Chương 71: Đau Thấu Tâm Can

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều minh tinh không có ăn tết.

Tuy rằng đã kêu Seo Joon Hyuk từ chối tất cả các thông cáo vào nửa tháng gần đây của cô, nhưng khi Jiyeon vừa xuống máy bay về đến nhà thì liền nhận được điện thoại của Seo Joon Hyuk.

Đó là một thông cáo lớn, đài truyền hình thành phố C tổ chức một cuộc liên hoan họp mặt nhỏ của các minh tinh, để cho các minh tinh nói về thành quả của năm rồi và bày tỏ chúc mừng năm mới.

Bởi vì phát sóng trực tiếp, các minh tinh cần phải ngây ngốc ở trong studio bốn tiếng đồng hồ, giữa lúc đó có thể đi nghỉ giải lao một chút, nhưng thời điểm giao thừa thì phải có mặt.

Ý nghĩ đầu tiên khi Jiyeon nhận được tin là lập tức từ chối, nhưng Seo Joon Hyuk đã nói một câu.

Seo Joon Hyuk nói: "Tiết mục này đã được làm mười mấy năm nay, mỗi năm một lần, mỗi một lần đều tổ chức khá thành công. Có rất nhiều minh tinh vừa hết thời, đã lâu không đóng phim đều ra sức tìm người nâng đỡ để được tham gia chương trình. Jiyeon, đây là bọn họ chủ động tìm đến cô, nếu cô từ chối thì sẽ đắc tội với người ta, sau này có muốn tham gia cũng khó."

Jiyeon nói: "Anh để cho tôi suy nghĩ một chút, mười phút sau tôi hồi âm cho anh."

Cúp điện thoại, Jiyeon hỏi Sehun: "Tiếp theo anh có kế hoạch gì không?"

"Không có, sao, em có kế hoạch?" Sehun mừng rỡ để cho cô chủ động muốn gì đó. Bây giờ anh càng ngày càng có cảm giác đối với cô, chỉ mong sao cô và anh ở chung với nhau nhiều hơn, chỉ cần không phải đi công tác, anh đều rất vui vẻ.

"Buổi tối tôi có một thông cáo." Jiyeon cúi đầu đánh tin nhắn. "Phải đợi tới đêm."

"Bà Oh." Sehun nghiến răng nghiến lợi, anh vì cô mà ngừng lại để ra nước ngoài, kết quả cô vừa trở về là lại đi làm việc.

Anh từ một ông chủ lạnh lùng trở thành xảo quyệt, rồi trở thành tình tứ dễ dàng lắm sao?

Jiyeon cảm giác được anh nổi giận, nói: "Sáng mai chắc chắn tôi sẽ trở về."

Sehun quay đầu, không biết vì sao giọng điệu cứng ngắc: "Hy vọng em nói được là làm được. Jiyeon, em cũng đừng quên em trước tiên là bà Oh, sau đó mới là diễn viên."

Jiyeon đóng di động lại.

Đã thật lâu Sehun không đề cập tới trách nhiệm của người vợ, thế cho nên thiếu chút nữa là cô quên.

Ngay từ đầu, mỗi lần đối diện với Sehun cô đều nhắc nhở mình, cô là vợ của Oh Sehun, anh muốn cô là người như thế nào thì cô liền đóng thành người như thế đấy.

Về sau, cô có chút quen thuộc đối với Sehun, hiểu biết tính tình của anh, vì thế càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Nhưng hiện tại Jiyeon đột nhiên nhớ tới mấy tháng gần đây, nhìn như là cô đang phối hợp với Sehun, trên thực tế là Sehun đang phối hợp với cô.

Tại sao?

Vì một hiệp ước mà tiến đến hôn nhân thì không nên là như vậy.

Sau khi trọng sinh Jiyeon đã không nghĩ đến chuyện tình cảm. Cô thừa nhận là cô sợ, bị Kim Myung Soo tổn thương nghiêm trọng như vậy, cô đã không dám tin tưởng vào tình yêu. So với cho tới cuối cùng là bị tổn thương, không bằng ngay từ đầu đừng vướng vào.

Bởi vì chỗ dựa mới sinh ra mối hôn nhân này với Sehun, cô sớm đã quen. Nhưng mà từ lúc nào Sehun thay đổi đối với cô?

Jiyeon cảm thấy tình hình này không được tốt.

Cô ổn định cảm xúc, cười nói: "Tôi nhớ rõ, ông Oh, tôi sẽ từ chối thông cáo này."

Sehun đợi không được lời muốn nghe, nổi giận: "Không cần phải."

Jiyeon vẫn là bộ dạng ung dung nhàn nhã, nhưng nói mấy câu liền khiến cho những dịu dàng đã được tạo ra giữa hai người trong một tháng cô bị gãy xương và trong một tuần ở Luân Đôn tanh thành mây khói.

Cô nói: "Hôm nay là lỗi của tôi, thật xin lỗi."

Bộ dáng khôi hài của cô nhìn gần hay xa đều mang lại niềm vui, nhưng Sehun không vui được. Hơi thở nghẹn lại trong ngực anh, không lên cũng không thể xuống được, chắn lại làm cho cả người anh đau.

Trước đây nghe người ta nói tình yêu khiến cho con người đau đớn, Sehun nghĩ hiện giờ anh cũng được thật sự thể nghiệm một phen, đau muốn chết, thế nhưng anh còn không thể nổi giận với cô.

Hiện giờ Sehun không muốn nhìn thấy Jiyeon, nói: "Tôi đi công ty, chúc làm việc được tốt."

Seo Joon Hyuk trả lời đài truyền hình, nói Jiyeon sẽ đến đúng giờ, sau đó bắt tay vào chuẩn bị cuộc gặp gỡ năm mới với fan vào sáng mai của Lee Hoon.

Kết quả, anh ta chuẩn bị được một nửa thì ông chủ biến mất vài ngày đã trở lại.

Seo Joon Hyuk lập tức ngoan ngoãn chào: "Tổng giám đốc Oh."

"Ừ." Sehun lạnh lùng đi tới, khí lạnh thổi loạn trong vòng phạm vi năm thước. "Jiyeon nói có thông cáo, một chút nữa anh đi đón cô ấy, tiết mục thu xong thì lập tức đưa cô ấy về nhà."

Seo Joon Hyuk: "..."

Sehun nói tiếp: "Cô ấy vừa trở về, lát nữa khi anh đi thì đem cho cô ấy một chút gì đó, tốt nhất là nhẹ thôi."

"Cái này là tổng giám đốc Oh chuẩn bị cho cô." Seo Joon Hyuk ở trên xe cảm thán. "Jiyeon, tôi làm việc cho tổng giám đốc Oh đã nhiều năm, cô là người đầu tiên anh ta quan tâm đến."

"Tôi biết."

"Cho nên trong cuộc sống cô nên chiều ý tổng giám đốc Oh một chút." Seo Joon Hyuk vì tương lai tốt đẹp không bị Sehun làm hỏng mà tận hết sức lực thể hiện một anh trai tri kỷ. "Tổng giám đốc Oh luôn luôn cao cao tại thượng, thời gian dài nên tính cách của anh ta có thể sẽ hơi quái gở, nhưng nếu anh ta không vì tốt cho cô thì sẽ không cố ý sắp xếp tôi đưa cô trở về."

"Tôi nhớ rõ."

"Đúng rồi." Seo Joon Hyuk cười nói: "Cô đoán xem gần đây tổng giám đốc Oh đang xem cái gì vậy?"

"Địa lý quốc gia." Jiyeon nhớ rõ mấy ngày Sehun ở nước Anh luôn cầm một quyển Địa lý quốc gia xem.

Seo Joon Hyuk run run khoé miệng: "Không đúng, là bài post tên là hai mươi bảy cách yêu đương."

Anh ta cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra. Ngày đó anh ta đi tìm Sehun để báo cáo tình hình mới nhất của Jiyeon, trong lúc vô tình lại liếc tới màn hình máy tính đang mở của Sehun.

Hai mươi bảy cách yêu đương. Lúc ấy Seo Joon Hyuk nhìn thấy là muốn ôm bụng cười ầm lên. Sau đó ngẫm lại thì cảm thấy Sehun làm như vậy rất không dễ dàng gì. Ai bảo anh ta thích lại là một người phụ nữ lạnh lùng chứ?

Hai người lạnh như băng gặp nhau, dù sao cũng phải có một bên hạ mình, bằng không bọn họ tảng băng đụng tảng băng, ngày tận thế cũng không tìm thấy được ấm áp.

Cả buổi tối Jiyeon đều suy nghĩ đến lời nói của Seo Joon Hyuk, nghĩ đến Sehun.

Cô có chút không yên lòng, nhưng trên mặt biểu hiện rất bình thường, khi đến cô thì nói thêm vài câu, mặt mang tươi cười, tận lực làm cho người chủ sự cảm thấy được thành ý của cô.

Nhưng không phải mỗi một lần đều có thể bình an đi qua.

Tiết mục bắt đầu vào tám giờ tối, chấm dứt vào 0 giờ đêm, phân ra bốn phần. Ba phần đầu Jiyeon biểu diễn rất xuất sắc, đã thể hiện được bản thân mình, không để cho các ngôi sao khác có thể nói gì.

Nhưng bắt đầu phần thứ tư lúc mười một giờ thì xảy ra sai lầm.

Phần thứ tư là để cho các ngôi sao nói lời chúc tết. Jiyeon vốn được xếp trong vòng tròn đứng sau một nữ minh tinh có thanh danh tốt, nhưng đến phần này không biết sao lại đổi thành Hwang Soo Young.

Hwang Soo Young xưa nay có oán hận đối với Jiyeon, vì thế lúc mời Jiyeon truyền lại lời chúc tết thì giọng nói cực nhỏ.

Jiyeon như đang ở trong cõi thần tiên, nhất thời không thể nghe thấy được, nên không có trả lời.

Sắc mặt đạo diễn ở dưới sân khấu bỗng chốc bối rối.

Những minh tinh khác thì đều nhìn cô như xem hài kịch.

Người MC cũng khó xử muốn chết, ho khan một tiếng, lắc lắc eo nhỏ, nói: "Jiyeon, cô đang suy nghĩ lời chúc như thế nào sao?"

Jiyeon lấy lại tinh thần, thầm nói không xong.

Cũng may trước khi bắt đầu tiết mục có nhân viên thông báo qua với cô. Cô cười cười, tập trung tâm trí, nói: "Tôi đang suy nghĩ sẽ dùng cách gì để biểu diễn cho mọi người."

Người nam MC nhất thời đang lo làm sao để tiếp tục dẫn dắt phần này, Jiyeon vừa nói như thế thì anh ta liền nảy ra một kế, nhanh chóng nói tiếp: "Tôi có cách, chúng ta đều nói diễn xuất của Jiyeon không tầm thường, vậy cô dùng giọng điệu của một nhân vật mà mình đã diễn để nói lời chúc tết, thế nào?"

Jiyeon cười: "Được."

Xét thấy có nhiều người xem qua "Yêu em đến khi ngừng thở" hơn "Từng hứa nhiều năm", Jiyeon liền dùng vai diễn Choi Min Young để nói, người nam MC kia phối hợp làm Choi Dae Seung.

Hai người khẳng định biểu diễn không cảm động bằng trong phim, nhưng mà là năm mới, tất cả mọi người mưu cầu vui vẻ nên cũng sẽ không có người để ý.

Sau đếm ngược đến 0 giờ, tiết mục kết thúc, Jiyeon thay quần áo, lập tức cùng Seo Joon Hyuk ra ngoài.

Bên ngoài là ngàn vạn pháo hoa đang được bắn cùng lúc, cực kỳ rực rỡ. Jiyeon mới ra khỏi cửa đài truyền hình, có một người đi tới.

"Cậu út." Jiyeon quay đầu lại nhìn. Nghe nói là kênh khác của đài truyền hình cũng có tiết mục, cậu ấy đến có phải là đại biểu cho Yoo Hae Ji hôm nay cũng đã ở đài truyền hình hay không?

"Yeonie." Yoo Jung Hyuk thở ra một hơi khí trắng. "Ba kêu tôi đến đón cháu trở về ăn tết."

Ông lão Yoo?

Không phải năm đó ông ta không nhận đứa cháu ngoại này sao? Hôm nay kêu Yoo Jung Hyuk tìm đến, không phải là hồi tâm chuyển ý chứ!

Jiyeon lắc đầu bật cười: "Cậu út, cháu nghĩ cháu có gia đình."

"Một mình cháu sao có thể là gia đình?" Yoo Jung Hyuk kéo Jiyeon ngồi vào trong xe. "Tôi biết năm đó ba đã phạm sai lầm, là ông ấy hồ đồ, nhưng hai năm nay ông ấy thường xuyên nhớ tới cháu và chị."

Chỉ sợ là già rồi nên hoài cựu, Jiyeon cực kỳ hiểu rõ những người nhà họ Yoo đó. Nếu hôm nay cô trở về cùng Yoo Jung Hyuk, không thể thiếu bị hống hách trách móc một hồi, rồi sau đó sẽ đổ tất cả trách nhiệm năm ấy lên trên đầu cả nhà cô.

Jiyeon cô ngay cả sống hai kiếp mà nhìn không rõ những suy tính đó thì sống cũng uổng phí lắm.

Đẩy cửa xe ra, Jiyeon lui ra ngoài, nói: "Cậu út, cậu đối tốt với cháu, cháu sẽ nhớ kỹ, nhưng mà cháu không tha thứ được những người đó."

Seo Joon Hyuk đứng tại chỗ, nhìn thấy Jiyeon đi ra, vẻ mặt không hiểu.

Đến khi Jiyeon trở lại, thấy anh ta bất động liền đẩy đẩy anh ta. "Anh Seo."

Hiểu được ở đây lâu sẽ có thể đụng phải đám paparazzi, Seo Joon Hyuk lập tức đi bãi đậu xe, lái xe lại đây.

Jiyeon ngồi lên, cũng không quay đầu lại nhìn xe của Yoo Jung Hyuk, chỉ nói: "Chúng ta đi thôi!"

Trong xe yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Seo Joon Hyuk rũ mắt nhìn tin nhắn được gởi đến đúng 0 giờ trong di động, nói: "Vị kia là người thân của cô?"

"Coi như vậy." Jiyeon cởi xuống khăn quàng cổ mà Sehun đã mua cho cô từ một cửa hàng trang sức xa xỉ ở Luân Đôn, màu đỏ, làm tôn lên nước da của cô. Cô chậm rãi gấp nó lại, để qua một bên, rồi nói: "Người đó là thành viên ban giám đốc của Cool K, là cậu ruột của tôi."

Seo Joon Hyuk thở ra một hơi dài: "Tôi nhớ anh ta là chú út của Yoo Hae Ji, vậy cô và Yoo Hae Ji là chị em họ?"

Ánh mắt của Jiyeon chợt biến đổi, nói: "Không sai."

Seo Joon Hyuk nở nụ cười thoải mái: "Hèn chi Yoo Hae Ji dám ngang nhiên trong phỏng vấn nói mục tiêu là đánh bại cô."

Jiyeon cũng cười, ý tứ khác nhau.

Đến cuối cùng cô cũng không hiểu Yoo Hae Ji, cô nghĩ không ra vì sao Yoo Hae Ji nhằm vào cô, nhưng có thể khẳng định: Yoo Hae Ji chẳng coi cô là một người chị em họ chút nào, nếu không, kiếp trước cô ta sẽ không làm tiểu tam, giành bạn trai của cô, kiếp này gia nhập giới showbiz liền khiêu khích cô.

Xe dừng lại dưới lầu khu nhà, Jiyeon lấy ra quà tặng mà cô đã mua ở Luân Đôn đưa cho Seo Joon Hyuk, nói: "Anh Seo, chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới." Tay Seo Joon Hyuk sờ soạng, cũng lấy ra hai hộp quà: "Đây là của tôi, đây là của Hyerin. Ngày hôm qua Hyerin trước khi về quê đã đặc biệt kêu tôi giao cho cô."

"Cám ơn." Jiyeon cười xuống xe, rốt cuộc cảm thấy có một chút không khí tết.

Nhìn Seo Joon Hyuk lái xe đi xa, Jiyeon xoay người, sau đó sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro