Chương 31: Scandal Leo Thang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trong tiết mục phỏng vấn, Kim thiên vương nói thẳng ái mộ Park Jiyeon, là cường điệu, hay là sự thật?"

"Tiết mục phỏng vấn Kim thiên vương thông báo, sắp đám cưới!"

"Thân phận Park Jiyeon, bạn gái của Kim Myung Soo, thật bí mật!"

"Lộ diện gia đình Park Jiyeon, đời sau của gia tộc họ Kim!"

"Ở phim trường 'Yêu Em Đến Khi Ngừng Thở', Park Jiyeon ỷ thế, ác ý ẩu đả với nhân viên công tác!"

"Park Jiyeon cút khỏi giới giải trí! Buông Kim thiên vương ra!"

"Fan của Kim thiên vương thẳng thắn hô chán ghét Park Jiyeon, tẩy chay 'Yêu Em Đến Khi Ngừng Thở'."

"Fan của Park Jiyeon thất vọng đến tột cùng, nói thẳng sẽ không yêu mến nữa!"

... Gần hai mươi đầu đề tin tức, tất cả đều liên quan đến cô, mà còn là xấu nhiều hơn tốt.

Cô có phải nên cảm ơn Kim Myung Soo hay không? Cho cô một cơ hội lên đầu đề trang báo.

Jiyeon nhìn màn hình máy tính, cười khẩy.

Không biết các nhân viên đương sự của bộ phim nhìn thấy những tin này còn có thể cười được hay không? Nhiều fan của Kim Myung Soo không nhìn tới "Yêu Em Đến Khi Ngừng Thở" như vậy, phòng bán vé sẽ tổn thất một khoản tiền lớn đó!

Hơn nữa, ngày mai phim sẽ chính thức công chiếu ở các rạp lớn toàn quốc.

Cho dù bây giờ ra làm sáng tỏ cũng sẽ bị cho rằng PR phim, sẽ càng tạo thành hai cực tâm lý. Phần lớn fan một khi gặp chuyện của ngôi sao mình thích thì sẽ mất đi sức phán đoán, lúc này đây sẽ tự nhiên dễ dàng bị ảnh hưởng.

Có lẽ Kim Myung Soo hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi lời nói của hắn đã đưa bọn họ, thậm chí cả bộ phim, lên đầu sóng ngọn gió trong giới giải trí.

Đây chính là bộ phim đầu tiên của cô.

Quả nhiên, Kim Myung Soo vẫn như vậy, vì bản thân mình, không bao giờ nghĩ đến người khác. Kiếp trước, hắn ta vì bản thân mình nên đã giam cầm cô trong một không gian nhỏ hẹp - nói cái gì là thích ăn cơm cô làm, thích mỗi ngày trở về đều được nhìn thấy cô - khiến cho cô xem hắn như trọng tâm của toàn bộ cuộc sống. Kiếp này, hắn ta lại vì bản thân mình, lúc sự nghiệp của cô vừa mới cất bước thì cho cô một đả kích thật lớn.

Hắn ta công khai thổ lộ thì sao? Cô nói không thích hắn thì thật sự sẽ không thích hắn. Park Jiyeon cô chính là tiểu thư của một nhà giàu bị phá sản thì thế nào? Cô bay lên hay không bay lên, ngang ngược hay không ngang ngược thì có liên quan gì đến hắn, cô không thích hắn, cần có lý do sao?

Bình tĩnh lấy ra di động, Jiyeon tìm số điện thoại của Sehun, gọi đi.

"Sehun, tôi không thích Kim Myung Soo, tôi và hắn ta không có quan hệ gì." Jiyeon nói thẳng vào vấn đề. Tiếp theo là muốn Jiyeon giúp đỡ, cô phải ăn ngay nói thật. Jiyeon thở ra, cô không hiểu vì cái gì, lúc nhìn thấy tin tức thì có một giọng nói: phải làm sáng tỏ với Sehun.

"Là như vậy sao?" Sehun thả lỏng tay đang bóp chặt di động khi nhìn thấy tin tức, thờ ơ nói: "Em thật sự không có ý kia với Kim Myung Soo?"

Jiyeon mặt nhăn mày nhó, sao cô lại ngửi thấy một mùi dấm chua lè?

Đợi không thấy trả lời, Sehun lại hỏi lần nữa: "Em thật sự không có ý kia với anh ta, Kim... Bám vào Kim Myung Soo, rất có lợi đối với cuộc đời em sau này."

"Lợi ích, tôi tin tưởng Kim Myung Soo có thể làm được. Nhưng mà..." Jiyeon nâng giọng lên, nhìn ánh nắng trải đầy trên mặt đất ngoài cửa sổ, chậm rãi cười nói: "Ông Oh, anh đẩy vợ của mình đến bên cạnh người khác như vậy, thật sự là không có vấn đề gì sao?"

"Không thành vấn đề, em yên tâm." Đối với một tin tức mới xuất hiện "Park Jiyeon, cô nói như thế nào?", Sehun nghiến răng nghiến lợi: "Bà Oh, lần này em làm chuyện thật tốt, tôi sẽ giúp em xử lý."

"Được, cảm ơn anh." Nhận được hứa hẹn, ánh mắt Jiyeon híp lại, trước khi cúp điện thoại bỗng nhiên nói: "Còn nữa, chuyện trong gia đình tôi, cảm ơn anh đã không ngại."

Sehun: "..."

Nếu để ý, anh đã không chọn kết hôn với cô.

Cô ấy thật đúng là nhạy cảm.

Bỗng chốc lúc đó Sehun giật mình ý thức được Jiyeon thiếu cảm giác an toàn. Cô ấy nguỵ trang bản thân mình rất tốt, trường hợp gì dùng lời nói gì tất cả đều rõ ràng. Nhưng bên trong lời nói của cô ấy lại lộ ra bất đắc dĩ cùng... sợ hãi.

Đây ý là cô rất tín nhiệm anh?

Bos Oh đi công tác ở nước ngoài vừa mới trở về được hai ngày cứ như vậy mà tỉnh ngộ.

Han Jae Ah đang báo cáo với Seo Joon Hyuk về tình hình gần đây của ba người Jiyeon, Tae Ri và Chan Seung, đột nhiên có người gõ cửa.

"Mời vào." Seo Joon Hyuk nói: "Cửa không khoá."

"Anh xem tin tức rồi chứ?" Song Eun Min đi đến bên cạnh Seo Joon Hyuk mới dừng lại. "Chuẩn bị làm như thế nào?"

Chân trái Seo Joon Hyuk đạp một cái, cái ghế máy tính lập tức lùi hai bước. Anh ta ngẩng đầu lên, nói: "Sao, lo lắng cho bọn họ hả?"

"Đương nhiên lo lắng, phim sẽ công chiếu ngày mai, hôm nay xuất hiện chuyện như vậy, ngộ nhỡ mọi người không xem thì làm sao bây giờ?" Song Eun Min dậm chân. Tuy rằng sau khi "Yêu Em Đến Khi Ngừng Thở" quay được hai tháng thì chị ta đã chuyển giao ba người cho Seo Joon Hyuk, nhưng bọn họ dù sao cũng đi ra từ trong tay chị ta, chuyện xảy ra cũng tổn hại đến danh tiếng của chị ta.

Park Jiyeon kia, lúc huấn luyện thì ngoan ngoãn vâng lời, tại sao quay phim thì con người dường như thay đổi?

Eun Min không còn lời để nói.

Seo Joon Hyuk nghe Song Eun Min bực bội than vãn, bỗng nhiên nảy ra sáng kiến, nói với Han Jae Ah đang sắp xếp lại một phần tài liệu cuối cùng: "Park Jiyeon có hợp đồng phim gì kế tiếp?"

Seo Joon Hyuk là người quản lý chủ chốt lâu năm, Han Jae Ah không dám bất kính với anh ta. Chị ta ổn định nhịp tim, né tránh cái liếc mắt lén nhìn của Song Eun Min, nói: "Gần đây ba người bọn họ không có hợp đồng phim, nhưng có mấy cái thông báo." Vì chị ta lo lắng Seo Joon Hyuk nhìn ra cái gì, cố ý nhận hợp đồng trước khi anh trở về.

"Vậy thì được." Seo Joon Hyuk nâng kính mắt lên: "Kim Myung Soo sắp sửa nhận quay một bộ phim còn chưa có tuyển xong nữ diễn viên chính, vậy để Jiyeon đi thử đi."

Nếu hai người bọn họ cùng diễn, đối với bên ngoài nói là vì PR cho phim mới, nghi ngờ và phản đối của người xem cũng sẽ giảm bớt.

Ngoài ra, kêu Kim Myung Soo sửa miệng một chút, nói là cậu ta đang luyện tập lời thoại của phim mới. Như vậy, ít nhất tất cả chắc chắn tốt hơn nhiều so với hiện tại.

Seo Joon Hyuk quyết định phương pháp, nói: "Cứ như vậy đi."

Han Jae Ah luống cuống đứng lên. Seo Joon Hyuk không ở đây mấy tháng, chị ta ngáng chân Jiyeon không ít, nhìn thấy sắp thành công, nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Cố gắng giữ bình tĩnh, Han Jae Ah nói: "Park Jiyeon không thích hợp với vai diễn của bộ phim kia."

Seo Joon Hyuk ngẩng đầu liếc mắt nhìn Han Jae Ah một cái, thản nhiên nói: "Phim còn chưa có quyết định, trong tay Kim Myung Soo có bốn năm kịch bản, chung quy sẽ không có cái nào không thích hợp với Jiyeon. Hơn nữa, Jiyeon hẳn là cũng đều có thể diễn được!"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì cả." Seo Joon Hyuk trở lại bên cạnh bàn, cầm lên tài liệu ghi chép công việc của ba người Jiyeon, Tae Ri và Chan Seung. "Nếu tôi đã trở về, từ hôm nay trở đi, tất cả công việc của mấy người Jiyeon vẫn là tôi sắp xếp. Han Jae Ah, cô làm tốt công việc của cấp dưới là được."

"Vậy...Vậy được." Han Jae Ah gật đầu với Song Eun Min một cái, nói: "Vậy các người nói chuyện, tôi ra ngoài trước."

Cánh cửa "cạch" một tiếng đóng lại, âm thanh giày dẫm trên sàn nhà đi xa dần.

Con ngươi Seo Joon Hyuk khẽ nhúc nhích, không lâu sau ném tài liệu trở lại trên bàn, lộn xộn, anh ta cũng không sắp xếp lại, chỉ nói: "Cô nhìn ra cái gì?"

Song Eun Min nghiêm túc nhặt lên một tập tài liệu, tuỳ tiện quét quét một chút, nói: "Anh có cảm thấy không? Tôi cảm thấy cô ta có âm mưu."

Có thể lăn lộn trong giới giải trí đều là người tinh khôn, huống chi việc làm của Han Jae Ah lúc này rất đáng chú ý, tài liệu cũng xử lý không được gọn sạch.

Seo Joon Hyuk cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn Sehun mới phát tới, thở dài một hơi.

Anh ta đứng lên, nói: "Đi thôi, tổng giám đốc Oh mời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro