Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
Phòng 102
Choang!!!
Mặt gương trong phòng tắm vỡ toang ra vì 1 lực đấm rất mạnh. Mảnh kính tung tóe. Tay Diệc Phàm vịn lên thành bồn rửa mặt. Máu rớt tong tong xuống, hòa với nước. Cậu đã cố bình tĩnh nhưng đã không chịu thêm nổi khi thấy khuôn mặt mình trong gương. Tại sao lại giống y hệt? Tại sao không là duy nhất? Hay thực ra cậu chỉ là bản sao của kẻ khác? Hay thực ra chỉ là vật thay thế?
Diệc Phàm cay đắng nhận ra, nếu không có khuôn mặt đó, người con trai ấy... chắc chẳng bao giờ về bên cậu...
Cậu bước ra cửa phòng, đôi chân cứ bước không suy nghĩ. Đầu trống rỗng. Cơ thể như đang rơi. Đó là vì yêu sao? Yêu! Cái hố sâu hút dù đã biết nhưng vẫn lao vào...
Tim Diệc Phàm bỗng nhói lên, bàn tay giữ chặt ngực trái, chốc lát bỗng run lên bần bật. Tưởng vết thương ở tay sẽ nhòa đi vết đau trong tim, nhưng hình như không thể...
" Đừng tưởng dùng khuôn mặt đó thì có thể thay thế được Chung Nhân! "
" Tôi căm ghét việc có 1 khuôn mặt giống hệt Chung Nhân tồn tại trên thế gian này! ... Tôi căm ghét anh!"
Tim thắt lại, bàn tay run bần bật có giữ chặt ngực trái hơn, Diệc Phàm lại sắp không giữ nổi bình tĩnh. Mắt cậu nhìn xuống ... Bàn chân vừa giẫm lên 1 mảnh gương vỡ bị văng ra. Vỡ! Tan tành! Không vẹn nguyên! Không bao giờ có thể vẹn nguyên!
Cậu từ từ cúi xuống, nhặt mảnh gương lên... Nó đã từng thuộc 1 tấm gương phẳng, tĩnh mặc và vô hại. Còn giờ, nó sắc nhọn như muốn làm đau! Mảnh gương trong tay Diệc Phàm, lòng bàn tay nắm chặt lại, từ từ đưa lên... " Tôi căm ghét việc có 1 khuôn mặt giống hệt Chung Nhân tồn tại trên thế gian này! Tôi căm ghét anh!" ...
Mũi gương sắc nhọn chạm lên trán Diệc Phàm, từ từ bị nhấn xuống ...Khuôn mặt cậu! Nếu nó không còn tồn tại, nếu nó không còn y hệt Chung Nhân... thì có thể thay đổi được gì không? Máu từ trán đang chảy xuống, rớt từng giọt xuống áo sơ mi...
- Cậu chủ!!!
Choang!!!
Mảnh gương văng vào tường, vỡ ra thành trăm mảnh nhỏ hơn. Diệc Phàm đã bị đôi tay nào đó dùng hết sức xô mạnh đi..
- Cậu chủ đang làm gì vậy??

Hai bàn tay cậu đang xiết chặt lại, kêu răng rắc.
Kiến An khe khẽ bước đến gần, nó bắt đầu nhận ra những vết thương vẫn chảy máu trên tay Diệc Phàm, trên trán cậu, như cậu vừa tự hành hạ bản thân vậy.
- Sao cậu chủ không biết lo lắng cho mình vậy? Cơ thể của cậu chủ cũng là da thịt con người kia mà?
- Từng ấy năm cô đơn và đau khổ, cậu chủ còn có thể chịu đựng đến mức nào nữa? Thôi đi! Dừng lại đi! Nghĩ cho bản thân mình đi!!
Nước mắt đã chảy từ khóe mắt An, nó không thể kìm chế nỗi cảm xúc nữa
Con mắt màu café đặc đang chuyển màu, hằn lên những tia đỏ. Dường như cậu đang trở về là Ngô Diệc Phàm lúc ban đầu: muốn giết người khi mất bình tĩnh!
- Cậu ... chủ...- Bàn tay An đưa lên, như muốn chạm vào Diệc Phàm . Bỗng. Nó bị hất văng ra. Diệc Phàm quay phắt lại, nhanh đến nỗi An chưa kịp phản ứng thì... một bàn tay thô bạo và nhớp nháp máu đã ghì chặt quanh cổ nó.
- Cậu... cậu chủ... đừng... - An cố vùng vẫy nhưng bất lực, nó chỉ còn biết rên rỉ trong cổ họng. Đôi mắt đau đớn và tuyệt vọng nhìn cậu .
- Đừng...
Bàn tay Diệc Phàm ngày càng xiết chặt. Và An không thể chịu đựng thêm nữa...
- Đừng... Diệc...Diệc Phàm .
Bàn tay cậu chợt khựng lại. Tai cậu vừa nghe thấy gì?
Dường như ai đó gọi tên cậu! Giọng nói ấy...
Đôi mắt Diệc Phàm chú mục vào An, cái nhìn khi nỗi giận dữ đang vơi và lấp vào là... nỗi sửng sốt.
Trước mắt cậu... là khuôn mặt người con trai ấy! Đôi mắt to, trong veo và long lanh nước. Chiếc mũi và cái miệng xinh trên nền da trắng muốt... Hơn hết là mái tóc ấy...
Bàn tay cậu từ từ buông lơi.
- Cậu chủ.. em ...
An chưa kịp hiểu gì thì đôi mắt đã mở rộng hết cỡ. Diệc Phàm bỗng ... kéo nó lại ôm chầm!!
- Cậu ...
- Đừng! Đừng rời khỏi tôi! Xin em!
- Em...
- Em cũng biết tôi yêu em nhiều thế nào mà! Làm sao tôi sống khi em không ở bên?
- Cậu chủ... em... - Bàn tay An đưa lên, nó không biết mình đang làm gì nữa. Ngón tay nó khẽ víu lấy aó sơ mi của Diệc Phàm. Lần đầu tiên! Nó thấy an toàn và ấm áp thế này...
- Em có đang mơ không? Cậu chủ ôm em và bảo ... yêu em .. Điều đó là thật sao?
...
Đôi bàn tay khẽ xiết lại. Tim đập lệch vài nhịp. Tử Thao thật sự không hiểu rõ chính mình. Nó quay người , bước vội đi, không gây chú ý y như lúc vào.
Ra khỏi phòng 102, chân Tử Thao tiếp tục bước nhanh hơn. Nó không biết mình đang làm gì nữa! Lang thang như tìm kiếm rồi lại bước vào căn phòng ấy. Nó không biết mình nghĩ gì nữa! Khi nhìn thấy cảnh tượng đó... người con trai ấy ôm 1 người con trai khác thật chặt. Nhưng không phải nó! Nhưng tại sao chứ? Nó đã chọn cách rời khỏi vị trí ấy kia mà? Nhưng tại sao chứ... tại sao nó thấy khó chịu trong lúc này...
...
10h đêm.
- Không! Tránh ra!!
Choang!
Cốc sữa văng xuống sàn, cốc vỡ, sữa tung tóe.
- Em sao vậy? Không ăn cũng không uống thì sống thế nào?
- Chết thì thôi!
- Gì? Chết? Em là của ta! Ai cho em chết mà chết.
Xán Liệt bước tới gần Tử Thao hơn.
- Nói coi, em đang khó chịu chuyện gì vậy?
Tử Thao quay phắt đi.
- Đúng là!! Em thay đổi như chong chóng, thật không hiểu em nữa!
Tử Thao trèo hẳn lên giường, bò vào phía trong, nằm xuống, ôm gối. Xán Liệt lập tức cũng mò lên.
- Đi ngủ sớm thế à? Ừm, sớm mà. "Chơi" tý đã!
Xán Liệt định sờ vào cánh tay trắng nõn ấy. Thật là nhìn chỗ nào cũng thấy kích thích. Nhưng cậu chưa kịp làm gì thì Tử Thao đã ngồi phắt dậy.
- Tránh xa ra!!
- Gì chứ? Em ngủ định không cho ta ngủ sao?
- Xuống giường!
- Gì? Xuống giường thì ta ngủ chỗ nào?
- Xuống!
- Em quá đáng vừa thôi chứ, thế ta ngủ đất à?
- Xuống!!
- Không!
- Xuống giường!!!
- Ừ, thì xuống.
Xán Liệt rốt cục lại phải ra khỏi giường. Tử Thao nằm xuống, ôm gối ngủ.
- Nhưng.... Đây là phòng ta mà ...
...Kiến An lững thững trên hành lang về phòng mình... Nó chợt bật cười.
" – Đó là tình cảm thật của cậu chủ sao? Cậu có biết em...
- Tôi yêu em hơn cả bản thân tôi nữa. Em hiểu mà... Tử Thao."
...
7h sáng
- Ta cũng rất muốn lái chiếc Demo mới tậu đưa em đi chơi phố, rồi dừng lại ở 1 nhà hàng sang trọng dùng bữa.
- Không đói! Không ăn!
- Hả? À, Ừm – Xán Liệt bật cười – Không ăn thì vào công viên chơi nhé? Hay đi xem phim 4D?
- Chán quá!
- Được rồi, vậy mua trực thăng lượn vài vòng đi! Haha...
Xán Liệt chợt ngừng cười vì thấy trước mặt, em trai đang bước hướng ngược lại. Cậu lập tức đi sát lại với Tử Thao và khoác vai nó.
- Người đẹp, tối qua tuyệt phải không? – Miệng nói vậy nhưng mắt cậu lại trân trân nhìn Diệc Phàm, như muốn trêu ngươi.
- Em phải sang phòng ăn ăn nhiều mới được. Ở bên ta làm sao ta để em bệnh vì biếng ăn được chứ?
Nhận ra sự xuất hiện của Diệc Phàm, Tử Thao im lặng và nhìn chỗ khác.
- Ồ, xem ai kia. Chào em trai!
Xán Liệt dừng bước.
- Giáp mặt sớm quá nhỉ? Đêm qua chú ngủ ngon không?
Xán Liệt nhìn lượt từ trên xuống , nhận ra vết thương ở mặt và tay Diệc Phàm . Cậu khẽ cười.
- Nên cố ngủ cho ngon đi, phải giữ gìn sức khỏe chứ!
Diệc Phàm không để ý lời Xán Liệt, chỉ chú mục vào Tử Thao.
- Đi thôi người đẹp. Ta không thích có kẻ cứ nhìn chằm chằm em trước mắt ta thế đâu.
Xán Liệt khoác vai Tử Thao và kéo nó đi cùng, định lướt qua Diệc Phàm ...
- Sắc mặt em không tốt! Nếu mệt thì đừng giấu.
Ba kẻ đứng ngang nhau, nhưng nhìn hai hướng ngược lại. Xán Liệt liếc em trai bằng một ánh nhìn sắc ngọt.
- Mày đừng ra vẻ...
- Đừng có bám theo tôi, để nói những điều vô nghĩa đó!
Xán Liệt dừng nói vì bị giọng cao vút của Tử Thao ngắt lời.
- Tôi chỉ là... lo cho em.
- Giá anh biết khi nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi khó chịu đến thế nào! Sự lo lắng của anh... làm tôi buồn nôn!
Hàng mi dày sụp xuống, hai bàn tay Diệc Phàm xiết lại.
Xán Liệt cũng không hiểu nổi những gì mình vừa nghe, nhưng cậu cảm giác được, giữa Tử Thao và Diệc Phàm có chuyện gì đó.
- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tránh xa tôi ra!!
Tử Thao hơi ngước lên, ra hiệu cho Xán Liệt.
- Đi thôi...
Sau lưng Diệc Phàm, người con trai ấy lại đang xa dần...
Cậu chỉ thấy tim mình đau nhói lên, và rõ ràng mỗi lần đau, đau hơn trước nhiều. Diệc Phàm cố chịu đựng, cố kiềm chế, nhưng dường như không thể. Tay cậu đưa lên giữ lấy ngực trái. Cậu quay mặt vào tường ho vài tiếng. Đôi mắt Diệc Phàm hơi sững lại... Ngón tay quệt nhẹ qua miệng. Dính máu! Cậu thấy trên tường ... những vết máu đỏ tươi...
...
- Lần đầu tiên ta thấy em nói những điều độc ác như vậy!
Tử Thao rõ ràng đã muốn nói nhẹ nhàng hơn khi nhìn thấy Diệc Phàm . Nhưng không hiểu sao những lời làm kẻ khác đau, nó có thể nói ra dễ như vậy.
- Xảy ra chuyện gì thì em cũng đừng những lời như thế với ta đấy! không phải dành cho ta mà ta nghe còn ớn lạnh. Haizz.

- Tuyệt vậy sao?
- Cái gì tuyệt?
- Đêm qua!
- À thì...
- Hiểu rồi! Ngủ dưới đất rất tuyệt!
- Cái... cái gì, không phải em định bắt ta nằm đất nữa chứ?
........
" Không moi thêm được tin tức gì sao?"
" Lần này Ngô Chấn Đông giấu rất kĩ, ngay cả con trai còn không được biết rõ thì khó mà điều tra được gì hơn!"
" Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi đoán kế hoạch lần này rất lớn và nghiêm trọng. Không liên lạc lại với tổ chức nữa, chúng ta tự hành động thôi!:
" Ok!"
...
Dù chưa nắm rõ tình hình nhưng Xán Liệt biết kế hoạch sắp tới vô cùng quan trọng. Cậu quan tâm hơn tới việc theo dõi và sắp xếp đàn em cũng như việc chuyển vũ khí xuất xưởng tới kho.
Rời mắt khỏi màn hình máy, Xán Liệt quay ra nhìn nơi cửa phòng tắm vừa mở, Tử Thao vừa bước ra.
- Ta yêu em!
Nó ngước lên nhìn cậu bằng cặp mắt khó hiểu
- Thì ta đã bảo ngày nào cũng sẽ nói câu đó mà. Em xong rồi thì đi ăn tối đi!
Tử Thao đã tiến lại cạnh Xán Liệt, nó bất giác liếc vào màn hình laptop đang thu về hình ảnh từ camera.
- Gì vậy?
- Không có gì đâu. Cha chuyển hàng về, ta đang cho đàn em di chuyển sang phòng chứ có an ninh tốt hơn
- Chắc là quan trọng?
- Ừ, mà ta cũng không rõ. Cha nói cần bảo mật cho kế hoạch sắp tới.
- Cậu chủ - Bạch Hiền đang tiến vào.
- Sao rồi?
- Em đã dặn dò đàn em kĩ càng. Hình như phía cậu hai đang cho người tăng cường canh gác.
Xán Liệt nhìn Bạch Hiền, nhận ra 1 giây nào đó ánh mắt hắn hướng về phía Tử Thao, không, hình như cả hai ánh mắt của hai người đã cùng giao nhau. Đôi mắt tinh ý của Xán Liệt luôn để ý được những biểu hiện nhỏ nhặt nhất của người đối diện, đó là một trong những phẩm chất của kẻ lãnh đạo.
- Thế đấy. Kế hoạch sắp diễn ra và kẻ thực hiện chưa biết nó là gì!
- Có lẽ ông chủ đã có dự tính trước cả rồi.
Reng... di động của quản lý chợt rung.
... Hắn cúp máy và thông báo với Xán Liệt bằng giọng hơi căng thẳng.
- Ông chủ vừa về. Cho gọi cậu!
- Biết rồi, ra ngoài trước đi!
Bạch Hiền ra khỏi phòng, Xán Liệt đóng laptop.
- Em nhớ ăn tối đấy, ta có lẽ sẽ đi lâu 1 chút
Cậu bước lại phía tủ âm, kéo tủ.
- Chết tiệt, thứ gì thế này! – Xán Liệt khá bực mình vì tay vừa chạm phải thứ gì trên thành tủ, như chất keo nhưng trong suốt như vô hình – Lũ giúp việc vô dụng!
Cậu thay áo sơ mi mới, rồi vội bước đi, không quên để lại cho Tử Thao một nụ hôn lên má.
- Bye người đẹp!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 62.

- Nhớ vote với comment nha mấy readers yêu quý~ ~(‾▿‾~)

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro