Chương 37: Thạch đậu xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kế, mới sáng tinh mơ mà Tô Nặc đã tới tìm Đường Viễn.

"Đường đại ca, chuyện của huynh đã làm xong rồi sao?!" Tô Nặc chà hai tay rồi đưa lên miệng hà hơi một cái: "Hôm nay chúng ta có cùng đi trấn trên luôn không?"

Đường Viễn kéo Tô Nặc vào nhà trước, không để cậu đứng trong viện gió thổi lạnh: "Ngày hôm qua, một mình Hồ bá có bận rộn lắm không?"

Tô Nặc đem tay rụt lại trong tay áo: "Cũng bận rộn lắm, những lúc có nhiều khách cũng chưa làm sai gì."

"Vậy ta sẽ không đi, việc của ta vẫn chưa xong, cần làm thêm trong buổi sáng này nữa" Đường Viễn đổ một ly nước ấm rồi đưa cho Tô Nặc "Hôm nay phải vất vả đệ rồi, đệ giúp ta coi chừng trong tiệm một chút nhé."

Thạch đậu xanh vẫn chưa làm xong, hắn cần phải ở nhà làm cho xong. Nếu Hồ bá có thể ứng phó tốt, hắn cũng không cần phải đến tiệm làm gì.

Tô Nặc nâng ly uống một ngụm, hơi nước bám ướt hàng mi dài và dày của cậu, khiến đôi mắt như được phủ một lớp nước trong suốt. Cậu gật đầu cười nói: "Được, Đường đại ca cứ yên tâm, ta sẽ trông coi cửa hàng cẩn thận."

"Tô Nặc ca! Đi thôi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng hô của Đại Tráng.

Tô Nặc vội cúi đầu uống cho xong ly nước ấm trong tay, rồi chạy ra ngoài của.

Trời còn tờ mờ sáng, người làm công vẫn chưa có ai tới, thừa dịp lúc này Đường Viễn bắt đầu làm thạch đậu xanh.

Đậu xanh nghiền tối hôm qua sau khi lọc đã được lắng cả đêm, Đường Viễn chậm rãi hớt nước mặt trên ra ngoài. Sau một hồi cũng thấy được dưới đáy bồn một tầng bột trắng, nhìn kỹ hơn sẽ thấy có chút màu xanh lục phấn.

Đường Viễn cẩn thận gạt lớp bột đậu xanh ở đáy bồn vào một chiếc chậu gốm nhỏ, rồi thêm nước để pha loãng. Khi hỗn hợp đã được pha loãng vừa đủ, hắn bật lửa bếp, đặt một nồi nước lên để đun.

Trong lúc đợi nước sôi, hắn lục lội trong bếp một hồi, thì tìm được cái nồi gốm nhỏ có đế hình trái đào, cũng không biết hắn mua lúc nào. Cái nồi gốm này chỉ to bằng bàn tay của hán tử trưởng thành, đế rất nông và mỏng.

Hắn rửa lại nồi gốm với nước, sau đó tay phải dùng chiếc đũa kẹp lấy nồi gốm nhỏ, tay trái cầm muỗng, múc một muỗng nước đậu xanh đã được pha loãng từ trong nồi. Lượng nước đậu xanh vừa đủ để lớp chất lỏng nhạt màu phủ kín đáy bình, không vượt quá phần đế mỏng manh.

Nồi nước lớn đã sôi, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Đường Viễn nhanh chóng di chuyển, đưa chiếc bình nhỏ với lớp nước đậu xanh nhạt màu vào nồi nước sôi. Hắn nhẹ nhàng đung đưa bình nhỏ trên mặt nước, khiến lớp nước đậu xanh từ từ đặc lại. Sau đó, hắn nhấn nhẹ để nước ấm trong nồi ngập qua chiếc bình, rồi nhanh chóng lắc nó hai lần trong nước ấm trước khi chuyển qua bồn nước lạnh để làm nguội.

Lúc này, lớp nước đậu xanh ở đáy bình đã hoàn toàn đông lại, biến thành một lớp thạch mỏng. Đường Viễn nhẹ nhàng dùng tay lấy lớp thạch ra khỏi bình và đặt vào nước lạnh để làm nguội.

Sau khi hoàn thành lớp thạch đậu xanh đầu tiên, trong suốt, thanh triệt và mềm mịn, Đường Viễn tiếp tục lặp lại các động tác tương tự. Hắn cẩn thận lấy từng lớp thạch ra, rồi tiếp tục dùng hết phần nước đậu xanh còn lại để tạo ra những lớp thạch khác, cho đến khi hết toàn bộ bột đậu xanh còn lại.

Năm cân đậu xanh mới làm ra được một cân thạch đậu xanh, thạch đậu xanh phơi khô sẽ càng dễ bảo tồn. Nhưng Đường Viễn chỉ làm ra một cân, không cần thiết phơi. Hắn muốn buổi chiều mang đến tiệm, rồi cho khách nhân ăn thử một chút. Nếu món thạch này được khách phản hồi tốt, thì hôm sau hắn sẽ làm nhiều hơn.

Đường Viễn cẩn thận cắt từng lớp thạch tròn thành những dải dài, rộng cỡ ngón tay cái. Sau đó, anh đặt chúng vào một cái khay, để chúng ráo nước.

Lúc này ngoài cửa truyền đến động tĩnh, là Tô mẫu và Chu đại nương cùng với người làm công tới.

"A! Hôm nay Tiểu Viễn không đến tiệm sao?" Tô mẫu nhìn thấy Đường Viễn thì có chút kinh ngạc.

"Ngày hôm qua thấy ngươi đang bận làm gì đó, đã làm xong chưa?! Nếu chưa xong thì có thể đến nhà ta mà làm tiếp. Nhà ta chỉ có cha Nặc ca nhi cả ngày ở trong phòng, không ra ngoài. Ở đây nhiều người, ta sợ sẽ làm ồn đến ngươi."

Quan trọng là nhiều người như vậy sẽ không an toàn! Tiểu Viễn mỗi lần làm ra cái gì mới, có cái nào là không kiếm tiền đâu? Nếu đã là có thể kiếm tiền thì phải giữ bí mật tốt! Có nhiều người ở chỗ này như vậy, không dám đảm bảo không ai nổi lên tâm tư!

"Không cần, ta đã làm xong" Đường Viễn lấy tay áo lau lên mặt một vòng, rồi để các nàng vào nhà.

Tô mẫu và Chu đại nương nói với Đường Viễn: "Nếu có việc gì thì ngươi cứ gọi chúng ta."

Đường Viễn gật đầu, chờ mọi người đều vào nhà xong, hắn đóng lại cửa phòng bếp. Rồi đi đến phòng để lu nước kiềm, kiểm tra lại số lượng nước còn lại.

Lu là loại to vừa, cứ cách bảy ngày Đường Viễn sẽ kiểm tra lại một chút. Xem số lượng nước kiềm trong lu đủ hay không, xem còn ít hay nhiều rồi làm thêm để đổ vào.

Hiện tại trong lu, lượng nước kiềm chỉ còn chưa tới nửa lu. Đường Viễn nhíu nhẹ mày lại, ba ngày trước hắn mới đổ thêm một lần nước kiềm, sao lại hết nhanh như vậy.

"Tiểu Viễn, ngươi nhìn cái gì vậy?" Tô mẫu thấy Đường Viễn đứng trước lu nước nhìn nửa ngày, không khỏi thấy kỳ lạ mà hỏi một tiếng, lại giương giọng nói: "Đúng rồi, lu nước kia, ngươi nhớ bổ sung thêm nhé."

Đường Viễn đậy nắp lu nước lại, quay đầu hỏi Tô mẫu: "Bá mẫu, gần đây các ngươi dùng nước kềm nhiều hơn sao?"

"Nhiều hơn hay không thì ta cũng không để ý lắm" Chu đại nương một bên nhào bột, một bên nhìn về phía Đường Viễn hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Ta chỉ là cảm thấy số lượng nước kiềm hao hụt so với thời gian trước nhiều hơn rất nhiều" Ánh mắt Đường Viễn không chút dấu vết dạo qua một vòng mấy người làm công, rồi ngón tay chỉ vào số giàn mì đang phơi trong viện "Nhưng lượng mì làm ra lại giống như trước kia."

Nghe hắn nói vậy, Tô mẫu và Chu đại nương cũng ngừng động tác, nghi hoặc nhìn nhau, nhíu mày nói: "Ngươi nói vậy cũng đúng, thật đúng là kỳ lạ, mọi người đều ở đây làm mì sợi, nấu nướng rõ ràng, cũng chẳng thấy ai làm hư bột gì cả."

Cho nhiều nước kiềm thì mì sẽ rất cứng, không thể cán mỏng, như vậy sẽ không làm ra mì sợi được.

"Có phải có ai không cẩn thận làm sai bước nào hay không?" Tô mẫu nhìn về phía nhóm người làm công: "Có ai làm sai không?"

Mọi người sôi nổi xua tay: "Không có! Không có! Chúng tôi đều rất cẩn thận, không ai làm sai đâu!"

Nước đó rõ ràng là bí quyết riêng của lão bản, làm sao các nàng dám làm sai chứ, cẩn thận còn không kịp nữa là! Nếu chẳng may lão bản không vui, đuổi các nàng đi, thì các nàng chỉ có thể đứng nhìn tiền bay mất thôi!

"Đường lão bản! Chúng tôi thực sự không có phí phạm nước này. Mỗi lần múc nước chúng tôi đều rất cẩn thận!"

"Đúng vậy đúng vậy! Bọn tôi đều biết nước này rất quý! Làm sao dám làm ra sai lầm chứ!"

Mọi người đều tranh nhau mà giải thích, sợ Đường Viễn trách tội các nàng.

Nước kiềm này nói quý nhưng thật ra lại không quý giá, vì đây là điểm mấu chốt để tạo nên mì kiềm. Nếu thật bị người khác cầm đi, tuy không sợ bị phát hiện ra cách làm, nhưng cũng là một cọc phiền toái.

"Ta đã biết, chuyện này trước không nói nữa"

Đường Viễn nhìn thấy sắc mặt ai cũng đều thấp thỏm, không yên tâm làm việc, bèn lên tiếng: "Các ngươi cứ làm việc đi."

Đường Viễn thầm nghĩ: "Nước kiềm này tuyệt đối không có khả năng bị ai đó làm đổ. Nếu lu nước bên cạnh có bị ướt, rất dễ dàng phát hiện. Dù có đổ cũng không thể nhiều như vậy, chắc chắn là bị ai đó lấy đi."

Còn ai lấy thì khó mà nói trước được, Đường Viễn đảo mắt nhìn một vòng, đầu tiên là trừ ra Tô mẫu. Ngoài yếu tố tình cảm cá nhân ra, thì có Tô Nặc còn làm việc trong tiệm của hắn, tiền công phong phú. Tô gia còn giúp hắn thu đồ ăn, làm rất tốt, không có khả năng có tâm ý xấu. Tô mẫu hiện tại chính là quản sự giúp hắn quản lý việc làm mì, tiền công cũng không tồi, không cần thiết mạo hiểm đi làm chuyện như vậy.

Còn Chu đại nương thì hiềm nghi cũng rất nhỏ, một là tính cách của bà thực sự không phải dạng người như vậy, hai là bà cùng Tô mẫu vẫn luôn làm việc cùng nhau. Hơn nữa cũng là quản sự, lúc làm việc luôn bị những người khác chú ý, nếu thật là bà làm sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Đường Viễn ánh mắt lướt qua từng người, bỗng thấy một đại nương động tác có chút cứng đờ bất thường nên dừng lại nhìn kỹ hơn.

Hắn nhớ rõ, vị đại nương này chính là người ngày hôm qua hỏi hắn đang làm món gì mới. Đường Viễn hơi nheo mắt lại, đánh giá bà, rồi ánh mắt nhìn đảo xuống hồ lô bà cầm trong tay.

Hắn không nói gì, chỉ tìm cái lấy cớ kêu Tô mẫu ra một góc, thấp giọng nói ra hoài nghi của hắn. Tô mẫu tức khắc nổi giận, muốn vọt vào đi tìm cái đại nương kia, Đường Viễn vội ngăn bà lại, thấp giọng nói:

"Không có chứng cứ thì ta cũng không xác định được, lát nữa thẩm tìm cái lấy cớ nhìn xem trong hồ lô kia của bà ta đang đựng cái gì. Nếu không phải nước trong lu, thẩm cứ coi như cái gì cũng không biết, thường ngày lưu ý nhiều một chút, chờ thêm mấy ngày tùy tiện tìm cái lý do khai trừ bà ta đi."

Mặc kệ việc này có phải do đại nương kia làm hay không, hắn đều không muốn để bà ta tiếp tục làm ở đây. Hắn không thích người lắm miệng!

"Được! Ta đã biết!" Tô mẫu vẫn là tức giận, ở ngoài cửa điều chỉnh một hồi lâu mới nước vào phòng chính. Bà liếc mắt nhìn đại nương kia một cái, kéo Chu đại nương ra một góc phòng rồi thì thầm một trận.

"Nương của Tiểu Hoa, hồ lô kia của ngươi đang đựng cái gì vậy?" Chu đại nương làm bộ tò mò mà giương giọng nói với vị Đại Nương kia.

Nương Tiểu Hoa động tác ngừng lại, ngẩng đầu nói: "Hả! Còn có thể là gì chứ, đựng nước uống thôi!"

"Nơi này cũng có nước, ngươi mang theo nước để làm cái gì?" Tô mẫu cười cười đi đến bên cạnh Nương Tiểu Hoa, bàn tay hướng đến hồ lô "Để ta nếm thử xem, trong hồ lô ngươi đựng loại nước gì ngon, mà phải mất công ngươi mang từ nhà đến nào!"

Tiểu Hoa Nương theo bản năng mà che lại một chút, lúc Tô mẫu ngẩng đầu nhìn nàng, thì nàng ta lại nhanh rút tay lại, cười nói: "Ngài đột nhiên làm vậy nên ta giật cả mình! Nương Tô Nặc muốn uống thử thì uống đi, không phải thứ gì tốt, chỉ là chút trà mà cha Tiểu Hoa hái từ trên núi mấy bữa trước. Ta làm chút nước trà, để có thêm mùi vị thôi."

"Vậy để ta nếm thử xem." Tô mẫu một bên mở ra nắp, một bên nhìn chằm chằm mặt của nương Tiểu Hoa.

Trên mặt nương Tiểu Hoa không chút khẩn trương, cười ha hả mang chút ân cần mà nhìn Tô mẫu.

Tô mẫu bán tín bán nghi mà uống một ngụm, trong miệng chép chép.

Chu đại nương đưa mắt nhìn Tô mẫu ra hiệu, trên mặt mang theo nụ cười: "Thế nào, uống ngon không?"

Tô mẫu khẽ lắc đầu, đưa lại hồ lô cho nương Tiểu Hoa, khen ngợi: "Rất tốt, nương Tiểu Hoa khi nào về nhà thì hỏi giúp ta xem lá trà này hái ở đâu nhé. Để ta kêu Nặc ca nhi nhà ta cũng đi hái một ít."

"Nặc ca nhi hiện tại làm sao có thời gian giúp ngươi lấy trà lá!" Một đại nương khác tức giận liếc mắt nhìn Tô mẫu một cái: "Ngươi cứ ở đây khoe khoang đi! Ai không biết Nặc ca nhi giờ đang làm việc trong tiệm của Đường lão bản? Đường lão bản ra tay hào phóng, đối xử với người lại hòa nhã, không ai dám mơ tới!"

"Đúng vậy!" một đại nương khác nhìn Tô mẫu cười nói: "Nặc ca nhi lớn lên tốt, tính tình cũng rất ngoan ngoãn, lại rất hiểu chuyện. Hiện tại còn có thể phụ giúp gia đình một khoản tiền lớn như vậy, chúng ta mơ có một ca nhi như vậy đó!"

Càng nói, đề tài lại phát tán.

"Ây da, Nặc ca nhi có phải mười sáu hay không?" Một đại nương khác nhìn về phía Tô mẫu "Có phải đã đến tuổi làm mai hay không?"

Tô mẫu: "Sinh nhật của Nặc ca nhi cũng sắp tới, tròn mười bảy tuổi. Cũng đến tuổi bàn chuyện lập gia đình rồi."

Nói đến cái này, Tô mẫu cũng thấy buồn, Nặc ca nhi nhà bọn họ chỗ nào cũng tốt, nhưng cố tình lại là một cái ca nhi. Người giàu có chút thì đều giống nhau, không thích cưới ca nhi làm chính quân, đương nhiên Tô mẫu không muốn để Nặc ca nhi làm vợ bé. Nhưng nếu người đó quá nghèo khổ, Tô mẫu cũng không nỡ để Nặc ca nhi đi chịu khổ.

Nàng hướng mọi người nói: "Các ngươi nếu thấy ai thích hợp, liền giúp ta nhìn một chút. Không cầu trong nhà phú quý, không có trở ngại là được, nhưng nhân phẩm phải tốt, trong nhà hoà thuận."

Nương Tiểu Hoa Nương liền mở mồm nói: "Có sẵn một người đấy! Đường lão bản đẹp trai, còn giỏi làm ăn, nhưng trong nhà lại không có trưởng bối. Nặc ca nhi gả vào đây, có thể tự mình làm chủ, thật là một chuyện tốt!"

Nói xong, vội che miệng mình lại, giọng nói sắc nhọn: "Ai ui, nhìn miệng ta này! Đường lão bản lại không thiếu tiền, đương nhiên là muốn tìm một cô nương tốt! Ta sao có thể gán ghép lên người Nặc ca nhi được chứ!"

Tô mẫu tức giận cũng không được, không tức giận cũng không được, nghẹn lại một hơi ở ngực.

Đường Viễn bên ngoài khụ khụ hai tiếng, Chu đại nương vội dùng tay chọc một cái lên lưng Tô mẫu. Tô mẫu lấy lại tinh thần, liền đi ra ngoài tìm Đường Viễn nói chuyện hồ lô.

Đường Viễn: "Về sau thẩm và Chu đại nương để ý bà ta thêm một chúc, qua mấy ngày thì cho nghỉ việc đi."

Hắn không có điếc, vừa rồi cái đại nương kia rõ ràng là châm chọc Nặc ca nhi, chỉ bằng nhiêu đây cũng đủ lý do hắn không giữ lại bà ta!

"Được!" Nỗi buồn trong ngực của Tô Mẫu chậm rãi tan đi, nhìn về phía Đường Viễn, trên mặt hiện ra vài phần xấu hổ: "Cái kia, Tiểu Viễn này! Chuyện mà nương Tiểu Hoa nói, ngươi đừng để trong lòng, tất cả đều do nàng ta nói bậy thôi."

Đường Viễn không nói tốt hay không tốt, chỉ là mở miệng nói: "Con đi lên tiệm đây, nơi này giao cho thẩm cùng Chu đại nương."

"Được rồi! Ngươi đi đi!"

Tô mẫu thấy hắn nói như vậy, cũng không có mặt mũi nói thêm.

Chờ Đường Viễn cầm đồ từ trong bếp ra rồi đi ra ngoài, bà mới vỗ một cái lên trán, hậm hực nói: "Cái chuyện gì đây chứ!"

*Tiểu kịch trường:
Đường Viễn: Dám đụng vợ anh à!!! Xử hết....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro