Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Chấn Đông bước đi cùng hai tên cận vệ trung thành. Ra tới phòng khách rộng, bỗng một tên đàn em tức tốc chạy tới.
- Ông chủ, không thể ra ngoài! Xe cảnh sát đang tới!!
Mắt ông trùm mafia trợn trừng, hai hàm răng nghiến lại.
- Quỷ tha ma bắt! - Ông quay sang ra lệnh cho một tên cận vệ - Tìm thằng cả, bảo nó nhanh chóng bật lại hệ thống bức xạ!
- Vâng!
Rồi ông ra lệnh tiếp cho tên còn lại:
- Khởi động trực thăng, đáp trên mái khu biệt thự. Nếu cấp bách, ta sẽ dùng nó trốn chạy!
Chỉ còn mình Ngô Chấn Đông giữa phòng khách sang trọng. Dù đang trong tình huống nguy cấp, ông vẫn giữ được vẻ uy nghiêm và cầm quyền. Tuy nhiên, ông cũng chưa từng nghĩ mình sẽ phải gặp chuyện bất lợi thế này.
- Thật không hổ là Ngô Chấn Đông! Sắp bị tròng tay đến nơi mà vẫn bình tĩnh vậy!
Ngô Chấn Đông chau mày, rồi từ từ quay lại. Ông đã đoán được giọng nói ấy là của ai!
- Tất cả là do con sắp xếp sao?
Đối diện với Ngô Chấn Đông, một chàng trai cao khoảng mét tám, gương mặt rạng ngời tự tin.
- Tôi tưởng ông đã phải biết rồi? Ngay từ đêm mưa ấy, ông đưa tôi về khu biệt thự này, tất cả đã nằm trong kế hoạch!
- Nhưng ta là cha ruột con! Là người thân duy nhất của con trên đời này! - Ngô Chấn Đông bắt đầu phẫn nộ
- Cha ư? Người thân duy nhất ư? Hay là loài ác thú đã giết hại cả gia đình tôi??

- Ngọc Nhã sẽ vô cùng tức giận khi biết con làm ra những điều này với chính cha mình!
- Im đi! Mẹ tôi hận ông tận xương tủy!
- Con nghĩ ta sẽ tha thứ khi con gây ra tất cả những việc này?
- Tha thứ hay trừng phạt tôi, ông không có tư cách! Và ông cần phải biết điều này! Để không còn ảo tưởng nữa!
Cơ mặt Ngô Chấn Đông se lại, như chờ một điều ông chưa thể đoán ra.
- Tôi! - Tay Tử Thao đưa lên mắt, và từ từ tháo lớp kính áp tròng - Không phải con trai ông!
Con mắt đen sẫm tháo bỏ lớp kính đã trở lại là con mắt nâu khói trong veo. Ngày hôm ấy, Tử Thao đã không tháo lớp kính áp tròng như kẻ khác nghĩ! Mà thực chất là nó đeo một lớp áp tròng vào mắt mình!
- 13 năm trước, khi ông suýt lấy mạng tôi ở gần khu công viên Useun, thật trùng hợp! Mẹ tôi đã muốn tôi dùng kính áp tròng để không ai để ý đôi mắt màu đặc biệt của tôi! Và trong lúc không còn gì để mất, bà đã nói tôi là con ông, để bảo vệ tôi! Ông bị lừa lần nữa!
- Ngươi... - Giọng Ngô Chấn Đông rít lên, ông chưa thể chấp nhận nổi sự thực này! Ông đã bị lừa! Một cú lừa hoàn hảo và ngoạn mục!
Xạch! Xạch!
Khẩu súng trên tay Ngô Chấn Đông (một lần nữa) chĩa về phía Tử Thao.
- Ngươi sẽ phải bỏ mạng vì điều ngu xuẩn này!
- Quả thật... là em không hề chung huyết thống với ta!
Từ phía cửa dẫn ra hành lang, Xán Liệt đang bước vào...
Tử Thao đưa ánh nhìn lạnh lẽo về phía cậu.
- Quả thật... em làm mọi điều chỉ để trả thù!
- Đến bây giờ anh mới biết, đã quá muộn rồi, Phác Xán Liệt!
- Xán Liệt! Giết con bé!
- Cha! Dừng lại đi! Chúng ta sẽ không thoát được đâu!
- Con im đi! Lũ cảnh sát sẽ không thể làm được gì!
- CIA đã vây quanh khu biệt thự này rồi. Chúng ta không còn đường thoát đâu!
- Con điên rồi, Xán Liệt! Con muốn vị trí của ta! Con muốn địa vị và lên nắm quyền! Hãy giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, vị trí của ta sẽ là của con!
- Đủ rồi! Con không muốn trở thành người như cha nữa! Vì cha mà mẹ con đã chết! Con đã nghĩ đó là điều đương nhiên, vì để có được quyền lực phải tàn nhẫn, phải bất chấp tất cả! Nhưng con sai rồi! – Xán Liệt quay ra nhìn Tử Thao, ánh mắt cậu tràn ngập sự nuối tiếc - Con sai rồi! Sau tất cả, tiền, quyền và địa vị, có được thì con được gì? Mà con.. phải rời bỏ người con trai mà con yêu...
- Xán Liệt! Mày điên thật rồi! Mày không làm, tao cũng sẽ không bỏ qua đâu!
Họng súng của Ngô Chấn Đông chĩa thẳng vào ngực trái của Tử Thao! Và ông bóp cò!!!
- Không! Ch...a...a..a!
Pằng...
Viên đạn đã bay ra, không một phép thuật nào có thể ngừng nó lại. Như con người đã sa vào vũng lầy của tội lỗi, của tham vọng thì không bao giờ còn cơ hội thoát ra...
Ngô Chấn Đông sững sờ...
Đôi đồng tử của Tử Thao giãn rộng... Nó thấy tim nhói lên!
Đau!
Nhưng!
Người đang từ từ... từ từ... trượt xuống ... là Xán Liệt!
Từ ngực trái cậu, máu đang túa ra, rất nhiều!
Tay Xán Liệt giữ chặt lấy vết đạn, máu nhanh chóng nhầy nhụa bàn tay cậu. Từ miệng cậu, máu hộc lên, trào ra ngoài...
Tử Thao không còn tin vào đôi mắt mình, hai bàn tay nó buông thõng.
Giọng nói người con trai ấy vang lên, lần đầu tiên dịu dàng đến vậy...
- Ta yêu em... Ta thật sự... rất yêu em! Ta biết... em hận ta. Nhưng thời gian ở bên em... ta đã thật sự... thấy hạnh phúc.
Xán Liệt ngừng lại, vì máu lại hộc lên, mắt cậu nhắm nghiền để chịu đựng cơn đau.
- Ta... chỉ muốn hỏi em một điều... Điều cuối cùng! Em...đã bao giờ, ... dù chỉ một lần, một giây, một khắc.... yêu ta chưa...
Máu đã chảy quá nhiều, Xán Liệt không còn thời gian nữa! Cậu chỉ chờ cậu trả lời của người con trai ấy! Đôi mắt cậu nhìn nó, chờ đợi, ... chờ đợi...
- Chưa!
Và Xán Liệt nhận được câu trả lời. Giọng nói của người con trai ấy, vẫn vậy, trong trẻo và dễ chịu như lần đầu cậu nghe, nhưng sao lúc này... thật băng lãnh, và tàn nhẫn.
Đôi mắt Xán Liệt rất buồn. Nó từ từ ... từ từ... khép lại.
Nhịp tim cuối cùng, trong tâm trí cậu, vẫn chỉ dành để nghĩ về người con trai ấy, để nhớ mãi khuôn mặt ấy, giọng nói ấy...
Phác Xán Liệt đã chết! Tử Thần đã đem cậu đi! Tới một thế giới mới, chắc chắn nơi ấy không có quyền lực, tiền bạc và những tham vọng...
Ngô Chấn Đông vẫn đứng đó, như chôn chân xuống đất! Lần thứ hai, chính tay ông giết con trai mình! Không có cảm giác gì ư? Không thể! Khi sinh ra, con người không bao giờ là loài máu lạnh!
Xạch! Xạch! Xạch!
Những họng súng từ phía cửa lớn chĩa vào Ngô Chấn Đông, nhưng ông dường như đã chẳng còn nhận ra nữa.
- Ngô Chấn Đông! Ông bị bắt về tội buôn bán vũ khí trái phép! - Giọng Tử Thao lạnh tanh.
- Nhưng ông cần biết một điều nữa. Một điều dẫn tới sai lầm này. Tôi tới để trả thù! Nhưng tôi... không phải người của CIA!
Tử Thao quay người, bước về phía cửa... Nó bước ngang qua một người đàn ông cao to, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
- Ngô Chấn Đông! Để một người điều tra về chính mình, thực sự là nực cười!

.......
16/11. 16 giờ 40 phút... Cầu Yu Heda!
Cây cầu đã ngừng hoạt động từ ba ngày trước, để chuẩn bị tân trang. Đường cầu dài và rộng, nhưng không một bóng người, bóng xe cộ đi lại.
Gió! Rất nhiều gió!
Một người con trai đứng trên cầu, tay dựa thành cầu ngắm nhìn dòng sông Yu Heda xanh biếc và yên bình... Mái tóc phất phơ trong gió, hay gió đang vờn trên những lọn tóc êm mượt. Chiếc váy trắng mỏng manh cũng phập phồng, vạt váy bay bay.
Đôi mắt người con trai ấy, đôi mắt hai màu đương nhìn đi đâu đó, không điểm dừng, xa xăm, như kiếm tìm nơi tận cùng của chân trời...
"Đi cùng tôi nhé... tới nơi cùng trời..."
Đã gần 10 năm rồi, lòng Tử Thao chẳng lúc nào ngủ yên. Hận thù. Phẫn nộ. Cảm giác ấy chỉ như muốn thiêu đốt con người, như muốn nhấn chìm con người xuống vực thẳm.
Lúc này, nó đã mệt, đã muốn lòng lắng xuống. Mục đích đã đạt được, dẫu không hoàn toàn như ban đầu nó nghĩ, vì đã có sự thay đổi trong nó. Con người luôn luôn thay đổi, và sự thay đổi lớn nhất là bởi tình yêu.
Tử Thao đang chờ người con trai ấy. Là lần đầu tiên nó phải chờ! Nhưng nó chấp nhận vì có người còn muốn chờ nó cả cuộc đời.
Có thể Diệc Phàm sẽ không tới. Có thể lần cuối cùng hai người nhận ra trái tim nhau đập cùng một nhịp, cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau. Có thể họ sẽ lại xa nhau... Hai con người ở hai thế giới, giống như lúc họ sinh ra. Nhưng cách biệt, thời gian đã chẳng còn là gì nữa, vì họ đã biết rằng... họ yêu nhau.
16 giờ 50 phút.
Gió đã nhẹ dần. Để lại giữa không trung một khoảng lặng.
Vẫn người con trai ấy, đứng đó, trên cây cầu. Vẫn không gian rộng lớn và hun hút như ôm lấy, như nuốt dần cơ thể bé nhỏ. Vẫn thời gian. Vô hình. Và cứ trôi đi...
17 giờ.
Gió ngừng!
Mây trời đã leo lắt những sợi nắng cuối ngày. Hoàng hôn đang buông xuống...
Mặt sông Yu Heda phẳng lặng như tờ, như lòng người khi đã nghiệm ra cuộc đời.
Có thể đã muộn. Nhưng Tử Thao không hối hận. Không hề hối hận!
Nó muốn khóc, nhưng nước mắt không rơi!
" Đừng khóc... khi không có tôi ở bên..."
Tử Thao bước lùi, lùi dần... Nó phải đi trước khi hoàng hôn tắt nắng. Nó phải đi để quên đi kí ức nơi đây. Nó phải đi để tất cả... trôi vào dĩ vãng..
Dẫu cho... người con trai ấy, sẽ không bao giờ nó có thể quên....
Chân Tử Thao bước đi, nắng nhạt chảy dài trên đường cầu, len theo từng bước chân nó...
- Em định... rời khỏi tôi lần nữa sao?
Tim Tử Thao sững lại.
Ào...
Gió ập tới, ù hai bên tai cô, thổi tung mái tóc dài. Là gió, hay là giọng nói ai làm đôi mắt nó cay xè... Tử Thao từ từ quay lại...
Ảo ảnh? Phải chăng là ảo ảnh? Người con trai ấy đang nhìn nó, ánh nhìn rất dịu dàng.
Tử Thao vươn tay ôm chầm lấy Diệc Phàm. Không! Không phải ảo ảnh!!
Tử Thao ôm rất chặt, như sẽ không để cậu rời khỏi nó lần nữa...
Bàn tay Diệc Phàm vuốt nhẹ mái tóc nó, rồi khẽ đẩy Tử Thao ra. Mắt nó nhòe ướt, lại bàn tay ấy lau đi nước mắt. Mặn. Trọng veo. Nước mắt của hạnh phúc.
- Tôi ở đây rồi, sao em khóc?
Tử Thao lắc đầu.
- Tôi đã nghĩ sẽ không qua nổi, sẽ phải đi cùng Tử Thần. Nhưng tôi nhớ em, nhớ rất nhiều. Tôi còn một điều chưa thực hiện được ... Đó là... một lần được thấy em cười!
Đôi mắt Tử Thao ngước lên, long lanh và trong trẻo. Một khoảnh khắc, dù rất nhẹ, môi nó... đã nở nụ cười... Nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu thù hận, toan tính và nỗi đau.
Diệc Phàm cũng mỉm cười đáp trả. Cậu sẽ không bao giờ để người con trai ấy rời xa cậu lần nữa... Không bao giờ!
Tay Diệc Phàm siết chặt tay Tử Thao, cậu kéo nó đi...
Dù phía trước là một con đường dài thì chỉ thế này, cũng quá đủ.
- Hai người định rời khỏi đây sao?
Tử Thao sững lại. Cả nó và Diệc Phàm cùng quay đầu.
- Là quản lý Nam!
Nhìn thấy Diệc Phàm, Nam khẽ cúi đầu.
- Mọi chuyện đã kết thúc rồi - Tử Thao lên tiếng - Điệp viên John Han!
Diệc Phàm không hề bất ngờ, như cậu đã biết từ lâu rồi vậy.
Trông Nam lúc này hoàn toàn khác. Tóc đã bạc phân nửa, khuôn mặt nhiều nếp nhăn của tuổi tác. Bộ comple đĩnh đạc càng tôn lên vẻ nghiêm nghị.
- Sự thực thì bác bao nhiêu tuổi rồi, bác John Han?
- Kém Hunter vài tuổi thôi, cậu bé! Ta không định làm phiền, nhưng có lẽ cháu phải gặp người này...
Nam quay đầu, nhìn ra chiếc ô tô đen của mình đậu gần đó. Từ trong xe, một chàng trai bước ra.
Chàng trai ấy rất trẻ, tóc vuốt ngược, bộ quần áo đen bóng bó người và đôi giày thể thao mắc tiền trông cậu càng hiện đại và thông minh. Chàng trai ấy rất đẹp và trên môi đang nở nụ cười...
Cả Tử Thao và Diệc Phàm, không hề ngạc nhiên!
- Xin lỗi vì đã để em ở lại nơi ấy. Nhưng anh không làm khác được, vì đó là lệnh của tổ chức!
Kiến An tiến lại và đứng ngay cạnh Nam.
- Không sao! - Tử Thao tiếp lời - Khi nhìn thấy chiếc nhẫn anh đeo, em cũng đoán ra phần nào. Nhưng sự thật nó là thứ gì thế?
An giơ bàn tay lên, cậu vẫn đeo chiếc nhẫn ấy.
- Khi về khu biệt thự, Ngô Chấn Đông đã tặng chị. Nếu không có bác John Han, anh đã nghĩ ông ta là ân nhân của mình hơn 10 năm qua đấy! Ông ta muốn chị phục tùng ông ta, nhưng lại sợ một ngày anh nhớ ra mọi chuyện nên mới tặng chị chiếc nhẫn này. Nó gắn máy thu âm bên trong, 24/24 anh bị ông ta theo dõi!
- Vậy nên mới buộc phải nói những lời tàn độc ấy với em?
- Anh xin lỗi, đây cũng là lệnh của tổ chức. Bác John Han muốn anh không có một sơ xuất nào. Và thực ra, lần anh hợp tác với bác ấy đưa em vào tròng, cũng là một bài kiểm tra áp lực của bác ấy thôi!
An liếc nhìn Nam, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười.
- Ta không chắc cháu có thực sự là con Hunter, nên muốn kiểm tra chất xám. Không ngờ vẫn bị cháu lừa!
- Nhưng lần chạm mặt trước cửa phòng chứa hàng, bác đã nhường cháu rồi!
- Bác John Han giỏi lắm, may mà anh gặp được bác ấy. Bác là đồng nghiệp với cha ngày trước, đã cùng cha điều tra nhưng không lộ diện. Sau khi cha mất, bác đã lập tức vạch ra kế hoạch, trà trộn vào khu biệt thự. 10 năm là quá dài cho sự trách nhiệm và đam mê nghề của bác ấy.
- Nhưng dùng hooc-môn kích thích tế bào để trẻ lại thật sự không tốt đâu! - Tử Thao nhìn Nam.
- Ta hiểu mà. Nhưng xong vụ này ta đã đủ thỏa mãn rồi. Đường dây buôn bán vũ khi trái phép xuyên quốc gia sẽ nhanh chóng bị phá bỏ!
- Tử Thao à, anh đã nhận bác John Han là cha nuôi, anh sẽ giúp cha hoàn thành nốt sự nghiệp.
- Tốt quá!
- Nhưng... anh có một thắc mắc - An liếc ra sau nhìn Diệc Phàm - Anh ấy... đã biết em không phải con Ngô Chấn Đông sao?
- Anh quên là đôi mắt của em và anh ấy đã hoán đổi à?
- Ừ! ...- An chợt cười - Hai người sẽ đi phải không? Chúc hai người hạnh phúc nhé!
- Em cảm ơn!
Tử Thao liếc nhìn Nam, hai cái gật đầu nhẹ thay cho lời chào.
- Anh không định nói, nhưng có lẽ nên nói thật lòng mình phút cuối. Tử Thao ạ, người anh thật sự "đổ" ngay từ lần đầu tiên gặp là.... - An lại liếc về phía sau Tử Thao, như ám chỉ.
Bất giác, Tử Thao bỗng thấy thật khó xử.
- Nhưng hai người yêu nhau thì anh chúc phúc thật lòng đấy! - An tiến lên ôm lấy Tử Thao, ôm rất chặt.
- Tạm biệt em nhé! Hẹn ngày sum họp...
Tử Thao khẽ gật rồi quay người bước theo Diệc Phàm.
Nam và Kiến đứng đó, nhìn theo hai người cùng sánh bước...
Diệc Phàm liếc về phía sau, bước không nói lời nào... Còn Tử Thao, cậu vẫn còn mải nghĩ đến lời An, không chỉ khó xử mà còn có gì đó không dễ chịu.
- Em sao vậy?
- Không!
Diệc Phàm khẽ cười, hơi xoay người cúi xuống, thầm thì...
- Em... ghen...
Huých! Tử Thao đánh Diệc Phàm một cú khá mạnh.
- Đáng ghét!
Cậu vẫn cười, đưa tay siết lấy bàn tay Tử Thao, và kéo cậu đi...
Phạch ... Phạch... Phạch...
Bỗng. Có tiếng động cơ và tiếng gió lớn rít trên cao. Tử Thao ngước mắt... phải đến 5, 6 chiếc trực thăng cơ động, có lẽ là CIA!
Rồi tiếng còi xe cảnh sát réo rắt đằng sau... Tử Thao và Diệc Phàm cùng quay người.
Từ trong xe cảnh sát, một tay CIA bước xuống, tháo kính đen. Đằng sau, vài xe cảnh sát cũng vừa dừng lại.
- Tôi là điều tra viên từ CIA! - Hắn giơ tấm thẻ và bước lại trước Tử Thao.
- Tôi nhận truy nã tội phạm của một đường dây buôn bán vũ khí trái phép. Tôi cần bắt cậu ta về cục! - Hắn chỉ vào Diệc Phàm.
- Tội danh buôn bán vũ khí trái phép sao? - Tử Thao cao giọng.
- Phải! Nếu không hợp tác, hai người sẽ thêm tội ngăn cản người thi hành công vụ!
- Có chứng cớ chưa?
- Về cục, chứng cớ sẽ phục vụ thẩm vấn cậu ta! Nhưng, cấp trên có lệnh đặc ân. Nếu hai người cùng trở về cục, giúp chúng tôi điều tra tận gốc vụ này, và sau đó tiếp tục phục vụ cho CIA, cậu ta sẽ được miễn tội!
- Rốt cuộc là muốn chúng tôi phục vụ CIA?
- Đó là một đặc ân lớn. Nếu không chấp nhận, tôi nghĩ chàng trai này sẽ hưởng một mức án không dễ chịu!
- Giấy bắt người đâu?
- Về cục sẽ có!
Tử Thao khẽ mỉm cười, liếc về phía Diệc Phàm.
- Nếu chưa có lệnh bắt người, tôi e ngài không thể đưa anh ấy đi! Chúng tôi sẽ không phục vụ CIA! Và nếu các người muốn truy nã chúng tôi sau đó thì...
- Một lời đe dọa sao?
- Không phải đe dọa! Cứ thử làm đi rồi các người sẽ rõ! Chúng tôi sẽ chạy trốn và sẽ có một cuộc bạo động trên tất thảy hệ thống an ninh mạng xuyên quốc gia đấy!
Tay điều tra viên sững người.
- Nếu không tin, các người cứ việc!
Dứt lời, Tử Thao quay người...
Bàn tay Diệc Phàm vẫn siết chặt bàn tay nó, và hai người cùng bước ...
Cầu Yu Heda.
Trực thăng vẫn lượn trên bầu trời, những chiếc xe cảnh sát vẫn réo còi inh ỏi. Tay điều tra viên vẫn đứng đó... Nhưng tất cả không thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn hai con người ấy cùng bước đi...
Cầu Yu Heda.
Hoàng hôn sắp tắt những tia nắng cuối ngày...
Trên cầu... Một người con trai cao, chỉ đơn giản với mũ lưỡi trai đen, sơ mi trắng, quần jean, giầy thể thao. Một người con trai khác khá mảnh khảnh, áo sơ mi trắng cùng quần đen bó sát. Hai người đang nắm tay nhau... cùng chạy....
Họ cùng chạy... về phía biển......

..............................................................................

                                                                                 - Hết truyện! –

- Cảm ơn các bạn đã đọc cái truyện mà lần đầu tiên mình edit trong suốt thời gian qua! (●*∩_∩*●) Mình sẽ đi edit lại nhiều truyện khác về KrisTao để các KrisTao shipper khác cùng đọc! Bây giờ mình sẽ chuyên tâm edit truyện Sau Khi Yêu KrisTao Ver. Mong các bạn cũng sẽ ủng hộ nhé! ٩(^o^)۶

- Thanks for reading! ╭(╯ε╰)╮    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro