Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàng! Đoàng!

Hai phát súng vang lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, hai thi thể một nam một nữ ngã xuống sàn

"Lão đại! Chúng còn có một đứa trẻ, có cần giải quyết không ạ?" Thuộc hạ cúi đầu cung kính trước chàng trai ngồi trên ghế sofa

Chàng trai đứng dậy bước vào một căn phòng, từ trên cao nhìn xuống một tiểu nam tử khoảng 4 tuổi đang say giấc, không có vẻ bận tâm đến những việc xảy ra bên ngoài

Cạch!

Thuộc hạ chĩa súng vào đầu cậu bé, chàng trai xoay người phun ra âm vang lạnh lẽo

"Mang về!"
__________________
Rầm!

Tiếng sấm vang lên, những hạt mưa nặng trịch bắt đầu rơi xuống. Cậu bé mở mắt tỉnh dậy, nhìn căn phòng xa lạ sau đó nhảy xuống giường, ôm chú chó bông lon ton chạy ra ngoài

Có một căn phòng phát sáng, bé chạy vào thì nhìn thấy có người đang ngồi làm việc, bé kéo tay áo người đó, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi

"Chú đẹp trai ơi! Cha mẹ con đâu rồi?" 28

Chàng trai dừng động tác nhìn cậu bé, lạnh lùng nói

"Chết rồi!"

"Tại sao cha mẹ con chết vậy chú đẹp trai?" Cậu bé tiếp tục hỏi

"Đáng chết!" Chàng trai tiếp tục nhìn cậu bé

"Oa oa oa! Con muốn cha mẹ! Con muốn cha mẹ! Trả cha mẹ lại cho con đi!"

Gương mặt cậu bé mếu máo trong phút chốc, cái miệng bé nhỏ mở to khóc oà lên, liên tục đánh vào chàng trai

"Nín mau!" Chàng trai không kiên nhẫn quát

"Hức hức! Vậy chú đẹp trai, sau này ai sẽ nuôi con?" Cậu bé khịt mũi.

"Làm con trai ta, muốn không?" Chàng trai nhướng mày

"Con trai của chú? Được a, con lại có thêm một baba soái ca!" Cậu bé leo lên đùi chàng trai ngồi 12

Chàng trai hừ một tiếng, đem cậu bé đặt xuống đất

"Tên ngươi là Chung Quốc! Đi ngủ đi!"

Cậu bé chu môi leo lên chiếc giường cạnh đó. Chàng trai đứng dậy kéo cậu bé xuống giường, híp mắt nguy hiểm

"Về phòng!"

"Không chịu, con muốn ngủ chung với cha, trời mưa sấm đánh, con sợ lắm!" Bé nức nở.

Nhưng chàng trai không hề động lòng, trực tiếp đem bé ra khỏi phòng, đóng cửa mạnh bạo

Bé uất ức ngồi tựa lưng vào cửa phòng ngủ. Cha gì mà thật keo kiệt! Hứ!

Năm đó cậu chỉ là một đứa trẻ vô tư vô lo, không suy tính gì nhiều về cái chết của cha mẹ mình

Tại Hưởng không cho phép cậu nhắc đến họ dù chỉ một lần. Anh nói đó là điều không tốt, trẻ con không nên nhớ về quá khứ. Bẵng một thời gian, cậu dường như đã quên mất họ
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro