Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Gia

Hạo Thạc nằm đung đưa chân, lười biếng chỉnh kênh truyền hình. Tất cả người giúp việc vẫn ngồi hưởng thụ sự phục vụ của cô gái kia. Từ ngày cô ta đến, họ không phải làm bất cứ việc gì

Nhìn xem, trước kia cô ta đến đây, cô ta thật xinh đẹp, nóng bỏng. Nhưng còn bây giờ trông vô cùng nhợt nhạt, ngay cả lên tiếng phản đối cũng không dám. Thật đáng thương

Đột nhiên các vệ sĩ từ trong ra ngoài xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh ở ngoài cửa, người giúp việc cũng vội vàng chạy ra

Hạo Thạc đút hai tay vào túi quần đứng dậy, ngạo nghễ đứng giữa nhà

Từ xa, cánh cổng to lớn của tòa nhà mở rộng, một người đàn ông bế một người nam từ trên xe bước xuống, gương mặt hết sức lãnh khốc

"Chào mừng cậu chủ và thiếu gia trở về"

Tại Hưởng vừa bước vào nhà, cô gái kia mừng rỡ chạy đến níu tay áo anh, õng ẹo

"Hưởng, anh nhất định phải làm chủ cho em. Thằng nhóc chết tiệt này dám khi dễ em"

Anh hất tay áo, đá cô gái kia văng ra một góc, lãnh đạm nói với Hạo Thạc

"Lên phòng"

Hạo Thạc gật đầu, xoay người nói với cô gái

"Trở về đi, và nhớ rằng đừng bao giờ bén mảng tới đây lần nữa" Sau đó cậu theo chân Kim Tại Hưởng lên phòng

Đặt Chung Quốc nằm lên giường, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thật lâu sau mới lên tiếng

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Tôi nghĩ ông cũng đã biết, baba bị chứng rối loạn tâm lý" Cậu thở dài

"Nguyên do?"

"Có một lần Chí Mẫn nói với tôi ông ấy bị cường bạo, sau đó ông ấy không nói chuyện đó lần nào nữa" Tại Hưởng lắc đầu

Rầm!

Chiếc bàn kính cạnh giường gãy làm đôi, tay Kim Tại Hưởng nhuốm đầy máu

"LÀ TÊN KHỐN NÀO? NÓI!" Anh vùng dậy rít lên, bóp cổ Hạo Thạc nâng cậu lên, tưởng chừng sẽ giết cậu ngay lập tức

"Khụ, buông...ra, ông đi mà...hỏi Phác Chí Mẫn, khụ!" Cậu đánh một quyền mạnh vào tay anh, khó khăn thở

Kim Tại Hưởng  đã lên cơn điên, đôi mắt đỏ tươi, các gân xanh tím trên người anh hằn lên rõ rệt, cơ bắp trên cơ thể phồng lên, quần áo không còn nghiêm chỉnh như trước. Anh muốn giết người!

Bàn tay bóp cổ Hạo Thạc càng siết, cậu bé vùng vẫy mạnh mẽ, há hốc miệng, nói không nên lời

"Lão đại, xin ngài hãy buông cậu chủ ra, đó là con ngài. Cậu ta sẽ chết mất" Bọn thuộc hạ vội vã chạy vào ngăn cản Tại Hưởng

Anh trừng mắt với bọn chúng, ra tay với từng người, tất cả đều không dám đánh trả

"Lão đại, bình tĩnh"

Lục Nhiên- Thuộc hạ thân cận nhất của Tại Hưởng khi vừa nhận được tin lão đại nổi điên, anh liền từ trụ sở vội vàng trở về, chưa bao giờ anh thấy lão đại điên như lúc này

Tại Hưởng bây giờ không nghe lời bất kỳ ai, anh gầm lên như một con thú, vứt Gạo Thạc vào bọn thuộc hạ, xoay người cầm lấy khẩu súng trên bàn nhắm vào bọn họ

"Cậu mau đưa cậu chủ thoát khỏi đây. Chúng tôi sẽ ngăn cản lão đại" Lục Nhiên đẩy Hạo Thạc cho một tên thuộc hạ, cầm sợi dây xích điện trên tay, sẵn sàng phục kích

Đoàng!

Phát súng đầu tiên bắn vào một tên, may mắn hắn thân thủ nhanh nhạy trên thoát khỏi, viên đạn găm vào tường

Đoàng!

Viên đạn thứ hai được bắn ra, lần này không may mắn như lần đầu, một tên thuộc hạ trúng đạn

Lục Nhiên thừa thời cơ anh không chú ý ném sợi xích vào người anh

Nào ngờ Tại Hưởng vẫn còn rất nhạy bén, anh nhảy lên xoay một vòng né sợi xích, đá vào mặt Lục Nhiên, vật ngã anh xuống sàn, chĩa súng vào đầu anh

"Lão đại, thủ hạ lưu tình, đó là Lục Nhiên"

Sự việc trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, ngàn cân treo sợi tóc...

Cạch!

Súng đã lên nòng, bọn thuộc hạ không còn cách nào khác, bọn họ đưa tay sẵn sàng rút súng

"Tại...Hưởng, không...được..."

Âm thanh yếu ớt vang lên thu hút mọi ánh nhìn, Chung Quốc  chống tay ngồi dậy, cậu cố bước xuống giường. Chỉ vừa đứng dậy, cậu liền ngã khụy xuống, đầu đập lên chân bàn, vết thương lại chảy máu

Tại Hưởng bừng tỉnh, anh vội thả Lục Nhiên, chạy đến đặt cậu lên giường, ôm vào lòng

"Ai cho phép em xuống giường khi chưa có sự cho phép của tôi hả?"

"Đừng đánh họ nữa" Cậu nắm vạt áo anh

Anh phất tay, bọn họ hiểu ý lùi ra ngoài, đóng cửa phòng. Trước khi đi, Lục Nhiên xoay người nhìn Chung Quốc  lại lần nữa

Không lẽ...Cậu ta chính là Kim Thiếu Gia  của 5 năm về trước?

"Tay ông...?" Chung Quốc  nhìn bàn tay nhuốm máu của Tại Hưởng

"Đừng quan tâm đến, đau lắm không?" Anh lấy bông gòn lau nhẹ vết máu trên trán cậu

"Không đau cho lắm. Chuyện gì đã xảy ra với tôi?"

Tại Hưởng nhíu mày, cưng chiều hôn lên đỉnh đầu cậu rồi nói

"Em trượt chân ngã, đập đầu vào bàn"

"Ra là vậy. Này, tôi khát quá" Cậu chu môi

Anh đến quầy rượu rót một ly nước mang đến cho cậu. Cậu đưa tay toan nhận lấy ly nước, anh đột nhiên uống sạch, sau đó truyền qua miệng cậu

Miệng lưỡi khô khốc được tưới mát, cậu sảng khoái mặc kệ uống nước trong miệng anh, hơn nữa lại rất cuồng nhiệt

Người Tại Hưởng như có ngàn con kiến đang bò. Anh ấn cậu nằm xuống giường, lột sạch quần áo cậu

"Tôi đang là bệnh nhân, không được làm càn" Cậu chống hai tay lên ngực anh, kéo dài khoảng cách

"Hoạt động nhiều vết thương sẽ mau lành" Anh tham lam phủ lên môi cậu

Hạaaaaa! Chung Quốc than khổ trong lòng, đêm nay cậu không yên rồi

Trải qua hoan ái nồng nhiệt, Chung Quốc xụi lơ nằm ngủ trong lòng Tại Hưởng. Trên người cậu đầy dấu răng, vết đỏ, xanh tím, đôi môi sưng tấy, càng nhìn càng quyến rũ

Kim Tại Hưởng như một con sói, anh đưa lưỡi liếm láp gương mặt cậu, di chuyển xuống cần cổ kia

"Đừng... mà" Cậu khẽ cựa quậy, nhột quá đi mất

"Tiểu yêu tinh, đến khi em hồi phục, em hoàn toàn sẽ không có cơ hội bước xuống giường"

Anh vuốt ve lưng cậu, hôn lên vết xăm. Đột nhiên anh muốn, tấm lưng cậu in đầy hình xăm chiếm hữu của anh, sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám chạm đến cậu

"Kim Chung Quốc ơi là Kim Chung Quốc, em sinh ra là để cho Kim Tại Hưởng tôi ngược đãi, sủng nịnh, dày vò,..."

Trong ánh mắt anh hiện lên một tia hã hê cùng chết chóc đáng sợ

Khó có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó Chung Quốc biến mất khỏi thế gian này, Tại Hưởng sẽ làm nên những việc tày trời gì.
----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro