Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...........
Vị bác sĩ đóng hộp đồ nghề, quay sang nói với Xán Liệt:

- Chỉ là vết bỏng nhẹ, cậu có thể yên tâm!

- Vậy... có để lại sẹo không?
- Chỉ cần bôi thuốc tôi kê, sau 1 tháng chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.
- Tốt. Bà ra ngoài đi, quản lí của tôi sẽ thanh toán tiền và đưa bà về.
- Tôi biết rồi, cám ơn cậu chủ.
Bác sĩ đi rồi, Xán Liệt bước vào phòng ngủ.
- Giờ là lúc em nằm nghỉ ngơi chứ không phải là ngồi mà chơi mấy cái mảnh ấy!

Tử Thao đang ngồi dưới sàn chơi xếp hình, một bên cánh tay được băng kín mít.
- Còn rát không?
- Vốn có rát đâu! – Tử Thao lơ đễnh, nó còn đang bận chơi xếp hình.
- Lại nữa. Rốt cuộc em là kiểu người gì vậy hả?
......... Quản lí của Xán Liệt bước vào phòng, nhìn Tử Thao.

- Cậu chủ, cậu ấy thế nào rồi?
- Đấy, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Hiền cũng thấy Tử Thao không bình thường giống Yến Chi và quản lí của Diệc Phàm. Một người bị bỏng sao có thể thản nhiên đến vậy?
- Cậu chủ, vụ của Hwang Kyun Seung xong rồi.
- Ta biết, nếu cha không có tên trong danh sách gặp mặt, ông ấy lại chả làm ầm lên rồi.
- Cô chủ mới... chắc chắn sẽ nghi ngờ và tìm hiểu được về hệ thống an ninh nhanh thôi.
- Đó là việc của thằng hai. Dù sao cũng tiếc thật... chưa thử qua đã để cô ta thành em dâu... thằng hai đúng là đồ có phúc không biết hưởng.
- Cậu chủ!
- Biết rồi... nhiều lời!
- Xán Liệt! – Xán Liệt giật mình vì nghe giọng nói êm ru quen thuộc gọi tên mình.
- Xán Liệt! – Tử Thao gọi lại lần nữa. Nó đang lúi húi nhìn xuống gầm giường.
- Cậu không được gọi tên cậu chủ thế đâu! – Tay quản lí nhắc nhở

- Không sao! Ta đố ngươi làm cậu ấy gọi ta 1 tiếng "anh" đấy.
Xán Liệt đứng dậy, tiến lại chỗ Tử Thao.
- Sao vậy, người đẹp?
Tử Thao chỉ tay xuống gầm giường... Cậu cúi xuống nhìn vào: 1 mảnh ghép nằm im lìm như trêu ngươi người khác.
- Thiếu một mảnh có chết ai?
Tử Thao lắc đầu.
- Được rồi... Ta sẽ mua cho em bộ mới!
Lại lắc đầu.
- Thế thì... ta gọi giúp việc đến khều nó ra. Được chưa?
Lắc đầu tiếp. Xán Liệt nhăn nhó.
- Được được... ta lấy... ta sẽ chui vào lấy nó
Tử Thao gật gật như 1 cái máy. Xán Liệt khổ sở... thò đầu vào... Tay quản lí suýt phì cười khi nhìn thấy cảnh ấy, vội rảo bước ra ngoài.
- Thề với em là ta cố hết xăng rồi! – Xán Liệt chui đầu ra – Không với tới được. Để ta mua bộ khác cho.
Tử Thao nhìn Xán Liệt... như nhìn sinh vật lạ.
- Em sao thế? Sao đơ rồi?
Tử Thao giơ tay... gỡ vài tơ mạng nhện trên đầu cậu xuống
- Ôi... mẹ ơi! – Xán Liệt há hốc miệng, phi vội vào buồng tắm,dùng hai tay phủi phủi đầu lia lịa
...
Yến Chi gặp quản lí của Diệc Phàm trên hành lang
- Là người thân cận với anh Diệc Phàm nhất, chắc chắn cậu hiểu anh ấy rất rõ.
- Cô chủ... cần biết gì sao?
- Nếu đã gọi tôi là cô chủ... thì mong cậu không giấu tôi điều gì. Khu biệt thự này... có 1 hệ thống an ninh vô cùng phức tạp và anh Diệc Phàm là người quản lí tất cả?
Tay quản lí hơi lưỡng lự rồi cũng gật đầu
- Phải! Cậu chủ không chỉ quản lí mà còn 1 tay thiết kế và cho xây dựng..
- Có một lớp bức xạ bao quanh khu biệt thự khiến các loại sóng từ không thể lọt vào?
- Không ngạc nhiên khi cô chủ phát hiện ra điều này, vì không thể dùng di động, ti vi hay Internet ở đây – chỉ trừ đồ của ông chủ, ba cậu chủ và quản lí như tôi.
- Điều đó ngăn chặn sự liên lạc từ trong ra ngoài và ngược lại, tất cả các loại máy thu hình, nghe lén, v.v... đều không thể đột nhập?
- Phải! Nhưng cô chủ được tự do đi lại nên tôi vẫn phải nói trước, cô sẽ không tìm hiểu được bất cứ điều gì đâu!
- Chẳng hạn như điều gì? Để tôi đoán nhé... là những căn phòng kín cuối khu biệt thự được trang bị hệ thống an ninh JPA cao cấp chăng?
- Dù cô có biết thì... cũng khó mà đột nhập vào đó để tìm hiểu thông tin cho cha mình đấy!
- Ồ, tôi đâu có ý định đó. Laptop của anh Diệc Phàm tôi còn chưa có cách nào sử dụng được cơ mà. Còn thêm hệ thống camera chằng chịt thế này nữa. Hôm ở party tôi đã được nghe qua, có cô điệp viên đột nhập vào đây nhưng chỉ vừa mới sờ vào bảng mã hóa thì tất thảy quản lí và cậu chủ nhà này đã nhận được tin rồi.
- Cô chủ biết vậy là tốt!
- Nhưng nhớ đến cái party hôm đó... tôi lại nhớ đến cái sự cố mà mọi người đều cho là động đất ấy.
- Khi đó cô vẫn chưa trở thành cô chủ, tôi từ chối trả lời vẫn đề này...
Tay quản lí quay đi...
- Cậu càng trốn tránh, mối nghi ngờ trong lòng tôi càng được khẳng định. Chồng tôi... không chỉ sở hữu 1 bộ óc thiên tài... mà còn là... 1 người đặc - biệt!
- Tôi không hiểu cô đang nói gì!
- Tôi thì nghĩ cậu hiểu rất rõ... Nhưng được rồi, tôi không định gán cho cậu cái tội phản trắc đâu. Chuyện anh Diệc Phàm, tôi sẽ tự tìm hiểu.
- Vậy tôi xin cáo lui!
- Khoan... còn 1 vấn đề nữa... người tình của anh cả...
Tay quản lí khẽ mìm cười
- Tôi hiểu cô chủ lo sợ điều gì...
- Tôi không có ý đó. Tôi tự tin vào bản thân mình. Nhưng chuyện sáng nay... lúc cậu ta bị bỏng... thái độ đó... cậu không thấy lạ sao?
- Cô chủ quả nhiên rất tinh ý và thông mình! Nhưng nếu cô chủ đã không lo cậu ta tiếp cận cậu chủ thì không nên quan tâm đến con người không đơn giản đó làm gì.
- Hiểu rồi! Cậu có thể đi...
..........
10h đêm. Trong phòng tắm, cứ để vòi hoa sen chảy xuống người, Chi mải mê suy nghĩ về Diệc Phàm và Tử Thao. Nhỏ vẫn biết khu biệt thự này có nhiều điều bí mật mình chưa biết. Chợt, Chi tắt vòi sen, vuốt ngược hết tóc ra sau, nhìn vào gương
- Mày không có nhiệm vụ điều tra thông tin cho ai cả! Hoàng Yến Chi! Mày đến đây để làm vợ anh Diệc Phàm! Nhiệm vụ trước mắt là phải làm cho chồng mày để ý đến mày, hiểu chưa?
Chi bước vào phòng ngủ, vẫn bộ satanh mỏng, mùi nước hoa dìu dịu dễ chịu... Nhưng... Diệc Phàm không ở trong phòng ngủ. Chi ra ngoài phòng khách... Cậu đang ngồi trên thành cửa sổ, nghe MP3, đầu dựa tường, trông như đã ngủ... Thấy lại bức tranh sơn dầu giây phút đầu gặp Diệc Phàm, Chi thấy tim mình lại đạp rộn ràng...
Chi định chạm vào Diệc Phàm nhưng sợ cậu sẽ tỉnh ngủ nên thôi, nhỏ ngồi đó nhìn cậu thật lâu
- Em thật sự... yêu anh mất rồi!!! Em muốn anh là của em... muốn anh ở bên em... mãi mãi! Tha cho anh tối nay nữa thôi, nhưng anh phải nhớ... em là vợ anh đấy, chồng em ạ!
Chi tiến lại gần thành cửa sổ... khẽ nhón chân, đặt môi lên mội Diệc Phàm... thật nhẹ rồi quay người, vào phòng ngủ.
Diệc Phàm từ từ mở mắt... Trong vô thức, tâm trí cậu đã hiện lên hình ảnh... người con trai... đôi mắt nâu trong veo màu khói...người thực sự khiến Diệc Phàm thay đổi! Khiến cơn giận dữ điên loạn của cậu lắng xuống! Khiến cậu dễ dàng chấp nhận kẻ khác chạm vào mình hơn! Khiến cậu... nói ra những từ đầu tiên sau 10 năm quên mất cách mở lời... và khiến trái tim băng giá vô tình lần đầu tiên... phải rung động! Là người con trai đó, không ai khác...
Hình ảnh ấy chợt tan biến khi Diệc Phàm nhận ra xung quanh mình không khí vương mùi nước hoa nhè nhẹ... của Yến Chi!!!
.........
Quản lí của Diệc Phàm đứng trước cửa phòng Chung Nhân. Từ khi Chung Nhân mất, nó đã bị khóa lại. Cẩn trọng nhấn từng con số trên bảng mật mã, cánh cửa phòng 103 tự động bật mở. Tay quản lí bước vào....
Trong khu biệt thự, ngoài Diệc Phàm, tay quản lí này là người duy nhất hiểu rõ hệ thống an ninh như lòng bàn tay.
- Nếu còn sống, cậu ba sẽ là 1 bác sĩ xuất sắc! Vậy trong thời gian dài sống cùng cậu ta, cậu ba không thể không phát hiện ra điều gì bất thường.
Tay quản lí bước vào phòng đọc, nơi có những kệ sách chật cứng và ngăn nắp. Hắn bước chậm rãi qua từng chiếc kệ dài, mắt liếc nhanh qua từng gáy sách
- Yêu cậu ta nhiều như vậy, cậu ba chắc hẳn phải tìm hiểu được rất nhiều thông tin.
Vừa dứt lời, tay quản lí dừng lại. Trước mắt hắn, trên giá sách cao nhất có 1 cuốn sách rất dày, gáy nhô ra ngoài nhiều hơn tất cả những quyển khác... "NHỮNG CĂN BÊNH HIẾM GẶP NHẤT THẾ GIỚI".
Kéo nhẹ cuốn sách ra, tay quản lí nhẹ mỉm cười
- Cám ơn cậu ba... đã để lại lối mòn cho tôi.
Tay hắn giở nhanh những trang sách đầu tiên... hắn phát hiện ra 1 trang được đánh dấu ... Chương IV: "Căn bệnh mất cảm giác – SMITH-AGEN"
............
8h sáng
Xán Liệt vừa đi đâu đó về, vào phòng với chiếc hộp rộng, dài nhưng dẹt trên tay
- Người đẹp! Xem ta mang gì về cho em này!
Cậu đặt chiếc hộp lên bàn, quay lại nhìn Tử Thao, nó đang ngồi trước bộ ghép hình vừa hoàn tất. chỉ thiếu mỗi 1 mảnh ngay chính giữa. Nó nghiêng đầu nhìn
- Chà... xong rồi cơ à. Ta không có hứng thú với trò giết thời gian này, nếu làm chắc phải cả tháng mới xong.
Xán Liệt lại chỗ Tử Thao, ngồi xuống, gõ nhẹ lên trán nó.
- IQ của em không thường đâu... Bao nhiêu nhỉ? Ba ngày mà em làm xong công việc ta phải mất một tháng?
Tử Thao quay lại nhìn Xán Liệt, vẻ dửng dưng.
- Không hoàn hảo!

Xán Liệt hiểu nó đang nói về mảnh ghép đã bay vào gầm giường.
- Được rồi. Trên đời làm gì có cái gì là hoàn hảo. Ta vừa mua cho em 1 bộ mới, to gấp đôi bộ này đấy. Em ra xem thử đi!
...........
Trong phòng ngủ, đèn thắp trên 4 bức tường lớn, trải đều thứ ánh sang màu vàng ấm áp khắp gian phòng... Yến Chi nằm kềnh xuống giường, úp mặt vào gối... "Anh ấy lại mất tích rồi... haizzzzzzzzz...". Nhỏ quay mặt sang bên, áp má lên gối "Mẹ ơi, con gái bất hiếu chẳng thể đi thăm mẹ để thông báo việc con đã lấy chồng rồi... Con không quên đâu... hôm nay là sinh nhật mẹ mà..."
Chi lăn 1 vòng trên giường, lim dim mắt. Chợt, nhỏ thấy 1 góc giấy lộ ra dưỡi mép gối. Chi đưa tay lôi nó ra... không phải giấy... là 1 tấm ảnh. Nhỏ bất giác bật dậy, căng mắt nhìn vào khuôn mặt trong khuôn hình. Là 1 người phụ nữ khoảng ngoài 30, rất hiền, và rất đẹp.
"Giống... trông giống anh Diệc Phàm! Không lẽ... là mẹ?" – Chi cúi đầu, cười tươi rói – "Con chào mẹ, con là vợ anh Diệc Phàm ạ! Hình như mẹ mất khi anh ấy còn rất nhỏ... anh Diệc Phàm hẳn phải yêu mẹ lắm nên mới giữ hình mẹ ở bên thế này...Mẹ... cho con gọi mẹ là Mẹ nhé... con muốn có 1 người để gọi là Mẹ lắm! Mẹ à..."
Bỗng, Chi ngẩng đầu lên. Diệc Phàm đang đứng ngay cạnh giường. Cậu nhìn Chi, ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn tia nhìn chết chóc... Cậu đã thấy Chi đang cầm thứ gì.
- Anh Diệc Phàm... em...
Diệc Phàm đưa tay giật lại tấm hình trên tay Chi. Cậu cố kiềm chế cơn giận đang muốn bốc lên... Chi cúi mặt, thấy sợ, sống lưng ớn lạnh. Nhỏ biết cậu đang rất giận nhưng lại không biết phải xin lỗi thế nào.
Diệc Phàm xiết chặt tay, nuốt cơn giận xuống, quay người bước đi...
- Đừng đi! Em... xin lỗi! Em chỉ vô tình thấy nó thôi!
Diệc Phàm vẫn không dừng bước...
- Em rất vui khi nhìn thấy mẹ anh... em chỉ muốn gọi 1 tiếng Mẹ thôi... em không có người để gọi Mẹ... mẹ anh... đẹp lắm!
Bước chân cậu chợt chậm lại
- Mẹ em mất từ khi em còn chưa biết nói... em thậm chí còn chẳng nhớ được khuôn mặt của bà ấy... giống như em chưa từng được gặp mẹ mình vậy... em xin lỗi... em chỉ muốn gọi Mẹ thôi mà... em xin lỗi...
Diệc Phàm đứng sững lại... khi nghe thấy... Chi khóc... Nhỏ đưa tay gạt những giọt nước mắt chảy dài.
- Anh không còn mẹ, chắc cũng hiểu được cảm giác của em. Anh Diệc Phàm... cô đơn lắm phải không?
Nhỏ bước xuống giường, tiến lại gần cậu...
- Trái tim anh trở nên vô tình vậy... có phải vì nỗi cô đơn... quá lớn không?
Tim cậu chợt se lại, hai bàn tay nắm chặt
- Anh đừng giận em nữa nhé. Vừa nhìn thấy mẹ anh, em bỗng có cảm giác rất thân thiết... giống như nhìn thấy mẹ mình vậy... Mẹ anh... cũng là mẹ em... được không? Em... cũng gọi là bà ấy là Mẹ... được không?
1 khoảng im lặng, Chi lung túng không biết nói gì tiếp. Bỗng...
- Tùy – cô!
Tim Chi sững lại... Diệc Phàm đã bước ra đến cửa. Giọng nói ấy... không đáng sợ... nhưng có âm vực thật trầm và sắc... Chi như không tin vào tai mình "Anh ấy... anh ấy... vừa nói... nói chuyện... với mình sao???"
............
Trưa. Chi xách mấy túi đồ lớn vào phòng, đặt lên bàn kính. Nhỏ phủi tay
- Em quên chưa nói, hôm nay là sinh nhật mẹ em. Bà ấy... giờ đang ở 1 vùng cỏ xanh rì thơm mát phía Bắc cơ. Em muốn thăm phải đi mấy giờ bay liền nên ít khi có thời gian đến lắm. Em chúc mừng sinh nhật bà ấy ở đây vậy... anh cùng em...
Chi quay lại nhìn, nhận ra Diệc Phàm đang ngồi dưới bệ cửa sổ lớn, dựa tường, laptop đặt cạnh. Trông cậu như đã ngủ... Yến Chi rón rén lại gần, ngồi xuống
- Đôi mắt anh... chỉ có thần thái khiến người khác cảm thấy sợ thôi. Lúc anh ngủ trông hiền lắm, có biết không hả? Chồng em... đẹp thật... mi dày chưa này... mũi cao chưa này...- Chi khẽ vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa bên mắt Diệc Phàm, sợ cậu tỉnh giấc. Không ngờ cậu tỉnh dậy thật. Cậu mở mắt... Chi đang ở cự li... rất gần... Chi bối rối nhìn ra chỗ khác, má ửng hồng
- Em... em chỉ định... - Nhỏ lại nhìn Diệc Phàm – lau mồ hôi cho anh thôi. – Nhỏ đưa tay áo quệt nhẹ lên trán cậu. Những cử chỉ dịu dàng và quan tâm ấy cho cậu 1 cảm giác lạ kì. Không khí phảng phất mùi nước hoa nhưng Diệc Phàm thấy dễ chịu hơn nhiều so với lần cảm nhận đầu tiên.
.....
10h đêm. Công việc trong ngày đã xong, đám giúp việc lần lượt trở về phòng ngủ. Kiến An về phòng dành riêng cho quản gia.
Vứt chiếc khăn tắm lên bàn, An thả mình xuống giường
- Điên thật, cô chủ đó không nhận ra mối nguy hiểm đang cận kề ngay cạnh sao? Lại còn tự tin sẽ giữ được chồng, thật quá ngây thơ! Dù thằng nhỏ kia không quyến rũ cậu hai thật thì cô cũng sẽ không bao giờ có được tình cảm của cậu ấy đâu. Cô tưởng không có sự giúp sức của cô, tôi sẽ không thực hiện được kế hoạch của mình chắc?
An quay vài vòng trên giường
- Phải! Cách trả thù tốt nhất... đương nhiên không thể do tự tay mình làm. Chị Như, đừng trách em, có trách hãy trách đầu óc chị quá bình thường... chị chống mắt lên mà xem em xử lí con ranh đó thế nào...
..... 11h đêm. Diệc Phàm bước vào phòng ngủ, cậu vừa từ phòng thí nghiệm về. Yến Chi – sau 1 hồi chờ đợi đầy mỏi mệt – đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cậu dừng chân... nhìn Chi. Nhỏ đang ngồi dựa thành giường, hai tay ôm gối, đầu ngả vào nệm ngủ ngon lành dù tư thế không thoải mái cho lắm. Từ khi Yến Chi về sống cùng, ngủ trên chiếc giường này, Diệc Phàm chưa 1 lần leo lên giường để ngủ. Cậu quay người định ra ngoài ngoài phòng khách, dù sao – đối với cậu – ngủ dưới bệ cửa sổ, trong màn đêm vẫn dễ chịu hơn... Nhưng cậu dừng chân, quay lại nhìn Chi lần nữa. Cậu không ngờ 1 cô gái bên ngoài năng động, hoạt bát như Chi lại chất chứa trong lòng nhiều tâm sự đến vậy. Ít ra, cậu cũng tìm thấy ở cô 1 sự đồng cảm hạn hữu.
Diệc Phàm bước lại, lấy áo khoác đắp cho Chi. Có vẻ cậu đã bắt đầu học được cách quan tâm đến người khác.
...
6h sáng. Yến Chi tỉnh giấc, cảm thấy cổ hơi đau vì cả đêm nằm ngủ trong tư thế không thoải mái. "Lại ngủ quên nữa... có ai mới lấy chồng mà như mình không cơ chứ... ơ..." – Nhỏ ngạc nhiên khi nhận ra... mình đang choàng áo khoác... của Diệc Phàm!!! Chi tỉnh hẳn, lôi chiếc áo lên nhìn ngang nhìn dọc. Đúng là áo của Diệc Phàm rồi! Nhỏ nuốt khan. Chỉ có 1 lý do duy nhất để áo của Diệc Phàm nằm trên người Chi: Cậu ấy đã tự mình đắp cho nhỏ. Chi bật cười, trông thật ngốc !

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 41


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro