Chương 12: Cậu truy tôi chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Nhi(Changg)


Furuya Rei bắt đầu chạy, ba người Morofushi Hiromitsu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Nếu không phải hắn có quỷ trong lòng, tại sao hắn lại chạy trốn?

Vì vậy, ba người bọn họ càng muốn mạnh mẽ chạy theo để giữ lại Furuya Rei, họ đã truy đuổi Furuya Rei rất gắt gao.

Tuy nhiên, Furuya Rei là người đứng đầu trong học viện cảnh sát, không dễ bị bắt kịp như vậy.

Đừng nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay anh, động tác của hắn rất linh hoạt, lực bộc phát mạnh, chạy cực nhanh, điều này khiến khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa.

Thấy vậy, Hagiwara Kenji nhanh chóng lướt qua địa hình xung quanh trong đầu: "Tiểu Jinpei, cậu đi vòng ra phía trước từ đường vòng bên trái! Morofushi-kun, hãy tiếp tục đi theo phía sau đối thủ! Về phần tôi, tôi sẽ là chịu trách nhiệm đánh sườn từ bên phải!"

"Đã hiểu!"

Cả ba chia thành ba nhóm bao vây Furuya Rei.

Từ khóe mắt, Furuya Rei nhìn thấy nhóm của họ chia thành ba nhóm, trên trán anh đổ một giọt mồ hôi lạnh.

Sẽ rất tệ nếu họ chặn anh từ ba hướng.

Nhưng chỉ có một con đường phía trước và họ đã chặn trái, phải và quay lại.

Phải làm gì?

Furuya Rei nhanh chóng động não.

Đột nhiên, anh chú ý đến chiếc thang cuốn bên cạnh, đôi mắt anh nheo lại.

Có rồi.

Họ muốn đi tắt từ các hướng khác nhau để chặn anh, thì anh sẽ làm ngược lại!

Furuya Rei lao về phía hàng rào, chống người lên lan can bằng một tay và nhảy lên cao.

Sakurada Maki, người bị buộc phải cảm nhận tàu lượn siêu tốc từ góc nhìn thứ nhất: "!"

Người đứng đầu trong học viện cảnh sát rất xứng đáng!

Sakurada Maki suýt chút nữa đã bay ra khỏi lỗ khóa kéo, nhưng may mắn thay, cô ấy đã kéo khóa mở và rụt đầu vào thời điểm quan trọng, điều này đã tránh được nguy cơ rơi tự do.

Cứ như vậy, Furuya Rei nhảy qua lan can hai lớp với một tiếng "xèo" và đáp xuống thang cuốn một cách chắc chắn.

Wataru Date cùng Natalie ở trên thang cuốn cảm nhận được kịch liệt chấn động từ thang cuốn: "!"

"Xin lỗi." Furuya Rei cố ý lớn giọng, chen qua Date và Natalie, chuẩn bị chạy lên lầu.

Matsuda Jinpei, người vừa lao ra từ đường tắt bên trái, tình cờ nhìn thấy cảnh Furuya Rei chuẩn bị bỏ trốn.

Matsuda Jinpei hét về hướng Date trên thang cuốn: "Giúp tôi bắt anh ta với!"

Wataru Date cau mày, không rõ hai nhóm người đang đuổi theo nhau làm gì.

Người đàn ông trước mặt mặc đồ đen, da thịt lộ ra ngoài đều bị che kín, nhìn qua có chút khả nghi, nhưng người đàn ông kia đeo kính râm đen, tựa hồ cũng không phải thứ tốt.

Trong mọi trường hợp, hành vi của họ trong việc cạnh tranh ở những nơi công cộng có người ra vào cao là không đúng.

Wataru Date nắm lấy cánh tay Furuya Rei: "Anh đi nhầm rồi. Đây là thang máy đi xuống. Nếu anh chạy lên mà không cẩn thận sẽ gây rắc rối cho người khác."

Nhìn thấy Matsuda Jinpei đang sải bước đi lên thang cuốn, Furuya Rei cố gắng dùng tay thoát ra: "Tôi đang vội!"

Thấy Furuya Rei không tỏ ra hối hận, Wataru Date cau mày, vặn cánh tay của Furuya Rei ra sau và trói chặt tay anh lại.

Không ngờ, Furuya Rei lật cổ tay, thoát khỏi tay Wataru và chạy lên lầu.

Wataru Date nhìn xuống bàn tay đột nhiên trống rỗng của mình sửng sốt trong giây lát, anh không ngờ đối phương lại thoát ra dễ dàng như vậy, đối phương chắc chắn là người đã học võ.

“Dừng lại!” Cùng lúc đó, Matsuda Jinpei đẩy Wataru Date ra giữa đường, định đuổi kịp và bắt lấy Furuya Rei.

Wataru Date va vào tay vịn bên cạnh: "..."

Ba vạch đen không thể chịu nổi hiện ra trên trán Wataru Date.

Có phải những kẻ này đang cố gắng thách thức uy tín của anh người có tư cách là một cảnh sát dự bị hết lần này đến lần khác?

Wataru Date giáng một cái tát vào vai Matsuda Jinpei, cánh tay của anh dùng sức, bắp tay được bọc dưới lớp vải của bộ quần áo chống lên, ấn mạnh vào vai của Matsuda Jinpei và ấn mạnh anh ta vào vị trí.

Matsuda Jinpei: "?"

Matsuda Jinpei cố gắng tiến lên, nhưng lại bị khóa tại chỗ và không thể di chuyển.

“Này, thả tôi ra!” Matsuda Jinpei quay đầu lại hét vào mặt Date, “Anh không thấy tôi đang đuổi theo người sao?”

Sắc mặt Wataru Date nặng nề: "Tôi đã nói rồi, đây là thang máy đi xuống, cậu còn muốn xông lên? Bây giờ tôi thấy rồi, tôi nhất định phải chấm dứt hành vi không đứng đắn của cậu."

Natalie đứng sang một bên nhìn hai người đột nhiên cãi nhau, có chút không biết làm sao.

Nhờ việc này, Furuya Rei đã tận dụng khoảng trống lúc Date giữ Matsuda Jinpei lại để thành công chạy lên lầu.

“Cẩn thận!” Sakurada Maki thấp giọng kêu lên.

Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji đã đợi trên lầu một lúc!

Ngay khi Furuya Rei tiến lên, họ đã nhảy ra từ phía sau góc trong nháy mắt, một người từ bên trái và một người từ bên phải.

Furuya Rei: "!"

Phản ứng của Furuya Rei không hề chậm, anh nghiêng người tránh đòn tấn công của Hagiwara Kenji, dùng đôi chân dài của mình quét đối thủ xuống đất, rồi lao về phía trước, tránh được bàn tay của Morofushi Hiromitsu.

Morofushi Hiromitsu nheo mắt lại dùng ngón tay vuốt vành mũ của Furuya Rei.

Chỉ cần có thể nhìn thấy khuôn mặt của người bị mũ che là ai, họ sẽ không phải lo lắng về việc tìm kiếm anh ta.

Vì vậy, Morofushi Hiromitsu trước nguy cơ bị ngã, đã dùng hết sức lao về phía trước và móc chiếc mũ ra khỏi đầu Furuya Rei.

Furuya Rei: "!"

Furuya Rei cảm thấy đầu mình trống rỗng anh đông cứng tại chỗ.

Không xong mũ bị lấy mất!

Nhìn thấy mái tóc vàng của anh, chắc chắn Hiro sẽ sớm biết danh tính của anh!

Phải làm gì? !

Sakurada Maki thò nửa cái đầu ra khỏi chiếc túi trong suốt, nhìn thấy tốc độ chạy của Furuya Rei đã chậm lại, trên mặt lộ ra vẻ bối rối, không khỏi nghi ngờ thúc giục: “Anh đang làm gì vậy? Choáng váng? Anh đang đội hai chiếc mũ, không bị lộ chạy mau!"

Furuya Rei muộn màng chạm vào đầu mình.

Đúng vậy, vì đề phòng hắn đội hai cái mũ, mặc dù đỉnh mũ rơi ra, nhưng mũ trùm của áo len vẫn là cố định buộc ở trên đỉnh đầu, bảo vệ tóc của hắn thật kín!

Furuya Rei đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Vì vậy, vào khoảnh khắc Matsuda Jinpei bị Wataru Date đè xuống, Hagiwara Kenji bị quật ngã xuống đất, và Morofushi Hiromitsu ngã xuống đất với chiếc mũ bị giật của Furuya Rei, Furuya Rei lẩn vào đám đông và nhanh chóng biến mất không dấu vết.

"Chết tiệt! Anh ta đã trốn thoát! " Matsuda Jinpei, người đi xuống từ thang cuốn, tức giận đấm vào hàng rào bên cạnh.

Hagiwara Kenji đứng dậy khỏi mặt đất, và Morofushi Hiromitsu trầm ngâm nhìn chiếc mũ trên tay.

Hai người đi xuống lầu, tìm được Matsuda Jinpei, đối Wataru Date cùng Natalie lộ ra vẻ áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi bọn tôi vội vàng, đã ảnh hưởng đến hai người."

Thấy Kenji Hagiwara và Morofushi Hiromitsu khá lịch sự, vẻ mặt nghiêm túc của Date dịu đi một chút: "Dù có chuyện gì, ở nơi công cộng đông người như vậy, không nên truy đuổi nhau. Rượt nhau rất dễ xảy ra tai nạn, không phải sao?."

Kenji Hagiwara và Morofushi Hiromitsu trông có vẻ học được liên tục xin lỗi Wataru Date và những người khác.

"Nói đến. . . " Natalie đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Em tựa hồ đã từng gặp qua người áo đen kia."

Wataru Date tỏ vẻ ngạc nhiên: "Em đã thấy cậu nhóc đó à?"

Morofushi Hiromitsu và những người khác cũng rất ngạc nhiên: "Gặp ở đâu?"

Bọn họ vốn tưởng rằng sau khi mất dấu sẽ rất khó tìm ra thân phận thực sự của người áo đen, nhưng không ngờ rằng manh mối lại tự mình chủ động tìm đến cửa.

Natalie cẩn thận suy nghĩ một chút: "Chắc là cậu ấy... Trước đây khi tôi còn làm việc ở cửa hàng BJD, đã tiếp những khách hàng cũng mặc đồ đen giống cậu ấy, cậu ấy mang theo chiếc túi trẻ em là quà sau khi chi tiêu hơn mười vạn trong cửa hàng của chúng tôi.

Matsuda Jinpei hỏi, "Cô có biết tên anh ta không? Anh ta có đặc điểm gì?"

Natalie lắc đầu: "Hôm đó cậu ấy đội mũ và đeo khẩu trang che kín mặt."

Morofushi Hiromitsu hỏi, "Cửa hàng đó ở đâu? Tên của nó là gì?"

Hagiwara Kenji cũng hỏi: "Xin cô vui lòng cho chúng tôi biết chi tiết về thời gian?"

Natalie chưa kịp trả lời từng câu hỏi của họ, trán của Wataru Date đã giật giật: "Tôi nói rồi, các người muốn hỏi chi tiết như vậy để làm gì? Xâm phạm quyền riêng tư của người khác là một hành vi phạm pháp, chúng tôi từ chối trả lời."

Wataru Date không thích mấy anh chàng quá ồn ào này, bèn ôm lấy vai Natalie và bỏ đi.

Chỉ còn lại ba người Morofushi Hiromitsu nhìn nhau.

“Thật là.” Matsuda Jinpei lẩm bẩm hai lần.

Hagiwara Kenji thở dài: "Lại đứt manh mối."

Morofushi Hiromitsu nhìn xuống chiếc mũ trong tay.

Chiếc mũ này đối với anh khá quen thuộc, bởi vì anh ta đã nhìn thấy Furuya Rei đội nó vài lần.

"Matsuda, Hagiwara." Sau khi im lặng một lúc, Morofushi Hiromitsu đột nhiên nói: "Giữa các cậu và người đàn ông mặc đồ đen đó có vấn đề gì? Không phải chỉ vì các cậu gặp anh ta trên đường và nghĩ rằng anh ta đáng ngờ, vì vậy mà đuổi theo mà không do dự đi?."

~~Hết chương~~

Editor:Thiên Nhi(Changg)

Đọc lại mấy chương đầu mình edit ý, nó buồn cười làm sao á. Giọng văn nó ngang ngang, mà nó khó hiểu 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro