Chương 3: Tuyệt đối không buông tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[convert+edit]: Củ cải đường.
A, 10 đồng liền muốn đuổi cô đi như một người ăn xin.

Đường đường là nhị công tử tập đoàn Long Khánh, vừa là đạo diễn vừa là một diễn viên cấp bậc ảnh đế- Hạ Chính Bách, Hạ gia công tử thế nhưng từ trong ví lại tìm được 10 xu tiền lẻ. Điều này quả thực là làm khó hắn.

Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Hàn Trác Lệ quay đầu lại, lực đạo bàn tay nắm cằm cô cũng thả lỏng.

Lộ Mạn gạt ngón tay hắn ra, nhân cơ hội chạy vào phòng vệ sinh gần đó.

Hàn Trác Lệ nghe được tiếng khóa cửa "ken két" bên trong.

Hắn nheo mắt lại, bên ngoài tiếng chuông cửa vẫn vang, nhớ tới cô vừa từ ngoài cửa sổ trèo qua, hình như cách vách đã xảy ra chuyện gì đó. Hàn Trác Lệ cười lạnh một tiếng, tiến tới mở cửa.

Ngoài cửa có hai tên cảnh sát, giám đốc khách sạn, nhân viên phục vụ, cùng có một đôi nam nữ xa lạ.

Hạ Chính Bách có vẻ hơi bất ngờ, Lộ Kỳ bên cạnh trong mắt cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc. Bọn học ở tại đây lại có thể gặp được Hàn Trác Lệ.

Trăm vạn lần không nghĩ tới, Hàn Trác Lệ lại ở phòng bên cạnh.

Lộ Kỳ ngay cả hô hấp cũng vô cùng kích động.

" Hàn thiếu, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài" giám đốc khách sạn nói, "Vị khách phòng bên cạnh bị trọng thương, nghi phạm hình như cũng vừa mới chạy trốn, không biết ngài ở bên này có gặp người nào khả nghi không?"

Hàn Trác Lệ khóe miệng trào phúng giễu cợt, vậy người phụ nữ vừa rồi chẳng phải là nghi phạm sao?

"Lệ, người đi lâu như vậy tại sao không quay lại? Người ta cũng chờ anh thật lâu?" Đột nhiên một giọng nữ quyến rũ vang lên từ phía sau Hàn Trác Lệ.

Thanh âm này quyến rũ đến tận xương, ngoại trừ Lộ Kỳ tất cả đều cảm thấy bị mê hoặc.

Mọi người rối rít nhìn sang, Hạ Chính Bách cùng Lộ Kì đều không dám tin người trước mặt.

Thế nhưng lại là Lô Mạn.

Vừa rồi giọng nói quyến rũ đến tận xương kia lại là của Lộ Mạn một người không hiểu phong tình,.

Hạ Chính Bách không thể tin được liền xoa xoa hai mắt.

Nhưng người phụ nữa trên thân đang quấn một chiếc khăn tắm đi về phí họ không phải Lộ Mạn thì là ai?

Chiếc khăn tắm màu trắng làm nổi bật làn da non mịn của cô, từ trước đến giờ Hạ Chính Bách chưa bao giờ biết cô có một làn da trắng mềm như sữa bò , không biết cô có dáng người đẹp khiến cho người khác nhìn không muốn rời mắt.

Hạ Chính Bách quả thật không biết tới điều này.

Bởi vì ngày thường Lộ Mạn trước mặt hắn là một người nghiêm túc và cổ hủ, chưa từng để hắn chạm vào.

Nhưng bây giờ cô lại ở phòng Hàn Trác Lệ trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Hàn Trác Lệ quay lưng về phía bọn họ, nhướng mày nhìn về phía Lộ Mạn.
Lộ Mạn cưỡng chế dấu sự lo lắng trong lòng, nhắm mắt duy trì hình tượng quyến rũ, xoay eo nhỏ hướng hắn đi tới.

Nhờ kinh nghiệm làm trợ lý của Lộ Kỳ, theo bên cô ta nhìn cô ta diễn xuất ít nhiều cũng học được một số kỹ năng.

Đi đến trước mặt Hàn Trác Lệ, Lộ Mạn nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Hàn Trác Lệ rũ mắt, hai tròng mắt híp lại, ung dung xem dự tính của cô.

Hắn ta tựa như một con báo lớn lười biếng , nhìn con mồi trước mắt một cách nhàm chán. Rõ ràng có thể dễ dáng đem con mồi bóp chết nhưng một hai lại muốn chơi đùa với nó.

Hắn vẫn không nhúc nhích, Lộ Mạn thấy rõ ràng anh ta không muốn hợp tác nê chỉ có thể cứng rắn đi lên, hai mắt nhắm chặt thấy chết không sợ hôn lên môi hắn.

Trời ạ!

Cô thế mà lại hôn lên môi của nam thần?

Lộ Mạn cảm thấy mình đời trước sống thật vô ích?

Trung thực có ích gì?

Chỉ có thể bị ức hiếp, bị bạn trai phản bội, bị em gái hãm hại, cha ruột vứt bỏ cuối cùng chết một cách bi thương.

Đời này cô không bao giờ muốn như vậy nữa!

Cô muốn báo thù, muốn chăm sóc tốt cho mẹ, muốm giữ chặt tài sản trong tay, không cần thiết phải làm một người thành thật, nhận hết mọi ức hiếp.

Tra nam, tiện nữ, cô muốn bọn họ phải trả giá.

Kể cả nam thần, muốn đánh liền đánh, tuyệt đối không tha.
------------------
Hông phải ai khác edit đâu, vẫn là mị nè!
Củ Cải Đường là face tui.
Nick đêm buồn là: baoanh2503

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro