Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Để ở trong phòng làm việc mà cô còn sợ mất sao?” Trong mắt Lâm Nhã Nghiên ý cười nồng đậm, nâng tay sủng nịch xoa cái mũi của nàng, “Yên tâm đi.”

“Ngô... Nha...” Gật gật đầu, ngoan ngoãn đi đến tỷ tỷ bên kia, Danh Tỉnh Nam nhìn nhìn tỷ tỷ, chu miệng, tính trẻ con bộc phát mà đem đầu xoay qua một bên. Danh Tỉnh Đào lôi kéo tay nàng, thanh âm mềm nhẹ, “Em thực sự cứ muốn không để ý tới tỷ tỷ như vậy ư?”

“Em...” Danh Tỉnh Nam chớp mắt, một lúc lâu, lắc đầu.

“Không tức giận nữa hả?” Danh Tỉnh Đào tiếp lời nàng hỏi, Danh Tỉnh Nam suy tư vài giây, mở miệng lần nữa, “Em muốn dạy học ở đây!”

Nguyên lai Lâm Nhã Nghiên tính nhìn Danh Tỉnh Nam lên xe rồi mới tiếp tục quay về văn phòng ngẫu nhiên nghe được không khỏi nhíu mi, tầm mắt trên người hai tỷ muội qua lại tìm tòi.

Ra là Danh Tỉnh Đào không cho Danh Tỉnh Nam ở trong này dạy học nữa sao?

Danh Tỉnh Nam có thể rời đi nơi này! Nhận thức như vậy nhường Lâm Nhã Nghiên có cảm giác tâm hoảng ý loạn.

“Hảo.” Danh Tỉnh Đào thở dài, “Em muốn thế nào thì như thế đó đi.”

Nàng cuối cùng cũng không có biện pháp cường ngạnh miễn cưỡng Danh Tỉnh Nam làm cái gì, huống chi, với tính khí của Danh Tỉnh Nam sẽ không thể nào để cho người ta tùy tiện an bài. Chỉ cần xem phương pháp Danh Tỉnh Nam phản kháng ba ba qua nhiều năm như vậy thì sẽ biết, nếu không phải Danh Tỉnh Nam vẫn luôn không bỏ được điều gây ra nàng tức giận, chỉ sợ đã sớm rời nhà đi ra ngoài.

“Đa tạ tỷ tỷ.” Chiếm được đáp án, Danh Tỉnh Nam cảm thấy cao hứng lại không có biện pháp giống như trước kia đối mặt với tỷ tỷ cao hứng. Nàng biết khi nàng đối mặt với tỷ tỷ đã không có biện pháp như đoạn thời gian trước đây, dù sao cũng đã biết thái độ tỷ tỷ đối với tình cảm nữ nữ mến nhau phản đối cỡ nào.

Không hổ là nữ nhân mà ba ba thương yêu nhất, dáng vẻ cũng không giống như nàng nghịch nữ thường xuyên bị người đánh, làm cái gì cũng có thể tức chết ba ba.

Nghe được quyết định của hai người, tâm Lâm Nhã Nghiên đã muốn nhắc tới cổ họng mới có thể rơi trở về, thở ra nhẹ nhõm. Hãy còn trào phúng nghĩ tới câu nói kia, Danh Tỉnh Nam vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Nhã Nghiên, bỗng nhiên cái mũi đau xót, đã nghĩ đi qua ôm lấy nàng.

Lâm Nhã Nghiên là người đối với nàng tốt nhất trên thế giới này, trừ bỏ tỷ tỷ ra, hơn nữa, ở với Lâm Nhã Nghiên cùng một chỗ, nàng tổng có thể chân chính thả lỏng chính mình còn hơn cùng một chỗ với tỷ tỷ sẽ luôn có loại cảm giác buộc chặt bị đè nén, mà người khác thì khoái hoạt hơn.

Tỷ tỷ bây giờ còn đang hiểu lầm quan hệ của nàng cùng Lâm Nhã Nghiên, nàng nhất định không thể ở trước mặt tỷ tỷ trực tiếp đi qua ôm lấy Lâm Nhã Nghiên, vẫn là chờ sau khi về nhà hảo hảo cùng tỷ tỷ giải thích đi.

“Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi.” Cảm giác muội muội lại đang thất thần, Danh Tỉnh Đào nhẹ nhàng lôi kéo nàng, tiếp theo đối với Lâm Nhã Nghiên gật gật đầu, trên khuôn mặt mang theo nghiêm túc, “Như vậy, chúng tôi đi trước.”

“Ân.” Lâm Nhã Nghiên mỉm cười, “Chú ý an toàn.”

Nghe được phải về nhà, Danh Tỉnh Nam thấy Lâm Nhã Nghiên đầy mặt là tươi cười ấm áp, nhún nhún chóp mũi, áp chế cái loại cảm giác muốn khóc này, nhìn Lâm Nhã Nghiên, “Ngô... Tiểu Lười số 2 thật sự sẽ không mất sao?”

“Ha ha, cô cho là Tiểu Lười số 2 là cô hả?” Lâm Nhã Nghiên cười trêu ghẹo nàng, “Sẽ không đi buộc nè, càng sẽ không đi tới trước liền đụng tường hay cây a...”

“Ngô...” Bị Lâm Nhã Nghiên nói thế, bỗng nhiên có cảm giác rộng mở trong lòng, Danh Tỉnh Nam cười toe toét, miệng vẽ ra nụ cười ngây ngô, “Hắc hắc...”

Bộ dáng hai người như vậy dừng ở trong mắt Danh Tỉnh Đào chính là lưu luyến không rời cộng thêm liếc mắt đưa tình, làm cho người ta vi không thể tra, nhíu mày, “Tiểu Nam, đi thôi.”

“Nha.” Danh Tỉnh Nam gật gật đầu, ngẫm nghĩ, vẫn là chạy tới bên cạnh Lâm Nhã Nghiên, lấy điện thoại cầm tay ra cấp Lâm Nhã Nghiên.

“Ân?” Lâm Nhã Nghiên sửng sốt, tiếp theo liền thấy Danh Tỉnh Nam cúi đầu xem đầu ngón chân, mặt cười cũng tăng cái đỏ bừng, thanh âm chậm chạp, “Tôi... Tôi không số điện thoại của cô...”

Buổi tối còn muốn qua nhà Lâm lão sư dạy bổ túc đâu, chính là bây giờ còn không thể để cho tỷ tỷ biết chuyện này, tốt hơn cứ để về nhà tiếp tục gọi điện thoại hỏi Lâm lão sư cần chuẩn bị như thế nào, còn có nói taxi lái xe tới nhà nàng sao nữa.

Lâm Nhã Nghiên hoàn toàn ngây dại, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, lộ ra một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, “Cô thật đúng là... Tới nơi này công tác cũng muốn ba tháng rồi mà lại có thể không biết số di động của tôi...”

“Ngô... Hắc... Hắc hắc...” Danh Tỉnh Nam nhức đầu, “Phía trước nghĩ không cần xài nên...”

“Cô a...” Oán trách liếc nàng một cái, Lâm Nhã Nghiên tiếp nhận điện thoại của nàng, đưa vào số di động của mình rồi lưu số của nàng vào, “Tốt lắm, không được tiếp tục mặc kệ số điện thoại của tôi nữa.”

“Hảo.” Danh Tỉnh Nam cầm lại di động, tung tăng chạy về bên người tỷ tỷ vốn sắc mặt đã muốn có chút khó coi, đối với Lâm Nhã Nghiên phất phất tay, sau đó theo Danh Tỉnh Đào lên xe. Lúc này ngồi trên xe, cơn buồn ngủ vẫn luôn bị đè nén liền đánh úp lại, Danh Tỉnh Nam nhịn không được dựa vào cửa sổ rất nhanh liền ngủ mất. Lâm Nhã Nghiên còn chưa quay về trường học chợt chứng kiến người nọ dán mặt vào cửa sổ rất nhanh ngủ say, cười khẽ một tiếng, tâm tình thật là tốt.

...

Giữa trưa, hai tỷ muội Lâm gia ăn cơm xong, Lâm Thái Anh ở trong phòng đối với búp bê A Ly đáng thương làm ra một loạt các loại hình phát tiết thì Lâm Đa Hiền mới từ bên ngoài trở về, vừa về liền tiến thẳng đến phòng Lâm Thái Anh, gõ cửa, “Tiểu Anh, chị đã trở về!”

Mà lúc này Lâm Thái Anh đang cưỡi trên lưng búp bê A Ly mà đánh nó, nghe tiếng Lâm Đa Hiền, động tác bị kiềm hãm, rất nhanh nghiêng người nằm chết dí trên giường, đắp kín mền, nhắm mắt lại, vẫn không quên đem A Ly đá xuống mặt đất.

Không nghe muội muội đáp lại, Lâm Đa Hiền thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, trực tiếp đập vào mắt chính là A Ly bị đá rơi mà nằm sấp trên mặt đất, nhất thời miệng hút vào một hơi khí lạnh. Rón ra rón rén đi vào, chứng kiến muội muội đang ngủ, nuốt một ngụm nước miếng, đem A Ly vô tội lên kiểm tra, kết quả vừa nhặt lên lại phát hiện trên bụng A Ly dán tờ giấy, nhìn kỹ, cư nhiên còn viết tên mình, nhất thời sửng sờ tại chỗ.

Nàng... Khụ khụ... Lúc này quả thật hoàn toàn đắc tội với Tiểu Anh rồi a.

Đem A Ly thả lại trên đầu giường Lâm Thái Anh, Lâm Đa Hiền ngồi ở bên giường, nhìn muội muội đang ngủ say, thở dài, thanh âm thật thấp, “Tiểu Anh, chị là vì muốn tốt cho em...”

Cấp ba là một giai đoạn phi thường, có biết bao nhiêu người cũng bởi vì nhất thời không thận trọng mà lơi lỏng tinh thần để rồi đem thật nhiều năm cố gắng hóa thành hư ảo. Nếu Tiểu Anh bởi vì muốn yêu đương mà ảnh hưởng tới học tập, đây chính là ảnh hưởng tới cả tương lai sau này a.

Từ nhỏ đến lớn Tiểu Anh tuy rằng thực thích ra vẻ tuỳ hứng với nàng nhưng chưa từng không hiểu chuyện như vậy. Quả nhiên yêu đương sẽ làm cho con người ta mất đi lý trí, thậm chí còn khiến chỉ số thông minh biến thành không sao?

Lâm Đa Hiền chưa từng yêu đương nên nàng không rõ. Nàng chỉ biết là nàng thực để ý tới cô muội muội này, không muốn nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Ai muốn chị tốt với tôi!” Nghe nàng nói như vậy, Lâm Thái Anh lập tức mở mắt ra căm giận trừng nàng, “Chị quay về làm gì, không phải bận cùng sư huynh của chị ăn cơm sao?”

“Chị... Ăn xong rồi a...” Lâm Thái Anh bỗng nhiên trợn mắt nhường Lâm Đa Hiền hoảng sợ. Một lúc lâu mới nhìn lên muội muội, bất đắc dĩ nói, “Tiểu Anh, sư huynh hình như thật sự yêu thích chị.”

“Hừ, liền nói cho chị biết, đúng rồi đó.” Lâm Thái Anh nghe nàng nói vậy, trong lòng nhảy dựng, trên mặt vẫn bày ra bộ dáng ngạo kiều kia, ngồi dậy, “Hắn ta thổ lộ với chị hả?”

“Không có.” Lâm Đa Hiền ngu ngơ lắc đầu, “Chị chỉ là cảm thấy được...”

“Đầu gỗ rốt cục cũng có cảm giác.” Lâm Thái Anh lời nói ác độc, “Tôi còn tưởng rằng chị cả đời sẽ chỉ nghĩ vị sư huynh đó đem chị trở thành muội muội thôi chứ.”

“Tiểu Anh...”

“Cho nên? Chị muốn đáp ứng?” Lâm Thái Anh cưỡng chế lòng khẩn trương, dè chừng hỏi, tay đặt trong chăn lại nhịn không được từng đợt run rẩy lên.

“Ôi chao...”

“Chao cái gì mà chao!”

“Chị chỉ đem sư huynh cho rằng sư huynh mà thôi a.” Lâm Đa Hiền cởi giày, nằm chết dí bên cạnh Lâm Thái Anh, gối lên cánh tay của mình, “Tiểu Anh, em thật sự thích nam sinh kia sao?”

Nghe nàng nói như vậy, Lâm Thái Anh hơi nhẹ thở ra, vốn lại nghe Lâm Đa Hiền nói cái gì mà thích nam sinh, không khỏi lại có chút tức giận lên, liếc nàng một cái, “Tôi là cố gắng thích một người.”

“Ặc... Tiểu Anh, chờ em thi lên đại học, vô luận em thích ai cũng có thể cùng hắn yêu đương. Bây giờ còn chưa được...” Lâm Đa Hiền nằm, thực nghiêm túc nhìn Lâm Thái Anh, “Hiện tại chuyện trọng yếu nhất là phải thi vào trường cao đẳng.”

Híp híp mắt, Lâm Thái Anh nhìn chằm chằm Lâm Đa Hiền, nhìn thẳng cho tới khi Lâm Đa Hiền một trận lưng phát lạnh mới thôi, “Sao... Như thế nào?”

“Chờ tôi lên đại học, tôi thích ai cũng có thể cùng nàng yêu đương sao?” Hai ngày này, bởi vì lời Lâm Đa Hiền nói ra mà nỗi lòng vốn vẫn luôn lo lắng bình tĩnh xuống rất nhiều, vẻ mặt Lâm Thái Anh hờ hững, “Thật sự?”

“Thật sự.” Lâm Đa Hiền dùng sức gật đầu.

“Chính là... Tôi sợ người kia sẽ không thích tôi...” Lâm Thái Anh bỗng nhiên gục đầu xuống, thở dài, trong thanh âm nghe được một tia ai oán nửa thật nửa giả, “Không thích tôi, tôi thích nàng lại có ích lợi gì đâu...”

“Sao lại thế chứ, Tiểu Anh nhà chúng ta thông minh như vậy, đáng yêu như vậy...” Chưa từng gặp qua muội muội của mình mất tự tin như thế, Lâm Đa Hiền liền vội mở miệng an ủi, “Sẽ không, người kia nhất định sẽ thích Tiểu Anh!”

“Thật sự?” Đôi con ngươi đen bóng của Lâm Thái Anh ánh lên tia chờ mong, “Chị sẽ giúp tôi sao?”

“Sẽ!” Lâm Đa Hiền dùng sức gật đầu, một bộ ‘nghĩa vô phản cố’ nói, “Vô luận em thích ai, chị đều giúp em!”

“Hảo!” Lâm Thái Anh trong con ngươi chợt lóe lên một tia giảo hoạt, chìa ngón út ra, “Ngoéo tay.”

“Ngoéo tay!” Khó được trông thấy một muội muội trưởng thành sớm lại lộ ra tính trẻ con như thế, Lâm Đa Hiền cười đến dị thường xán lạn, chìa ngón út cùng nàng câu cùng một chỗ.

“Không được đổi ý nha.” Lâm Thái Anh thực nghiêm túc nhìn nàng, “Vô luận tôi thích ai, chị đều phải để cho tôi cùng nàng cùng một chỗ nha.”

“Ân!” Lâm Đa Hiền làm vẻ mặt kiên quyết, “Chị cho tới bây giờ cũng không lừa Tiểu Anh, đáp ứng Tiểu Anh nhất định sẽ làm được!”

“Ha ha...” Lâm Thái Anh đang cười, rất đột nhiên liền thu lại nụ cười, “Vậy chị cùng vị sư huynh kia...”

“Chị không thích sư huynh nha.” Vẻ mặt Lâm Đa Hiền nghiêm túc, “Trước khi Tiểu Anh còn chưa cùng một chỗ với người mình thích, thì chị tuyệt đối sẽ không cùng một chỗ với bất luận kẻ nào, chịu không?”

“Được.” Lâm Thái Anh nở nụ cười, cười đến thập phần thâm trường, “Tôi ở cùng một chỗ với người tôi thích cũng là lúc chị cùng một chỗ với người chị thích.”

“Ha ha... Hảo...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro