Chap 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau. Tại phòng khách khu chúng cư có 30 con người đang ngồi lại cùng nhau.

- Ê mấy cưng, cảnh sát sắp tới đây rồi á!

- Sao chế biết?

- Ngu! - Lý Vũ Kỳ cốc đầu đứa vừa hỏi - Con gái bị truy nã không tìm đến nhà ba mẹ chứ tìm đến nhà ông hàng xóm sao?

- Ừ ha quên.

- Giờ sao?

- Ăn bờ ngủ bụi. - Mạc Hàn nói một câu làm chấn động tâm lý toàn cầu.

- Gì??????? - 29 cái miệng.

- Cố gắng, còn ba ngày nữa xách vali về rồi.

- Nhưng tụi tui không ngủ được ngoài đường, không ăn được ngoài vỉa hè.

- Ba má ơi, ăn thì cứ vào nhà hàng ăn, tách ra là được. Ngủ thì mỗi đứa ngậm một cục sâm cho tỉnh táo, cố lên, chỉ ba đêm thôi.

- Ồ .... - 29 cái đầu gật gù.

Bỗng Ngũ Chiết cầm tách cà phê lên đi ra cửa sau ngắm sân vườn.

- Đi đâu? - Kiki hỏi.

- Chờ cảnh sát. - Ngũ Chiết cười.

Nhưng ý ngầm ở đây là khác, không một ai nhận ra ý tứ thật sự của Ngũ Chiết. Cô dựa vào cửa, bắc chéo chân nhấp một ngụm cà phê nhắm mắt hờ vờ như đang thưởng thức một tước vị thơm ngon nhưng chính là đang che đi nụ cười ẩn nhẹ. "Hô hô, bổn nương biết các ngươi là ai rồi nhé. Yên tâm, các ngươi có tu thêm vạn năm cũng không bằng một nửa cô nương ta đây. Đã thành công trong ngày đầu tiên che đi thân phận của mình, ai ngờ đến sáng tinh mơ ngày thứ hai đã sơ suất lộ ra chân tướng? Hẹn các ngươi ngày này hai tháng nữa."

Rồi Ngũ Chiết đi lại phòng khách hối tụ nó chuẩn bị chạy. Phân phát một đứa một chiếc áo choàng đen cùng một chiếc nặt nạ để đêm tối dễ lộng hành, bảo chúng nó chuẩn bị giày thể thao chạy nước rút.

- Xong?

- Xong.

- Được.... 3 ... 2 ... 1 ... Chạy!

Quả nhiên sau tiếng chạy khoảng vài giây chúng nó đã nghe loáng thoáng tiếng còi xa cảnh sát từ xa.

Chúng nó chạy, chạy mãi, chạy đến khi có người nhận ra..

- Nãy giờ chạy không biết chạy đi đâu, Kiki dẫn đường đến đâu thế? - Vương Nguyên ôm ngực thở dốc.

- Đến công ty ngầm. - Kiki đang mò mẫm gì dưới đất.

- Hả? Công ty ngầm?

- Phải, cái công ty kia không phải công ty chính, cái này mới chính. Bao nhiêu camera ở toàn bộ các công ty trên thế giới đều chiếu về đây, chỉ có chủ tịch và tổng giám đốc biết. Ngoại trừ gia đình tui ra không ai biết.

- Ủa tổng giám đốc là ai? - Tuấn Khải hỏi.

Kiki im lặng ba giây rồi nói:

- Em trai tôi, nhưng nó từ chức này hơn bảy năm rồi.

- 7 năm???? Chẳng khác nào nó lên tổng giám đóc khi mới lớp năm chứ? - Cả lớp trợn trừng mắt.

- Đừng coi thường nó, nó rất có tài về lãnh đạo, nhưng nó không có ánh mắt kiên nghị như tui nên không được làm chủ tịch tiền nhiệm. - Kiki nói.

Rồi bất giác Kiki la một câu "Tìm được rồii!" Làm cả lớp giật mình. Cô cầm viên đá lên đồng thời kéo một ngọn cỏ. Một cánh cửa từ dưới đất mở ra, lớp ngạc nhiên đi theo Kiki xuống, vừa đi vừa nhìn xung quanh trầm trồ. Cửa đóng lại tất cả tối om, ba giây sau đèn tự phât sáng.

Cô dẫn chúng nó đến phòng điều hành, ở đây có một cái bàn đầy rẫy nút bấm và rất dài, 50 người ngồi không hết. Trước mặt là một bảng máy tính khổng lồ chứa thông tin, camera, lý lịch của công ty. Phía bên kia là ... tiệm Nét? Mười máy tính được xếp lại với nhau như tiệm nét.

Cô phân công cho từng đứa, 9 đứa ngồi ở tiệm nét Mini để hack vào công ty, dò la tin tức, sửa lỗi, chỉnh phần mềm. Hai mươi đứa còn lại ngồi trước bàn đầy nút với nhiệm vụ quan sát camera và được phát cho tai nghe để nghe lén từng phòng và thu âm lại.

Cô đã cài ở từng chỗ, kể cả WC cũng có thiết bị nghe lén và camera ẩn.

Riêng cô thì có nhiệm vụ đặc biệt hơn là gọi người. Kiki bước ra ngoài kiếm phòng CẤM, ấn mở khoá rồi bước vào thấy papa đang ở đó. Coi nghiêm nghị đứng trước mặt ông nói:

- Ba, gọi nó về.

- Nó nào?

- Ây đừng đùa nữa, Daniel chứ thằng nào.

- Làm gì?

- Có chuyện.

- Chuyện?

- Con tiến cử thằng nhãi đó lên chức chủ tịch!!!

END CHAP 76.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro