Chương 22: Giá phơi mì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Đường Viễn không đi trấn trên, mà để Tô Nặc cùng Đại Tráng đem 40 cân mì đưa qua chỗ Trương lão bản. Còn bản thân thì đi đến nhà Ngưu đại thức lần trước làm sạp hàng cho hắn.

"Ngưu đại thúc!"

Đường Viễn đến trước cổng nhà Ngưu đại thúc gõ nhẹ. Ngưu đại thúc đang đứng trong, trên mặt vẫn còn ướt đẫm nước, hẳn là mới rửa mặt xong.

"Ta muốn nhờ thúc làm giúp ta mấy cái giá, còn có một cái xe đẩy tay."

"Ôi! Là Đường tiểu ca à! Có chuyện gì thì vào nhà hẳn nói, đứng ở trong sân làm gì!" Ngưu đại thẩm cũng không ít lần đưa đồ ăn đến chỗ Tô mẫu bán lấy tiền, nên lúc này nhìn thấy Đường Viễn cũng rất nhiệt tình, lôi kéo hắn vào nhà.

"Mau tiến vào, mau tiến vào!"

Nhà Ngưu đại thúc cũng chỉ là nhà tranh bình thường trong thôn, có mấy gian, vừa có chút tối tăm lại dễ dàng ẩm ướt. Mấy lần trước, Đường Viễn sau khi cùng Ngưu đại thúc giao ước tốt là đi ngay. Nhưng lần này, đồ hắn muốn làm phỏng chừng Ngưu đại thúc chưa từng thấy qua, nên hắn cũng muốn vẽ ra để Ngưu đại thúc xem.

"Ngồi đi"

Ngưu đại thúc kêu Ngưu đại thẩm rót cho Đường Viễn ly trà, trà có chút màu vàng xem lẫn chút đỏ: "Trà này ta hái trong núi, ngươi uống thử đi"

Đường Viễn uống ngụm trà, hắn không biết như thế nào phẩm trà, chỉ cảm thấy trà này có thể giải khát, uống khá tốt.

"Ngươi muốn làm mấy cái giá đúng không? Ngươi muốn dạng gì? Hoặc là nói cho ta biết cái giá đó dùng làm gì, ta nhiều năm làm thợ mộc, nhất định biết!" Ngưu đại thúc có chút đắc ý mà vỗ vỗ ngực, lại hỏi:
"Xe đẩy tay kia ngươi có vội dùng không? Vì xe đẩy đó ta phải làm trong ba ngày. Còn nếu ngươi cần gấp, thì ta sẽ cố gắng hoàn tất trong hai ngày cho ngươi!"

Ngưu đại thúc không phải người không biết tốt xấu, không ít người trong thôn đều nhờ Đường Viễn mà có thêm chút thu nhập. Còn nhà của ông cũng không cần phải nói, nhìn thái độ của tức phụ mình đối với Đường Viễn liền nhìn ra được. Cho nên Đường Viễn muốn làm đồ vật gì, ông nhất định phải xuất tay nghề tốt nhất của mình ra, phải đem hết toàn lực đi hoàn thành!

"Ngưu đại thúc, những cái giá ta cần có khả năng thúc chưa thấy qua" Đường Viễn nhìn xung quanh một lượt "Chỗ của thúc có giấy bút không? Ta vẽ cho thúc xem."

Ngưu đại thúc xấu hổ mà chà xát tay: "Nhà ta chỉ có bút than, ngươi dùng tạm được không?"

Đường Viễn đỡ trán nghĩ mình thất sách. Bình thường thì người nhà nông không có ai đọc sách làm sao có giấy bút, sớm biết vậy hắn nên đi nhà Tô Nặc mượn trước.

"Cũng phải." Đường Viễn gật đầu nói.

Bản vẽ của cái giá kia cũng không quá phức tạp, dùng bút than vẽ trên tấm ván gỗ vẫn được.

"Chà! Cái giá gỗ này ta chưa từng thấy qua!" Ngưu đại thúc nhìn không ra, cầm tấm ván gỗ cùng bút than đưa cho Đường Viễn.

Đường Viễn tiếp nhận, vẽ lên thêm mấy chi tiết, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Thế nào, cái này thúc gặp qua chưa?"

"Cái này......" Ngưu đại thúc bất đắc dĩ mà lắc đầu "Cái này ta chưa từng gặp qua! Cái giá này dùng để làm gì?" Nhìn kỳ kỳ quái quái.

Đường Viễn ngón tay chỉ lên bản vẽ: "Đây là giá phơi mì, dùng để phơi mì sợi."

Giá phơi mì là dùng để phơi mì sợi, chân giá lợi dụng kết cấu hình tam giác làm chống đỡ, hai bên dựng hai thanh gậy gỗ. Hai đầu thanh gỗ có lỗ thông qua, có điểm giống như xà đơn ở thế giới trước kia của hắn. Sợi mì sau khi được làm tốt sẽ thông qua cây trúc dựng ngang để phơi nắng.

Đường Viễn nếu tính toán đem mì kiềm làm sinh ý lâu dài, đương nhiên muốn mở rộng phạm vi tiêu thụ của bản thân.

Mì sợi sau khi được nấu chính tuy rằng có thể để được mấy ngày. Thời tiết lạnh còn có thể để bảy tám ngày, nhưng nếu là mùa hè, thời gian liền sẽ ngắn lại rất nhiều. Dù là mùa đông, nếu muốn bán được địa phương xa hơn, thì thời gian vận chuyển cũng dài, mì cũng dễ dàng hư.

Nhưng phơi khô mì liền có thể giải quyết mọi vấn đề, có thể kéo dài thời gian bảo quản mì.

"Gì?! Mì sợi còn có thể phơi?" Ngưu đại thúc không rõ, nhưng nhìn vẫn cảm thấy mình có thể làm được, liền nói: "Cái này nhìn không khó, buổi chiều có thể làm xong, buổi chiều ngươi quay lại đây lấy đi."

"Tốt! Vậy thúc làm trước giúp ta năm cái đi" Đường Viễn móc ra túi tiền, hỏi "Bao nhiêu tiền? Ta đưa ngài ít tiền đặt cọc?"

Ngưu đại thúc không thèm để ý mà xua tay: "Cái này dáng vẻ đơn giản, tổng cộng hai mươi văn là được, tiền đặt cọc liền không cần."

Đường Viễn: "Được rồi! Vậy vất vả thúc."

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Kéo dài hạn sử dụng rất quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro