Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt là một mảnh đen nhánh, Tưởng Điềm Thục cảm thấy trên người nóng bừng, một bàn tay hơi lạnh phủ lên cái trán của cô, ngay sau đó, một giọng nói lo lắng nhưng không mất phần ôn nhu vang lên:" Thuốc đều đã uống hơn nửa giờ, như thế nào mà vẫn nóng như thế, ba Điềm Thục, làm sao đây?"

Giọng nói mang theo phần lo lắng vang lên theo: "Chờ chút nữa mà còn nóng liền đưa đến bệnh viện truyền nước đi."

"Làm gì có đứa trẻ nào không sốt qua, đều như vậy, xem vợ chồng hai đứa khẩn trương thành cái dạng gì" Một giọng nữ lớn tuổi vang lên cùng tiếng chó sủa "Lại cho dùng thêm nửa mảnh An là gần*, để con bé nằm trong chăn, thoát ra được mồ hôi là tốt rồi."

* mình không biết đây là loại thuốc gì, bạn nào biết thì cmt mình xin nhé

An là gần?

Trong mơ hồ, Tưởng Điềm Thục có chút nghi hoặc, loại thuốc này không phải đã không cần dùng để hạ sốt rồi hay sao?

Chóng mặt, cô dùng sức mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ trở lên rõ ràng, một người phụ nữ trẻ tuổi mỹ lệ vẻ mặt tràn ngập lo âu xuất hiện trong tầm mắt

Trong nháy mắt cô ngây người, đây không phải mẹ cô sao? Nhưng mẹ cô đã hơn bốn mươi tuổi, người phụ nữ trước mắt này chỉ mới hơn hai mươi 

Thấy cô tỉnh, khuôn mặt mỹ lệ của Ngô Phân hiện lên chút vui mừng: "Ba Điềm Thục, con gái tỉnh rồi"

Nói rồi, tay một lần nữa lại phủ lên trán nhỏ của cô, "Không còn nóng như vừa rồi, cảm ơn trời đất..."

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad của nhacuacam

Một bên Tưởng Đại Minh thấy thế, đưa tay chạm vào gáy của Tưởng Điềm Thục, chạm tới làn da ẩm ướt, cũng nhẹ nhàng thở ra, "Toát mồ hồi rồi, có lẽ đang bắt đầu hạ sốt"

"Được rồi, toát mồ hôi là tốt rồi, có cần phải đi bệnh viện nữa không" Giọng nói lớn tuổi kia cười, cúi thấp đầu xem Tưởng Điềm Thục đang ở trong ngực của Ngô Phân, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, đôi mắt ướt sũng, làm người ta yêu thích không thôi, bà đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Tưởng Điềm Thục: "Cơn đau sẽ nhanh chóng bay bay đi mất, bà ngoại nấu trứng ngâm rượu cho con nhé, ăn xong Điềm Thục của chúng ta sẽ lại vui vẻ liền"

Người phụ nữ ở trước mặt mặc áo màu xám, chừng hơn sáu mươi tuổi, bên tóc mai có không ít sợi tóc trắng, nhưng tinh thần lại rất tốt.

"Bà ngoại..." Tưởng Điềm Thục lẩm bẩm kêu lên, cô nghe thấy giọng nói non nớt ngọt ngào của một đứa bé vang lên, đây không phải giọng của cô nhưng lại được phát ra từ miệng của cô, bàn tay ban đầu thon dài tinh tế, bây giờ lại trắng nõn, nhỏ nhắn.

"Đây!" Ngưu lão thái vội vàng đáp, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, "Đói bụng đúng không? Bà ngoại liền nấu cho con ăn nhé?"

"Mẹ" Ngô Phân gọi bà lại" Bị bệnh không ăn được quá nhiều, đừng nấu nhiều quá, Điềm Thục ăn không hết thì thật lãng phí"

"Mẹ hiểu" Ngưu lão thái nói

Ngưu lão thái vội vàng đi vào bếp

Một loại tâm tình vui sướng khó tả hiện lên trong lòng Tưởng Điềm Thục, cô bé nhắm mắt lại.

Thấy con gái đột nhiên nhắm mắt lại, Ngô Phân có chút lo lắng:" Điềm Thục, có chỗ nào không thỏa mái, không thoái mái chỗ nào nói cho mẹ biết"

Tưởng Điềm Thục mở mắt ra, hướng về phía nàng cười cười, nước mắt bừng lên: " Mụ mụ, con thật cao hứng."

Ngô Phân sửng sốt, lập tức xoa xoa nước mắt của cô bé: "Nha đầu ngốc, cao hứng thế nào mà lại khóc"

Tưởng Điềm Thục rụt một cái trong lòng nàng, đem mặt chôn trong lòng nàng, thanh âm ngọt lim: "Chính là cao hứng".

Đứa trẻ đầu óc tưởng tượng phong phú, Ngô Phân đoán không ra. Lúc này Tưởng Điềm Thục hạ sốt, tâm tình khẩn trương của nàng cũng buông xuống, nàng vỗ nhè nhẹ lưng của con gái: "Điềm Thục ngoan, đừng ngủ, bà ngoại làm trứng ngâm rượu cho con, còn thả một chút đường, không phải con thích ăn nhất sao?" 

"Con hiểu rồi, mụ mụ"

#

Tối qua trước khi đi ngủ cô vẫn là Tưởng Điềm Thục 26 tuổi, không nghĩ rằng sau khi tỉnh lại đã quay trở về lúc còn nhỏ, lúc này cô vẫn chưa gặp Uông Vân Kính, không có yêu anh ta.

Trước 15 tuổi, cuộc sống của cô vẫn diễn ra trôi chảy, cô sinh vào cuối nhũng năm 70, nhưng ba mẹ là công nhân viên lại chỉ có duy nhất một cô con gái là cô, cho nên ở thời đại nhiều đứa trẻ phải chịu khổ thì cô đều không có trải nghiệm qua.

Tính cách của cô vẫn luôn rất mềm mại, nếu không có gặp Uông Vân Kính, cô chắc sẽ không cự tuyệt con đường mà ba mẹ đã an bài dưới chân, cuộc sống sẽ không có bao nhiêu huy hoàng, ít nhất cũng vẽ có được hạnh phúc bình bình đạm đạm.

Nhưng cô lại gặp Uông Vân Kính, nam nhân mà cô yêu không được.

Cuộc sông sau 16 tuổi tất cả đều vì anh ta, vì anh ta mà bỏ học, vì anh ta mà một mình đi lên thành thị xa xôi, chỉ vì lo lắng cho anh ta cô đơn ở nơi thành thị xa lạ. Kỳ thật cô vẫn luôn biết, trong lòng anh ta vẫn luôn có một bạch nguyệt quang, anh ta cũng cũng không có thích cô.

Nhưng Tưởng Điềm Thục cảm thấy không sao cả, cô tin rằng chỉ cần cô toàn tâm toàn ý đối tốt với anh ta, một ngày nào đó anh ta sẽ cảm động, không biết cuối cùng cảm động cũng chỉ có mình, cho dù Uông Vân Kính có cưới cô, bất quá cũng chính là thỏa hiệp.

Cuộc sống sau khi kết hôn của cô chính là một cuộc hôn nhân vô tính và bạo lực lạnh*

*là một cuộc hôn nhân không có quan hệ tình dục và chịu sự lạnh nhạt từ phía của chồng.

  Sau khi kết hôn hai năm, bạch nguyệt quang mà Uông Vân Kính nhớ mãi không quên xuất hiện, không chút do dự, Uông Vân Kính đưa ra lời ly hôn cho cô.

Cô không đáp ứng.

Uông Vân Kính liền mang theo bạch nguyệt quang đang mang thai của người khác cao chạy xa bay.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad của nhacuacam

Đây chính là dồn cô vào bức tường cùng, tình nguyện từ bỏ hết thảy, thà mang nữ nhân đang mang đứa bé của người khác cao chạy xa bay,  cũng không chạm vào người vợ là cô dù chỉ một chút.

Cô phát điên, tự hoài nghi bản thân, cuối cùng dẫn đến trầm cảm, nhiều lần muốn tự sát.

Cho tới khi Tần Trú xuất hiện.

Tần Trú là con trai của người bạn tốt của mẹ cô, từng ở nhà cô 6 năm.

Tuy rằng hai người cùng ở một chỗ 6 năm, nhưng trên thực tế, ấn tượng của Tưởng Điềm Thục với hắn không sâu lắm, trước kia hắn trầm mặc ít nói, ăn cơm xong liền trở về phòng mình, cho đến khi mẹ hắn đến đưa hắn đi, cùng ở một chỗ 6 năm, số lần hai người nói chuyện cũng rất ít ỏi.

Cùng với Tần Trú trong trí nhớ của cô rất khác biệt, hắn ôn hòa cơ trí, cả người tràn đầy năng lượng, làm người ta cảm thấy như tắm gió xuân.

Hắn mang cô đi gặp bác sĩ tâm lý, kiên nhân ôn nhu bên cạnh cô, cho đến khi hồi phục là mất vỏn vẹn ba năm.

Tưởng Điềm Thục như thế nào cũng không nghĩ ra, người đưa cô ra khỏi vũng bùn, chính là hắn.

Cô có hỏi qua Tần Trú vì sao lại đối tốt với cô như vậy, Tần Trú chỉ cười cười, cái gì cũng không nói.

Một lần nữa quay lại thời còn bé, cô có thể tìm lại ý nghĩa cuộc sống một lầ nữa, lúc này cô chưa có từ bỏ tiền đồ của mình mà tìm chết, ba mẹ còn chưa có vì nguyên nhân là cô mà trước mặt thân thích hàng xóm đau thấu tim mà không ngóc đầu lên được, cũng không có đem chính mình tổn thương thành thương tích chồng chất, cô rất vui vẻ.

Chỉ là như vậy có chút phiền muộn, hiện tại cô trở về lúc còn bé, cô cùng Tần Trú đã hẹn nhau cùng trở về thăm ba mẹ. Hiện giờ cô trở về, cô ở cái thế giới kia, sinh mệnh hẳn đã ngừng, hay là vẫn tiếp tục nhỉ?

Nếu đã ngừng, Tần Trú có thể hay không rất khổ sở?

Cũng sẽ không đi?

Tưởng Điềm Thục nghĩ, Tần Trú sở dĩ cứu cô, có lẽ bởi vì ân tình thu giữ hắn của ba mẹ cô.

Nói đến thu giữ, cô nhớ năm cô sáu tuổi thì Tần Trú đến nhà cô, cũng không biết hiện tại cô bao lớn, còn bao lâu nữa Tần Trú tới nhà của cô.

Nhân sinh trở lại một lần nữa, cô sẽ học tập thật tốt, sống thật tốt, đem tình yêu của mình dành cho những người đối tốt với mình.

Cô nhìn nhìn cánh tay nhỏ trắng nõn của mình, đột nhiên có chút chờ mong nhìn thấy Tần Trú lúc còn nhỏ.

#

Tưởng Điềm Thục ăn trắng ngâm rượu bà ngoại làm xong, Ngô Phân sờ sờ cái trán nhỏ của cô bé, sốt xác thực đã lui, liền đổi cho cô bé một chiếc áo khác, lần nữa mặc vào cho cô bé áo khoác Hồng Miên, thả cô bé xuống mặt đất chơi.

Tưởng Điềm Thục chơi ở trong phòng, bên ngoài từ xa chuyền đến tiếng pháo nổ 'bùng, bùng', tại nhà chính, cô bé nhìn thấy trên vách tưởng treo Hoàng lịch, tờ mới nhất ghi năm 1981 tháng giêng.

Năm 1981, cô bé mới 4 tuổi, còn hai năm nữa mưới có thể gặp Tần Trú.

Cửa phòng bị đẩy ra kêu 'Cót két' một tiếng, gió đông mang theo tuyết tiến vào.

Ánh mắt người vào phòng rơi xuống người tiểu oa nhi, lập tức mặt mày hớn hở, vỗ vỗ tuyết trên người, treo quần áo lên cái đinh trên cao của vách tường, một phen bế tiểu hài tử lên cao.

"Ai da, Chuột đồng nhỏ của cậu, đã hạ sốt chưa?" Nói rồi, Ngô Vệ Quốc đem cô bé ôm vào vào ngực, tại khuôn mặt bé nhỏ 'bẹp' một cái, dùng trán dựa vào chiếc trán nhỏ của cô bé "Không nóng, ai da, con tiểu gia hỏa này, làm cậu ở bên ngoài thật lo lắng."

Dương Tiểu Phượng theo hắn đi vào, đem con gái ở trong lòng đặt xuống, nhìn cái bộ dạng này của hắn, trong lòng có chút không vui, mới vừa rồi con gái mình như thế nào cũng không ôm tới, cháu gái ngoại lại ôm chặt như vậy.

Nàng ấy đẩy đẩy con gái: " Mụ mụ mệt chết đi được, ôm không nổi nữa, để cho ba ba ôm con đi."

Con gái Ngô Tiểu Nhã của Ngô Vệ Quốc và Dương Tiểu Phượng so với Tưởng Điềm Thục nhỏ hơn một tuổi, hắc hắc, giống Dương Tiểu Phượng, hắc hắc, giống như một cục than đen, nghe vậy, bàn tay nhỏ mập mạp hướng về phía Ngô Vệ Quốc đi tới.

Ngô Vệ Quốc so với mẹ của Tưởng Điềm Thục Ngô Phân nhỏ hơn một tuổi, lúc trước trong nhà không có tiền, chỉ có thể lo cho một đứa trẻ được đến trường học, Ngô Vệ Quốc chủ động từ bỏ, về nhà làm nông, nhường cho chị tiếp tục đi học.

Cũng bởi vì thế, Dương Tiểu Phượng cảm thấy không công bằng, nếu năm đó nam nhân nhà nàng ấy tiếp tục được đi học, như vậy lúc này đây người ở trong thành phố công tác cũng là nam nhân nhà nàng ấy, đâu phải cực cực khổ khổ ở nông thôn làm nông?

Đặt biệt nhìn cô bé nhỏ như gạo nếp Tưởng Điềm Thục này xem, trong lòng nàng ấy lại càng cảm thấy không cân bằng , nếu nam nhân nhà nàng có thể vào thành phố làm việc, con gái nàng cũng sẽ giống như Tưởng Điềm Thục, trắng trắng mềm mềm. Mềm, giống y như tiểu công chúa, làm sao giống như một dã hài tử chạy khắp nơi ở bên ngoài?

Tuy nói yêu thương cháu gái ngoại, nhưng nữ nhi cũng là thịt trên đầu tim của mình, Ngô Vệ Quốc cũng thích ôm chặt, một phen cũng đem Ngô Tiểu Nhã bế lên, tay trái tay phải mỗi bên một đứa, cười cười đi đến bên giường.

Tuy đã đến tháng giêng, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, một nhà ở trong phòng sưởi ấm, Ngô Phân từ trong người em trai tiếp nhận lấy nữ nhi, lại nhét hai khối socola vào trong tay cháu gái ngoại Ngô Tiểu Nhã, cười nói: "Tiểu Nhã nhà chúng ta ở bên ngoài bị lạnh rồi đi, ăn hai khối socola này, vừa rồi chị con muốn ăn cô không cho nó đâu, cố ý chờ Tiểu Nhã của chúng ta về đấy."

Nói rồi, cũng nhét cho Tưởng Điềm Thục một khối.

"Cảm ơn mụ mụ" Tưởng Điềm Thục cất socola vào túi áo, vừa mới ăn trứng ngâm rượu, cô bé không quá muốn ăn đồ ngọt.

Cùng với Tưởng Điềm Thục không chênh lệch nhiều lắm, Ngô Tiểu Nhã cũng không biết socola là gì, chỉ biết thứ này và đường giống nhau, cô bé rất thích ăn đường, cho nên cũng rất thích ăn socola này.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad của nhacuacam

Dương Tiểu Phượng biết, đầu năm nay socola rất quý giá, là hàng nhập khẩu, người bình thường cơ bản không mua nổi. Nhìn thấy Ngô Phân còn nhớ nhà mình có nư nhi, sắc mặt mới tốt lên một chút, âm thầm đẩy nư nhi một chút, nói: "Còn không nhanh chóng cảm ơn cô nhỏ của con đi?"

Ngô Tiểu Nhã đang khẩn trương bóc bỏ socola, vội vàng nói với Ngô Phân: "Cảm ơn cô ạ"

Người ở nông thôn một năm bốn mùa luôn bận rộn, lúc này thật khó mà rảnh rỗi, đều ngồi xuống cùng nhau trò chuyện quang cảnh sang năm, còn có một số chuyện bát quái trong thôn.

"Mùa đông lớn như vậy, lão Tần lại đem đứa trẻ kia đuổi ra ngoài" Dương Tiểu Phượng bật giường lò, vây bàn gỗ lại rồi ngồi xuống, vừa cắt hạt dưa vừa nói: "Chậc chậc, cũng là nghiệp chướng một người lớn như em mặt cái áo khoác thôi cũng lạnh, đứa bé kia lại chỉ mặc một kiện áo mỏng..."

Ngô Phân nói tiếp hỏi: "Hài tử của Mai Tử*?"

* Nguyên trong cv là "Mơ hài tử", mình đã đọc qua cv của chương tiếp theo và cho rằng tác giả ghi sai, nên mình sẽ sửa lại để khớp với chương tiếp theo

Tưởng Điềm Thục đang vùi đầu trong ngực Ngô Phân tâm tình không kìm được nhảy dựng.

------------------------------

Cam có lời muốn nói:

- Chuyện thứ nhất: chương này 2554 chữ thật là mệt, bạn nào hỏi mình lịch đăng chương thì mình xin trả lời là tùy vào việc mình có rảnh hay không vì năm nay mình đang học lớp 11, thực sự là ngày nào cũng phải chạy deadline cho nên lịch đăng chương sẽ không cố định. Vào những ngày nghỉ lễ thì mình sẽ cố gắng 1 ngày/1 chương.

- Chuyện thứ 2: hôm qua sau khi mình vui vẻ hừng hực khí thế edit chương 3 của bộ BTBTSK thì phát hiện ra trang web truyenwiki1 đã reup lại bộ này của mình!!!! Tui thề là tui cay cay cay khinh khủng luôn ý các thím. Tui xin nhắc lại một lần nữa: TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC EDIT TRÊN WATTPAD CỦA NHÀ CỦA CAM VÀ THUỘC VỀ CAM!!!!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro