Chương 45+46+47 (Hoàn văn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45

Chung Quốc tưới hoa trong sân viên, đặt bình nước lên bàn, cậu kéo ghế ngồi xuống, chống cằm nhìn ra ngoài

"Ra đi. Ta biết các ngươi đang ở đây" Cậu nói

"Thiếu gia" Hai vệ sĩ núp trong một ngôi nhà nhỏ ra cúi đầu chào cậu

"Hai ngươi ra ngoài mua hộ ta ít xoài chua và một ít bánh ngọt được không?"

"Dạ vâng được ạ" Hai vệ sĩ cúi đầu lùi đi

Dạo này Chung Quốc luôn cảm thấy thèm chua và ngọt, chắc có lẽ do cơ thể cậu đang thiếu chất dinh dưỡng

Đứng dậy đi vào nhà, cậu vươn vai ngáp một hơi dài

Haizzz!!!! Lại thèm ngủ nữa rồi!

Roạt!

Có tiếng động phát ra từ sau lưng Chung Quốc. Cậu cảnh giác xoay người ra sau, đôi mắt linh hoạt nhìn khắp mọi nơi

Không có ai cả? Chắc có lẽ là mèo hoang chạy qua đây

Không một chút nghi ngờ, cậu tiếp tục đi. Ngay khi vừa đặt chân vào nhà, một giọng nói vang lên sau lưng cậu

"Tử Kỳ, chúng ta lại gặp nhau rồi"

"Ưm!"

~~~~~~~*~~~~~~~

"Lão đại! Không xong rồi! Phong Đằng đột nhiên biến mất, bọn thuộc hạ không thể tìm được hắn ta!" Vương Diệp hối hả chạy vào phòng làm việc nói với Kim Tại Hưởng

"Cái gì?" Anh đập mạnh tay xuống bàn

Reng! Reng!

Điện thoại Tại Hưởng reo lên, anh bắt máy

"Hahaha, Kim Tại Hưởng . Mày không quên tao chứ?" Bên kia truyền đến giọng nói đắc ý

"Phong.Đằng" Anh nghiến răng

"Có biết hiện tại tao đang ở cùng với ai không? Là Kim tổng phu nhân xinh đẹp động lòng người" Phong Đằng đưa tay vuốt ve gương mặt Chung Quốc

"Ưm!" Cậu lắc đầu muốn hất tay Phong Đằng ra

"Chung Quốc? Phong Đằng, tao sẽ giết mày!" Trên trán anh nổi đầy gân xanh

"Nhanh chân đến đây nào. Kim Tại Hưởng, tao thật không kiềm chế được trước một người đàn ông quyến rũ như thế. Phải không Tử Kỳ?" Phong Đằng hôn lên má cậu, phát ra một âm thanh rõ to

Rộp!

Tại Hưởng bóp nát chiếc điện thoại trong tay. Anh hối hả chạy đi, sát khí ngút trời

Bên đây Chung Quốc bị cột trên ghế, miệng bị nhét một chiếc một chiếc khắn trắng, cậu trừng mắt nhìn Phong Đằng

"Sao? Hận tôi lắm sao?" Anh khuỵ người, nắm cằm cậu, kéo ra chiếc khăn trắng

"Phong Đằng. À không, tôi phải gọi anh là Bắc Dật, anh em sinh đôi của Bắc Mạn. Anh muốn làm gì?"

"Xem ra cậu đã biết tôi là ai. Phải, tôi là Bắc Dật, em trai của Bắc Mạn" Anh vỗ má cậu

Chính sợi dây chuyền của Bắc Dật đã tố cáo sự thật cho Chung Quốc. Cậu biết anh là Bắc Dật từ lâu, nhưng cậu lại muốn che giấu Tại Hưởng

Sau lần cùng Thạc nhi đụng độ với Bắc Mạn, từ đó cậu không lần nào gặp lại anh

"Tôi muốn gặp Bắc Mạn" Cậu trầm tĩnh nói

"Cậu còn muốn gặp anh ấy sao? Anh ấy đã bị một kẻ độc ác như cậu hại chết"

Chỉ vừa nhắc đến Bắc Mạn, Bắc Dật đã như một con thú dữ ngay lập tức lao đến vồ lấy cậu

"Anh nói sao? Bắc Mạn đã chết!?" Cậu trợn to mắt

"Tôi nghĩ việc này cậu rõ hơn ai hết. Cha mẹ tôi, anh trai tôi tất cả đều chết dưới tay của Kim Tại Hưởng. Đáng thương nhất chính là anh trai tôi! Cậu biết không? Anh ấy rất yêu cậu nhưng lại không dám nói. Kế hoạch anh em chúng tôi gây dựng bao nhiêu năm nhằm lật đổ Kim Tại Hưởng, chỉ còn bước cuối cùng là đã hoàn thành. Nào ngờ khi nhìn thấy giọt nước mắt ngu xuẩn của cậu, anh ấy đã bỏ cuộc. Ngày cậu rời khỏi Kim gia cũng là ngày giỗ của anh ấy. Kim Tại Hưởng đã cho người truy cùng giết tận hai anh em chúng tôi!"

"Không thể nào!" Đôi mắt cậu mở to kinh hoảng, giọt nước mắt như viên trân châu to rơi xuống

"Đôi tay tôi đầy máu ôm lấy thi thể anh ấy. Lời thì thào trước khi lâm chung của anh ấy cậu biết là gì không? LÀ ANH CÓ LỖI VỚI CHA MẸ, VỚI BẮC DẬT, NHƯNG ANH YÊU CHUNG QUỐC. ĐẾN KHI CHẾT, ANH ẤY VẪN KHÔNG THỂ QUÊN ĐƯỢC CẬU!!!!!"

Bắc Dật không còn giữ được sự bình tĩnh, anh đưa tay tát vào mặt Chung Quốc, gào lên trong đau đớn

Gương mặt Chung Quốc lệch sang một bên, khoé môi rướm máu. Cậu im lặng mà khóc, không một tiếng nức nở

"Chính bộ dạng này của cậu đã hại chết anh trai tôi. Chính là bộ dạng yêu nghiệt này!" Anh lại tát cậu thêm một cái

"Bắc Mạn lần đó gặp cậu khi có mặt của con trai cậu Hạo Thạc, đó chính là tôi! Một lần nữa tôi lại bị Kim Tại Hưởng truy sát. Để có gương mặt này, tôi phải phẫu thuật, bỏ đi gương mặt mà cha mẹ đã ban"

Tách! Tách!

Nước mắt cậu từng giọt, từng giọt rơi như không có điểm dừng. Hoá ra từ đầu đến cuối cùng, cậu mới chính là kẻ độc ác nhất

Cậu hại chết người yêu mình, Bắc Mạn. Cậu hại Chí Mẫn, Diệp Tử khốn đốn cùng cậu. Hại Tại Hưởng ra tay với nhiều người hơn. Cậu hại Bắc Dật phải sống trong vật vã, đau đớn

"Chung Quốc, cậu là quỷ dữ. Cậu hại anh em tôi ly tán, bây giờ trên thế gian này, tôi không còn bất kì người thân nào. Tại sao cậu không chết đi? Mỗi phút giây cậu sống đều hại đến biết bao mạng người vô tội, mà kẻ vì cậu ra tay chính là Kim Tại Hưởng . Hai người các ngươi còn hơn là súc vật!"

Từng lời của Bắc Dật sắc bén, thâm độc, cay nghiệt khôn cùng. Nỗi hận trong lòng anh quá lớn, nỗi khổ mà anh chịu quá nặng nề. Những năm tháng trốn tìm, anh chỉ đợi có ngày này. Cái ngày mà Kim Tại Hưởng và Kim Chung Quốc phải đền mạng cho gia đình anh

"Thật xin lỗi" Chung Quốc khẽ nói, cậu như không còn sức lực

"Xin lỗi? Xin lỗi có thể khiến Bắc Mạn sống lại sao? Có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra? Tôi không phải là đồ ngu! Cho dù cậu có xin lỗi cả ngàn cả vạn lần thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu!"

Bắc Dật rút khẩu súng ở thắt lưng chĩa vào giữa trán Chung Quốc, đôi mắt anh đỏ hoe, không biết là do nước mắt hay là do phẫn nộ

Đôi mắt cậu chậm rãi nhắm lại, hàng mi đẫm nước mắt. Có lẽ cậu phải trả giá cho mọi việc, cho tất cả. Sự hiện diện của cậu đáng lẽ không nên tồn tại, nên biến mất sẽ tốt hơn...

Cậu là quỷ dữ!

Đoàng!
______
Chương 46

"Tôi sẽ không để cậu chết một cách dễ dàng vậy đâu!"

Phát đạn vừa rồi Bắc Dật cố tình bắn vào vai phải Chung Quốc thay vì bắn vào đầu. Vai cậu máu tươi chảy ròng, đôi môi phút chốc tái nhợt

Đoàng!

"ÁAAAAAAA!!!!"

Lại phát thứ hai bắn vào vai trái, máu tươi văng tung toé. Chung Quốc đau đớn cắn môi đến bật máu, cậu ngất xỉu trên ghế

Đùng!

Cửa phòng bị đá tung ra, Tại Hưởnh nhìn cậu cả người đầy máu, tim một trận nghẹt thở đến chết người. Anh trừng to mắt, đôi mắt chứa đầy sự chết chóc, cuồng nộ kinh hoàng. Khẩu súng trong tay anh bị bóp chặt tưởng chừng sẽ vỡ vụn

"Cảm giác nhìn người mình yêu thương toàn thân đầy máu như thế nào hả Kim Tại Hưởng?" Bắc Dật từ phía sau đưa tay lên bóp cổ Chung Quốc nhìn Tại Hưởng mỉm cười

"Bắc Dật, đây là ân oán giữa Kim Tại Hưởng ta và Bắc gia, thả cậu ấy ra!" Anh nghiến răng

"Chuyện này từ đầu đã không còn là chuyện giữa ngươi và Bắc gia, cậu ta là một phần gây nên cái chết của Bắc Mạn"

"Ngươi biết không? Cái cảm giác mà ta từng bước từng bước xoá đi vết xăm kinh tởm trên lưng cậu ta, ta cảm thấy vô cùng hưng phấn khi nhìn cậu ta đau đớn van xin. Sau đó ta đã tốn không ít tiền để xoá đi vết sẹo đó, đem cậu ta trở thành con cờ của mình. Thật không ngờ, cậu ta vẫn không thể hoàn toàn quên được ngươi!"

Bắc Dật siết mạnh cổ cậu, nghiến răng kèn kẹt

"Khốn nạn! Buông cậu ấy ra!" Anh quát to, bước lên phía trước

"Ngươi dám bước thêm một bước, ta liền bẻ gãy cổ nó!" Lực đạo ở tay Bắc Dật mạnh hơn, gương mặt Chung Quốc cau lại vì khó thở

"Được rồi, ngươi muốn gì?" Anh cố áp chế lửa giận trong người mình

"Ngươi và cậu ta phải chết!"

"Ta có thể chết, nhưng Chung Quốc thì không thể!"

Bằng mọi cách anh phải cứu cậu ra khỏi nguy hiểm, mạng của anh không quan trọng. Anh chỉ cần cậu an toàn trở về, như thế là đã đủ

"Vậy thì cả hai ngươi cùng chết đi!" Bắc Dật đặt họng súng sau đầu Chung Quốc

"Bắc Dật! Ngươi không được quá đáng! Năm đó chính cha mẹ ngươi đã có lỗi với tổ chức!" Lục Nhiên không nhịn được cao giọng nói

"Ngươi câm mồm! Ngươi biết gì mà nói! Cha mẹ ta chỉ muốn rời khỏi tổ chức, thế có gì là sai?" Bắc Dật quát

"Năm đó cha mẹ ngươi ăn trộm tư liệu mật của tổ chức bán cho đối thủ, gom số tiền khổng lồ muốn cao chạy xa bay, hại toàn bộ anh em trong tổ chức phải mất mạng một cách oan uổng. Lão đại ta chỉ thay anh em trả thù, chính cha mẹ ngươi là kẻ đáng chết!"

"Lừa gạt! Ta không tin!" Bắc Dật bắt đầu trở nên lơ là

"Nếu ngươi không tin ta có thể mang toàn bộ bằng chứng cho ngươi xem!" Lục Nhiên nói

"Ta không tin..."

Đoàng!

Thừa cơ hội Bắc Dật lơ là, Tại Hưởng bắn văng cây súng trên tay anh

Đoàng!

Thêm một phát súng vào tay Bắc Dật. Tại Hưởng nhanh chân chạy đến đá một cước vào bụng Bắc Dật khiến anh văng ra một bên. Lục Nhiên nhanh nhẹn cởi dây trói cho Chung Quốc, cõng cô lên vai

"Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Muốn giết cứ giết!" Bắc Dật nhếch môi

Đoàng!

"Phát súng lên vai phải này là trả cho Chung Quốc"

Đoàng!

"Phát này là vai trái! Phát cuối cùng ta sẽ cho ngươi đoàn tụ cùng gia đình"

Họng súng lạnh lẽo chĩa vào giữa trán Bắc Dật, anh cười khinh bỉ nhắm mắt

"Thiếu gia!"

Đoàng!

Kim Tại Hưởng mở to mắt, khẩu súng trên tay rơi xuống đất, mà Bắc Dật ngồi đó kinh ngạc nhìn người chắn trước mặt mình

Phụt!

Chung Quốc phun máu lên người lên người Bắc Dật, cậu chống tay khuỵ xuống sàn

"Bắc Dật, Chung Quốc tôi nợ Bắc Mạn. Tôi không thể để cho hậu duệ duy nhất của Bắc gia chết đi, hãy dùng tôi làm con tin mà thoát khỏi đây" Cậu nói nhỏ với Bắc Dật

Phành phạch! Phành phạch!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Trên bầu trời xuất hiện một chiếc trực thăng, phía dưới sân Vương Diệp cùng bọn thuộc hạ nả súng liên tục vào chiếc trực thăng

Xoay người bóp lấy cổ Chung Quốc, Bắc Dật đứng dậy hét to

"CÁC NGƯƠI MAU CHO NGƯỜI NGỪNG BẮN! BẰNG KHÔNG, TA LIỀN BÓP GÃY CỔ CẬU ẤY!"

"Bắc Dật, chuyện đã đến nước này, ngươi vẫn không biết hối hận!" Lục Nhiên nói

"Cho người ngừng bắn" Tại Hưởng nói

"Lão đại..."

"Làm đi!" Anh nhắm mắt đau khổ nói

Âm thanh súng nổ đã không còn, Bắc Dật leo ra cửa sổ, mang theo con tin là Chung Quốc leo thang dây vào trực thăng

"Vĩnh biệt anh, Tại Hưởng" Chung Quốc xoay người mỉm cười với anh

"MAU CHO NGƯỜI ĐUỔI THEO!" Anh quát lên

Trên bầu trời cao xanh xảy ra một trận chiến giữa những chiếc phi cơ. Năm chiếc trực thăng đuổi theo một chiếc trực thăng, tiếng đạn nổ vang cả một vùng xanh thẳm

"LÁI NHANH LÊN! KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ MẤT DẤU!" Tại Hưởng đã không còn giữ được sự bình tĩnh, anh quát lên trong điên cuồng

Không! Anh không thể để mất cậu lần nào nữa! Khó khăn lắm anh và cậu mới được đoàn tụ, tất cả không thể kết thúc như thế này!

Chung Quốc mê mang ngồi trên trực thăng, máu từ vai, từ lưng cậu tuôn ra ướt cả ghế, cậu không còn một chút sức lực nào. Cậu buồn ngủ quá!

Tạch! Tạch!

Đột nhiên trực thăng mà Bắc Dật đang ngồi kêu lên âm thanh rợn người của kim loại, phi công hoảng hốt nói

"Cậu chủ, không ổn rồi! Cánh trực thăng đã bị bắn hỏng!"

"Cái gì?" Anh hét to

Tít! Tít! Tít

Kim số trên màn hình trực thăng đột ngột giảm xuống một cách nhanh chóng

"Chết tiệt! Hết nhiên liệu rồi! Cậu chủ, phía trước là một hòn đảo, chúng ta phải nhảy thôi nếu không muốn mất mạng"

Chiếc trực thăng ngày càng chao đảo, phi công đeo balo sau lưng nói với Bắc Dật

"Nhiệm vụ của tôi đến đây đã hoàn thành!" Nói xong, hắn ta nhảy xuống biển

"Khốn khiếp!"

"Lão đại, trực thăng của bọn chúng có vấn đề, nó sắp chạm vào đỉnh núi trước mặt. Thiếu gia vẫn còn đang ở trong đó!" Vương Diệp vội vã nói

"Mau chạy lên đón lấy cậu ấy, nhanh lên!" Kim Tại Hưởng đầu đổ đầy mồ hôi lạnh

Hai chiếc trực thăng kề cạnh nhau, Tại Hưởng mở cửa ném thang dây qua cho Bắc Dật

"Mau qua đây! Trực thăng sắp đâm phải đỉnh núi!"

Bắc Dật vươn tay toan cầm lấy thang dây, chiếc trực thăng bất thình lình lao thẳng xuống mặt biển với tốc độ chóng mặt

ĐÙNG!

Tiếng nổ rầm trời chấn động cả đại dương to lớn, lửa bùng cháy dữ dội trên mặt nước, những mảnh kim loại trôi nổi lềnh bềnh, khói đen bốc lên mù mịt

"CHUNG QUỐCCCCCCC!!!!!"

Kim Tại Hưởng hét lên trong tuyệt vọng, anh toan nhảy xuống nhưng đã bị Vương Diệp và Lục Nhiên giữ lấy

"LÃO ĐẠI NGÀI BÌNH TĨNH ĐI! CHÚNG TÔI SẼ CHO NGƯỜI NGAY LẬP TỨC XUỐNG TÌM HỌ"

"CÁC NGƯƠI TRÁNH RA! VỢ TA ĐANG Ở DƯỚI, CHUNG QUỐC CỦA TA ĐANG Ở DƯỚI!" Anh hất cả hai ra

"LÃO ĐẠI!"

Tùm!

Tại Hưởng từ trên trực thăng nhảy xuống biển, anh bơi mãi bơi mãi để tìm cậu

"CHUNG QUỐC EM ĐANG Ở ĐÂU? TRẢ LỜI ANH ĐI!"

Một âm thanh im lặng đến đáng sợ, anh cứ mãi bơi tìm cậu nhưng không có. Đội cứu hộ nhanh chóng có mặt tại nơi xảy ra tai nạn, thật khó khăn họ mới có thể lôi kéo Tại Hưởng lên bờ

Cuộc truy tìm diễn ra 24/24, kết quả vẫn chỉ là con số 0 trọn vẹn. Thời gian trôi qua thật lâu nhưng không hề có một dấu vết của Bắc Dật và Chung Quốc

Cuối cùng cuộc truy tìm kết thúc với báo cáo là tai nạn máy bay và không thể tìm ra thi thể

Ngày đó, trái tim của Kim Tại Hưởng đã chết...
_______
Chương 47 (Hoàn)

10 NĂM SAU

Thời gian trôi qua đã 6năm, không còn ai thấy bóng dáng của ông trùm Hắc đạo, Kim Tại Hưởng năm xưa

Người con trai duy nhất của ông Hạo Thạc nay đã là một thiếu niên chững chạc thay cha quản lý công việc

Kim Tại Hưởng hạ cánh xuống một hòn đảo, mái tóc ngày xưa đen tuyền nay đã nhuốm màu bạc trắng. Vẫn một phong thái tiêu soái, lạnh lùng như ngày nào, anh đặt chân lên bãi cát trắng mịn, nhìn về phía chân trời xa xăm

10 năm rồi Chung Quốc! Em đã rời xa anh, chính tại nơi này chúng ta đã vĩnh viễn lạc mất nhau. Hôm nay là ngày chúng ta bị chia cắt, hằng năm anh vẫn luôn đến đây để tìm một hi vọng nhỏ nhoi, rằng em vẫn còn tồn tại

Anh tìm kiếm em đã 10 năm, nhưng tại sao em lại tàn nhẫn rời xa anh?

"Hahaha, anh không bắt kịp em đâu!" Hai đứa trẻ một trai một gái vui đùa rượt đuổi nhau

Cô bé vô tình đụng phải Tại Hưởng ngã lăn ra đất

"Oa oa oa! Đau quá!" Cô bé nhìn đôi chân rướm máu của mình khóc nấc lên

"Con không sao chứ?" Anh dịu dàng bế cô bé lên tay

"Chú kia! Không được bắt cóc em con! Thả em con xuống!" Cậu bé chạy đến chống hông giận dữ nhìn anh

"Được rồi, ta trả em gái cho con" Anh mỉm cười thả cô bé xuống

"Nơi này không phải đảo hoang sao? Tại sao lại có trẻ con?" Anh hỏi

"Lão đại, nơi này cách đây vài tháng đã sửa chữa thành khu nghỉ mát" Vương Diệp nói

"Thì ra là vậy"

"Mẫn nhi, Hưởng nhi, hai đứa đâu rồi?" Một người đàn ông hối hả gọi tên con mình

"Baba! Baba!" Vừa nghe thấy tiếng baba mình gọi, hai đứa trẻ hí hửng chạy đến chỗ cậu

"Hai đứa thật hư, khiến baba con phải chạy đôn chạy đáo để tìm hai đứa, có đáng phạt không?" Người đàn ông không vui nói

"Ba, cha muốn phạt bọn con kìa. Babaaaaaaa" Hai đứa trẻ nũng nịu

"Sau này phải nghe lời baba biết không?" Cậu nghiêm mặt

Nghe giọng nói quen thuộc, Tại Hưởng đang trò chuyện cùng Vương Diệp hoảng hốt xoay người lại tìm nơi phát ra giọng nói đó

"Cha, mẹ! Con đói rồi" Cậu bé lắc cánh tay cậu

"Được rồi, chúng ta đi ăn thôi" Cậu bẹo má cậu bé

"Cha! Con muốn ăn một con tôm thật bự!" Cậu bé thích thú nói

"Được, cha sẽ cho con ăn thoả thích" Người đàn ông cười

"À nha, chúng ta còn phải đem một phần về cho tiểu Trấn nữa!" Cô bé vỗ tay

"Con gái của baba thật biết quan tâm đến người khác mà"

Kim Tại Hưởng bước từng bước nặng trĩu đến chỗ gia đình nhỏ nọ

"Chung Quốc"

Người đàn ông sững sờ trong giây lát, cậu cứng nhắc ngẩng đầu nhìn Tại Hưởng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc

"Tại Hưởng!" Bắc Dật như không tin vào mắt mình

"Chung Quốc Là em đúng không?" Anh mừng rỡ nhìn cậu

"Hưởng!"

Tất cả như vỡ oà, cậu lao vào ôm chặt lấy anh, nước mắt cứ tuôn rơi trong niềm hạnh phúc bất tận

"Tại sao? Tại sao đến bây giờ em mới chịu xuất hiện. 10 năm, anh nhớ em đến phát điên. Anh hận em, anh hận em!" Kim Tại Hưởng ôm cậu thật chặt, hai dòng lệ sớm đã tuôn trào

"Em xin lỗi, em xin lỗi" Cậu khóc nấc lên

"Không sao, còn sống là tốt rồi! Chúng ta trở về nhà đi, Thạc nhi rất nhớ em" Anh vui sướng nắm tay cậu

"Chung Quốc, tôi nghĩ đến lúc cho hai đứa trẻ nhận cha ruột của nó" Bắc Dật nắm tay hai đứa trẻ đến chỗ cậu

"Baba, chú kia là cha con sao?" Cô bé ngây thơ chỉ vào Tại Hưởng

"Chung Quốc, hai đứa trẻ này là..." Anh nhìn cậu

"Là con của chúng ta, kì tích đã xuất hiện" Cậu cười hạnh phúc (kì tích thật -))) Té trên máy bay xuống mà không xảy thai)

"Con của cha" Anh sung sướng ôm hai đứa trẻ vào lòng

Bắc Dật từ xa nhìn gia đình Chung Quốc đoàn tụ, trong lòng nhẹ nhõm bội phần. Một bàn tay khác đan vào tay anh, một đứa trẻ chạy đến ôm đùi anh

"Cha! Đó là cha của Mẫn Thạc và Tuấn Hưởng sao?"

"Đúng rồi Trấn nhi" Anh xoa đầu cậu bé

"Bắc Dật, em yêu anh" Người phụ nữ cười dịu dàng tựa đầu lên vai anh

Sau tai nạn trực thăng, Chung Quốc và Bắc Dật được một ngư dân cứu và ở tạm nhà ngư dân nọ. Vào thời điểm đó, Chung Quốc phát hiện mình có thai. Vợ chồng ngư dân tốt bụng đối xử với cậu và Bắc Dật rất tốt

Họ có một đứa con gái là Hiểu Ly, Hiểu Ly rất yêu Bắc Dật và cả hai người quyết định tiến đến hôn nhân

Không lâu sau đó, vợ chồng ngư dân mất đi. Chung Quốc, Bắc Dật và cả Hiểu Ly làm việc quần quật tiết kiệm tiền để có thể rời khỏi khu làng nghèo nàn

Nghe tin hòn đảo gần nơi xảy ra tai nạn năm ấy đang trở thành khu nghỉ dưỡng, cả ba quyết định chuyển đến nơi ấy sinh sống. Dựa vào năng khiếu nấu ăn của Bắc Dật cũng có thể mở một tiệm ăn kha khá

Về việc tại sao Chung Quốc không trở về thành phố. Nguyên nhân là do cô không đủ lộ phí. Việc tình cờ gặp Tại Hưởng ở đây hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của cậu. Có lẽ Thượng Đế lần này đã giúp cậu hoàn thành ước muốn

~~~~~~~*~~~~~~~

Ngày chia tay của Bắc Dật và Chung Quốc diễn ra trong không khí đầm ấm, giữa họ đã không còn bất kì sự hận thù nào. Thời gian Bắc Dật chăm sóc cho cô bao năm qua cũng khiến Tại Hưởng không muốn truy cứu đến mối thù xưa

"Bắc Dật, anh chắc chắn sẽ không theo chúng tôi trở về thành phố chứ?" Chung Quốc nhìn Bắc Dật

"Không cần đâu, chỉ cần có Hiểu Ly và Du Du ở đây, chúng tôi bán thức ăn sống qua ngày là được rồi"

"Tiểu Trấn, tớ sẽ nhớ cậu lắm!" Mẫn Mẫn khóc oà lên, ôm Thạc Trấn thật chặt khiến mặt cậu bé đỏ bừng lên

"Ai da, em đừng mít ướt như thế chứ" Tuấn Hưởng bĩu môi

"Giữ gìn sức khỏe nhé Mẫn Mẫn, Tuấn Hưởng" Thạc Trấn xoa đầu Mẫn Thạc

"Cha, con không muốn đi đâu!" cô bé khóc òa lên

"Ngoan, có thời gian rảnh rỗi, cha sẽ lái máy bay đưa con đến đây chơi cùng tiểu Trấn, đến khi con đòi về mới thôi. Được không?" Tại Hưởng dỗ dành

"Dạ được" Cô bé sụt sịt

"Chúng tôi đi đây, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ" Tại Hưởng nói

"Tạm biệt Bắc Dật, Hiểu Ly, tiểu Trấn" Chung Quốc mỉm cười

Chiếc máy bay cất cánh lên trời cao, sự hận thù giữa bọn họ đã được hoá giải tan thành mây khói, một cuộc sống mới đã bắt đầu

~~~~~~~*~~~~~~~

"Hộc! Hộc!"

Hạo Thạc hối hả chạy vào nhà, gương mặt không khỏi giấu vẻ vui mừng

"Thạc nhi" Chung Quốc đứng giữa nhà, mỉm cười gọi tên cậu

"Baba!" Cậu chạy đến ôm chặt lấy cậu

"Con trai của baba, con đã trưởng thành như thế này rồi. Ta xin lỗi vì không thể ở bên cạnh con những năm qua" Cậu cười

"Con không cần, con chỉ cần baba bình an về với con" Cậu nói

"Chúng ta có thêm hai thành viên mới. Hưởng Hưởng, Mẫn Mẫn, ra đây nào"

Hai đứa trẻ giống nhau y đúc mặt mày lấm lem từ trong phòng bếp chạy ra, đứng trước mặt Hạo Thạc

"Anh hai, em là Kim Tuấn Hưởng"

"Anh hai, em là Kim Mẫn Thạc"

"Baba...Đây là...?" Cậu nhìn Chung Quốc

"Ngốc ạ, là em con đó" Cậu bẹo má anh

"Aiz, nhiều năm trôi qua baba vẫn không thay đổi tí nào" Cậu cau mày kéo tay baba ra

"Này hai nhóc, có muốn đi đâu chơi không? Tối nay anh hai đưa đi" Cậu xoa đầu hai đứa trẻ

"Em muốn đi xem thú"

"Em muốn đi ăn kem"

"Rồi rồi, tối nay anh hai sẽ đưa hai em đi hết mọi nơi mà hai em muốn"

"Anh hai là tuyệt nhất!"

"Vào ăn thôi! Thức ăn xong rồi đây!" Tại Hưởng trong phòng bếp nói vọng ra

"Đi thôi nào" Chung Quốc nắm tay hai đứa trẻ, Hạo Thạc ung dung đi phía sau

10 năm, gia đình Kim Tại Hưởng cuối cùng đã được đoàn tụ sum họp. Sau này sẽ không có ai chia cắt bọn họ nữa, niềm vui đã thật sự trở về với Kim gia

*****************

Tối đến, Hạo Thạc giữ đúng lời hứa đưa hai tiểu yêu quái ra ngoài chơi, để lại không gian yên tĩnh cho Tại Hưởng và Chung Quốc

Chung Quốc đứng ngoài ban công hít thở không khí trong lành, từ phía sau Tại Hưởng ôm eo cậu, hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh

"Chung Quốc, anh yêu em"

"Em cũng yêu anh"

Trong màn đêm, hai trái tim đập chung một nhịp đập hoà làm một sau bao nhiêu năm xa cách

Sóng gió này lại qua, sóng gió kia lại đến nhưng họ vẫn không bao giờ gục ngã, đó chính là tình yêu

Tình yêu chỉ đẹp nhất khi dành cho những trái tim không vương chút bụi trần và thù hận

~~~~~~~Hết~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro