Chương 28: Nhược Điểm Của Hwang Soo Young

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun khoanh tay, dựa vào tường, sắc mặt âm trầm khó đoán nhìn Jiyeon trước công chúng.

Gần đây nội bộ Oh thị muốn đi vào cải cách một lần, Oh Suk Hoon tìm anh đến bàn bạc, không ngờ hai người cơm nước xong vừa ra tới liền nhìn thấy cao trào của vở kịch này.

Được lắm, kẻ khác dùng nước tạt cô ấy, cô ấy thì đứng ở đó để cho người ta tạt, không biết tránh sao?

Tuy rằng thấy cô ấy đang diễn kịch, nhưng nhìn cô bị người ta khi dễ đến chật vật, còn là bị một người không có phẩm chất tốt lắm tạt trà, trong lòng của Sehun rất phức tạp.

Vợ của Oh Sehun anh, khi nào thì đến phiên người khác tới khi dễ? Sehun thật tức giận, hoàn toàn không ý thức được anh đã tự nhiên coi Jiyeon là người nhà rồi, mà không phải là một nửa hợp đồng.

Anh giũ giũ tay áo, nói một câu với Oh Suk Hoon: "Anh đi trước đi." Rồi bước nhanh tới chỗ ba người không ai dám động đến.

"Park Jiyeon." Sehun sa sầm mặt, quát: "Sao cô ở đây?"

Ông tổng của OSH đến đây từ lúc nào? Cái người phóng viên được Hwang Soo Young gọi tới vừa nhìn thấy thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ý của Hwang Soo Young là kêu anh ta chụp hai tấm, sau đó ở trên báo sáng mai bôi nhọ cái người mới tên Park Jiyeon kia. Nhưng một cái tát vừa rồi của Hwang Soo Young lập tức làm cho bản thảo bôi nhọ Park Jiyeon, ca ngợi Hwang Soo Young vào ngày mai của anh ta bị tiêu tan.

Bây giờ lại tới thêm một tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng nghiêm khắc của OSH. Người phóng viên cầm chặt lấy cây bút ghi âm, nếu anh ta đem việc hôm nay thêm vào vài điểm cho trọn vẹn rồi đưa ra ánh sáng, có thể được thăng chức hay không?

Dù sao thì cái vị tổng giám đốc OSH đã gần một năm không có truyền ra scandal với nữ minh tinh, hiện tại anh ta xuất hiện vì Park Jiyeon kia - một tổng giám đốc của giới showbiz, một ngôi sao mới mọc lên trong giới showbiz, một soái ca vs mỹ nữ, lạnh lùng vs dịu dàng.

Người phóng viên khẽ cắn môi, bằng mọi giá.

Dù sao thái độ của Hwang Soo Young không tốt, anh ta cũng không muốn đi theo cô ta lấy tin tức, việc này là một cơ hội.

Người phóng viên hạ quyết tâm, ngẩng đầu tập trung tinh thần nhìn xem.

Bên này, Sehun lạnh lùng nghiêm mặt ngồi vào ghế bên cạnh Jiyeon, ánh mắt hướng về Hwang Soo Young. "Cô Hwang, xin hỏi nghệ sĩ của công ty tôi đã làm gì đắc tội với cô?"

Hwang Soo Young run rẩy một cái. Trước kia, ở trong một bữa tiệc, cô ta có ý đồ quyến rũ Sehun, nhưng anh ta ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta, liền đẩy cô ta - vốn quần áo trên người mỏng manh - vào trong hồ bơi lạnh như băng. Cái loại cảm giác lạnh thấu xương hãy còn mới mẻ trong ký ức của Hwang Soo Young. Cho đến nay cô ta đều sợ Sehun, anh ta rất lạnh lùng, lạnh đến nỗi có phần không hợp tình người.

Mặc dù cho rằng mình có trăm phần trăm sức mạnh xử lý Jiyeon một trận, nhưng đối mặt với Sehun, cô ta vẫn ngậm miệng. Dù sao thì sau này cùng tồn tại trong giới, vẫn còn có cơ hội.

Tục ngữ nói "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", Hwang Soo Young thật sự không dám giao lưu với BOSS Oh, người mà thiếu chút nữa muốn mạng của cô. Vì thế, cô ta cười ha ha, nói: "Tổng giám đốc Oh, đây là hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Sehun quay đầu nhìn Jiyeon. "Park Jiyeon, cô nói sao?"

Jiyeon sắp chết cười ở trong lòng, có thể là bản tính của Sehun rất khác với lúc này, cô nghe anh ta nói chuyện cảm thấy rất thú vị.

Nhưng người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Jiyeon cũng thức thời, nhịn cười nói: "Là hiểu lầm."

Sehun ừ một tiếng, nói: "Được rồi. Nhưng mà cô Hwang, trà này cũng không thể tạt lung tung. Park Jiyeon là người của công ty chúng tôi chú trọng lăng xê trong tương lai, sau này cô làm việc nên vững tay một chút."

Câu này có ý tứ cảnh cáo.

Hwang Soo Young cảm thấy giống như có một con rắn đang nhìn chằm chằm mình, cô ta thậm chí có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc và tiếng răng của mình va vào nhau lập cập. Vừa nghe Sehun thả người, cô ta vội nói: "Tổng giám đốc Oh, lần này là tôi không đúng."

"Ừ, vậy cho nên?"

"Park Jiyeon, thật xin lỗi, lần này tôi không phải cố ý."

"Còn gì nữa?"

"..." Hwang Soo Young ngẩng đầu, không được tự nhiên. "Tôi sẽ bồi thường."

"Không phải." Sehun ngồi thẳng lên, như là một pho tượng. "Tôi là nói đến cô phục vụ này."

"..."

"Hành động vừa rồi của cô Hwang tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng. Sao, cô Hwang muốn bị thưa kiện cố ý đả thương người phải không?"

Oh Sehun, xem như anh lợi hại.

Hwang Soo Young cắn răng, giọng điệu không tốt, nói: "Cô phục vụ, thật xin lỗi."

"Không sao." Người phục vụ kiên cường bụm mặt. "Cô Hwang biết không đúng là tốt rồi, phí tổn hại gì gì đó sẽ không cần!"

Jiyeon: "..."

Cô khâm phục uy vũ của người phục vụ này.

Sự việc xem như giải quyết tốt đẹp, mọi người trở về nhà tìm mẹ của mình.

Trong xe không bật đèn có chút mờ tối, Jiyeon chơi với cái di động, cũng không ngẩng đầu lên.

Đèn đường chiếu trên người cô thành từng cái bóng, giống như một khung ảnh lưu động.

Sehun quay tay lái, tránh được đội paparazzi theo dõi ở phía sau, nói: "Hôm nay em đùa rất lớn."

"Vâng." Jiyeon nhớ tới cặp mắt liều lĩnh kia, mỉm cười: "Ngày mai sẽ lên đầu đề."

"Em rất muốn lên đầu đề?" Tức giận của Sehun đã tan, anh liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu nhìn đường. "Hôm nay em ở cùng với cái người phụ nữ Hwang Soo Young kia chính là muốn lên đầu đề?"

"Không." Jiyeon nghiêm sắc mặt. "Cho dù tôi muốn nổi tiếng cũng không đến nỗi dựa vào cách này."

Cô muốn dựa vào diễn xuất của mình chinh phục khán giả, chinh phục giám khảo. Nếu không phải vì Han Jae Ah, cô không có khả năng đi cùng với Hwang Soo Young.

Dù sao, thật sự muốn truyền scandal, dùng Sehun không phải tốt hơn so với những người khác sao?

Sehun hiển nhiên hiểu cô, thong thả nói: "Tôi hiểu."

Giọng nói của anh khi thì dịu dàng khi thì lạnh lùng, Jiyeon hơi cảm động, nói: "Hôm nay tôi đi thành phố B."

"Tôi biết." Sehun lại quẹo qua khúc quanh. "Em đi tham gia thử ống kính phim của Jung Jong Hyun."

"Xem ra trên mạng đã phát tin tức." Jiyeon cười gượng, nói với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc."

"Sao?"

"Tôi không đậu, Jung Jong Hyun chỉ cần người mới, tôi đã đóng phim qua, anh ta không cần."

Sehun khó hiểu: "Em muốn đóng phim của Jung Jong Hyun, tại sao không nói?"

"Bởi vì..." Jiyeon gối đầu lên cánh tay. "Tôi nói cho anh cũng vô dụng mà!"

Dựa vào diễn xuất, cô tự tin có thể nắm được vai nữ chính trong phim của Jung Jong Hyun, nhưng Jung Jong Hyun muốn diễn viên mới, nói với Sehun cũng vô dụng.

Cô không thể hiểu được sự cố chấp của Jung Jong Hyun, đồng thời cô cũng khâm phục. Jiyeon biết, nếu dựa vào Sehun dùng cách khác để chiếm được vai nữ chính trong phim của Jung Jong Hyun, cô sẽ không hưng phấn.

Bởi vì, ấn tượng về Jung Jong Hyun trong lòng cô sẽ sụp đổ.

Sehun nhìn không rõ Jiyeon, nhưng anh đã hiểu ý của cô. Cô gái này nhỏ hơn anh mười tuổi, lấy điều kiện anh làm người chống lưng cho cô để gả cho anh, lại rung động anh thêm một lần nữa. Anh thu hồi vẻ mặt muốn trêu chọc, nói: "Không sao, tôi sẽ chọn mấy bộ phim tốt cho em."

Nói đến việc này, Jiyeon nhớ tới Han Jae Ah, cô há mồm, lời đến cửa miệng lại nuốt trở vào.

Có lẽ nhìn xem biểu hiện của Han Jae Ah trước, nếu cô ta thật sự bất lợi đối với cô thì cô sẽ tìm Sehun, bằng không, những người khác trong công ty sẽ có ý kiến.

Dường như cô ngày càng ỷ lại vào Sehun.

Đột nhiên ý thức được điểm này, Jiyeon chọt chọt huyệt Thái Dương.

Đời này, cô cố ý tránh Kim Myung Soo, kết quả thành công.

Nhưng hiện tại lại có một người đàn ông xuất hiện trong sinh mệnh của cô, mà cô lại bất tri bất giác lợi dụng anh thật tốt, có phải rất... quá đáng hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro