Chương 1: Không đứng đắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Milana


Giới thiệu.

Bác sĩ Tư khoa ung thư từ Bắc Kinh trở về.

Là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất của Bệnh viện tổng hợp trực thuộc thứ hai của Đại học Thanh Hoa chiến thắng trở về, được vinh dự thêm vào danh sách “Mười vị bác sĩ trẻ tuổi xuất sắc hàng đầu cả nước.” Ở trước mặt các bệnh nhân và đồng nghiệp, vị bác sĩ trẻ tuổi này vô cùng chói mắt, nhất thời trên người như bao phủ một vầng hào quang.

Như thường ngày, bác sĩ Tư lái xe của mình đến chỗ làm.

Cởi áo khoác đổi thành áo blouse trắng, cài thẻ tên. Bác sĩ Tư ung dung đi trên hàng lang của Bệnh viện tổng hợp.

“Bác sĩ Tư.” Bỗng nhiên, có người ở phía sau gọi anh.

Tư Dật quay đầu nhìn thấy là một nữ y tá trẻ tuổi. Trong tay nữ y tá cầm một bó hoa, dáng vẻ ngượng ngùng, nhìn qua còn thanh tú hơn cả đóa hoa.

“Chúc mừng anh, bác sĩ Tư.”

Tư Dật rũ mắt, đôi mắt vừa đen vừa sáng liên tục nhìn chằm chằm vào bó hoa kia.

Mãi cho đến tận khi hai gò má của nữ y tá đã đỏ bừng anh mới khẽ mở miệng hỏi một câu: “Hoa này mua ở đâu vậy?”

Nữ y tá cũng không nghĩ tới mình sẽ nhận được một câu nói như vậy, hơi sững sờ nói ra tên cửa hàng bán hoa.

“Cảm ơn.”

Tư Dật khẽ mỉm cười, chỉ chỉ bó hoa trong lòng nữ y tá: “Hoa hồng đẹp như vậy đưa tôi không quá thích hợp, hay là hay đưa cho một người khác biết quý trọng nó thì hơn.”

Trước tiên, Tư Dật đi tìm chủ nhiệm nói cảm ơn với ông ấy, chủ nhiệm cười chúc mừng anh, sau đó nói là muốn chúc mừng anh nên tối nay mọi người cùng nhau đến nhà hàng ăn cơm.

Đương nhiên anh cũng không từ chối.

Trở lại phòng làm việc, Tư Dật lấy điện thoại di động ra, điện thoại đang tắt đột nhiên sáng lên, hình nền là một cô gái trẻ tuổi đang cười.

Anh tìm cửa hàng bán hoa mà nữ y tá nói ở trên điện thoại, phát hiện cửa hàng bọn họ có dịch vụ giao hàng. Lúc này, Tư Dật đặt một đơn hàng, khi đến mục ghi thiệp chúc mừng anh do dự rất lâu. Ngón tay lướt nhanh trên màn hình làm anh không kìm lòng được mà bật cười.

Người ngoài nhìn thấy bác sĩ Tư đều là vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, luôn là một người không dính khói bụi trần gian. Bởi vì gương mặt quá đẹp, chỉ cần tự nhiên cười một cái cũng khiến người ta cảm thấy mê muội.
Các ý tá ở cửa lén lút nhìn anh, líu ra líu ríu đoán xem anh đang cười cái gì.

“Bác sĩ Tư thật là đẹp trai.”

“Mặc áo blouse trắng thật sự rất đẹp.”

“Rất muốn biến thành điện thoại của anh ấy nha.”

Buổi tối, Tư Dật và các đồng nghiệp cùng đến nhà hàng ăn cơm, Tư Dật cũng lái xe nên ghế lái phụ có một người đồng nghiệp cùng phòng và ba y tá ngồi phía sau.

Ba y tá ngồi phía sau thì thầm với nhau một lúc lâu mới có một người hít sâu một hơi, hơi nghiêng người nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Tư, hiện tại anh đã có người mình thích chưa?”

Người bác sĩ ngồi ghế lái phụ khẽ xì cười một tiếng nói: “Ôi, cuối cùng cũng hỏi ra thành lời được rồi.”

Vừa mới tốt nghiệp Tư Dật đã vào làm bác sĩ thực tập khoa ung thư, là học trò mà chủ nhiệm hài lòng nhất. Lúc đầu, mọi người chú ý đến anh là vì anh lớn lên rất đẹp trai, chỉ cần nhìn qua bức ảnh treo trên tường của bệnh viện là có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai, lạnh nhạt của anh.

Sau đó, có một quan chức cấp cao đột nhiên phát bệnh nặng được đưa vào Bệnh viện tổng hợp. Lúc đó cửa phòng phẫu thuật bị vây đến ba tầng trong, ba tầng ngoài, rất nhiều phóng viên đứng ở cửa, chỉ có vợ của quan chức kia là vô cùng lo lắng đợi ở cửa phòng.

Mọi người tò mò vây xem, chỉ thấy bác sĩ Tư thường ngày trông bình tĩnh tự tin, thì lúc này đồng tử co rút, trán nổi gân xanh, lao về phía đám vệ sĩ.

Anh chạy rất nhanh, tất cả mọi người đều không ngăn được, mọi người cho rằng anh cũng sẽ bị vệ sĩ ngăn lại nhưng vệ sĩ chỉ cúi người với anh một cái rồi cho đi qua. Tiếp đó, anh ôm người vợ của vị quan chức kia vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

Từ lúc bắt đầu, đối với bối cảnh gia đình của bác sĩ Tư, toàn bộ mọi người ở trong bệnh viện đều đã biết rõ.

Tư Dật lái xe trả lời ngắn gọn: “Có.”

Ba y tá đồng thời ủ rũ, thở dài một hơi.

Y tá trẻ ủ rũ không bao lâu đã lập tức khôi phục tính bát quái, cái gì cũng muốn hỏi.

“Bác sĩ Tư, cô ấy xinh đẹp không?”

“Xinh đẹp.”

“Tính cách của cô ấy có tốt không?”

Tư Dật yên lặng, đột nhiên bật cười: “Không tốt, cô ấy rất xấu.”

Không biết tại sao, rõ ràng là không có khen ngợi nhưng mọi người trong xe đều nổi hết cả da gà.

“Vậy, bác sĩ Tư, tại sao anh lại thích cô ấy?”

Tư Dật ngẩn người, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn một chút nhưng lời nói cũng không quá nghiêm túc: “Phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu.”

Hóa ra, nhìn bề ngoài bác sĩ Tư lạnh lùng như vậy lại thích kiểu như vậy sao?

Đoàn người đến nhà hàng vô cùng hăng hái bàn bạc xem nên gọi món gì. Bác sĩ Tư đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại, mọi người không biết là làm sao nhưng cũng dừng lại theo.

Chỉ nhìn thấy trước mặt có một nhóm người ăn mặc chỉnh tề đi tới. Người dẫn dầu là một cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần Tây, tiếng giày cao gót bước trên sàn nhà vang lên cộc cộc, trưởng thành lại đẹp trai.

Bị một đám người vây quang giống như một nữ vương, kẻ mắt mèo, đôi môi đỏ mọng, trông vô cùng mê người, mọi hành động đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

Cô gái cũng dừng lại, có người khó hiểu hỏi cô: “Làm sao vậy, Cố tổng?”

Điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là lúc này, bác sĩ Tư lại bước lên phía trước, bắt lấy cánh tay của cô gái này.

Cô gái cũng rất kinh ngạc, giọng điệu hơi nghi hoặc: “Anh đã trở về?”

“Em nhắn wechat nói không trở về là ở đây bàn chuyện làm ăn?” Tư Dật cười lạnh một tiếng, giọng điệu mạnh mẽ.

Nghe khá giống là đang oán giận.

Cô gái quay đầu nói với người phía sau: “Các người về công ty trước đi, tôi ở đây xử lý việc riêng một chút.”

“Vâng, Cố tổng.”

Tư Dật cũng nói với các đồng nghiệp: “Mọi người đi lên trước đi, tôi đi xử lý chút việc riêng.”

Mọi người cố gắng kiềm chế muốn xem náo nhiệt, miễn cưỡng mà đi vào thang máy lên tầng.

Trong phòng khách của khách sạn, sắc mặt người đàn ông u ám kéo cô gái đến một góc không ai nhìn thấy, mạnh mẽ ấn cô vào tường.

“Cố Dật Nhĩ, em rất giỏi.” Giọng nói của anh nguy hiểm, hùng hổ dọa người.

Cố Dật Nhĩ khẽ nhíu mày, giọng nói trêu tức: “Làm sao vậy? Không lẽ bác sĩ Tư không có em thì sẽ chết?”

Ngực của người đàn ông phập phồng, hoàn toàn mất hết dáng vẻ lạnh lùng trước khi gặp cô, anh đưa tay nắm lấy cằm cô, khiến cho cô ngẳng đầu nhìn thẳng anh: “Em đã biết là như vậy, tại sao lại không để ý đến anh?”

“Ai cho phép anh không mang bao?” Bỗng nhiên, Cố Dật Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nói.

So với cô, Tư Dật càng tức giận hơn: “Ai cho phép em nói không kết hôn?”

“Hiện tại chúng ta kết hôn thì có gì khác nhau sao? Kết hôn muộn thì làm sao?”

“Anh chỉ muốn có quyển sổ kia, không có quyển sổ đó thì chúng ta ở cùng nhau là bất hợp pháp.”

Cố Dật Nhĩ thoáng mở miệng, vẻ mặt lập tức thả lỏng, lông mày giãn ra, một lúc sau mới khẽ thở dài một cái: “Ai dám bàn tán chuyện của hai chúng ta, em sẽ để người đó nếm thử cái gì gọi là thủ đoạn của một nhà tư bản.”

Đúng vậy, từ khi Cố Dật Nhĩ làm lãnh đạo, cô đã trở thành nhà tư bản mà cô ghét nhất khi học chính trị.

Nhưng vẫn lấy nó làm sự kiêu ngạo.

Da của anh rất trắng, vì tức giận mà gò má có chút đỏ lên như màu của Ôn Ngọc (1), đôi mắt đen, môi mỏng khẽ nhếch.

Tư Dật buông cằm cô ra, nhưng dường như vẫn chưa hết giận, gõ lên trán cô.

“Ôi.” Cố Dật Nhĩ che trán: “Phấn lót bị anh làm trôi rồi!”

Tư Dật cười hai tiếng: “Nhĩ Đóa, em không muốn gả cho anh sao?”

Cố Dật Nhĩ nhìn anh nói: “A, gần đây công việc mệt mỏi quá.”

Tư Dật vẫn nhếch môi, cuối cùng thỏa hiệp mà lùi về sau một bước. Lúc này, Cô Dật Nhĩ cho rằng Tư Dật sẽ bỏ qua cho cô thì anh đã mạnh mẽ ôm cô đi về phía thang máy bên kia.

“Làm gì vậy?”

“Lấy thân phận bạn gái đưa em đi giới thiệu với đồng nghiệp của anh.”

Tư Dật quay đầu nhìn chằm chằm cô: “Em dám nói chữ “không”?”

“Không dám, không dám.”

Cố Dật Nhĩ cười lấy lòng: “Tư lão đại nói cái gì thì chính là cái đó.”

Tối đó, tất cả các đồng nghiệp nữ của Bệnh viện tổng hợp thất tình tập thể.

Tư Dật lái xe đưa đồng nghiệp nữ say rượu về nhà, Cố Dật Nhĩ lái xe trở về trước.

Nguyên nhân là có một anh trai gọi điện thoại cho cô nói đang ở trước cửa nhà cô, có một đơn chuyển phát nhanh chờ cô ký nhận. Cô tưởng là tài liệu gì đó nên vô cùng lo lắng mà chạy về. Kết quả là một bó hoa hồng tuyệt đẹp.

Tim Cố Dật Nhĩ đập nhanh, hóa ra anh đã sớm chuẩn bị kỹ càng để nhận thua và thỏa hiệp nha.

Lòng tràn đầy vui mừng nhận hoa, trên đóa hoa hồng tươi đẹp có tấm thiệp màu trắng tinh. Cô mở thiệp ra là dòng chữ in đẹp đẽ.

[Nhĩ Đóa, anh sẽ không tính toán với em, bởi vì anh yêu em.]

Quá buồn nôn khiến Cố Dật Nhĩ run rẩy.

Sau đó nhận lấy kí tên.

[Yêu anh, Tư ba ba]

Cố Dật nhĩ xé tấm thiệp thành từng mảnh.

Kết hôn, kiếp sau đi!
--------------------

Đôi lời của editor:

Hố đã mở và mình sẽ cố gắng hoàn truyện nhanh nhất có thể. Mong các bạn hãy ủng hộ và góp ý nhé. Xiaxia mọi người❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro