Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Hiền, em cùng vị sư huynh kia quan hệ không tệ nha." Về đến nhà, Lâm Nhã Nghiên vừa bắt tay vào làm chuyện của mình vừa đối với Lâm Đa Hiền nói, nhưng lại không hề chú ý tới khuôn mặt Lâm Thái Anh không có bất kỳ diễn cảm gì.

Lâm Đa Hiền nhức đầu, vội đi qua giúp tỷ tỷ, "Trước kia học ở cảnh giáo, sư huynh hết sức chiếu cố em, sau đó sư huynh tốt nghiệp bị phân đến địa phương khác, gần đây tài hoa mới trở về."

Lâm Thái Anh ngồi ở trên ghế sa lon, nghe Lâm Đa Hiền nói, tầm mắt vẫn luôn không rời Lâm Đa Hiền. Lâm Đa Hiền ngẫu nhiên quay đầu chống lại đôi mắt Lâm Thái Anh, mà ánh mắt Lâm Thái Anh sâu kín nhìn thẳng nàng, mời nàng một trận kinh hãi, "Tiểu Anh, làm sao vậy?"

"Người sư huynh kia là đang theo đuổi chị đi." Lâm Thái Anh xoay đầu, tựa vào trên ghế sa lon, tùy tay chơi đùa điều khiển từ xa, ngữ khí dường như không có việc gì, "Còn lấy xe chở chị về."

"Trán..." Lâm Đa Hiền không khỏi sửng sốt, tiếp theo lập tức phản bác, "Nói lung tung, chị cùng sư huynh là hảo anh em."

"Cắt, thời nay giữa nam nhân và nữ nhân không thể nào có hảo bạn thân hay bạn tốt." Lâm Thái Anh chẳng thèm ngó tới nói, tùy ý liêu tóc dài, "Chị là đầu gỗ!"

"Chị..." Lâm Đa Hiền nhất thời không nói được gì, đối diện với miệng lưỡi sắc bén của muội muội, nàng chưa từng thắng qua.

"Ha ha..." Từ trong phòng bếp đi ra Lâm Nhã Nghiên nghe hai muội muội nói rất đúng, cười nhẹ, "Tiểu Hiền đến tuổi này quả thật cũng nên tìm bạn trai đi là vừa."

"Tỷ..." Lâm Đa Hiền sắc mặt ửng đỏ có chút ngượng ngùng, mà Lâm Thái Anh đôi mắt hơi trầm xuống.

"Tiểu Anh, em hảo hảo đọc sách, đừng cả ngày cứ nghĩ chuyện này có biết không." Thấy muội muội ngượng ngùng, Lâm Nhã Nghiên cũng không nhiều lời, mà đem đề tài chuyển đến trên người Lâm Thái Anh nói, "Em còn nhỏ, muốn nói chuyện yêu đương phải đợi đến đại học hẳn nói."

"Hừ!" Lâm Thái Anh ậm ừ hừ một tiếng, nắm gối ôm trên ghế sa lon ôm thật chặt, tức giận không nói gì nữa.

Lâm Đa Hiền thấy Lâm Thái Anh như thế còn tưởng rằng nàng là bởi vì tỷ tỷ không cho nàng giao bạn trai mà không vui, đi đến bên người nàng ngồi xuống, đưa tay gẩy gẩy mái tóc dài của nàng, "Tiểu Anh, tỷ chị ấy là vì muốn tốt cho em nha, hiện tại nói chuyên yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập."

Mấp máy miệng, Lâm Thái Anh chăm chú nhìn Lâm Đa Hiền, một lúc lâu, bỗng nhiên lộ ra tươi cười, nhường Lâm Đa Hiền một trận tim đập nhanh, "Tốt, tôi đây không thể nói chuyện yêu đương, vậy chị cũng không cho nói chuyện yêu đương."

"Tiểu Anh!" Lâm Nhã Nghiên nhíu mi, đang muốn nói gì đó lại bị Lâm Đa Hiền cắt lời, "Hảo."

"Tiểu Hiền, em..." Lâm Nhã Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu, "Em a, lại cùng Tiểu Anh làm bậy."

"Tỷ, không có chuyện gì." Lâm Đa Hiền vẻ mặt mang theo nụ cười xán lạn, "Dù sao em vẫn luôn không tính đi tìm bạn trai, có tỷ cùng Tiểu Anh ở đây là đủ rồi."

Âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, Lâm Nhã Nghiên không nói thêm lời nào nữa, nhưng không ngờ Lâm Thái Anh bỗng nhiên mở miệng, "Tỷ, chị mới là người hẳn tìm tỷ phu cho em cùng tên ngu ngốc Lâm Đa Hiền này a."

"Chính là tỷ, hồi trước chị vẫn luôn ở bên chiếu cố em cùng Tiểu Anh, cũng không có thời gian kết giao bạn trai, hiện tại em cùng Tiểu Anh cũng đều đã trưởng thành rồi." Lâm Đa Hiền vẻ mặt nghiêm nghị, "Tỷ tỷ không cần tiếp tục băn khoăn em cùng Tiểu Anh nữa đâu."

"..." Lâm Nhã Nghiên trầm mặc vài giây, đi vào phòng bếp cầm bát cơm phóng lên bàn, "Ăn cơm trước đi, chuyện này để sau này nói."

Cần giải thích thế nào đây, nàng nghe đến lời này của muội muội thì trong đầu lại hiện lên chỉ duy nhất một thân ảnh, là Danh Tỉnh Nam.

Lâm Nhã Nghiên hai ngày nay một mực lo lắng bản thân mình đối với Danh Tỉnh Nam quan tâm như vậy là do đâu, chính là nghĩ tới nghĩ lui cũng đều nghĩ không ra do cái gì.

Là nàng nghĩ nhiều thôi, chứ từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn thực thích quan tâm người khác, đều đã quen cái gì cũng vì người khác suy nghĩ, tựu như muội muội Lâm Đa Hiền cùng Lâm Thái Anh đều nói nàng là tình yêu tràn ra, đối với ai cũng tràn ngập tình thương của mẹ như vậy. Danh Tỉnh Nam nhất định là tính tình rất trẻ con mới có thể mời nàng quan tâm để ý như vậy, thậm chí sinh ra ảo giác nữa là đằng khác.

Nghĩ tới đây, Lâm Nhã Nghiên liền cảm giác mình đối với Danh Tỉnh Nam là một chuyện hảo đương nhiên.

...

Thứ bảy, Danh gia phụ mẫu hai người bởi vì chuyện ở trường học mà cùng nhau đến ngoại tỉnh khảo sát. Danh Tỉnh Nam từ trường học trở về, sau khi cơm nước xong xuôi liền bắt đầu bổ sung giấc ngủ. Cảm giác ngủ thẳng đến chạng vạng, từ trên giường bước xuống dưới, duỗi lưng một cái, đeo lên kính mắt, bày ra một bộtinh thần hết sức sảng khoái.

Giống như đã thật lâu không có cùng tỷ tỷ ra ngoài ăn cơm đi, gần đây quả thật luôn tổn thương tâm của tỷ tỷ.

Vừa nghĩ tới biểu tình Danh Tỉnh Đào chật vật, Danh Tỉnh Nam cảm thấy thập phần áy náy. Nhưng thật ra chính nàng ta biết mình khó chịu chính là sẽ luôn giận chó đánh mèo tỷ tỷ... Rõ ràng nàng đối với tỷ tỷ có loại cảm tình không đơn giản nhưng tỷ tỷ lại không biết, như thế nào có thể luôn đối với tỷ tỷ như vậy đây.

Buổi tối vẫn cứ cùng tỷ tỷ ra bên ngoài ăn đi...

Nhức đầu, Danh Tỉnh Nam mang giày mở ra cửa phòng, thói quen cúi đầu đóng cửa cũng thuận tiện nói, "Tỷ tỷ, chúng ta buổi tối ở bên ngoài..."

Đóng cửa phòng, Danh Tỉnh Nam mới quay người lại, lời mới nói được một nửa liền giữ lại trong cổ họng.

Nam nhân đang cùng tỷ tỷ ngồi trong phòng khách không phải Lạc Học Khâm thì là ai?

"Tiểu Nam." Danh Tỉnh Đào vừa trông thấy Danh Tỉnh Nam đi ra thì lập tức đứng lên, đi qua, giúp nàng sửa lại áo sơmi một chút do ngủ mà có nếp gấp, "Có tinh thần rồi sao?"

Danh Tỉnh Nam mắt nhìn Lạc Học Khâm đang ngồi trên ghế sa lon đối với mình lễ phép mỉm cười, thanh âm mang theo lãnh đạm, "Hắn tại sao lại ở chỗ này?"

Cùng Lạc Học Khâm cùng một chỗ liền biết Danh Tỉnh Nam không thích hắn, Danh Tỉnh Đào tuy rằng khó hiểu nhưng chính là nhận thấy Danh Tỉnh Nam mất hứng, âm thầm thở dài, "Hôm nay chúng ta không quay về bên kia, cho nên..."

"Cho nên hắn cứ tới đây gặp chị?" Danh Tỉnh Nam tiếp nhận lời của nàng, cười có chút miễn cưỡng, "Thật sự là hảo tỷ phu."

"Tiểu Nam..." Danh Tỉnh Đào nhướn mi, đang muốn nói chuyện thì Lạc Học Khâm đã đi tới, "Tiểu Nam, em đã tỉnh, vừa lúc anh và chị em đang nói chuyện sẽ cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm... Anh hình như còn chưa mời em ăn cơm lần nào..."

Trầm mặc vài giây, Danh Tỉnh Nam ngáp một cái, giả bộ cầm lấy di động nhìn thời gian, "Ngô, sáu giờ nha... Tôi cùng Lâm lão sư hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, thảo luận chuyện dạy bổ túc..."

"Dạy bổ túc?" Danh Tỉnh Đào ngẩn người, thấy Danh Tỉnh Nam gật đầu, "Dạy bổ túc cái gì?"

"Nga, Lâm lão sư bổ túc Ngữ văn cho vài một học sinh, em nghĩ liền cũng định dạy bổ túc Toán cho bọn họ." Đẩy kính, Danh Tỉnh Nam cúi đầu, không muốn để tỷ tỷ phát hiện mình đang nói dối, "Ân... Dù sao lịch dạy học muốn không sai biệt lắm đã xong, qua một thời gian ngắn cần bắt đầu tổng ôn tập... Phải cho mấy học sinh bổ túc tốt..."

Danh Tỉnh Đào yên lặng nhìn Danh Tỉnh Nam, "Vậy sao?"

"Ân..."

Mày nhíu lại càng chặt hơn, Danh Tỉnh Đào mấp máy môi, trong con ngươi hiện lên tia giận tái, Lạc Học Khâm không hề nghĩ nhiều nói, "Như vậy a, vậy thì thật đáng tiếc... Không thể hẹn thời gian khác được sao?"

"Công tác tương đối trọng yếu." Danh Tỉnh Nam vừa nghe Lạc Học Khâm nói vậy càng thêm không thoải mái, ngữ khí đông cứng, "Tựa hồ không cần phải vì một vài người không quan hệ mà làm trở ngại công tác đi."

Lạc Học Khâm lập tức liền có một chút xấu hổ, cười ngượng ngùng không biết nên nói gì cho phải.

"Tiểu Nam!" Danh Tỉnh Đào biến sắc, "Em làm sao lại nói chuyện kiểu đó!"

Tiểu Nam nhà nàng chừng nào thì bắt đầu trở nên không hiểu chuyện như vậy?

"Quên đi." Danh Tỉnh Nam thở sâu, ngăn chặn xúc động trong lòng bốc lên, vẫn cúi đầu, thanh âm cũng như bình thường không có bất kỳ biến hóa nào, "Hai người đi ăn đi, tôi đi trước."

Bỏ lại mấy lời này, Danh Tỉnh Nam trực tiếp từ bên cạnh Danh Tỉnh Đào đi qua, nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu đối với Lạc Học Khâm cười cười, lúc này mới rời đi.

...

"Lâm Đa Hiền, chị còn không phải nói chị không nói chuyện yêu đương!" Bởi vì tỷ tỷ có liên hệ cùng Danh Tỉnh Nam, tại Lâm gia trong phòng khách, Lâm Thái Anh căm giận trừng mắt nhìn Lâm Đa Hiền, "Cái người sư huynh kia như thế nào cứ suốt ngày tới tìm chị!"

Lâm Đa Hiền rất vô tội nhìn Lâm Thái Anh, "Sư huynh vừa trở về mà, có rất nhiều địa phương không quen thuộc nên chị mới đáp ứng mang anh ấy đi nhiều một chút..."

"Chị... Hắn rõ ràng đang truy chị, chị là đầu gỗ còn ngây ngốc đến gần!" Dù là Lâm Thái Anh luôn luôn thông minh, bất quá cũng chỉ là một nhi đồng mười tám tuổi, đối mặt với người trong lòng tùy thời có thể bị truy, hoàn toàn không có biện pháp bình tĩnh.

"Tiểu Anh, em suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Đa Hiền bất đắc dĩ cười, sủng nịch đưa tay muốn sờ đầu Lâm Thái Anh. Lâm Thái Anh lui về sau một chút, "Tôi không nghĩ nhiều!"

"Hảo hảo, hai đứa đừng làm rộn nữa." Lâm Nhã Nghiên từ trong phòng bếp đi ra, "Tiểu Anh, đừng luôn đối với Nhị tỷ của mình không biết lớn nhỏ, nàng cũng nên tìm bạn trai."

"Tỷ!" Lâm Thái Anh rất là tức giận, quăng gối ôm xuống đất, "Chị luôn giúp tên ngu ngốc này nói chuyện!"

"Tốt lắm!" Lâm Nhã Nghiên buông tay đang làm, "Tiểu Anh, dù sao đó cũng là Nhị tỷ của em, đừng cứ luôn gọi bậy."

"Chị..." Lâm Thái Anh thở hổn hển mấy hơi, nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Đa Hiền lại nhìn Lâm Nhã Nghiên cả người lộ ra hơi thở nghiêm túc, dậm chân, "Em ra ngoài ăn!"

"Ôi chao, Tiểu Anh..." Lâm Đa Hiền vội vàng muốn tới ngăn cản, Lâm Nhã Nghiên bỗng ra lệnh một tiếng, "Tiểu Hiền, để nàng đi."

"Tỷ..." Lâm Đa Hiền lo lắng nhìn thân ảnh Lâm Thái Anh trước mắt, quay đầu lại nhìn tỷ tỷ, "Như vậy..."

"Tiểu Anh gần đây càng ngày càng quá mức, cái gì đầu gỗ đồ đần chứ, em là Nhị tỷ của nàng, làm bậy." Một tia lo lắng từ trên mặt lướt qua, Lâm Nhã Nghiên thở dài, "Ăn cơm trước đi, Tiểu Anh không có việc gì."

Lâm Đa Hiền lo lắng ngồi vào ghế, bưng lên bát cơm nghe lời ăn. Lâm Nhã Nghiên ngồi ở bên cạnh nàng không khỏi nhìn một bàn đồ ăn mình mới vừa làm xong, một chút thèm ăn cũng không có.

...

Lâm Thái Anh từ trong nhà chạy ra ngoài xong tức giận nhấc chân đá bay một tảng đá, đi một đoạn bụng bỗng nhiên truyền đến vài tiếng rì rầm, chân mày hơi nhíu lại, nhìn cuối đường phát hiện có một gian KFC, liền theo bản năng sờ sờ túi tiền, lúc này mới phát hiện lúc nàng đi ra lại quên mang theo ví.

Ở trong lòng âm thầm bực bội, Lâm Thái Anh cắn môi, quay lại nhìn phương hướng nhà của mình, lại dậm mạnh chân, xoay người tiếp tục hướng phía trước đi.

Trừ phi tên ngu ngốc Lâm Đa Hiền đuổi theo nàng, bằng không đừng hòng nàng trở về.

Chưa thấy người nào ngu xuẩn như vậy, ánh mắt người nam nhân kia đều rõ ràng như vậy, lại còn không ngừng "sư huynh" "sư huynh", đáng giận, nếu nàng không làm ra điểm tính tình nhường Lâm Đa Hiền thỏa hiệp thì ai biết được qua một thời gian ngắn Lâm Đa Hiền bỗng nhiên mời nàng kêu người nam nhân kia hai tiếng tỷ phu thì phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro