Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Đào... Tiểu Nam em ấy... Có phải thực chán ghét anh hay không?" Tại nhà hàng Tây, Lạc Học Khâm cố gắng nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất cố gắng chọc cười Danh Tỉnh Đào nhưng đáng tiếc Danh Tỉnh Đào vẫn luôn lo lắng cho Danh Tỉnh Nam, đôi mày đen thủy chung không hề dãn ra. Tuy rằng biểu tình tựa hồ như vẫn luôn nghe hắn nói chuyện, chính là ánh mắt lại không phải như thế. Lạc Học Khâm cuối cùng đành bỏ đi dự định làm nàng cười, thở dài dò hỏi.

Lông mi run rẩy vài cái, Danh Tỉnh Đào mỉm cười, bưng ly rượu lên, nhấp một hớp rượu đỏ, "Tiểu Nam chính là người có chút hướng nội, anh đừng suy nghĩ nhiều."

"Chính là anh cảm thấy được... Mỗi lần anh tới nhà em, em ấy đều không cho anh sắc mặt tốt..." Lạc Học Khâm mày nhăn lại. "Có thật là do anh làm gì cũng không tốt khiến cho em ấy cảm thấy anh không xứng với em phải không?"

Danh Tỉnh Đào lắc đầu, "Không có việc gì, anh đừng nghĩ nhiều quá."

Lạc Học Khâm nhìn vẻ mặt Danh Tỉnh Đào, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

...

Lâm Nhã Nghiên cùng Lâm Đa Hiền bữa cơm này có thể nói cũng chưa động đũa, hai người đối mặt với một bàn đầy đồ ăn, đều là vẻ mặt lo lắng.

"Tỷ... Em có chút lo lắng cho Tiểu Anh..." Lâm Đa Hiền để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhã Nghiên, "Tiểu Anh em ấy vẫn là lần đầu tiên chạy đi như vậy..."

Cắn môi, Lâm Nhã Nghiên không phải là không lo lắng cho muội muội, nắm thật chặt đũa trong tay, muốn cúi đầu ăn cơm lại cảm thấy ăn không vô, cuối cùng vẫn là để đũa xuống, "Em gọi điện thoại cho em ấy đi."

"Ân!" Sớm đợi câu này của tỷ tỷ, Lâm Đa Hiền dùng sức gật đầu, cầm lấy điện thoại di động của mình gọi cho Lâm Thái Anh.

...

Lâm Thái Anh vốn là đang đoan chính ngồi nhìn Danh Tỉnh Nam uống rượu, hãy còn thì thào hô tỷ tỷ mà ngẩn người, sau lại nghe thấy những lời bi ai không hiểu ra sao cả, dứt khoát cũng cầm ly lên hướng trong bụng rót rượu.

Có đôi khi nàng cảm thấy, kế hoạch của nàng bất quá là ý nghĩ kỳ lạ mà thôi.

Coi như đại tỷ cổ hủ thật sự cùng nữ nhân ở chung một chỗ thì thế nào, có lẽ sẽ đồng ý cho nàng cũng ở cùng nữ nhân, nhưng sẽ đồng ý cho nàng cùng Lâm Đa Hiền ở một chỗ sao? Coi như đại tỷ nàng đồng ý, Lâm Đa Hiền... Sẽ yêu nàng sao?

Nàng cùng Lâm Đa Hiền... Là quan hệ tỷ muội có huyết thống a...

Chuyện như vậy, cho dù là giữa nam nữ cũng không cho phép phát sinh a.

Trong lúc nhất thời đầu óc một mảnh hỗn loạn, Lâm Thái Anh cũng không chú ý mình uống vào bao nhiêu, chính là đem bình rượu của Danh Tỉnh Nam mở ra uống hết, lại mở thêm một bình khác, một ly một ly rượu đổ vào lòng. Đợi cho Lâm Đa Hiền điện thoại tới, nàng đã sớm cùng Danh Tỉnh Nam giống nhau, đỏ bừng cả khuôn mặt mà hai mắt cũng là dại ra.

"Tiểu Anh, em ở đâu?" Chuyển được điện thoại, thanh âm Lâm Đa Hiền thực rõ ràng từ đầu dây bên kia truyền đến, Lâm Thái Anh một trận ủy khuất, "Lâm Đa Hiền, chị là đồ đần!"

"Ặc... Chị là đồ đần... Tiểu Anh em trở về đi..." Lâm Đa Hiền chính là cảm thấy thanh âm Lâm Thái Anh là lạ, cụ thể quái lạ như thế nào lại không thể nói rõ, mềm giọng hống Lâm Thái Anh, "Quay về dùng cơm đi."

"Tôi... Tôi mới không cần!" Uống rượu say rồi, Lâm Thái Anh một bộ ngạo kiều, "Tôi đều đã ăn no!"

Nói xong còn bày ra bộ dạng say rượu, vì thế Lâm Đa Hiền lúc này rốt cục mới ý thức được không đúng, nhăn mi, "Em uống rượu sao?"

Một bên Lâm Nhã Nghiên vừa nghe nàng nói vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

"Tôi... Chị quản tôi làm gì!" Lâm Thái Anh lại uống một hớp rượu, từ từ nhắm hai mắt lại, thanh âm non nớt, "Lâm Đa Hiền chị đáng ghét!"

"Tiểu Anh, làm sao em lại uống rượu, em..." Lâm Đa Hiền sốt ruột nói, Lâm Nhã Nghiên trực tiếp theo giựt lấy di động trong tay nàng, thanh âm lộ ra khí lạnh như băng, "Em ở đâu?"

Đang uống rượu lại nghe tiếng Lâm Nhã Nghiên vang lên, trong ngày thường tuy rằng ngẫu nhiên sẽ cùng đại tỷ tranh cãi, thậm chí là cãi nhau nhưng chính là khi nghe được thanh âm của đại tỷ như vậy, vẫn không tự chủ được sợ hãi. Lâm Thái Anh sửng sốt hồi lâu, rành mạch báo cáo vị trí xong, Lâm Nhã Nghiên đầu dây bên kia cũng trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe được đại tỷ thật sự tức giận, Lâm Thái Anh lập tức tỉnh rượu năm phần, chống cằm tự hỏi, tầm mắt chợt dừng ở trên người Danh Tỉnh Nam, khóe miệng gợi lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.

Lâm Nhã Nghiên cúp điện thoại rồi, thực tức giận đứng lên, cầm ví cùng chìa khóa đi thẳng ra ngoài, Lâm Đa Hiền vội vàng đuổi theo, "Tỷ..."

Nàng đã nhìn ra, tỷ sinh khí, Tiểu Anh thảm.

"Em không cần vì em ấy cầu tình!" Lâm Đa Hiền vừa thốt ra, Lâm Nhã Nghiên lập tức biết nàng muốn nói gì, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Tuổi còn nhỏ lại đi học người ta uống rượu, còn gì để nói nữa!"

Vừa nghe tỷ tỷ nói vậy, Lâm Đa Hiền cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ hi vọng lát nữa tỷ tỷ phạt Tiểu Anh mình có thể nghĩ biện pháp chia bớt đi một ít trừng phạt.

Đoạn đường này hai người thẳng đến quán cơm nhỏ mà đi, tới được ghế lô nơi Lâm Thái Anh nói, Lâm Nhã Nghiên trực tiếp đẩy cửa ra, mới bước vào liền ngây ngẩn cả người.

Người đang ghé vào bên cạnh Lâm Thái Anh, trong tay còn nắm ly rượu không phải Danh Tỉnh Nam thì là ai?

"Tiểu Anh!" Lâm Đa Hiền bước một bước dài hướng qua, đem Lâm Thái Anh cũng đồng dạng gục xuống bàn lãm vào lòng, nhìn thấy người kia sắc mặt đỏ bừng, một trận đau lòng, "Làm sao lại uống nhiều như vậy..."

Lâm Thái Anh bày ra bộ dạng say rượu, hướng trong lòng Lâm Đa Hiền chui, thì thào lên tiếng, "Danh lão sư... Không cần... Không cần không vui... Em bồi cô uống rượu thì tốt rồi..."

Không vui?

Lâm Nhã Nghiên mới đi đến bên người Danh Tỉnh Nam, nghe được lời Lâm Thái Anh nói, lông mày vi liễm, nâng Danh Tỉnh Nam dậy, cảm thấy có chút rầu rĩ.

Cái người luôn mơ mơ màng màng này lại... Không vui?

Được đỡ lên như vậy, Danh Tỉnh Nam hơi hơi mở mắt ra, bắt gặp Lâm Nhã Nghiên liền lộ ra một nụ cười ngây ngô, ôm lấy nàng cọ xát, thỏa mãn nỉ non vài câu lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

"Danh lão sư... Danh lão sư?" Lâm Nhã Nghiên kêu Danh Tỉnh Nam nhưng xem ra Danh Tỉnh Nam lại ngủ như chết rồi, một chút phản ứng cũng đều không có. Cuối cùng Lâm Nhã Nghiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Lâm Đa Hiền nói, "Em đỡ Tiểu Anh, chị đỡ nàng."

"Ân!" Thân là cảnh sát, Lâm Đa Hiền trực tiếp đem Lâm Thái Anh ôm ngang, nhẹ nhàng như thường đi ra ngoài. Lâm Thái Anh hai tay vòng qua cổ của nàng, ở trên vai nàng cọ xát. Thời điểm Lâm Đa Hiền không có chú ý tới, hơi hơi mở mắt ra, mắt nhìn Lâm Nhã Nghiên phía sau đang gian nan giúp đỡ Danh Tỉnh Nam dậy còn lộ ra vẻ mặt đau lòng, khóe môi hơi hơi gợi lên, lại nhanh chóng thu về.

Từ quán cơm nhỏ đi ra, trước sau gọi hai chiếc tắc xi bắt về nhà, giờ phút này đèn đã lên rực rỡ.

Lâm Nhã Nghiên về đến nhà, được Lâm Đa Hiền hỗ trợ đem Danh Tỉnh Nam đỡ vào phòng mình, giúp nàng cởi giày còn đắp mền cùng lấy mắt kính xuống, xong xuôi, lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra mà đi vào phòng bếp, nấu hai chén canh giải rượu. Một chén nhường Lâm Đa Hiền đút cho Lâm Thái Anh, một chén thì tự mình bưng vào trong phòng, chuẩn bị uy Danh Tỉnh Nam.

Danh Tỉnh Nam nằm ở trên giường Lâm Nhã Nghiên, bởi vì uống rượu mà bắt đầu cảm thấy đau đầu, chuyển người qua, cong lên miệng mà vươn tay ra bên cạnh, muốn tìm cho bằng được cái gối thật to ôm lấy. Thay vào đó, do đây không phải là nhà của nàng nên cái gối Lười dương dương thật to kia tự nhiên cũng không có ở trong này.

Bưng canh giải rượu trở lại trong phòng, chứng kiến bộ dáng Danh Tỉnh Nam như vậy, Lâm Nhã Nghiên đi qua, vừa muốn giúp nàng đắp kín mền thì bỗng nhiên tay bị cầm, tiếp theo còn chưa lấy lại tinh thần thì cái tay vừa bắt lấy tay nàng liền dùng lực, đem nàng kéo qua.

Ngây người hồi lâu, khi phục hồi lại tinh thần rồi Lâm Nhã Nghiên lúc này mới phát hiện mình đã nằm trong lòng Danh Tỉnh Nam, mặt chà một chút đỏ lên, cùng Danh Tỉnh Nam uống rượu không sai biệt lắm, hít thở cũng có chút dồn dập theo.

Lâm Đa Hiền từ chỗ tỷ tỷ bưng canh giải rượu đến phòng Lâm Thái Anh, đem canh giải rượu đặt lên bàn, lúc này mới đóng cửa phòng lại đi đến bên giường ngồi xuống, thanh âm mềm nhẹ gọi tên Lâm Thái Anh, "Tiểu Anh, Tiểu Anh..."

Mày nhăn lại, Lâm Thái Anh hướng trong chăn chui, không để ý tới Lâm Đa Hiền.

Trước đừng nói nàng vẫn còn sinh khí Lâm Đa Hiền, coi như nàng hết giận thì lúc này cũng tuyệt đối không thể khinh địch mà tỉnh lại như vậy, giả say, nhất định phải giả say hoàn toàn mới được.

"Tiểu Anh, trước tiên đem canh giải rượu uống hết rồi hẳn ngủ tiếp." Ở lúc làm việc công, tính tình Lâm Đa Hiền luôn luôn rất nóng nảy, nhưng khi đối mặt với muội muội thì tính tình lại luôn không giống với bình thường, đưa tay ôm lấy Lâm Thái Anh, mời nàng nương đến đầu vai của mình dựa.

Hãy còn giả say, sắc mặt tựa hồ còn đỏ hơn trước, từng luồng nhiệt khí nhắm thẳng lên mặt mà tới, giống như bị phát sốt vậy.

"Tiểu Anh... Tiểu Anh..." Lâm Đa Hiền vẫn cố gắng kêu muội muội của mình, cố gắng đem nàng đánh thức. Vốn tỉnh rượu năm phần mà trên thực tế vẫn là say chuếnh choáng, Lâm Thái Anh bỗng nhiên một trận buồn bực, mở mắt ra trừng nàng, nương rượu kình mà trực tiếp hôn lên miệng Lâm Đa Hiền, cái miệng vẫn không dứt gọi tên nàng.

Lâm Đa Hiền sợ ngây người, thân mình cứng ngắc, cảm thụ được cánh môi mềm mại đó, hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại được.

Nụ hôn này, Lâm Thái Anh lại lập tức thanh tỉnh, âm thầm chán nản trong chốc lát nhưng cảm thấy mình nên có tính toán, nhắm mắt lại, thân đầu lưỡi liếm liếm đôi môi mềm mại của Lâm Đa Hiền. Lâm Đa Hiền theo bản năng tách ra cánh môi mà chiếc lưỡi mềm mịn liền dò xét đi vào, cậy mở khớp hàm, rất mới lạ làm một màn lưỡi hôn.

Nụ hôn sâu này kéo dài không đến một phút đồng hồ thì rốt cục Lâm Đa Hiền cũng hoàn hồn, kinh hách mà đem Lâm Thái Anh đẩy ra, lại không muốn để muội muội trực tiếp ngã đập lên giường, vội vàng ôm lấy, lại cảm thấy không đúng cho lắm, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân hoàn toàn không biết phải làm sao.

Mà nụ hôn này, người gây ra họa nhưng lại không có mở mắt, vẫn là nhắm hai mắt, dần dần thở đều đều, đã ngủ say.

Lâm Đa Hiền thật cẩn thận đem Lâm Thái Anh phóng lên giường, đắp kín mền, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn người đang ngủ say, nâng tay sờ sờ môi của mình, thần tình không thể tưởng tượng nổi.

Nàng vừa mới... Cùng muội muội của mình... Hôn môi?

Nàng... Nàng... Cùng Tiểu Anh... Hôn môi?

Mà còn là lưỡi hôn?

Tay đang che ở trên môi run nhè nhẹ, Lâm Đa Hiền lui lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ, hoàn toàn không biết phải làm gì cho đúng.

Nhắm hai mắt nhưng trên thực tế vẫn để một cái khe hở hẹp, Lâm Thái Anh chứng kiến Lâm Đa Hiền như thế, âm thầm thở dài hai tiếng, nghiêng người, nỉ non lên tiếng, "Không thể... Tỷ tỷ nói không được giao bạn trai..."

Lâm Đa Hiền đang còn chìm trong khiếp sợ nghe được nàng nỉ non, thân mình lại một lần nữa cứng ngắc, một lúc lâu, tựa hồ mới có dũng khí nhẹ nhàng thở ra.

Nguyên lai Tiểu Anh là uống rượu nhận lầm người...

Chính là ngay sau đó, đang hết sức nhẹ nhàng thở ra vẻ mặt lại lập tức thu vào, mày Lâm Đa Hiền nhíu càng chặt hơn, cảm giác không thoải mái trong lòng nhắm thẳng lên đỉnh đầu.

Tiểu Anh... Thích nam sinh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro