Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần 12h đêm. .. Tử Thao cố bước ra từ phòng giặt đồ. Bàn tay ngâm nước cả tiếng đồng hồ chống lên tường. Những ngón tay run lên bần bật. Cậu bé căn chặt răng, bám vào tường, lê chân bước. Cái lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt cứ muốn đánh ngã nó. Nhiệt độ trong khu biệt thự không đến 20 độ! Bước tới phòng ngủ, chỉ cần đẩy cửa thì sẽ ấm hơn. tất cả các phòng trong biệt thự đều lắp điều hòa tăng nhiệt độ về đêm. Tử Thao đưa tay vặn tay nắm...... và...Nó đã bị khóa bởi trong! không ngạc nhiên, không mất bình tĩnh khi nhận ra điều đó. Tử Thao dùng sức đập bàn tay vào cửa. Không có tiếng trả lời, có lẽ mọi người đã ngủ, Kiến An không biết là có người đã khóa trái cửa.
Tử Thao khụy xuống đất, người run lên.
Mất 1 lúc để cậu bé lết được ra cánh cửa dẫn ra ban công. Nhiệt độ ngoài trời có thể cao hơn trong nhà. Cậu bé đẩy cửa, bò ra bên ngoài, bàn tay chống đất vẫn run bần bật.... Phải! Nhiệt độ bên ngoài cao hơn!...... Cậu bé dựa vào tường, thở dốc. Mái tóc ướt nhẹp, bộ quần áo giúp việc dơ bẩn. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.... Tử Thao đã thấy dễ chịu và dễ thở hơn...
Được 1 lát....... Tử Thao chợt nhận ra, có người đang ngồi trên lan can bên phải, dựa tường, ngắm trăng.... là - Chung-Nhân!
- Em làm gì ở đây vào giờ này?
-.......
- Ta mới về, không muốn đánh thức mọi người nên đã tắt chuông báo.... Ra đây vì trong phòng ta.... ngột ngạt quá...
- E không ngủ được? không quen sao?
Chung Nhân hơi nghiêng đầu, nhìn cậu bé, ánh mắt buồn và sâu thẳm. Tử Thao vẫn chẳng nói gì. Không gian vắng lặng, chỉ có ánh trăng chảy dài trên lan can.
- Em cũng biết lí do em ở đây.... phải không? Em.... không sợ.... sao?....
... Một cậu bé 14 tuổi chưa đủ để biết hết đâu......
- Em biết không? Cuộc sống này là đấu tranh để sinh tồn, là giẫm đạp lên nhau để chiến thắng. Ta đã được dạy thế từ khi lên 5.... từ khi biết mình là cậu chủ của một gia đình đầy tham vọng và quyền lực. Ta....... không có sự lựa chọn của chính mình..... không có con đường khác để rẽ ngang và quay lại..... bất lực! bất lực.....
Chung Nhân nhắm nghiền mắt.....
- Ta.... có lẽ.... sẽ ..... yêu em.... và sẽ có một ngày.... khẩu súng trên tay ta .... hướng về.... phía em....
1 khoảng im lặng ..... Chung Nhân chợt nhận ra.... cậu bé kia..... đã ngủ.
........ Qua 1 đêm dài thật dài.....
Lại một ngày nắng lên....
- Hay nó sợ quá nên trốn đi đâu rồi?
- Đi đâu? Xuống cống ngầm à?
- Không có sự cho phép của cậu chủ ai ra khỏi đây được?
Cửa chính được canh gác 24/24, tường cao 3m và có hệ thống an ninh tự động. 1 con ruồi chưa chắc lọt qua, huống gì một thằng bé 14, 15t.
- Nhưng tìm khắp rồi, có thấy nó đâu?
- Tại con Ly đấy. Bảo đừng khóa trái cửa rồi. Giờ biết nói sao với cậu ba đây?
Một cô giúp việc quay ra nhìn Tố Như:
- Chị à. Tính sao đây?
- Chắc nó lạc đâu đó trong khu biệt thư thôi. Có phải trẻ lên ba đâu mà lo.
- Nhưng câu ba về mà chưa tìm ra thì sao?
- Chị sẽ có cách nói. Cầu trời cho nó biến luôn đi cũng được.
Kiến An nghe đám giúp việc xôn xao, thỉnh thoảng bụm miệng cười.
Cánh cửa lớn vào phòng ăn kẹt mở,... Chung Nhân bước vào.
- Mừng cậu chủ về! Chúc cậu chủ một buổi sáng tốt lành.
- Chúc các em một buổi sáng tốt lành.
2 dãy người làm cùng ngẩng lên và.... cùng trợn tròn mắt
....... Đứng ngay sau Chung Nhân là Tử Thao.
Chung Nhân tiến lại phía bàn ăn, kéo một chiếc ghế ra, vô cùng lịch sự.
- Em ngồi đi!
Tử Thao ngước nhìn người con trai đó, bàn tay khẽ cọ vào chiếc áo trắng bằng lụa cao cấp. Ánh nhìn dịu dàng nhưng đầy quyết liệt của Chung Nhân làm cậu bé khuất phục. Cậu bé từ từ ngồi xuống ghế. Chung Nhân cùng lúc kéo ghế ra.
Tố Như đã muốn điên lên, nhỏ tiến lại phía bàn ăn:
- Cậu ba!! Đã có chuyện gì thế ạ?
Chung Nhân rũ chiếc khăn lau, để lên trước mặt Tử Thao.
- Không có gì đâu. Tối qua ta đưa cậu bé về phòng mình ngủ thôi!
Đám giúp việc há hốc miệng. Như thì như có một cây búa tạ giáng xuống đầu.
- Cậu ba, như thế là trái quy định ạ!
Vẫn cái vẻ lịch thiệp. nhẹ nhàng và thong thả. Chung Nhân dùng dao và dĩa cắt nhỏ miếng bittet, đẩy lại phía Tử Thao.
- Em đừng nghĩ quan trọng lên. Và ta cũng không muốn bất cứ ai phá hỏng bữa sáng của ta.
- Chuyện đó mà không quan trọng sao? Cậu ba học theo cậu cả từ lúc nào vậy?.....
Keng.........
- Còn em? Quản lí cả việc của ta từ lúc nào vậy?
- Em... em ... không có ý đó....
- ta học theo anh cả? Ý em là sao?
- Dạ... không... em xin lỗi... Em biết cậu ba không phải thế nhưng đưa một cậu bé mới đến về phòng mình ngủ qua đêm thì....
- Vết bỏng đó là thế nào?
- Dạ....
- Vết bỏng ở chân cậu bé là thế nào?!!
Đám giúp việc khúm núm, liếc nhìn bàn chân Tử Thao, nó đã được bôi thuốc và đỡ đỏ đi. Bình thường cậu ba rất dịu dàng nhưng khi nổi giận thì không phải không đáng sợ. Tố Như ấp úng:
- Là... là ....cô bé không cẩn thận.... nên.....
- Lần này ta bỏ qua. Có lần sau ta sẽ không để yên đâu. Xem lại cách quản lí của em đi.
- Em... em xin lỗi.
..................
Chung Nhân nâng chiếc khăn giấy, lau miệng. Bữa ăn bị cắt ngang nên cậu cũng dừng luôn. Cậu vẫn ngồi nhìn cậu bé kia ăn. Mặc kệ ai nói gì hay tranh cãi gì, Tử Thao vẫn ngồi ăn chậm rãi và ngon lành. hai ngày rồi có được ăn đầy đủ một bữa nào đâu.
.........

- Mình thề là chị Như lại đang tính toán gì đó để trả thù bạn. Lúc ăn sáng mình thấy mắt chị ta muốn tóe lửa luôn.
- Nè, bạn số may thật. Bị hại không vào được phòng ngủ thì lại được cậu ba mang về phòng mình. Mình thề có trời, bạn là ngươì con gái đầu tiên ngủ trên giường cậu ba. Chao ôi...... bạn không tưởng tượng được nổi cậu ba dịu dàng với bạn đến mức nào đâu.
Kiến An cứ thầm thì đều đều. Tử Thao chợt quay đi lau tiếp nửa bức tranh khảm trai, chẳng rõ cậu bé có nghe bạn mình nói gì không. Kiến An chạy vòng sang bên, tiếp tục câu chuyện đầy hào hứng giữa hành lang.
- Là cậu ba gọi mình đến giúp bạn thay đồ đấy. Trời ơi, cái áo đó đẹp dã man, cứ như cậu ba mua sẵn cho bạn dùng ấy. Cậu ba còn tự bôi thuốc bỏng cho bạn, ân cần quá cơ. Mình nhìn mà chỉ biết ngẩn ngơ. Bạn thì ngủ ngon lành như một con.... gà. Mình bảo để đưa bạn về không lại làm phiền cậu ba thì cậu bảo.... chẹp...." Không sao, cứ để cậu bé ngủ. Ta sẽ ngủ trên ghế".....hí hí hí..... sao cái cảnh đó lãng mạn quá trời...... Nè! Bạn nghe mình nói không? Nè...
Kiến An chống nạnh, bực dọc:
- Không rung rinh tí nào hả? Bạn là kiểu con trai gì vậy?..... Cậu ba đẹp trai, tâm lí, lại là thiếu gia nhà giàu, có quyền, có tiền nhá! Chưa kể cậu ba có đầu óc hơn người. Nghe nói cả ba cậu chủ đều có IQ trên 140, tính toán như thần, là những cánh tay đắc lực của ông chủ. Một người như thế phải làm hàng triệu trái tim đổ đến rầm chứ chả chơi. Đương nhiên, hình mẫu của mình.... hình mẫu.... Trời! Trời! Mẹ ơi......
Kiến An chết đứng giữa hành lang, hai cánh tay bất động, đôi mắt mở to hết cỡ....
Từ đầu hành lang, Diệc Phàm đang tiên lại, việc này chỉ xảy ra 1 lần/tuần.
- Á...á... cậu hai kìa....
- Đâu? Đâu?..... ối..... cậu hai chúng mày ơi....!!!!
Từ các phòng, đám giúp việc túa ra, xếp hàng ngoài hành lang, đầu thì cúi nhưng mắt dáo dác liếc về phía Diệc Phàm. không thay đổi, cậu đi với một vẻ dửng dưng và bất cần hết mức. Đôi mắt nhìn thẳng chẳng để ý đến ai.
- Cậu chủ!!! - Tất cả cúi đầu đồng thanh.
Những âm thanh dường như không bay vào tai cậu hai mà rơi luôn xuống đất. Diệc Phàm vẫn lạnh như đá bước đi, cứ như "thế giới chỉ có riêng ta".
Bỗng, cô quản gia từ đâu bước ra:
- Chúc cậu hai một ngày vui vẻ. Bữa sáng ngon miệng chứ ạ?
Sự dịu dàng và quan tâm thường lệ của Tố Như không làm Diệc Phàm một chút mảy may. Cậu vẫn bước ngang qua người Tố Như, và không liếc nhìn dù chỉ 1/1000s. Tố Như lùi lại, sống lưng như có điện chạy qua. Đứng gần Diệc Phàm lúc nào cũng có cảm giác ghê sợ.
Đúng lúc này, Tử Thao quay người, bước đi, hướng về phía phòng sinh hoạt. Trước mặt cậu bé, Diệc Phàm đang tiến lại.... Kiến An nín thin, nuốt nước bọt nhìn cậu bạn mình đang tiến gần đến chỗ cậu hai, một cách thản nhiên. Và......
Tất cả đám giúp việc đứng như trời trồng khi thấy Diệc Phàm và Tử Thao.... lướt qua nhau trong một tích tắc. Lạnh lùng. Bình thản. Hai đôi mắt vô hồn vẫn nhìn thẳng, Hai đôi chân vẫn bước.
- Lạy chúa tôi.... nó có phải là người không?
- Nó có biết nó vừa bước đến gần ai không?
- Nó có điên không?...
- Lúc nào nó chả điên...
Mấy cô giúp việc lắp bắp nói như phản ứng tự nhiên. Còn cô quản gia thì đã kịp đưa một cái nhìn sắc ngọt về phía Tử Thao. Bất ngờ, Tố Như tiến lại, không một ai đoán được cô đang định làm gì, cho đến khi cô túm cái cổ áo của Tử Thao, giật phăng về phía trước rồi dùng hết lực đẩy cậu bé thật mạnh. Tử Thao không phản ứng kịp nên theo đà ngã vào người.... Diệc Phàm!!!....
Toàn thể ng giúp việc mắt chữ o, mồm chữ a. Tử Thao ngã phịch xuống đất. Cậu bé chậm rãi đứng dậy. Không thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra sau khi Diệc Phàmbị hích mạnh vào người. Đau không phải vấn đề, vấn đề là: điều cấm kị thứ 3!!!....
Diệc Phàm đã dừng chân, cả dãy hành lang im thin thít, không một tiếng cửa quậy. Đôi mắt cậu vẫn thế, sắc mặt cũng không một chút thay đổi, trừ đôi tay.... thì đang đưa lên. Tử Thao đã đứng dậy, ngước mắt nhìn người con trai đó, và chưa kịp ngạc nhiên vì khuôn mặt cậu ta giống hệt Chung Nhân - dù vẫn có nét gì đó khác, thì một bàn tay rắn như thép, mạnh và bạo lực đã ghì lấy cổ cậu bé và nhận mạnh cậu bé vào tường. Mọi việc chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Tử Thao không vùng vẫy, không kêu than, dù bắt đầu ngạt thở. Cậu bé lại ngước nhìn người con trai. Hai đôi mắt chạm nhau - lạnh và bình thản đến khó hiểu. Đáng sợ trên cả đáng sợ, khi mà khuôn mặt vẫn lạnh băng còn bàn tay hung bạo đang dần cướp đi mạng sống con người. Tay Diệc Phàm vẫn ghì chặt, đôi mắt vẫn xoáy sâu vào cái nhìn của cậu bé. Khí quản bị siết chặt, Tử Thao càng ngày càng ngạt thở, hai hàm răng nghiến lại..... Không một tiếng kêu, không một cái nhúc nhích, tất cả đều hiểu, chạm vào cậu hai chỉ có một con đường - CHẾT! Trừ khi......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 5


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro