Chương 96: Tôi Nấu Cơm Cho Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm mười một giờ hai mươi ba phút, Jiyeon nhận được điện thoại trả lời của Yoo Jung Hyuk.

Đoàn phim đang kết thúc công việc, Jiyeon nghe được tiếng chuông, bỏ xuống y phục diễn đã cởi ra một nửa, cầm lấy điện thoại.

"Yeonie." Yoo Jung Hyuk thấp giọng nói: "Hae Ji từ giờ trở đi rời khỏi giới giải trí. Sáng ngày mai Cool K sẽ tuyên bố tin này."

"Cám ơn cậu út." Jiyeon nhìn chăm chú mình ở trong gương một hồi, lịch sự nhã nhặn nói: "Cháu đáp ứng với chú cũng sẽ làm được."

Yoo Jung Hyuk thở dài một tiếng, không nói gì.

Là anh giúp Yoo Hae Ji tiến vào giới giải trí, không ngờ rằng không tới nửa năm ngắn ngủi thì đã xảy ra chuyện như vậy. Lại nói tiếp, cũng có sai lầm của anh.

Jiyeon đại khái đoán ra ý nghĩ của anh, cười cười cúp điện thoại.

Trở lại khách sạn đã rạng sáng một chút.

Jiyeon và Hyerin sắp xếp công việc ngày mai một chút rồi mang theo áo khoác trở về phòng.

Đoàn làm phim cấp cho cô một phòng đơn như thông thường, không riêng gì cô, những diễn viên chính khác cũng giống nhau. Kim Yoo Jin do Oh Suk Hoon an bài nên không đóng phim vào buổi tối, cũng sẽ không ở khách sạn, bởi vậy đến tầng bốn chỉ có cô, Jo Jae Bum và Kim Myung Soo thôi.

Phòng của Jo Jae Bum cách thang máy gần nhất. Jiyeon nhìn theo anh ta vào phòng rồi mới lấy thẻ phòng ra.

"Jiyeon." Kim Myung Soo gọi cô lại. "Tôi muốn tìm một thời gian nói chuyện với em."

Jiyeon ngẩn người. Kim Myung Soo từ sau khi khởi động máy không thể nói là rất nổi bật, nhưng so với trước kia thì xem như khiêm nhường rất nhiều. Không ngờ hắn bỗng nhiên đề xuất nói chuyện.

Lấy thẻ phòng ra, Jiyeon quay đầu nhìn Kim Myung Soo. "Tôi nghĩ chúng ta không có gì hay để nói."

Kim Myung Soo nhíu mày. Jiyeon nhìn, cảm thấy rằng vẻ mặt này không phù hợp với hình tượng ôn hoà của hắn.

Mở cửa ra, Jiyeon cười như bình thường. "Thời gian không còn sớm, chúc Kim sư huynh ngủ ngon."

Cửa nhẹ nhàng đóng lại. Kim Myung Soo nghĩ đến người ở đằng sau cánh cửa, ánh mắt buồn bã.

Jiyeon trở lại trong phòng, mới phát hiện có người ở đây.

"Anh tới lúc nào thế?" Jiyeon cởi áo khoác ra, nhướng mắt. "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi. Anh mang bữa khuya đến cho em, ở trong tủ lạnh đó." Sehun ngáp dài, đứng dậy. "Nghe nói hôm nay em không trở về nhà, nên anh tới."

Jiyeon ừ một tiếng, nói: "Cậu út gọi điện thoại tới. Yoo Hae Ji sẽ rời khỏi giới giải trí."

"Cô ta thật sự cam tâm? Hay là chỉ nói ngoài miệng!"

Jiyeon rửa mặt xong đi ra, tiếp lời của anh: "Em cũng không rõ, nhưng cậu út đã nói, có lẽ Yoo Hae Ji sẽ yên tĩnh một hồi. Em đã đồng ý với cậu út không tung video lên mạng, dĩ nhiên phải làm như thế." Cụ thể thì phải xem biểu hiện sau này của Yoo Hae Ji.

Sehun gật đầu. "Nghe theo em."

Anh nói xong thì từ sau lưng ôm lấy Jiyeon. Chiều cao của hai người bọn họ không phải là chiều cao lý tưởng nhất được lưu truyền ở trên mạng, nhưng như vầy cũng rất thoải mái. Sehun chỉ cần hơi cúi đầu một chút là có thể dễ dàng hôn lên khoé miệng, mũi, sườn mặt của Jiyeon.

Jiyeon đang thoa mặt, cũng ngầm đồng ý hành động của anh, cho đến khi tay anh càng ngày càng có hạnh kiểm xấu.

Chậm rãi thở dài, Jiyeon xoay người, đối diện với Sehun, nói: "Muốn em giúp anh hay không?"

Sehun kinh ngạc. "Em nói thiệt?"

Jiyeon thản nhiên cười. "Em nghĩ em đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn hơi khó tiếp nhận một chút. Nếu anh không để ý, em..."

Sehun nhìn cô không nói gì, sau một lúc lâu khẽ hôn lên mí mắt cô, trêu chọc nói: "Anh phát hiện em còn sắc hơn anh."

Jiyeon ngoài miệng phớt lờ, nhưng trong lòng thật ra rất để ý. Cô sống hai kiếp nhưng cũng chưa từng chủ động như vậy, kết quả lại còn bị cười nhạo.

Jiyeon không khỏi nhìn kỹ Sehun một lần nữa.

"Em bị doạ sợ à?" Sehun giữ lấy vai cô, nhìn vài ánh đèn lác đác ở bên ngoài, nói: "Anh chỉ là muốn em nhìn thấy anh nhiều hơn mà thôi."

Jiyeon lại một lần nữa bị đả kích.

Sehun khẳng định lời nói của anh không phải là ngôn ngữ hay được dùng nhất trong ngôn tình hả?

Ngàn vạn lần đừng nói với cô là Sehun lén lút đọc những thứ mà nữ sinh đọc đó nha. Cô sẽ khó mà chấp nhận được.

Sehun không ngờ được suy nghĩ của Jiyeon, dù sao ôm hôn người một cái là đủ. Đương nhiên, kết quả là sau khi Jiyeon ngủ, anh ở trong nhà vệ sinh ngây người hơn nửa giờ.

Về phần rốt cuộc đang làm cái gì, lần thứ n+1 Sehun cảm thán: nhìn được ăn không được rất khổ sở có biết không?

Lạy Sehun đã ban tặng lén tắt đồng hồ báo thức của cô, Jiyeon ngủ thẳng đến hơn mười giờ ngày hôm sau.

Đến khi ngủ dậy thì Sehun đã không thấy đâu, di động đã tắt của cô được đặt ở trên bàn .

Bóp bóp trán, Jiyeon ngồi trên giường trong chốc lát, rồi nhanh chóng mặc quần áo.

Khi xuống lầu thì đúng lúc đụng phải Hyerin mang bữa sáng tới.

"Đạo diễn Kang nói hôm nay chị không cần đi đoàn phim." Hyerin cắm ống hút vào hộp sữa, đưa cho Jiyeon, dáng vẻ rất thong dong. "Bên ngoài đều đang bàn luận chuyện Yoo Hae Ji rời khỏi giới giải trí. Một ít phóng viên đã chờ phỏng vấn ở dưới lầu khách sạn. Jiyeon, Yoo Hae Ji thật sự rời khỏi giới giải trí hả?"

"Tôi không rõ lắm." Jiyeon nghe thấy cô không cần đến đoàn làm phim, đơn giản trở về phòng mở máy tính lên. "Yoo Hae Ji là người của công ty, nếu cô ta thật sự rời khỏi, công ty sẽ nhanh chóng công bố tin tức."

Hyerin lanh lợi gật đầu.

Chuyện Yoo Hae Ji rời khỏi giới giải trí quả nhiên đã truyền ra ở trên mạng. Truyền ra tin tức chính là Cool K, lời thông báo không nhiều lắm, chỉ nói đơn giản là Yoo Hae Ji phải ra nước ngoài quản lý công ty, bởi vì thời gian gấp rút, mới không thể không vội vàng cho hay, báo cho đông đảo fan và dân chúng bình thường. Về phần hợp đồng quảng cáo và kịch bản phim mà cô ta đã ký, nhà họ Yoo sẽ một mình gánh chịu tất cả chi phí bồi thường.

Phối hợp với thông báo là ảnh chụp cuộc sống của Yoo Hae Ji, mặt khác nói chung là bình thường.

Jiyeon xem lại một lần, rồi lướt qua các tin tức khác.

Sau đó, bất ngờ nhìn thấy một hình ảnh.

Jiyeon há hốc mồm, trái lại Hyerin ở bên cạnh hô lên trước. "Trailer cuối cùng của '2033'!"

Jiyeon cười lên.

Mấy ngày nay cô thâu âm, đóng phim, đối phó với Yoo Hae Ji, lại quên đi chuyện của bộ phim.

Giữa tháng hai, "2033" đã tung ra trailer đầu tiên, bởi vì tên tuổi của Jung Jong Hyun, một khi trailer được tung ra liền khiến cho dân mạng theo đuổi. Bây giờ trailer cuối cùng được tung ra, xem ra Jung Jong Hyun đã rốt cuộc xác định thời gian công chiếu.

"Jiyeon, em xem diễn xuất của chị, thấy được lắm. Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của APAN Star Awards năm nay sẽ thuộc về chị." Hyerin thật tình vui mừng cho Jiyeon. "Năm trước chị lấy được nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, năm nay lại lấy giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, còn có tài năng mới xuất sắc nhất. Nhất định sẽ loá mắt những kẻ mắt chó."

Jiyeon nghe cô ta ngớ ngẩn nói, nở nụ cười. Đúng vậy, năm nay mục đích chính của cô là dựa vào diễn xuất trong "2033" để lấy giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và tài năng mới xuất sắc nhất.

Giữa trưa, Jiyeon kêu Hyerin mặc quần áo của cô đánh lạc hướng phóng viên, còn mình thì mặc quần áo của Hyerin đi phim trường.

Quay phim buổi tối rất mệt. Cô vắng mặt một ngày thì sẽ bổ sung vào lúc khác, đến cuối cùng thì vẫn là mình mệt, không bằng đi sớm quay cho rồi.

Nhưng tới nơi, Jiyeon mới phát hiện hôm nay cô thật sự không cần đến phim trường.

Theo như Kang Baek Woo nói, Yoo Hae Ji đã liên hệ với bọn họ, xác định là rời khỏi đoàn phim. Kang Baek Woo dĩ nhiên rất bất mãn với hành vi này của cô ta, nhưng vẫn tìm diễn viên đã từng hợp tác qua ở trong giới đến thay thế Yoo Hae Ji. Hôm nay đều là quay tất cả các cảnh mà Yoo Hae Ji đã quay trước đó. Những cảnh diễn có Jiyeon trong đó, toàn bộ do diễn viên tạm thời thay thế.

Jiyeon đứng xem ở cạnh phó đạo diễn một hồi, cho đến khi diễn viên tạm thời kia xoay người thì mơ hồ.

Diễn viên thay thế cô kia lại có thể giống cô đến năm sáu phần. Nhưng không phải là dáng dấp của người nhà họ Yoo.

Lúc này Kim Myung Soo kết thúc, vỗ vỗ camera trong tay cô, nói: "Cô ta là diễn viên thế thân của em, tới vào sáng hôm qua, chẳng lẽ em không biết?"

Jiyeon lắc đầu.

Kim Myung Soo nhìn cô với thâm ý, cuối cùng quay đầu nhìn người đang diễn ở trong phim trường, nói: "Nghe nói là tổng giám đốc Oh đưa tới."

Jiyeon nghiêng đầu, từ góc độ này vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của cô gái đó, hơi giống cô, nhưng về phong cách thì hai người chắc chắn là khác nhau.

Nhớ tới Sehun có oán giận đối với kịch bản này, Jiyeon cười yếu ớt, xem ra Goo Dong Man lại muốn bị tra tấn đây. Nhưng mà... Bộ phim này cô không cần thế thân.

Jiyeon muốn đi nói với Kang Baek Woo bỏ thế thân đi, nhưng Kim Myung Soo gọi cô lại.

"Jiyeon, buổi chiều tôi không có diễn, đi ra ăn một bữa cơm nhé, thế nào?"

Cô đã từ chối quá nhiều lần, sao hắn còn không hết hy vọng?

Jiyeon sờ sờ nhẫn cưới, nói: "Được."

Bất luận như thế nào, lúc này đây cô phải chặt đứt tất cả ý tưởng của Kim Myung Soo, nên hay không nên có, trừ đây về sau sẽ không liên quan đến cô.

.....

Thành phố Z có nhiều nơi nổi tiếng, tuỳ tiện một chỗ nào đó cũng không tồi. Nhưng mà Kim Myung Soo lái xe lòng vòng, cuối cùng dừng lại trong một chung cư.

Jiyeon vén tóc ra sau tai, nắm lấy di động không xuống xe.

"Tôi thật xin lỗi, một mình mang em tới nơi này." Kim Myung Soo đứng cạnh cửa xe bên cô cười khổ. "Có người bạn nói em ở chung cư này, cho nên tôi cũng mua một căn. Jiyeon, nếu đã đến đây, hy vọng em có thể đi lên nhìn xem."

"Kim Myung Soo." Jiyeon khẽ thở dài. "Tôi đã nói tôi không có cảm giác với anh, sao anh..."

Sao lại cố chấp như vậy chứ?

"Tôi chỉ là muốn cho em biết tôi yêu em nhiều bao nhiêu."

"Nhưng mà, tình yêu của anh, tôi không cần."

"Đó là chuyện của em." Về chuyện này dường như Kim Myung Soo không bỏ được. "Tình yêu không phải là chuyện đơn phương, nhưng cũng không phải em nói không yêu là sẽ không yêu được."

Jiyeon bất giác nhíu mày. "Kim Myung Soo, anh đừng như vậy!"

"Jiyeon." Nguyên Tấn Thần mở cửa xe ra, giọng nói ẩn chứa khẩn cầu. "Tôi hy vọng em đi lên liếc nhìn một cái, sau đó ăn một bữa cơm với tôi."

Dưới lầu có người qua đường tò mò nhìn về phía bọn họ. Jiyeon nhẫn nhịn, xuống xe vào thang máy.

Kim Myung Soo thở ra, cười đi theo vào, ấn số.

Hắn ở ngay trên lầu Jiyeon. Bố cục bên trong căn hộ đều giống nhau, cho nên phía dưới phòng ngủ của Kim Myung Soo chính là phòng ngủ của Jiyeon.

Cảm nhận được điểm này, cả người Jiyeon không thoải mái. Kiếp này, biểu hiện của Kim Myung Soo rất giống nam phụ trong phim ngôn tình. Cô chán ghét, đồng thời lại có chút bất lực.

"Em ngồi xuống trước đi, tôi đi rót nước cho em." Kim Myung Soo lấy một đôi dép lê mới tinh ra cho Jiyeon. "Còn nữa, em muốn ăn cái gì? Trong tủ lạnh có đồ ăn, tôi làm cho em."

"Không cần." Jiyeon vỗ vỗ tường. "Tôi chỉ là tới liếc mắt xem một cái, bây giờ cần phải đi."

"Jiyeon." Kim Myung Soo nửa giơ giày lên, trong mắt tràn đầy tổn thương sâu sắc. "Tôi học nấu ăn vì em, em nếm thử tại chỗ này được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro