one.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"tuyết rơi rồi đấy, Junho ạ."

Minhee nhìn những mảnh vụn trắng xóa từ từ rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên tự thì thầm với chính mình.


"tuyết rơi rồi đấy, Junho của mình có đang hạnh phúc không?"


Junho rất thích tuyết. Ngày tuyết rơi đầu tiên trong mùa đông duy nhất bọn họ ở cạnh nhau, Minhee đã được bạn nắm tay trong khi cả hai cùng chạy ào ra đường khi trời chỉ mới tờ mờ sáng. Hai đứa cùng nhau đi trong giá buốt của tháng mười hai, gò má Junho đỏ ửng và nụ cười của bạn thì thanh sạch hơn cả những bông tuyết vừa rơi xuống từ thiên đường.


"Junho này, mỗi hạt tuyết là mỗi giọt nước mắt của con người dành cho nhau, cậu có nếm được vị nước mắt của mình không?"


Thỉnh thoảng nổi tính trẻ con, Junho vẫn thường nếm thử một hạt tuyết giăng mắc trên cành cây khô. Tuyết chỉ là nước, vậy mà Minhee học theo Junho đưa lưỡi mình ra chạm vào nhánh cây dính một mẩu trắng tinh, lại cảm nhận được vị mặn đâu đó trong cái lạnh buốt muốn tê đầu lưỡi.


"Junho thích tuyết, để mình tặng cho cậu nhiều hơn một chút nhé?"

Vì cậu bảo tuyết là nước mắt, Minhee sẽ dư dả để gửi đến Junho thật nhiều. Hi vọng nó sẽ làm thành niềm vui cho Junho, điều đó, Minhee cho là đáng giá. Nước mắt Minhee không bao giờ có vị mặn, trừ khi là chính cậu nếm thử. Nó có vị ngọt dịu. Nước mắt thiên sứ bao giờ cũng chỉ có vị ngọt dịu đó mà thôi.

Ở dưới đó chắc giờ này Junho đang ngủ. Rồi khi thức dậy, bạn sẽ ào ra cửa kính, thích thú ngắm nhìn thế giới xung quanh phủ tràn màu trắng.

Rồi nếu như may mắn, Junho sẽ thấy được Minhee, ở đâu đó trong những hạt tuyết tí hon bám lên tay bạn, vương lên tóc bạn, cũng có khi cứng đầu dính lên áo bạn rồi tan ra, ướt nhẹp khiến bạn khó chịu thật nhiều.



Vì Minhee đã hứa, dù không ở cạnh nhau, cậu vẫn sẽ luôn tìm cách đến bên Junho.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro