Chapter 4 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Shortfic][KrisHo] PHIẾN THÊ (Mua Vợ) - Chap cuối

Tittle: Phiến Thê (Mua Vợ)
- Length: four chapters
- Author: Dạ Cực Quang (?)
- Editor: Đồng Lý Thần Nguyên (Shin-I) (gọi vậy bởi vì tui có chỉnh sửa một số trường đoạn :3)
- Category: hiện đại, đô thị, 1vs1, cường - cường, công sủng thụ, sinh tử văn, có H, HE
- Rating: MA/NC-17 (Bạn au đã đủ tuổi :3)
- Pairing: KrisHo
- Disclaimer: Họ thuộc về nhau. Không ai thuộc về au nhưng số phận của họ trong này sẽ do au quyết định.
- Summary: Thê phiến, phiến thê, liệu cuối cùng có cái kết đẹp nào cho chuyện tình cẩu huyết như cổ tích giữa hai người bọn họ hay không?
- Note: Ai anti EXO, KrisHo or boylove please click back. Fic có cảnh quan hệ thể xác giữa nam và nam. Cấm trẻ em dưới 17 tuổi và những người có bệnh tim, thần kinh không vững vàng. Au đã cảnh báo trước, ai vì sự tò mò mà đọc đến lúc đấy thì đừng có mà chửi au biến thái. Cảm ơn các readers đã đọc. Chúc các readers vui vẻ ạ. *cúi chào*

THE FIC I TRANSLATED IS WAITING TO BE GIVEN PERMISSION FROM ITS AUTHOR. PLEASE DO NOT BRING IT OUT FROM HERE. THANK YOU!

~ LET'S ENJOY THE FIC ~

... CHAPTER 4: HẠNH PHÚC TÌM VỀ...

Trên đường về Ngô gia, Kim Tuấn Miên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Lúc này, vẻ mặt của cậu vô cùng bối rối. Diệc Phàm gắt gao ôm lấy Tuấn Miên nhưng cậu muốn đẩy hắn ra, tuy nhiên lại cảm thấy chỉ có ở trong lồng ngực hắn, tâm trạng bối rối mới có thể bình tĩnh lại một chút...

"Vì cái gì phải làm như vậy?"

Khi Diệc Phàm ôm cậu đặt xuống giường, đây là câu đầu tiên mà hắn nói với cậu sau khi rời khỏi Kim gia:

"Anh muốn có một đứa con, một đứa nhỏ do em sinh cho anh." - Một nụ hôn mềm nhẹ dừng lại ở môi cậu - "Anh yêu em , bảo bối, anh chỉ muốn em vì anh mà sinh một đứa nhỏ."

"Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà tại sao anh lại không thương lượng với tôi một chút?"

Bỗng nhiên trong lúc đó hắn cho cậu biết chính mình đang có bầu, việc này làm cho cậu thảng thốt biết dường nào, hắn có biết hay không?

"Cùng em thương lượng em nhất định sẽ không đồng ý." - Diệc Phàm cởi áo khoác cho cả hai, thay áo ngủ, lên giường ôm lấy cậu, kéo chăn đắp kín.

" Sự nghiệp của anh cần một người thừa kế, nếu như em không muốn sinh cho anh, anh cũng chỉ có thể nhận nuôi một đứa nhỏ từ cô nhi viện, nhưng dù sao đó cũng không phải là thân sinh cốt nhục của anh."

"Tôi không muốn sinh đứa nhỏ, tôi là một nam nhân a." - Không biết bây giờ có còn kịp hay không, cậu rất muốn đi phá thai.

"Không được phá thai!"

Nhìn ra ý nghĩ trong đầu cậu, Diệc Phàm lập tức quát bảo ngưng lại.

"Anh chỉ muốn em sinh cho anh một đứa nhỏ. Chúng ta sinh đứa con này ra có được không? Về sau nếu không được sự đồng ý của em , anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa!"

"Nhưng anh bảo tôi như thế nào đi ra ngoài gặp người ta? Nếu tới thời kỳ sinh sản thì phải làm sao bây giờ? Bị người khác biết nhất định sẽ đăng báo rầm rộ khắp nơi."

"Đừng lo lắng, anh sẽ an bài tốt." - Hắn trấn an hôn nhẹ cậu.

"Anh sẽ kêu Nghệ Hưng về nhà đỡ đẻ cho em. Không ai biết đứa nhỏ này là do em sinh cho anh, đối với người ngoài chúng ta sẽ nói là nhận nuôi, chờ đứa nhỏ lớn lên hiểu chuyện rồi, chúng ta sẽ đem chân tướng nói cho nó biết."

Nghe hắn nói cũng không tồi, nhưng cậu vẫn không vui lắm. Cậu là một nam nhân, cư nhiên lại phải sinh đứa nhỏ ra.

Nhưng mà, ngẫm lại, thôi quên đi, dù sao không muốn thì cũng đã có con rồi, vậy thì cứ làm theo lời hắn thôi. A, nhưng...

"Vì cái gì là tôi sinh? Anh như thế nào lại không sinh?" - Cậu hờn dỗi nói.

Diệc Phàm lộ ra nụ cười tà khí, móng vuốt sói không an phận sờ sờ cái mông của cậu:

"Bởi vì em là vợ của anh mà."

"Hừ. . . . . . Đáng ghét, lấy tay ra."

Khuôn mặt Tuấn Miên ửng đỏ. Cậu vẫn là không thể thích ứng Diệc Phàm luôn đùa giỡn cậu, độc chiếm cậu, kinh nghiệm tình trường trước giờ cũng không biết đến người nào dày dạn như vầy.

"Không."

Diệc Phàm bị sự ngượng ngùng của Tuấn Miên làm cho dục vọng trong người trỗi dậy:

"Bảo bối, anh đã vài ngày không chạm vào em ..."

Tuấn Miên bị ngữ khí ai oán của hắn chọc cho nở nụ cười:

"Không được, vạn nhất tổn thương đến đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì cả, anh đã hỏi qua Nghệ Hưng rồi. Thai kỳ hiện tại của em đã ổn định, chỉ cần anh tiết chế một chút, sẽ không làm bị thương đến đứa nhỏ."

Trong lúc nói chuyện, hắn đã muốn cởi hết quần áo của Tuấn Miên. Cậu không có phản kháng nữa, nâng tay lên ôm choàng ngang cổ Diệc Phàm. Vài ngày không có chạm vào thân thể cậu , bên trong cư nhiên lại trở nên rất chật chội. Từ mấy ngày trước tới giờ, hắn sợ làm bị thương đứa nhỏ trong bụng cậu, lại sợ cậu mệt, cho nên bọn họ trong lúc đó tình sự đã muốn thiếu rất nhiều.

"Ân. . . . . . Diệc . . . . . Điểm....... nhẹ. . . . . ."

Tuấn Miên bởi vì không khoẻ mà hai mắt ửng đỏ làm cho Diệc Phàm cơ hồ không khống chế được, nhưng hắn bận tâm đứa nhỏ trong bụng bảo bối nên không dám làm càn.

"Thả lỏng, bảo bối, bằng không em sẽ bị đau."

Từ sau khi cậu mang thai, Diệc Phàm phát hiện thân thể cậu so với trước kia càng trở nên mẫn cảm. Tuấn Miên cảm giác được nơi riêng tư bị ngón tay Diệc Phàm ra vào, mở rộng, có khi cậu thật sự chán ghét thân thể của chính mình. Chỉ cần Diệc Phàm hai ba ngày không chạm cậu, nơi riêng tư liền khép kín lại giống như đêm đầu tiên, làm cho cậu cảm thấy được rất đau.

"Đau. . . . . . Diệc. . . . . ." - Tuấn Miên dùng sức vặn vẹo ở trong ngực hắn, dồn dập thở hỗn hển, đôi mắt lợi hại bịt kín một tầng sương mỏng.

"Trầm tĩnh lại, bảo bối, không cần dùng sức." - Diệc Phàm thương tiếc hôn môi cậu - "Anh không muốn làm cho em đau."

Hắn nhẹ nhàng mà bắt đầu co rúm, làm cho người dưới thân mình thả lỏng mà thích ứng. Sau một lúc lâu, thân thể Tuấn Miên rốt cuộc hoàn toàn vì hắn mà mở ra, động tác của Diệc Phàm càng lúc càng nhanh, Tuấn Miên theo không kịp hắn, chỉ có thể bị động thừa nhận hết thảy . . . . . .

★★★

Tuấn Miên thề rằng cậu sẽ không bao giờ sinh con nữa, thật là vô cùng khó chịu. Không biết có phải bởi vì chính mình là nam nhân hay không, tình trạng nôn oẹ của cậu thật sự là nghiêm trọng, từng đợt cảm giác ghê tởm nảy lên làm cho cậu liên tiếp phải chạy vào toilet. Đầu cả ngày dựng dựng nhoáng chớp giống như người say, trên người miễn cưỡng không muốn động, chỉ thầm nghĩ muốn ngủ, lại ăn không vô đồ vật này nọ...

"Có tốt hơn chút nào không?" - Diệc Phàm nhìn Tuấn Miên phun xong rồi, rót một cốc nước để cho cậu súc miệng, rồi lại dìu cậu quay về giường nằm xuống.

"Tôi không bao giờ sinh con nữa, anh có nghe hay không???" - Tuấn Miên hướng hắn rống to, chỉ tiếc bởi vì thân thể không khoẻ, tiếng hô của cậu nghe giống như là đang làm nũng.

"Được... được... được, chúng ta không phải chỉ sinh một đứa con này thôi sao?" - Diệc Phàm cười cười, đem một viên ô mai nhét vào trong miệng của cậu. Tuấn Miên nhắm mắt lại, hơi thở không thông cắn lấy ô mai.

"Uống canh gà được không, em hôm nay cũng chưa ăn cái gì cả."

"Tôi không muốn uống."- Tuấn Miên lắc đầu, chỉ tưởng tượng đến mùi vị canh gà liền làm cho cậu cảm thấy ghê tởm.

Tuấn Miên cũng cảm thấy hình như Diệc Phàm muốn đem cậu uy thành tiểu trư, suốt ngày chỉ bắt cậu nằm một chỗ hết ăn cái này đến ăn cái kia.

"Vậy em ăn cái gì, anh gọi người đi làm." - Giọng Diệc Phàm ôn nhu.

Từ sau khi mang thai, cậu gầy đi không ít. Vốn mang thai chính là một khảo nghiệm thật lớn đối với thân thể, bảo bối này mang thai đứa con của hắn nôn oẹ tình trạng cũng rất nghiêm trọng, lại không muốn ăn đồ vật này nọ, báo hại mấy ngày nay hắn vô cùng lo lắng. Cậu gầy đi rất nhiều rồi.

"Tôi thật sự không muốn ăn, giúp tôi ngủ một chút được không?"

"Đương nhiên là được." - Diệc Phàm nở nụ cười, nằm trên giường ôm dỗ dành cậu ngủ.

"Trước ngủ một chút, chờ em tỉnh, vô luận như thế nào cũng phải ăn một chút gì đó! Anh rất lo lắng cho em."

"Được a..." - Tuấn Miên nhìn ánh mắt trìu mến của Diệc Phàm rất nhanh liền say ngủ. Vất vả cho cậu, vì hắn muốn cậu sinh đứa nhỏ, cho nên bây giờ cậu mới phải chịu khổ...

★★★

Khi Tuấn Miên tỉnh lại, đã là hoàng hôn. Trong phòng yên tĩnh, không có bật đèn. Bên cạnh cũng không thấy thân ảnh của Diệc Phàm, chăn đệm vẫn còn hơi ấm cho thấy hắn vừa rời khỏi không bao lâu. Tuấn Miên dường như thật sự yêu Diệc Phàm mất rồi, khi tỉnh lại chuyện thứ nhất cậu muốn làm chính là xem hắn có ở nhà hay bên cạnh cậu không. Diệc Phàm không ở đây, ngủ cũng ngủ không nỡ. Cậu đối với hắn càng lúc càng ỷ lại rồi...

Dùng tay xoa phần bụng đã hơi hơi lớn, Tuấn Miên mắng thầm: "Này tiểu tử kia, sao lúc nào cũng gây sức ép làm cho ba ba thê thảm như thế này hả?"

Trước cửa đột nhiên phát ra một tiếng động cực nhỏ và sau đó bị đẩy ra, cậu quay đầu nhìn lại:

"Mở đèn đi, tôi đã tỉnh ngủ rồi."

Đèn sáng, Tuấn Miên bị ánh sáng chíu vào, mắt phải nheo lại thích ứng.

"Có muốn ăn chút gì không?" - Diệc Phàm đi đến bên cạnh cậu.

"Tôi nghĩ có thể ăn nhẹ một chút gì đó." - Tuấn Miên mệt mỏi nói.

"Được" - Diệc Phàm cao hứng nở nụ cười. Cậu rốt cuộc đã nguyện ý ăn một chút rồi.

"Anh lập tức gọi người đi làm."

Tuấn Miên dưới sự trợ giúp của hắn từ từ ngồi dậy. Hắn lại lấy gối kê lên cho cậu dựa vào dễ hơn.

"Còn choáng váng đầu không?" - Diệc Phàm hỏi.

" Hết rồi ." - Ngủ một giấc cảm giác đã khoẻ lên một chút, cậu nhanh chóng đáp lời hắn.

"Cả ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ, tôi đều nhanh chóng biến thành trư."

Diệc Phàm nhíu mày không đồng ý nói:

"Còn muốn thành trư ư? Em xem, cả người hiện tại gầy đến nỗi chẳng biết thành ra bộ dạng gì nữa rồi! Cho em ăn nhiều một chút cũng không chịu."

"Không muốn ăn uống thôi." - Tuấn Miên vô lực cười cười, cậu cũng biết vì đứa con trong bụng và cũng vì thân thể của chính mình mà nên ăn nhiều một chút, nhưng cậu lại ăn uống không có vô a!

Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, nhưng vừa nhìn thấy, cậu liền cảm thấy giống như no rồi:

"Ách. . . . . . Diệc, tôi không có đói bụng."

"Không được, không đói bụng cũng phải ăn."

Diệc Phàm một phen ôm lấy cậu đi đến bên bàn ăn. Cậu nói cái gì hắn cũng sẽ nhường cậu một chút, nhưng cứ để gầy đi như vậy, chẳng mấy chốc cậu cũng chỉ còn da bọc xương mà thôi.

Bắt buộc cậu ăn vài thứ, đến khi nhìn cậu thật sự là ăn không vô nữa mới nhẹ nhàng ôm cậu quay về trên giường.

★★★

Càng gần thời kì sinh sản, bụng của Tuấn Miên càng lúc càng lớn. Cuối cùng chỉ còn hơn một tháng, cậu ngay cả nằm cũng không nằm được, chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi tựa đầu vào giường ngủ, hoàn hảo có Diệc Phàm ôm cậu, làm cho cậu thoải mái hơn một chút...

... Ngày sinh càng lúc càng gần, tâm tình của cậu cũng bắt đầu biến đổi cùng lo âu.

"Đang nghĩ ngợi gì đó? Mấy ngày này em cũng chưa nghỉ ngơi tốt."

Diệc Phàm thật sự nhịn không được, vốn hắn đã hỏi qua, nhưng Tuấn Miên không chịu nói, hắn cũng không truy vấn nữa; nhưng mấy ngày gần đây, nỗi lo âu của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, hắn cũng không thể làm ngơ được nữa.

"Tôi có điểm sợ hãi."

"Sợ cái gì?"

"Sẽ rất đau đúng không?"

Cậu nghe nói phụ nữ khi sinh con đều đau đến chết đi sống lại, kêu gào thảm thiết làm cho người ta nghe xong liền sợ hãi.

"Chỉ đau một chút thôi, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Tuấn Miên liếc mắt nhìn hắn:

"Anh bồi thì có ích lợi gì, người bị đau cũng không phải là anh." - Bất quá, nghe hắn nói như vậy cậu cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút an tâm hơn.

"Anh biết em vất vả, chúng ta chỉ cần một đứa thôi, về sau không sinh nữa, có được không?" - Diệc Phàm ôn nhu trấn an cậu.

"Diệc. . . . . ." - Tuấn Miên đột nhiên nhăn lại mi.

"Làm sao vậy?"

"Đau quá. . . . . ." - Tuấn Miên thực sự đau bụng đến lợi hại. Cậu khổ sở nhíu mày rên rỉ:

"Diệc, tôi. . . . . . Có lẽ........ Tôi sắp. . . . . . Sắp sinh . . . . . . rồi........."

"Cái gì?" - Diệc Phàm kêu lên sợ hãi - "Anh đi kêu Nghệ Hưng đến."

★★★

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.............................................."

Tuấn Miên gắt gao bắt lấy tay Diệc Phàm, cả người đau nhức càng không ngừng kêu to.

"Tôi hận anh chết đi được. . . . . . A. . . . . . Ô. . . . . ."

Diệc Phàm gắt gao ôm lấy cậu, hôn lên những giọt nước mắt thống khổ của Tuấn Miên:

"Bảo bối, dùng sức một chút, rất nhanh sẽ không đau, dùng sức một chút."

"A. . . . . . Đau quá. . . . . ."

Nước mắt cùng mồ hôi tẩm thấp đệm giường, đời này cậu chưa bao giờ chịu tội lớn như vậy.

Nhìn thấy cậu đau đến chết đi sống lại, Diệc Phàm đau lòng vô cùng. Nhưng hắn lại không giúp được gì, chỉ có thể không ngừng an ủi, cổ vũ cậu.

"Dùng sức, bảo bối, sinh được sẽ không đau nữa."

"Ân...... ahhhhhhhhhhhhhhhhh.........................."

"Oa........... oa.............."

Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang khắp căn phòng, Kim Tuấn Miên rốt cuộc cũng đã "hoàn thành sứ mạng".

Toàn thân vô lực thở phì phò, Tuấn Miên cảm thấy xương cốt đều rệu rã hết ra.

"Khoan! Còn một đứa nữa!"

Tuấn Miên suýt ngất đi, tại sao lại có thể như vậy?!?

Bởi vì đứa thứ nhất đã muốn sinh hoàn, đứa thứ hai liền dễ dàng hơn rất nhiều.

Nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ thứ hai, Tuấn Miên rốt cuộc duy trì không nổi nữa, ngay cả mặt hai đứa con cậu cũng chưa kịp nhìn liền mê man bất tỉnh.

"Đều là con trai." - Nghệ Hưng nói.

Diệc Phàm vội vàng nhìn mặt bọn nhỏ, xong liền kêu người đem cả hai đứa đưa vào phòng trẻ con. Bây giờ người mà hắn quan tâm nhất vẫn chính là Miên Miên của hắn.

★★★

... Không biết ngủ bao lâu, Tuấn Miên mệt mỏi mở mắt ra.

Thân thể vẫn rất đau, cậu lại bị người ta ôm chặt vào trong ngực, hương vị quen thuộc tản ra ở chung quanh, đôi tay Diệc Phàm đang một mực quấn lấy cậu.

Trong lòng trào ra một dòng nước ấm, một loại hương vị hạnh phúc tuôn tràn ra như suối, rất đỗi ngọt ngào quấn lấy cậu. Tuấn Miên lấy tay giật giật vạt áo Diệc Phàm.

Hành động của cậu làm cho hắn đang say ngủ vội choàng tỉnh.

"Thế nào? Bảo bối? Còn đau không?" - Diệc Phàm khẩn trương hỏi.

Tuấn Miên lắc lắc đầu:

"Em tốt hơn nhiều rồi. Hai đứa nhỏ đâu? Em muốn xem mặt."

" Hai đứa nhỏ ở cách vách, anh sẽ gọi người ôm chúng nó đến đây."

Hai đứa nhỏ rất nhanh đã được ôm đến, hai đứa con trai, bộ dạng cơ hồ giống nhau như đúc, nhìn dáng vẻ chúng nó hiện tại, chỉ biết chắc chắn rằng chúng sau khi lớn lên khẳng định là người gặp người yêu.

"A, Diệc! Anh muốn đặt tên con như thế nào?"

"Ngô Chung Đại và Ngô Chung Nhân có được không?"

"Hảo a hảo! Đại Đại ca ca, Nhân Nhân đệ đệ!..." - Kim Tuấn Miên nói chưa hết câu đã cười đến xán lạn.

"Cám ơn em, bảo bối." - Diệc Phàm ôm chặt lấy cậu đầy âu yếm.

Tuấn Miên cười cười:

"Không nghĩ tới sinh con lại đau như vậy, nhưng hiện tại nhìn thấy bọn chúng liền cảm thấy thật đáng giá."

"Ân. Vất vả cho em rồi, anh không bao giờ để em sinh con nữa."

Nhìn thấy bộ dạng đau đến chết đi sống lại của Tuấn Miên, hắn trong lòng so với ai khác đều cảm thấy đau hơn mãnh liệt:

"Chờ thân thể em đỡ hơn một chút, chúng ta đi Hà Lan kết hôn, có được không?"

"Được." - Tuấn Miên gật gật đầu, cậu nhận ra mình đã chân chính yêu thương Ngô Diệc Phàm mà không phải vì chuyện nguy cơ tài vụ của công ty.

Diệc Phàm cúi đầu, thâm tình hôn lên môi cậu:

"Anh yêu em, bảo bối."

"Em . . . . . . em cũng vậy." - Cậu thấp giọng nói, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.

Diệc Phàm nghe xong mà mừng như điên, chưa dám tin tưởng vào lỗ tai của mình:

"Em nói cái gì, lặp lại lần nữa."

"Em nói. . . . . . em yêu anh. . . . . ." - Tuấn Miên bởi vì ngượng ngùng cơ hồ nói không nên lời, trên mặt đỏ ửng làm cho cậu có vẻ càng thêm mê người.

"Trời ạ, anh rốt cuộc đã đợi được ngày này ."

Trái tim của Tuấn Miên rốt cuộc cũng thuộc về hắn rồi, hắn thật sự là quá đỗi vui sướng:

"Em rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về anh ."

"Kỳ thật, anh đã sớm chiếm trọn trái tim em rồi, chỉ vì. . . . . . Chỉ vì........ Em ngượng ngùng không có dám nói. . . . . ."

Tuấn Miên khẽ chồm dậy hôn vào môi Diệc Phàm , trên khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng bừng.

Trong mắt Diệc Phàm tràn đầy ý cười cùng trìu mến, ai có thể đoán được Tuấn Miên lại là người dễ dàng thẹn thùng như thế, chỉ có hắn mới có thể "độc quyền" thấy được vẻ ngượng ngùng cùng gương mặt đỏ ửng của cậu mà thôi.

Ai nhà~ Có thể có được tâm hồn cùng thể xác của người này, cuộc đời này với hắn đúng là không uổng phí! Phiến thê thì sao chứ, cuối cùng hắn và cậu vẫn hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất nha!

... CHÍNH VĂN HOÀN...

#P/S: Hoàn rồi bà con ơi *chấm nước mắt* Câu chuyện của hai người bọn họ cuối cùng cũng đã đi đến một cái kết đẹp rồi. Ai nói phiến thê thì không hạnh phúc cơ chứ! Hai người bọn họ, trải qua cũng không ít sóng gió, cuối cùng lại an ổn ở bên nhau, đó gọi là duyên phận. Tôi tin Ngô Diệc Phàm và Kim Tuấn Miên ở ngoài đời thực cũng như vậy. Qua bao biến cố, bao nhiêu thăng trầm rồi sau tất cả, họ lại trở về với nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro