Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu ta ... Có thể sống không ? – Chi hỏi An giọng đầy nghi ngờ , chính nhỏ cũng không rõ vì lẽ gì mà mình trở nên tồi tệ đến vậy ... Nhỏ chỉ cho mình một lí do duy nhất chính đáng : Bởi ... Nhỏ quá yêu Diệc Phàm !
- Nếu còn sống , khuôn mặt của cậu ta cũng đã có khiếm khuyết , cậu ta không còn đẹp hoàn hảo như trước nữa . Cô chủ tin không , đàn ông chết mệt vì cậu ta chỉ bởi vẻ đẹp giả tạo ấy thôi. Giá khẩu súng ấy chỉ là súng thường, khuôn mặt cậu ta đã thảm hại hơn nữa rồi.
Rầm !
- Kiến An ! Kiến An !
Một cô giúp việc mở sầm cửa chạy vào vẻ hoảng hồn.
- Có chuyện gì vậy ?
- Trời ... Trời ơi ....
- Rốt cuộc có chuyện gì ? – An biết cô giúp việc này vừa đưa sữa nóng đến phòng 101 cho Tử Thao, có lẽ gặp chuyện khủng khiếp lắm . An hơi mỉm cười ...
- "Tệ" nhất là ... Cậu ta chết rồi ? Hay là đang hấp hối ? Đừng có thở hổn hển nữa , nói em nghe đi !
Yến Chi nuốt khan chuẩn bị nghe tin có lẽ là sét đánh .
- Không ! Cậu ta không chết , không hấp hối cậu ta cũng ... không hề bị mù ! Hai mắt đều sáng rõ !
- Gì cơ ? – An bật dậy, quá khó tin.
- Cậu ta ... Trông cậu ta vô cùng quái đản !
- Không bị mù ?? Quái đản nghĩa là sao ?
- Đôi mắt cô ta ... đôi mắt – hai – màu ! Con mắt bị thương chuyển màu đen sẫm như cafe !!

Yên Chi sững người ... Con mắt màu café ??
Dù nhỏ khó chấp nhận, dù hi vọng khôn xiết mình đoán nhầm , nhưng Chi đủ thông minh để hiểu sự quái đản cô giúp việc nói đến , chỉ có một cách giải thích duy nhất ...
Và nếu đúng như suy nghĩ thoáng qua của Chi thì chỉ cần gặp Diệc Phàm sẽ biết câu trả lời . Đôi – mắt – màu – café - đặc !!
Chi chạy đi vội vã ra khỏi phòng của Kiến An.
...
Phòng 102 .
Dưới khung cửa sổ lớn , Diệc Phàm đang ngồi dựa sàn. Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đội sụp xuống . Cánh tay buông xuống đang gân lên những ngón tay cào trên sàn gạch . Đôi mắt cậu nhắm nghiền và mặt lấm tấm những mồ hôi ...
Cạch ! Cửa phòng khẽ mở , tay quản lí bước nhanh vào ... Hắn ngồi xuống bên Diệc Phàm , lục ra ống tiêm và thuốc giảm đau trong túi nilon.
- Không cần ! – Giọng Diệc Phàm rít lên.
- Đừng cố chịu đựng ! – Tay quản lí bỗng gắt – Em biết cậu chủ đang đau đớn thế nào ! Thật điên rồ ! – Rồi hắn tiêm cho cậu thuốc giảm đau liều mạnh.
- Sẽ đỡ đau nhanh thôi ... nhưng sau này cơn đau sẽ hay tái phát . Em chưa từng thấy cậu chủ làm gì điên rồ hơn thế này ! ...
Chỉ nửa phút cơn đau đã giảm . Diệc Phàm đưa tay kéo sụp cái mũ lưỡi trai xuống hơn ... rồi đôi mắt từ từ mở ra , một bên nhìn thấy bóng tối mập mờ , một bên đau nhức và hoàn toàn không thấy gì .
- Sao cậu chủ có thể làm như vậy ? Là em thì ... Em không thể !
Diệc Phàm thở hắt ra, thả lỏng cơ thể vừa căng lên vì đau đến tê dại .
- Nếu cậu ấy đau đớn ...thì thà ta phải chịu nỗi đau đó !
- Chẳng ai bắt cậu chủ phải giữ " nó" lại để chịu nỗi đau ấy cả . Hi sinh một phần cơ thể là quá đủ rồi !
- Ta không muốn ... bất cứ thứ gì thuộc về cậu ấy ... mất đi !
- Cậu chủ mất hết lí trí vì tình rồi ! – Tay quản lí đứng dậy .
- Nhưng em không thể ngăn cản được cậu , thì em vẫn sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá. Nhưng dù em không nói với ông chủ thì ông chủ cũng sẽ sớm biết thôi.
Cạch !
Yến Chi bước vào , tay quản lí hơi cúi đầu chào rồi ra ngoàn luôn . Chi tiến đến gần Diệc Phàm , từ từ ngồi xuống . Cậu quay mặt về phía khác như không muốn nhỏ nhìn thấy khuôn mặt mình .Chi cầm thuốc giảm đau dưới sàn lên , đọc nhãn qua ánh sáng mập mờ ... Nhỏ nuốt khan.
- Anh làm gì mà phải dùng thuốc liều mạnh thế này ? – Tay nhỏ khẽ chạm vào tay Diệc Phàm , rồi bỗng nắm lấy cả bàn tay cậu mà thản thốt – Anh ra mồ hôi nhiều quá !
- Nhìn em ! Quay lại nhìn em đi ! – Chi túm lấy áo Diệc Phàm kéo về hướng mình . Nhỏ chỉ muốn xác nhận một chuyện đã rõ ràng mà nhỏ chưa thể tin ... Rồi , nhỏ bỗng sững người , cúi xuống nhìn tay Diệc Phàm :
- Anh ... anh không đeo nhẫn ? Nhẫn cưới của chúng mình ?
Tay cậu đưa tay lần trên sàn ở sát chân tường , rồi cậu sờ thấy vật gì nhỏ xíu , giơ lên và thả xuống .
Leng keng ... leng keng ...
Chiếc nhẫn rơi xuống sàn , như một vật vừa bị bỏ đi , một vật chẳng hề quan trọng . Đôi mắt Chi cứng đờ .
- Vướng ! – Và sau một chữ lạnh lùng của Diệc Phàm, trái tim Chi như vỡ tan tựa thủy tinh ... Vật ấy là thứ Chi nâng niu trân trọng , khi nhàn rỗi thì ngắm không biết chán mắt , là vật Chi nghĩ là minh chứng cho cuộc hôn nhân , cho hạnh phúc cả đời của nhỏ . Vậy mà cậu có thể quẳng đi như ném một nắm rác ... Chi ngước lên nhìn Diệc Phàm khi mắt đã đỏ hoe ... Cậu đang nhìn nhỏ, và một lần nữa , Chi sững sờ ...
Khi thấy đôi mắt Phong !!!
Thời gian cứ trôi đi , lặng lẽ và vô hình .
Căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh lặng .
Chi thấy lòng mình trống rỗng , cái gì gọi là tình yêu mãnh liệt vì người con trai ấy , cái gì gọi là đợi chờ hay có thể hiến dâng ?? Khi nhìn đôi mắt Diệc Phàm, Chi thấy tình yêu của mình chẳng là gì , ngoài sự ích kỉ của bản thân ...
- Hình như ... em đã hi vọng quá nhiều , đòi hỏi quá nhiều . Em đã nghĩ phải thể hiện để được đền đáp xứng đáng , em đã nghĩ chỉ cần có được anh thôi , vì điều đó sẽ làm em hạnh phúc ... Em ích kỉ , phải không anh ?
Bàn tay Chi từ từ đưa lên , khẽ lau giọt mồ hôi chảy xuống cằm Diệc Phàm, nhưng mắt vẫn không dời khỏi đôi mắt cậu và nước mắt nhỏ đã trào tự lúc nào .
- Anh ... yêu cậu bé đó ... nhiều phải không ?
- Rất – nhiều !
Chi hạ tay, cúi gằm mặt xuống để những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống , tóc tách trên chiếc nhẫn ánh kim .
- Nếu ... anh gặp em trước ... thì mọi chuyện có thay đổi không ? Thì ... anh có thể ... yêu em không ?
- Không !
Những câu trả lời vô tình của Diệc Phàm làm tim Chi đau nhói ... nhưng thà đau nhiều một lần , còn hơn cứ đau âm ỉ mãi .
Tai Diệc Phàm vẫn nghe rõ tiếng nấc của người con gái kề bên . Nhưng đầu cậu chỉ có một hình ảnh một người duy nhất – là Tử Thao thôi . Đôi mắt vô hồn lại nhìn xoáy vào một khoảng không tối mịt và không điểm dừng ... Đôi mắt .
Vẫn một bên màu café đặc !
Và một bên ... màu nâu khói phủ lớp đục mờ !
Phòng 101 ...
Xán Liệt ngồi trên mép giường , hai tay đan vào nhau , đầu cúi gằm xuống. Một mớ suy nghĩ hỗn loạn lởn vởn quanh đầu cậu , rời rạc , mà rõ ràng là bởi Xán Liệt chưa muốn liên kết chúng ... Cậu sẽ phải rời khỏi khu biệt thự trong một tháng . Tử Thao đang mắc một căn bệnh nan y và sự sống chỉ tính bằng ngày . Dù cậu không thể bảo vệ Tử Thao an toàn , bằng chứng là Xán Liệt đã gián tiếp khiến Tử Thao không thể nhìn thấy một bên mắt ... và cậu rõ hơn ai hết , người cho Tử Thao thấy lại ánh sáng trọn vẹn là Diệc Phàm . Vừa nghĩ đến Diệc Phàm, Xán Liệt đã gạt phăng đi ... kể cả khi Diệc Phàm bảo vệ được cho Tử Thao thì cậu sao có thể đặt lòng tự tôn sang một bên để mà giao Tử Thao cho Diệc Phàm chứ ? Không thể !
Cậu thấy đôi chân trần đang tiến lại phía mình ... Cậu ngẩng lên và thực lòng cậu chẳng muốn nhìn đôi mắt của Tử Thao lúc này chút nào .
- Em muốn ăn gì không ?
Tử Thao khẽ lắc đầu , giờ nó cũng thấy đầu trống rỗng . Cái ý nghĩ không thể nhìn thấy một bên mắt nữa thật khủng khiếp , giờ khi đôi mắt đều sáng rõ lại thì càng thấy lạ lẫm ... Nó cũng biết đôi mắt mình lành lặn thì sẽ làm người khác không lành lặn , nhưng kệ , vì nó có cầu xin hay ép ai đó làm thế đâu . Giờ nó vẫn mệt mỏi và tính mạng thì đang gặp nguy hiểm kia .
- Em có biết ... về kẻ đã cho em thấy lại ánh sáng trọn vẹn không ?
- Có lẽ ...
Bỗng , Tử Thao lảo đảo , bước loạng choạng và ngã phịch xuống đất ... Nó lại ngất , như mọi lần, Xán Liệt lại cuống lên ...
- Gọi bác sĩ . Gọi bác sĩ nhanh !!
...
Khép cửa phòng ngủ , Xán Liệt trượt xuống ngồi dưới sàn , dựa cửa . Phía trong Tử Thao vẫn đang được bác sĩ chăm sóc . Những điều tương tự đã xảy ra không ít , và thường thì cậu chỉ thấy hốt hoảng và phải chờ bác sĩ tới . Không hiểu sao lúc này , cậu thấy mình ... vô dụng , ít nhất khi so sánh với Diệc Phàm thì vậy . Nó luôn biết thế nào sẽ tốt cho người con trai đó . Diệc Phàm tự tin sẽ cứu được Tử Thao khỏi tay Tử thần , một việc chắc chắn Xán Liệt không thể ... Cậu sẽ phải để Tử Thao lại một mình mà mất tích một thời gian, hoặc không đi đâu hết và vẫn ở nhà, nhìn nó kiệt sức dần rồi chết . Hai lựa chọn đó , thế nào sẽ được gọi là tình yêu ... Xán Liệt buộc phải thừa nhận , tất cả đều chẳng giúp được gì cho người con trai ấy .
Chẳng có lúc nào Xán Liệt tưởng tượng được, mình sẽ để bản thân sang một bên mà nghĩ về một người con trai nhiều đến vậy. Điều quan trọng cuối cùng với cậu là... chỉ cần Tử Thao được sống thôi!
Yêu một người không phải sẽ ở bên người ấy mà là mong cho người ấy hạnh phúc và an toàn , dù ở đâu , bên cạnh ai .
...
10 giờ đêm, cửa phòng 102 chợt mở, Diệc Phàm bước ra ngoài. Một tay kéo chiếc lưỡi trai xuống, một tay cầm theo vỉ thuốc giảm đau. Cậu sẽ tới phòng thí nghiệm và không biết lúc nào sẽ ra. Nhưng cậu khựng lại, vì một người đang đứng chờ.
- Mày có thể bảo vệ được cậu ấy?
Không ngạc nhiên vì Xán Liệt tới nhưng Diệc Phàm cũng chưa thể hiểu anh trai muốn gì.
- Mày có thể vì cậu ấy mà làm được mọi việc? Chống đối cha? Hi sinh bản thân? Và cả... cho cậu ấy sự sống?
- Dĩ nhiên!
Xán Liệt quay mặt đi, nuốt khan trước khi nói điều khó khăn đó.
- Vậy... mày đưa cậu ấy đi đi... Ở bên mày, cậu ấy được an toàn hơn!
...5 giờ sáng.
Trên giường Xán Liệt, Tử Thao vẫn mê man. Cậu ngồi cạnh, nhìn nó như đang ngủ.
- Ta không biết vì sao mà thành ra thế này, có lẽ vì em đã khiến ta thay đổi quá nhiều... Ta sẽ xa em một thời gian, với em chắc chẳng có ý nghĩ gì sất, nhưng với ta, đó không phải là một việc dễ dàng . Thật may vì ta đã có thể nói ra rồi... Ta-yêu-em!

Có tiếng bước chân thật khẽ... Diệc Phàm đang vào.
- Không thể cứ chuyền mãi được.
- Hai ngày nay cậu ấy không ăn gì, chỉ chịu uống ít sữa thôi... Chẳng làm gì nổi khi cậu ấy đã không thích đâu... Anh sẽ phải ra ngoài một thời gian. Đến lúc về, nếu không còn cơ hội thấy cậu ấy nữa, anh sẽ giết mày đầu tiên đấy.
- Không-cần! Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ sống được khi cậu ấy... không tồn tại trên thế gian.
......
Diệc Phàm bế Tử Thao đi trên dãy hành lang... về phòng cậu... Cảm giác thật dễ chịu khi nghĩ người con trai ấy đã thuộc về mình, dẫu chỉ là lúc này thôi...
Bỗng phía trước có những giọng nói tíu tít, xôn xao. Là đám giúp việc vừa từ khu vệ sinh về. Những giọng nói cười chợt im bặt, khi tất cả cùng trông thấy Diệc Phàm. Và mặt An lẫn mấy cô giúp việc biến sắc khi thấy Tử Thao trên tay cậu.
- Cậu hai! - Tất cả cùng cúi xuống đồng thanh.
Diệc Phàm định không quan tâm và lướt qua họ, nhưng một cô giúp việc bước lên vài bước và lên tiếng, cô ta tò mò vì thấy chiếc lưỡi trai che nửa khuôn mặt cậu, cô ta cũng khó chịu khi thấy Tử Thao.
- Cậu hai định đưa cậu ta đi đâu? Chẳng phải cậu ta mắc bệnh nan y sắp chết rồi sao?
An giật mình khi cô giúp việc nói những lời ngu xuẩn đó... Và chỉ sau 5 giây, đám giúp việc đã phải trợn tròn đôi mắt, người cứng đơ vì kinh hoàng và hãi hùng. Trong những cặp mắt của họ, dưới võng mạc, in lên hình một ngọn lửa lớn. Chỉ trong 5 giây nữa thôi, ngọn lửa sẽ biến thành tro đen, rơi vãi xuống đất...
Bất giác, họ nhìn sang Diệc Phàm... Một giọng nói trầm và quyền lực vang lên làm tất cả ớn lạnh.
- Muốn một cái chết như thế không? Thử đụng vào người này ...lần nữa xem!
Chỉ một khoảnh khắc, An cảm giác như tia nhìn đáng sợ của cậu chủ hướng về phía mình, ám chỉ gì đó.
Rồi Diệc Phàm tiếp tục bước, lướt qua đám giúp việc.
- Tao... không... dám... chạm vào cậu ta... nữa đâu!!
- Tao sẽ tránh xa cậu ta 10m!
- Tao muốn được sống yên!
An sẵng giọng:
- Các chị quên thằng bé đó xảo quyệt như thế nào à? Nó...
- Không! Tụi này muốn sống yên!!! - Đám giúp việc đồng thanh.
An đang cân nhắc xem nên nói với ông chủ những gì, thông qua Ngô Chấn Đông thì xử lí thằng nhỏ kia sẽ dễ dàng hơn.
.......
- Sao??? Cậu cả sẽ ra ngoài một thời gian?- Đám giúp việc nhốn nháo.
- Vậy, không lẽ... là cậu cả giao cậu ta cho cậu hai chăm sóc?
- Không thể nào! - An nói chắc như đinh đóng cột. - Chắc giữa cậu cả và cậu hai đã xảy ra chuyện gì đó. Không thể tự dưng cậu cả ra ngoài một thời gian mà để yên cho người tình của mình ở cạnh kẻ khác được.
- Chẳng phải nó bị bệnh nan y sao? Bệnh gì gì...
- Mất cảm giác! Vì nó sắp chết nên cậu cả quẳng đi cũng là đúng mà.
- Nhưng... cậu hai thì sao? Có vợ rồi mà còn đi chăm sóc cho kẻ khác, lại còn là người tình của anh trai!
- Ôi ôi... sao rắc tối vậy. Tóm lại người đáng thương là cô chủ!
- Ừa, cô chủ bị đá rồi... Tiểu thư nhà giàu, thông minh lại xinh đẹp sao cứ phải đâm đầu vào ông hoàng lạnh lùng nhà mình chứ. ?
Phía ngoài cửa, Yến Chi không đủ bình tĩnh để nghe nốt cuộc nói chuyện nữa, nhỏ quay người đi, thấy lòng mình cứ đau thắt lại.
.... Phòng 102.
Diệc Phàm dừng tay trên bàn phím laptop, nhìn về phía giường mình, Tử Thao vẫn đang mê man. Cậu đứng dậy, bước lại gần mép giường, kéo chăn lên cho nó, rất nhẹ nhàng. Diệc Phàm chẳng còn nghĩ được gì nữa ngoài chuyện từ giờ, cậu bé ấy sẽ ở bên cậu... Dẫu phía trước có trở ngại gì thì cậu cũng sẽ chỉ bảo vệ Tử Thao thôi, và trước tiên là cứu nó khỏi bàn tay Tử Thần!
Diệc Phàm nhìn người con trai ấy rất lâu, rồi quay người. Cậu nhận ra Yến Chi đã đứng ở cửa phòng ngủ tự lúc nào.
- Người con trai đó đã thế chỗ em rồi... em còn mặt dày ở lại thì thật quá trơ trẽn!
- Chỗ này... chưa bao giờ là của cô!
Mắt Chi lại cay xè, nhỏ vẫn biết Diệc Phàm là kẻ vô tình nhưng những lời cậu nói ra làm nhỏ đau quá. Nhưng lần này, nhỏ không khóc nữa mà kìm nén vào trong. Một Hoàng Yến Chi tự tin và luôn chủ động, từ khi gặp Ngô Diệc Phàm đã trở nên yếu đuối, và có lúc xấu xa. Nhỏ muốn tìm lại con người thật trong mình.
- Em biết... gặp anh là định mệnh đời em, nhưng yêu anh là một việc sai lầm. Dẫu vậy, em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh...không bao giờ! Em sẽ đi, sẽ rời xa anh! cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ kết thúc, mà có lẽ với anh, nó chưa từng bắt đầu... Anh chẳng coi nó là gì, chẳng coi em là gì... Em vẫn sẽ yêu anh và có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được anh... Nhưng!...
Một tay Chi đang tháo chiếc nhẫn cưới ra, rất mạnh!
- Em sẽ khiến anh hối hận vì đã không yêu em! - vừa dứt lời, Chi quay đi. - Em sẽ không làm gì và sẽ sống tốt nhưng anh nghĩ anh sẽ sống yên với cha anh và cha em sao?
Chi bước thật nhanh khỏi phòng 102, rõ ràng cố gắng để cứng rắn nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn trào ra.
......
Tử Thao tỉnh giấc sau nửa ngày mê man. Nó thấy mắt cứ ríu lại nhưng vẫn cố chống tay ngồi dậy. Nó thấy đầu hơi choáng, lắc đầu nhè nhẹ rồi mở mắt nhìn xung quanh. Không phải phòng Xán Liệt, nó cũng chẳng nhớ là phòng ai dù thấy có gì đó quen thuộc. Phòng rộng, ánh sáng mờ nhạt và không có một bóng người. Chẳng biết tại sao mình ở đây nhưng nhỏ nghĩ cứ ra khỏi phòng rồi tính... Tử Thao xuống giường, lảo đảo bước....
Diệc Phàm kéo cửa phòng tắm bước ra, tấm áo sơ-mi và ống tiêm cùng với thuốc giảm đau vừa cháy vụn phía trong.... Cậu sững lại khi thấy trên giường mình chẳng có ai. Lập tức, cậu lao ra phòng ngoài...
Cửa chính đã bị khóa, không thể ra, Tử Thao ngồi ở dưới sàn, dựa vào cửa, co ro lại... nó mệt lả vì hai hôm nay chẳng ăn gì. Diệc Phàm tiến nhanh lại, ngồi xuống gần sát với Tử Thao... Nó ngước mắt lên. Tay cậu định đưa đến chạm vào nó nhưng khựng lại, từ từ hạ xuống khi cậu nghĩ đến mấy lần Tử Thao tránh né và không thoải mái khi gần mình.
Bất giác, một bàn tay mềm mại với những ngón tay thon dài chậm rãi đưa lên... Mắt Tử Thao từ nãy giờ... đang chú mục vào đôi mắt Diệc Phàm. Nó cảm thấy được điều gì đó kì lạ dưới vành mũ lưỡi trai đội sụp... Ngón tay nó khẽ nâng vành mũ lên.... Đôi mắt đàng tò mò dò xét chợt đồng tử mở căng. Trái tim Tử Thao ngừng đập vài nhịp... cảm xúc lẫn lộn và khó hiểu. Đôi mi dày sụp xuống như muốn tránh ánh nhìn của Tử Thao. Những ngón tay nó vẫn lần đi, khẽ chạm vào hàng mi ấy, hàng mi che con mắt màu nâu, đục mờ.
- Anh... là anh? Người... cho em ánh sáng?
Diệc Phàm hơi ngoảnh mặt đi, cậu định phủ nhận nhưng lại chuyển chủ đề.
- Tôi nghĩ.... em cần ăn gì đó trước khi kiệt sức!
Cậu đứng dậy, quay người đi. Sự gần gũi đột ngột của Tử Thao làm cậu trong khoảnh khắc đã bối rối...
Nhưng... chân Diệc Phàm chưa đi được vài bước thì... cậu khựng lại!!!
Từ đằng sau... hai cánh tay dịu dàng bỗng ôm chầm lấy cậu, những ngón tay víu lấy áo cậu như muốn níu kéo...
Tim cậu như sững lại, rồi bỗng đập rất nhanh, đập loạn nhịp...Khi cậu cảm thấy khuôn mặt ấy đang áp sát vào người mình và lắc nhè nhẹ. Giọng nói âm vực cao và trong vang lên.
- Không cần gì cả... chỉ cần anh thôi... Đừng! Đừng đi!
Tay Tử Thao lại siết lấy áo Diệc Phàm hơn. - Đừng rời xa em...
Mỗi lời nó nói ra, làm cậu gần như ngạt thở.... Cậu vẫn chưa thể tin người con trai ấy lại cần cậu đến vậy... Sau nỗi sững sờ là một điều gì đó hạnh phúc rò rỉ trong lòng Diệc Phàm. Rõ ràng cậu thấy vui... Lần đầu tiên! Là lần đầu tiên trái tim cậu mở lời và nhận được lời đáp trả... Diệc Phàm từ từ siết lấy bàn tay Tử Thao và kéo ra khỏi mình, rồi từ từ quay lại...
- Tôi... sẽ không rời xa em! Trừ khi em muốn vậy...
Ánh mắt Tử Thao nhìn Diệc Phàm, lần đầu tràn ngập niềm yêu thương... Nó lại ôm lấy Diệc Phàm và dựa vào ngực cậu, vẫn cảm giác đó, quá đỗi ấm áp và an toàn. Tay cậu cũng vòng qua ôm lấy nó... Không gì có thể diễn tả cảm xúc trong cậu lúc này. Cho-đến-khi...
- Không muốn... không muốn rời xa anh lần nữa đâu... Chung - Nhân!
Tim Diệc Phàm sững lại!
Người cậu cứng đờ!
Đôi mắt sững sờ không chớp!
Và hai cánh tay cậu từ từ buông xuống...
Tai cậu vừa nghe thấy gì, cậu chỉ ước là mình nghe nhầm thôi.!. Cậu nghe người con trai ấy gọi tên kẻ khác... gọi tên kẻ khác khi đang ôm cậu!! Không! Là Tử Thao đã nhầm cậu là Chung Nhân! Vậy mà Diệc Phàm đã cảm thấy vui, đã cảm thấy hạnh phúc nhường nào... Tim cậu thắt lại, hai hàm răng nghiến chặt... Thì ra chỉ là cậu nhầm tưởng! Thì ra chỉ bởi người con trai ấy nghĩ cậu là kẻ khác! Vậy mà...
Diệc Phàm đẩy Tử Thao ra, rất nhẹ nhàng, cậu nhìn vào mắt nó.
- Em nghĩ... tôi... là ai?
- Chung Nhân! Anh nói gì vậy... ghét em rồi sao?
- Tôi....
Diệc Phàm định nói nhưng họng nghẹn lại, cậu sẽ nói mình không phải Chung Nhân sao? Nếu nhận ra mình bị ảo giác, Tử Thao sẽ thế nào? Nó sẽ đẩy Diệc Phàm ra, sẽ chạy, sẽ tìm cách tránh xa cậu. Bằng một lẽ nào đó, dù không muốn, Diệc Phàm cũng không thể nói ra sự thật. Tử Thao đang bị chứng ảo giác hoàn toàn, tức căn bệnh ấy ngày càng trầm trọng. Diệc Phàm thà để Tử Thao nghĩ mình là kẻ khác còn hơn với cái tên Ngô Diệc Phàm này, nó sẽ tránh xa cậu. Nếu cậu trở thành Chung Nhân... nếu trở thành Chung Nhân...
- Chung...Nhân...??
- Em sẽ chịu ăn chứ?
Tử Thao khẽ gật đầu.
Nếu Diệc Phàm trở thành Chung Nhân, dù chỉ là vẻ bề ngoài làm Tử Thao lầm tưởng, nó vẫn nhìn cậu... bằng đôi mắt yêu thương thật dịu hiền... Tim Diệc Phàm lại nhói lên,... nếu cậu trở thành Chung Nhân???
.... Tử Thao ngồi trên giường, chậm rãi ăn đồ ăn nhẹ. Thỉnh thoảng nhìn lên như sợ "Chung Nhân" sẽ đi mất. Nó lâm vào tình trạng ảo giác hoàn toàn, quên rất nhiều thứ, chỉ nhớ những điều quan trọng nhất. Diệc Phàm cứ nhìn nó ăn, thấy nó thật ngoan... Cậu cứ nghĩ mãi về điều ấy: nếu cậu là Chung Nhân?? Cậu sẽ có cả tình yêu của mẹ và cả người con trai ấy. Nhưng một sự thực không thể thay đổi: Cậu không-phải-Chung-Nhân! Tim cậu bỗng đau nhói lên..
- Em... yêu... Chung Nhân? Cả...em...sao...?????????

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 50.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro