Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Kiêu Hàn nhướng mày cười một chút.

"Em đã biết, cảm ơn anh."

Hai anh em cụng ly với nhau, đều uống cạn.

Lâm Quốc Phong ở một bên gật đầu, cảm giác hai anh em này đều là người thống khoái, "Đây mới là dáng vẻ mà nam nhân nên có."

Sau khi Cố Vi Ngôn uống xong rượu, Lâm Xảo Xảo lập tức gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong đĩa của anh.

"Ăn vài thứ đi để lót bụng, nếu không thì sẽ khó chịu."

Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng.

"Được."

Cố Kiêu Hàn nhìn bộ dạng hai người ân ái, bản thân gắp một viên đậu phộng bỏ vào trong cái đĩa của mình.

Khá ngon, mùi vị rất thơm, hương vị xào đúng là tuyệt hảo.

Ăn tết hẳn là phải có không khí náo nhiệt.

Pháo hoa, người nhà, làm bạn.

Không bao lâu, bên ngoài liền bắt đầu bắn pháo hoa, Lâm Xảo Xảo thăm dò nhìn nhìn, trên bầu trời nở rộ pháo hoa ngũ sắc, làm người không kịp nhìn.

Cố Vi Ngôn chú ý tới tầm mắt Lâm Xảo Xảo chếch đi, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Xảo Xảo nói: "Pháo hoa đẹp."

Cố Kiêu Hàn ngồi một bên nói: "Em đã mua pháo hoa, đang để ở trên xe."

"Thật sự?" Lâm Xảo Xảo kinh hỉ nhìn hắn.

"Đương nhiên là sự thật."

Lâm Xảo Xảo kích động gật đầu, "Vậy lát nữa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đem bắn pháo hoa đi."

"Được a." Cố Kiêu Hàn đáp ứng thống khoái.

Cố Kiêu Hàn uống rượu uống rất tự nhiên, một ly tiếp một ly.

Lâm Quốc Phong dù sao tuổi cũng đã lớn, sao uống qua được người trẻ tuổi, hơn nữa Lưu Lam ở bên cạnh vẫn luôn quản, sợ hắn uống nhiều quá thì sẽ không tốt cho thân thể, cho nên Lâm Quốc Phong đã sớm bị tịch thu chén rượu.

Cuối cùng dư lại Cố Kiêu Hàn cùng Cố Vi Ngôn hai người ở uống rượu.

Cố Kiêu Hàn nhìn chén rượu trong tay mình cười một chút, "Kỳ thật loại cảm giác này rất kỳ diệu."

Cố Vi Ngôn nhìn hắn một cái.

"Ở nước ngoài, tôi cũng không có thân nhân, nhưng mà hồ bằng cẩu hữu* thì có một đám, loại chuyện ăn tết này thì tôi chưa từng cùng ai làm qua, trước kia chính là tùy tiện lừa gạt một chút, không sai biệt lắm chính là ở trong chung cư nấu mì gói, sau đó xem xuân vãn, xem như hoàn thành nhiệm vụ, năm nay không giống nhau, giống như tôi cũng là một người."

*Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu

Cố Vi Ngôn đạm thanh nói: "Nhiều năm như vậy, em phải chịu khổ."

Cố Kiêu Hàn lại lắc đầu, ngửa đầu cười một chút, nói: "Anh trai, anh nói lời này nhưng anh lại so với tôi tốt hơn ở điểm nào, tuy rằng anh có thân nhân làm bạn, tốt xấu thì tôi là không ai quản, tự do quá mức còn anh là bị áp lực quá đi."

Đại khái là do Cố Vi Ngôn cũng uống khá nhiều rồi, khẽ cười một tiếng, mặt mày tinh xảo có một tia đỏ ửng, rất là đẹp.

"Đúng, chúng ta không hổ là anh em ruột."

Cố Kiêu Hàn cười lớn hơn nữa.

Lâm Xảo Xảo: "......"

Hai người kia không sai biệt lắm đều uống nhiều quá.

Hình như Cố Kiêu Hàn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Cố Vi Ngôn, "Đúng rồi, anh có quen biết một phụ nữ tên là Ngụy Na hay không?"

Nghe thấy cái tên này, Lâm Xảo Xảo so Cố Vi Ngôn còn mẫn cảm hơn.

"Làm sao vậy?" Lâm Xảo Xảo hỏi.

Cố Kiêu Hàn: "...... Chị cũng quen cô ta?"

"Không tính quen biết, chỉ là đã gặp mặt." Lâm Xảo Xảo nhàn nhạt trả lời.

Cố Vi Ngôn: "Nói thẳng đi, làm sao vậy."

Cố Kiêu Hàn: "Lúc trước việc công nhân của tập đoàn Cố thị vẫn luôn nháo chuyện hơn nữa tôi cùng chị dâu vẫn luôn liên tiếp lên hot search anh không cảm thấy có chút kỳ quái sao?"

"Ý của em là......?"

Cố Kiêu Hàn: "Em cũng chỉ là nghe nói thôi, là một đại ca rất có bối cảnh trong vòng nói cho tôi biết, có người cố ý muốn chỉnh tôi, cho nên vẫn luôn đem tôi cùng tập đoàn Cố thị thường xuyên đẩy lên hot search, chính là người tên Ngụy Na vẫn luôn ở sau lưng điều khiển."

Lâm Xảo Xảo nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngụy Na?

Vì sao cô ta lại muốn làm như vậy.

Cố Vi Ngôn: "Kỳ thật anh cũng từng nghĩ tới, nhưng không ngờ thực sự là cô ta."

Cố Kiêu Hàn cười một chút, "Thật là không sợ kẻ trộm đánh cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương."

Cố Vi Ngôn không nói chuyện.

Cố Kiêu Hàn cười nói: "Anh trai, đây đều là nợ đào hoa của anh đi."

Đôi mắt Cố Vi Ngôn có chút nguy hiểm liếc mắt nhìn Cố Kiêu Hàn một cái.

Lâm Xảo Xảo ở một bên không mặn không nhạt hừ một tiếng.

"Đúng vậy, Cố tổng chúng ta chính là có mị lực như vậy, người thích có thể kéo dài từ phố này đến phố kia."

Vị dấm này, Cố Kiêu Hàn cách thật xa đã ngửi thấy.

Cố Vi Ngôn có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu tóc Lâm Xảo Xảo, "Đừng nháo, đây đều là chuyện từ rất lâu rồi, đừng cùng anh so đo."

Lâm Xảo Xảo biết đây cũng là do cái người tên Ngụy Na kia một bên nhiệt tình, xác thật không có quan hệ gì với Cố Vi Ngôn, cho nên cũng không tính toán so đo cái gì, nếu lại tiếp tục nói gì đó thì sẽ có vẻ cô là người lòng dạ quá mức hẹp hòi.

Lâm Quốc Phong cùng Lưu Lam đã đi ra chỗ sô pha bên kia để xem xuân vãn, những người lớn tuổi như bọn họ vẫn rất có chấp niệm đối với xuân vãn.

Điện thoại Cố Vi Ngôn lại bỗng nhiên rung lên, ngón tay thon dài của anh cầm lấy di động trên bàn.

Lâm Xảo Xảo hỏi một tiếng, "Ai a."

"Mẹ."

Thân ảnh Cố Kiêu Hàn cương lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục tự nhiên.

Cố Kiêu Hàn chấp nhận cuộc gọi video, đầu bên kia là Tào Tuyết với dáng vẻ đoan trang.

"Con trai." Tào Tuyết ôn nhu gọi một tiếng.

Cố Vi Ngôn lên tiếng, "Mẹ."

Tào Tuyết cười nói: "Đang ăn cơm sao?"

"Đúng vậy, còn chưa có ăn xong."

"Xảo Xảo đâu?"

Lâm Xảo Xảo thò lại gần, nghiêng vào trong camera, "Mẹ, con ở đây nè."

Tào Tuyết thấy Lâm Xảo Xảo, cười một chút, "Xảo Xảo khí sắc không tồi."

Lâm Xảo Xảo nhìn Tào Tuyết cùng bọn họ hoàn toàn là hai mùa khác nhau, hỏi: "Mẹ chơi vui không ạ?"

"Khá tốt." Tào Tuyết đem nước trái cây trong tay mình đặt ở một bên, sửa sang lại tóc mái bên tai của mình, khí chất phu nhân hiện ra hết.

Lâm Xảo Xảo: "Vậy là tốt rồi."

Tào Tuyết nhìn Cố Vi Ngôn, hỏi: "Cố Kiêu Hàn đâu?"

"Đang cùng chúng con ăn cơm ở đây."

Tào Tuyết gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Các con ăn tết vui vẻ, mẹ ở bên này cũng khá tốt."

Cố Vi Ngôn: "Vâng."

Không nói được vài câu thì Tào Tuyết liền đem video cắt đứt.

Cố Kiêu Hàn cười một tiếng, "Không muốn cùng người mẹ từ ái của mình nói nhiều vài câu?"

Cố Vi Ngôn: "Anh cùng bà ấy đều không phải người thích nói nhiều."

"Vậy thì cũng thật bình thường, thoạt nhìn mẹ anh cũng không giống người thích nói chuyện phiếm như vậy, loại người giống như bà ấy thì trên người cũng không thể có mùi hương của pháo hoa mà phải là một thân tiên khí."

Cố Vi Ngôn cười khẽ.

"Có lẽ nó cũng đúng."

Sau đó, Cố Kiêu Hàn đứng dậy, nói với Lâm Xảo Xảo: "Không phải muốn bắn pháo hoa sao? Xuất hiện đi."

Phản ứng đầu tiên của Lâm Xảo Xảo là nhìn Cố Vi Ngôn, "Anh có đi hay không?"

Cố Vi Ngôn trả lời: "Đương nhiên muốn đi."

Ba người đi ra ngoài, Lưu Lam nhìn thoáng qua, "Bọn nó làm gì vậy?"

Lâm Quốc Phong: "Người trẻ tuổi chắc muốn đi ra ngoài chơi, bà quản nhiều như vậy làm gì."

"Tôi đang sợ Xảo Xảo bụng to không có tiện."

"Có Vi Ngôn đi theo, bà còn không yên tâm?"

"Nói vậy cũng đúng, ông vừa nói tôi liền an tâm rồi."

Sau khi ba người ra ngoài, hai người Cố Kiêu Hàn cùng Cố Vi Ngôn đem pháo hoa từ trong cốp xe lấy ra.

Cố Kiêu Hàn mua không ít, Cố Vi Ngôn nói: "Em mua nhiều như vậy làm gì?"

Cố Kiêu Hàn: "Thật vất vả mới ăn tết, đương nhiên phải vui vẻ một chút."

Hai người đem pháo hoa bày biện thành một hàng, sau đó Cố Kiêu Hàn từ trong túi quần lấy bật lửa ra, lập tức bật lửa phóng pháo hoa.

Trong nháy mắt, trên bầu trời nở rộ những quả pháo hoa xinh đẹp dị thường, đầy màu sắc mà lại mê hoặc đôi mắt người ta.

Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu, có chút si ngốc nhìn bầu trời.

Cô nhìn bầu trời, Cố Vi Ngôn lại nghiêng đầu nhìn cô.

Từ trong mắt cô, anh thấy được những chùm pháo hoa hoa mỹ.

Lâm Xảo Xảo xem trong chốc lát mới phát hiện Cố Vi Ngôn vẫn luôn nhìn mình, cô thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Vi Ngôn.

"Sao anh cứ nhìn em thế?"

Cố Vi Ngôn cười khẽ một chút, đem áo khoác của mình cởi xuống, khoác lên trên người Lâm Xảo Xảo.

"Xem em là đủ rồi, em còn đẹp hơn so pháo hoa."

Lâm Xảo Xảo khụ khụ hai tiếng.

"Thật sự a?"

"Thật sự."

Cố Vi Ngôn ngẩng đầu lên một chút, "Phanh" một tiếng, lại một quả pháo hoa hình đóa hoa sắc champagne nở rộ.

Lâm Xảo Xảo trộm cầm lấy tay Cố Vi Ngôn, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng ấm áp, vô luận là thân thể hay là tâm lý.

Khi Lâm Xảo Xảo tay thò qua tới thì trong nháy mắt Cố Vi Ngôn liền phản cầm tay cô.

Cố Vi Ngôn nhìn pháo hoa trong chốc lát, bỗng nhiên không hiểu sao lại nói: "Mẹ em có phải rất thích Kiêu Hàn hay không?"

"Hẳn là đi." Lâm Xảo Xảo cũng không biết vì sao Cố Vi Ngôn sẽ đột nhiên hỏi cái này, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Cố Vi Ngôn nhàn nhạt trả lời.

Lâm Xảo Xảo lại trộm cười một tiếng.

Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn cô, "Em cười cái gì?"

"Cố Vi Ngôn, có phải anh ghen tị hay không?"

"Không có." Cố Vi Ngôn trả lời rất nhanh.

Chính là, trả lời rất nhanh, càng có vấn đề.

Nhưng mà Lâm Xảo Xảo là một người vợ tốt, quyết định phải chừa lại cho chồng của mình chút mặt mũi.

Người đàn ông này khi ghen cũng thật là quá đáng yêu.

Một lát sau.

Lâm Xảo Xảo hỏi: "Cố Vi Ngôn, một năm mới anh có nguyện vọng gì không a?"

"Nguyện vọng."

"Đúng vậy, anh hứa nguyện và nói nguyện vọng với pháo hoa thì sẽ trở thành sự thật."

Cố Vi Ngôn cười nhạt một chút, "Đây là ai nói."

"Em nói, tâm thành tắc linh*, điều này khẳng định có đạo lý."

*Tâm thành tắc linh: người có tâm chân thành thì sẽ linh nghiệm.

Ngực Cố Vi Ngôn chấn động một chút, sau đó khẽ cười nói: "Vậy được, một năm mới, hy vọng Xảo Xảo vẫn luôn vui sướng ở bên cạnh anh, đứa con sắp sinh của chúng ta lập tức phải khỏe mạnh lớn lên, còn có......"

"Còn có cái gì?" Lâm Xảo Xảo nhịn không được tò mò hỏi.

Cố Vi Ngôn cười nhìn cô một cái.

Sau đó dưới bầu trời đầy pháo hoa cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô một chút.

"Bảo mật." Anh thấp giọng nói.

Một năm mới.

Quan trọng nhất chính là, em phải trước sau như một yêu anh, giống anh yêu em vậy.

Lâm Xảo Xảo lẩm bẩm một tiếng, "Keo kiệt."

"Tâm nguyện quan trọng nhất thì phải đặt ở đáy lòng, không thể bị người khác biết." Cố Vi Ngôn nói.

"Đó đều là gạt người." Lâm Xảo Xảo nhanh chóng nói.

"Hả?" Cố Vi Ngôn chau mày.

Lâm Xảo Xảo không có cách nào, cho dù lòng hiếu kỳ bạo lều nhưng cũng biết Cố Vi Ngôn người này rất kín miệng, trong lòng giống như đang có một con mèo luôn cào vào lòng cô.

Cuối cùng cô dứt khoát từ bỏ, cắn một ngụm thật mạnh ở trên môi Cố Vi Ngôn để hả giận.

Cố Vi Ngôn lại không tức giận, vẫn cười ngâm ngâm như cũ.

Cố Kiêu Hàn ở bên cạnh bọn họ, mới vừa đem tất cả pháo hoa phóng lên xong, nhìn bộ dạng hai người bọn họ ngọt ngào, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc.

"Răng rắc" một tiếng, thuốc lá bị bậc lửa, ngón tay thon dài của Cố Kiêu Hàn kẹp một điếu thuốc lá, từ từ thở ra một ngụm khói thuốc.

Khói thuốc lượn lờ bốc lên trong mùa đông rét lạnh cực kỳ đẹp.

Bên tai là tiếng vang thật lớn của pháo hoa nở rộ, trời đất to lớn, hắn đứng ở chỗ này, nhỏ bé giống như sẽ bị người quên đi.

Một năm mới, hắn không có nguyện vọng, hắn đối với thế giới này hết thảy đều không biết.

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, vậy cứ đến đây đi, hắn rửa mắt mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro