Chương 1: Ngươi là nữ nhân không chịu trách nhiệm! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đạo Hoàn

Vạn nhà đèn đuốc đã tắt, một ngọn đèn lại đến một ngọn đèn, đêm đến đồng nghĩa với sự yên tĩnh và nghỉ ngơi.

"Công chúa, người muốn đi ngủ sao?" An Diệu Kỳ hướng phía Lan Cảnh Lạc nháy mắt ra hiệu, bộ dáng kia giống như đang mắc nợ.

"Thế nào, đến đi ngủ mà ngươi cũng muốn hầu hạ ta?" Trên mặt Lan Cảnh Lạc mang theo ý cười ôn hòa, làm cho An Diệu Kỳ bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Không phải là người bị Trương Mặc Hiên đập đầu một cái, lại đổi khẩu vị?" An Diệu Kỳ chật vật dò hỏi, đồng thời ở trong lòng rầu rĩ bản thân mình không nên nghe theo công chúa *dâm uy.

[*Dâm uy: Lạm dụng quyền uy]

Vốn là nói đùa một chút lại không nghĩ tới làm cho An Diệu Kỳ bị dọa sợ.

Lan Cảnh Lạc cười nói: "Được rồi, bản công chúa tính hướng rất bình thường, đừng có suy nghĩ lung tung. Được rồi, nhắc tới Trương Mặc Hiên, ngươi đưa hắn trở về chỗ cũ chưa?"

Nàng sờ sờ cái trán, nếu không có Trương Mặc Hiên đập một cái như vậy, nàng còn không có cơ hội đi tới một thế giới nữ tôn nam ti như thế này, lại nói, hắn cũng giống như là ân nhân giúp nàng sống lại.

"Mang về chỗ cũ rồi!" An Diệu Kỳ nói thầm ở trong lòng, thật tốt là không có đổi khẩu vị, thật tốt, thật tốt.

"Hốt hoảng đến như vậy, đừng nói là ngươi đã lén lút sau lưng ta làm gì đó với Trương Mặc Hiên nha?"

"Người nói hắn là ân nhân giúp người sống lại, tiểu nhân nào dám đem hắn làm cái gì a?" An Diệu Kỳ hận không thể giơ hai tay xin thề mình tuyệt đối không có gây khó dễ với Trương Mặc Hiên.

"Được, ta đi ngủ, ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt." Lan Cảnh Lạc nhìn bộ dạng nàng thành khẩn như vậy, cũng không giống như đang nói dối, cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Nhưng mà An Diệu Kỳ nhất định có chuyện gì đó đang lừa gạt nàng! Lan Cảnh Lạc nghĩ ở trong lòng, sờ sờ Song Ngư ngọc bội ở bên thắt lưng.

Đẩy cửa ra, một mùi hương thanh nhã đập vào mũi.

Huân hương? Không giống.

Tầm mắt của nàng thay đổi, hướng đến trên giường, hai bên màn hoa sen đều bị móc nối kim sắc ôm vào, có thể nhìn rõ tình huống ở trên giường, một cái cũng không sót. Phát hiện ở phía dưới chăn có chút nhô ra, nhìn vật đang run rẩy ở trong chăn, nàng lắc đầu cười một tiếng.

"Ngươi bị bọn họ mạnh mẻ bắt tới sao?" Lan Cảnh Lạc đi đến bên giường, hỏi.

"Không phải." Đầu của người kia hoàn toàn chôn ở trong chăn, mặc dù giọng nói có phần trầm lắng nhưng có thể nghe ra được là âm thanh của một cậu bé còn nhỏ tuổi.

"Bị uy hiếp sao?" Lan Cảnh Lạc có thể nghe được âm thanh run rẩy của cậu bé, chắc hẳn là rất sợ hãi.

"Cũng không phải." Thanh âm của bé trai vẫn còn mang theo run rẩy.

"Yên tâm đi, ta không quan tâm ngươi đến đây như thế nào, ta đều..."

"Là ta tự nguyện tới!" Lời nói của cậu bé làm cho người kinh ngạc, lúc Lan Cảnh Lạc hiểu được nguyên do, bỗng nhiên vén chăn lên, lộ ra nửa người trên trơn bóng.

Lan Cảnh Lạc nhìn thoáng qua người xương, rõ ràng là một cậu bé gầy yếu, nghĩ tới đây là thế giới nữ tôn nam ti, cho dù thấy được nửa người trên đều phải chịu trách nhiệm, liền lập tức xoay người.

"Ngươi nhìn thấy cả rồi?" Bé trai lớn tiếng hô.

"Không thấy, ta cái gì cũng không thấy!" Lan Cảnh Lạc thề thốt phủ nhận.

"Hừ! Ngươi rõ ràng đều thấy cả rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!"

Không biết dũng khí của bé trai từ đâu mà có, lại dám kêu nàng chịu trách nhiệm.

"Trùm chăn lên, đừng để bị cảm lạnh!" Vẫn là Lan Cảnh Lạc tốt bụng, lúc này còn sợ thân thể xương cốt nhỏ bé của bé trai chịu đựng không nổi.

"Không được, ngươi phải đáp ứng với ta trước, phải chịu trách nhiệm với ta.!" Tính tình quật cường của bé trai nổi dậy, bắt đầu ở phía sau nàng ngang ngược hét lớn.

Lan Cảnh Lạc đẩy cửa bước ra ngoài, hét: "An Diệu Kỳ! Mau qua đây!"

An Diệu Kỳ nghe thấy tiếng nàng hét lớn, biết rõ nàng đã tức giận, một khinh công vươn mình đến, đứng thẳng ở trước mặt nàng, nói: "Công chúa, người không hài lòng cũng không cần tức giận hét lớn như vậy đâu a! Yêu cầu của người thật sự là quá cao, tiểu nhân tạm thời cũng không tìm được thứ tốt hơn."

Lan Cảnh Lạc dở khóc dở cười, nàng đưa ra yêu cầu gì đó từ khi nào? Vì sao nàng lại không biết?

"Ngược lại ngươi nói một chút, yêu cầu mà bổn công chúa đưa ra là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro