô một cái rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm cũng không cho cô cơ hội để nói thêm gì.
Anh đi đến công ty anh nhờ thư ký giúp mình gọi một phần ăn sáng và một phần gửi đến cho Lục Trà Sau đó anh bắt đầu kiểm tra lại tài liệu để chuẩn bị cho cuộc hợp.
Khoảng 30 phút sau thì thư ký đem vào một hộp thức ăn trong đó có ba món cho bữa ăn sáng, anh không nói gì mà mở hộp ra ăn, thức ăn này có dinh dưỡng phù hợp, lại rất vừa ăn, nhưng sao anh lại thấy không vừa lòng cho lắm, món canh này dù có ngon nhưng anh vẫn thấy nó không bằng món Đinh Trình Hâm vẫn thường nấu cho anh.
" Chết tiệt!!" anh buông đũa xuống mà thầm mắng sao lại nhắc đến cậu ta nữa rồi, nhưng mà anh nghĩ không biết tại sao bây giờ lại rất muốn ăn cơm của cậu nấu, đã lâu rồi anh cũng không có về nhà, cũng không có ăn được những món ăn của cậu, lúc anh không có ở nhà không biết đứa ngốc đó có ăn uống đầy đủ không hay là lười biếng mà ăn mì nữa rồi.
Anh sao tự dưng lại quan tâm cậu ta làm gì chứ, cậu ta có ăn uống ra sao cũng không liên quan đến anh, có phải hay không lúc anh không ở nhà cậu ta lại đang vui vẻ ở bên tình nhân của mình thì sao. Cả tháng nay đến một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi đến, cậu làm ' vợ ' như thế sao?Hừ!! Đúng là vô tâm ( anh quên mất là ai đã bảo Đinh ca ko đc gọi làm phiền anh sao!! Giờ ngồi đó trách cái gì)
Anh nhưng nhớ tới cái gì đó mà cầm điện thoại lên gọi điện. Chờ một chút bên đó liền có người bắt máy, một giọng nói cà rỡn vang lên
' Đại ca à, có chuyện gì sao, sao hôm nay lại gọi điện đến vậy!!'
" Tôi biết cậu về nước hôm qua nên điện định mời cậu ăn một bữa" anh cũng dùng giọng điệu nữa đùa nữa thật để trả lời.
Bên kia hắn ta nghe vậy tay đang ôm mỹ nữ cũng buông ra mà ngồi thẳng lưng nói ' Đại ca, cậu đừng có dùng giọng điệu đó để với tôi, tim tôi không chịu nổi đã kích như vậy đâu a!!'
Anh thấy vậy chỉ cười cười rồi lại nói " Được rồi, tôi biết cậu mới về nước chưa có việc gì làm nên tôi có chuyện muốn nhờ cậu đây!".
Chỉ nghe bên kia thở dài một hơi hờn dỗi nói ' Haizzz, tôi biết ngay mà cậu nào có lòng tốt như vậy, nào mau nói có chuyện gì cần tôi giúp vậy?'
" Tôi muốn cậu giúp tôi điều tra một chút..!" Sau đó anh nói gắn gọn lại cho hắn ta nghe.
Hắn ta nghe xong thì liền đồng ý ' Được rồi đây là chuyện nhỏ, tôi sẽ nhờ mấy thám tử đi điều tra giúp cậu'
" Vậy cảm ơn trước, khi nào rảnh sẽ mời cậu ăn một bữa!"
' Được thôi, tôi cúp mấy đây ở đây vẫn còn mỹ nữ đang đợi a!'. Anh biết thế nào cậu ta cũng không bỏ được tính trêu hoa ghẹo nguyệt ấy, vừa mới về nước đã đi tìm mỹ nữ rồi. Sau khi cúp máy anh cũng sắp xếp để đi đến phòng hợp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro