Chương 39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39

"Hừ, tốn bao nhiêu thời gian cả công sức, hoá ra lại trở thành nuôi ong tay áo. Phong Đằng, kế hoạch của ngươi thất bại rồi!" Châu Sa ngồi trên ghế khoanh tay cười mỉa mai

Bốp!

Một cái tát giáng xuống gương mặt sắc sảo kia. Phong Đằng tức giận đẩy ngã cô ta xuống sàn

"Thay vì ngồi đó trách móc, tại sao ngươi không lo cho cái mạng của ngươi đi! Đường đường mệnh danh "Đệ nhất y nữ", cậu ta đã nhớ lại thân phận của mình. Ngươi muốn giải thích việc này thế nào?"

"Không thể nào! Cậu ta không thể nhớ lại mọi việc trong khoảng thời gian ngắn như thế!" Cô ta ôm một bên má mình

"Ta không cần biết! Ngươi chuẩn bị về với đất mẹ đi! Người đâu? Lôi ả ta ra!" Anh quát

"Không! Phong Đằng! Ngươi không thể làm thế!" Châu Sa nắm tay anh

"Ngươi đã hết giá trị lợi dụng" Hất cô ta sang một bên, anh ung dung đi lên phòng

Kim Tại Hưởng, Kim Chung Quốc! Thù này không trả, ta nhất định không phải là Phong Đằng!
__________________
"Vừa nãy khiến em kinh sợ rồi" Tại Hưởng ôm Chung Quốc đang nằm trong lòng mình

"Không sao cả. Hôm nay anh không làm việc sao?" Cậu nói

"Mọi việc đã có Lục Nhiên và Vương Diệp sắp xếp. Chung Quốc, từ giờ anh sẽ luôn ở bên cạnh em" Anh nắm tay cậu, ôn nhu đặt lên trán cậu một nụ hôn

"Thật ra Tại Hưởng, tôi chuyện này muốn hỏi anh"

"Em nói đi"

"Tại sao tôi lại rơi vào tay Phong Đằng?"

Những sợi thần kinh trong não anh trở nên căng thẳng. Anh phải nói như thế nào đây?

Nói rằng anh đã bức cậu đến nhảy lầu tự sát, khiến cậu suýt chút nữa trở thành phế nhân. Thừa cơ hội cậu đang yếu ớt, Phong Đằng ra tay mang cậu đi

"Kim Tại Hưởng" Thấy anh trầm ngâm không nói, cậu không vui kéo tay áo anh

"Khi ấy em sốt rất cao, suýt chút đã mất mạng. Anh đã đưa em vào bệnh viện, thừa cơ hội không có người, hắn ta mang em đi. Anh cố tìm em khắp nơi nhưng không thấy. Nhưng cho đến ngày hôm nay, chúng ta đã trở về với nhau" Anh mỉm cười

Xin lỗi Chung Quốc! Anh không đủ dũng cảm để cho em biết sự thật

"Anh nói thật chứ?" Cậu tròn mắt nhìn anh

"Là thật" Anh gật đầu

Không phải! Lời nói của hắn có rất nhiều điểm sơ hở. Trong những mảnh kí ức rời rạc của cậu, cậu có thể chắc chắn rằng cậu không hề bị sốt cao lần nào. Cậu chỉ nhớ một màu, chính là màu đỏ chói mắt, màu đỏ của thứ gọi là MÁU

"Chung Quốc" Anh khẽ gọi

"Hửm???"

"Anh yêu em" Anh chân thành nói

Cậu nhìn anh, cậu không thể mở miệng nói được câu "Em yêu anh" để đáp trả lại anh. Điều đó hiện tại đối với cậu thật sự rất khó

"Xin lỗi" Cậu biết phải nói gì ngoài từ xin lỗi với anh

"Ngốc, không có gì phải xin lỗi cả"

Anh để đầu cậu tựa vào lồng ngực mình. Thế nên cậu không biết rằng, một giọt nước mắt đã chảy ra từ khoé mắt anh

Chung Quốc! Có lẽ khi em hoàn toàn nhớ ra mọi việc, anh đã không còn ở bên cạnh em. Em phải mạnh mẽ để quán xuyến Kim gia, em phải là chỗ dựa thật vững chắc cho Thạc nhi

****************

"Vương Diệp! Cậu nói đi, chúng ta phải làm như thế nào đây?" Lục Nhiên nôn nóng đi qua đi lại

"Cậu bình tĩnh ngồi xuống đi!" Vương Diệp cũng hoảng loạn không kém gì Lục Nhiên

Bọn họ hai người. Lão đại thì sắp ra đi, thiếu gia thì khó có thể làm baba. Đây thật sự là đại hoạ của Kim gia

"Không được! Tôi phải đi nói với thiếu gia" Lục Nhiên quả quyết

"Cậu điên sao? Không phải chúng ta đã hứa với ngài ấy rồi sao?"

"Trời ơi! Tôi sắp phát điên lên mất!"

"Hãy tôn trọng quyết định của ngài ấy"

~~~~~~~~~~~~~~

"Nói tôi nghe, tất cả quá khứ của tôi khi ở đây" Chung Quốc  nắm chặt vai người hầu

"Thưa...Thưa thiếu gia, tôi không biết gì cả" Cô ta sợ hãi

"Nói đi, tôi sẽ làm mọi việc mà cô muốn"

"Tôi...tôi..."

Đùa sao? Những quá khứ của thiếu gia khi ở đây chính là điều cấm kị. Ông chủ không cho bất kì ai nói đến nó huống chi là kể cho cậu ấy nghe

"Tôi nghe nói cô có một mẹ già bệnh tật và đứa em trai nhỏ còn tuổi đến trường ở dưới quê"

"Không! Thiếu gia, xin cậu đừng làm hại họ" Cô hầu sợ hãi

"Nói" Chung Quốc bấu chặt vai cô ta

"Làm ơn, đừng bức tôi" Cô hầu khóc trong sợ hãi

"Được thôi, đây là do cô tự chuốc lấy" Khoé môi cậu nhếch lên,  bỏ đi

Một cánh tay nắm lấy tay cậu từ đằng sau, cô hầu thỏ thẻ

"Tôi sẽ nói cho tiểu thư nghe. Xin cậu đừng làm hại đến gia đình tôi, và xin cậu đừng cho ai biết là tôi đã nói"

"Được!"

Lục lọi phòng làm việc, Chung Quốc tìm một thứ, thứ đó chính là chiếc hộp đựng ống tiêm và mực xăm

"Thiếu gia, có một lần tôi vào đánh thức cậu tỉnh dậy, tôi thấy trên người cậu có vết xăm rất lớn, trên bàn còn có chiếc hộp đựng kim tiêm và mực xăm. Ngày cậu bị ông chủ trừng phạt, tiếng thét của cậu đã vang vọng cả Kim gia"

"Tiếp đi"

"Còn có...Còn có...Vào lần cuối tôi gặp được cậu chính là lần cậu lên sân thượng nhảy lầu tự tử. Lần đó tôi đang dọn dẹp ở gần đấy"

"Tại sao tôi lại nhảy lầu?"

"Tôi không biết, tôi chỉ biết có nhiêu đó"

Nếu như Chung Quốc tìm được chiếc hộp, điều đó chứng minh lời cô hầu đã đúng được phần nào. Kim Tại Hưởng đang nói dối cậu

Có tiếng bước chân tiến về phía căn phòng, cậu vội vàng đặt mọi thứ trở lại vị trí cũ, trốn vào dưới gầm bàn

Cạch!

Cửa phòng mở ra, từ khe sáng nhỏ xíu dưới gầm bàn, cậu có thể thấy đôi giày da đen bóng đang bước đến chỗ cậu

Không xong rồi! Không xong rồi! Khoảng cách giữa cậu và hắn ngày càng gần hơn, hắn sẽ phát hiện cậu mất

"Lão đại, món vật mà ngài yêu cầu chế tạo đã hoàn thành. Ngài muốn đến đó xem chứ?" Vương Diệp cúi đầu nói

Bước chân Tại Hưởng dừng lại, anh nhìn bàn làm việc rồi nói với Vương Diệp

"Đi"

Cửa phòng đóng lại, Chung Quốc bò ra khỏi gầm bàn thở phào nhẹ nhõm. Suýt chết rồi!

Nắm hai bàn tay lại, cậu cắn môi. Tìm mãi ở đây không phải là một cách hay. Cậu nên đi tìm ở chỗ khác, chẳng hạn như phòng của Kim Tại Hưởng
________
Chương 40

Không có! Chỗ này cũng không có! Lại không có! Rốt cuộc hắn giấu chiếc hộp ở đâu?

Chung Quốc ngã lăn ra giường thở phì phò, cậu đã lục hết căn phòng này rồi. Sao vẫn không thấy đâu? Hộp ơi ngươi ở đâu? Ra đây cho ta!!!!

Cô mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào

"Đây là đâu?"

Chung Quốc xoay người nhìn căn phòng cậu đang đứng, nó có cấu trúc, màu sắc không khác gì căn phòng của Kim Tại Hưởng, nhưng nó lại nhỏ hơn một chút

Có một người con trai đang nằm trên giường xoay lưng về phía cậu, lưng cậu ta có hình xăm. Là một con sói đen đang ngậm trong miệng một cậu trai, vai cậu ta có dòng chữ "Kim Tại Hưởng " và một kí tự cổ. Chân cậu ta bị xích vào giường bởi một sợi dây xích

Cậu không thể thấy được gương mặt chàng trai ấy. Cả cơ thể ốm yếu của cậu ta đang run lên bần bật, tiếng khóc thê lương khôn xiết

Hít sâu một hơi, Chung Quốc bước đến chỗ cậu ta, đặt nhẹ tay lên vai cậu ta

"Cậu không sao chứ?"

"ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!!!"

Cậu ta xoay gương mặt trắng toát, xanh xao của mình qua hét lên với Chung Quốc, hốc mắt cậu ta đỏ như máu

Chung Quốc hoảng sợ ngã xuống đất, môi lắp bắp

"Cậu... Cậu..."

Cậu ta có gương mặt y hệch với Chung Quốc, đang nhìn cậu bằng con mắt đầy oán hận, từng bước bò đến chỗ cậu, bóp lấy hai vai cậu

"Chung Quốc! Ngươi tỉnh lại đi! Là Kim Tại Hưởng đã hại ngươi ra nông nỗi này! Hắn ta đã giết cha mẹ ngươi! Chính hắn! Chính hắn! Ngươi phải giết hắn! Phải trả thù!"

Đồng tử Chung Quốc trợn to, cậu sợ hãi hất cậu trai trên người, che hai tai mình lại

"Ngươi câm mồm! Ta không muốn nghe! Cút đi!!!!"

Một bối cảnh khác lại tiếp đến với cậu. Lần này là khung cảnh ở một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, người đàn ông đang bế đứa bé trên tay

"Thạc nhi của baba" Người đàn ông mỉm cười hạnh phúc

Đó là cậu? Và Thạc nhi?

Từ đâu một đám người xông vào bắt lấy hai ba con họ. Tiếng gào thét của người đàn ông, tiếng khóc thét đến khan giọng của đứa trẻ vô tội

"DỪNG LẠI!!! KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI HỌ!!!"

Chung Quốc xông lên muốn ngăn cản bọn chúng, nhưng khi cậu vừa chạm vào bọn chúng, tất cả mọi thứ đã biến mất. Thay vào đó là giọng nói đầy oán hận vang tứ phía

"Kim Tại Hưởng đã gây ra mọi chuyện. Kim Tại Hưởng muốn giết cậu và Thạc nhi. Kim Tại Hưởng hận cậu tận thấu xương tuỷ. Kim Tại Hưởng đang lừa dối cậu, hắn ta muốn cậu chết. Cậu phải chết! Cậu phải chết!!!!!"

"CÂM MỒM! CÂM MỒM HẾT ĐI!!! CÚT! CÚT!!!!!!!"

Nện mạnh hai tay xuống giường, Chung Quốc bật dậy từ cơn ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời cậu. Trán cậu mồ hôi vẫn túa, đôi môi mấp máy sợ hãi, tay chân bủn rủn, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt. Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!

Mối thù giết cha mẹ là như thế nào? Kim Tại Hưởng đã làm những việc tồi tệ gì với cậu? Cậu phải đi tìm sự thật!

Chung Quốc như kẻ điên tìm mọi cách để có thể biết được quá khứ của mình. Tất cả các phòng cậu đều lục tung lên. Hãy cho cậu biết đâu là trắng? Đâu là đen?

Đứng trước cánh cửa sắt lạnh lẽo, Chung Quốc nhìn lên nơi nhập mật khẩu để mở cửa phòng. Cậu đánh liều bấm thử một vài số

ERROR!

Cậu lại bấm một số khác

ERROR!

ERROR!

ERROR!

Chết tiệt!

Chung Quốc đá vào cánh cửa, nhìn nó một cách giận dữ

Nhất định cậu phải vào được trong đó bằng mọi cách. Cậu sẽ không để yên chuyện này!

Đêm ở Kim gia yên tĩnh như mọi ngày, Kim Tại Hưởng từ trụ sở trở về, anh mệt mỏi đẩy cửa phòng

Hình ảnh trước mặt khiến mắt anh muốn nổ đom đóm, Chung Quốc chỉ mặc trên người một chiếc áo sơmi mỏng manh rất rộng, cậu không mặc nội y, toàn bộ cơ thể gần như phơi bày trước mặt anh

Chung Quốc ngồi trên giường mỉm cười lẳng lơ cầm ly rượu vang đung đưa nhẹ, chất lỏng màu đỏ trong ly nhẹ chuyển động

Miệng lưỡi anh khô khốc, yết hầu giữa cổ di chuyển lên xuống, một trận ngột ngạt xâm chiếm lấy cơ thể anh

Cởi bỏ áo khoác ngoài, cà vạt, áo sơmi, anh vươn chân thon dài nhanh bước đến chỗ cậu, một tay ôm trọn cậu vào lòng

"Khoan đã, anh không muốn uống sao?" Cậu đưa ly rượu đến trước mặt anh, khẽ nói lời dụ hoặc

Tại Hưởng cầm ly rượu không một chút nghi ngờ ngửa cổ uống sạch, sau đó anh ném chiếc ly xuống sàn, hôn lấy cậu thật mãnh liệt

Cả hai ngã xuống giường, đôi tay cậu choàng qua cổ anh, đôi môi xinh đẹp rên rỉ theo từng chuyển động của miệng lưỡi anh trên cơ thể cậu

Chiếc áo từ sớm đã bị anh ném xuống sàn, lưỡi anh liếm vòng quanh rốn cậu, kéo dài một đường xuống nắm lấy tính cục

Mở hai chân cậu, anh như nghẹt thở trước vẻ đẹp của cậu, hôn nhẹ lên cúc nguyệt, anh đưa lưỡi liếm nhẹ lên đó

"Đừ...ng"

Như một dòng điện chích vào cơ thể Chung Quốc. Cậu co rút, bạch dịch như thế tuôn ra nhiều hơn

Cuồng nhiệt đến say mê, anh đem hương vị ngọt ngào giữa hai chân cậu từng chút từng chút nếm lấy như đang thưởng thức mỹ vị

"A...Dừng lại!" Cậu run rẩy

Quá kích thích! Đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác như thế! Cậu sắp chịu không nổi nữa rồi!

Biết cậu sắp đạt đến cao trào, anh đem vật cứng rắn trướng to từ lâu tiến vào trong cậu, mạnh mẽ cử động

"Ư...Chậm lại..." Cậu đau đớn chau mày

Cậu ta vẫn chật như lần đầu anh tiến vào. Tiểu yêu này thật sự muốn kẹp chết anh sao?

Đôi môi họ lại tìm đến nhau, Tại Hưởng  cảm thấy cơ thể anh ngày một nóng lên, bấy nhiêu tham muốn này đối với cậu là chưa đủ. Anh muốn hơn nữa, hơn nữa!

Những cử động của anh ngày một mạnh hơn và nhanh hơn, dường như muốn đem cậu phá nát

"Hưởng...Nói em nghe, mật khẩu...của...căn phòng có...cánh cửa...sắt là gì?" Cậu thở gấp nói

Hai mắt Kim Tại Hưởng giờ lúc này đây chỉ ngập tràn dục vọng say mê với Chung Quốc, những thứ khác anh không quan tâm

"Ngày tháng năm sinh của em"

"Là ngày mấy?" Cậu liếm vành tai anh

"Ư...Là ngày XX tháng XX năm XXXX" Anh nói

Họ lại lao vào nhau một cách điên cuồng. Tại Hưởng không hề biết rằng, ly rượu đó cậu đã cho vào loại xuân dược mạnh nhất. Chỉ có dục vọng điên cuồng với cậu mới khiến anh hoàn toàn mất đi lý trí

Đã có ai từng nói Chung Quốc chính là điểm yếu của Tại Hưởng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro