Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thái Anh lộ ra một nụ cười thản nhiên, trực tiếp đi đến bên người Danh Tỉnh Nam, thấy người kia đang nắm tay cúi đầu xem mặt đất, "Tỷ của em cũng thích cô."

"Nha..." Còn bởi vì một khắc vừa rồi hoàn toàn hiểu được mà cảm thấy bi thương, Danh Tỉnh Nam theo bản năng đáp, thật lâu sau, bỗng nhiên hiểu được liền ngẩng đầu nhìn Lâm Thái Anh vẫn giữ nét mặt mang ý cười, "Em nói cái gì?"

"Tỷ của em chị ấy..." Lâm Thái Anh con mắt xoay xoay, tiếp theo là một tràng nói dối tuôn ra, "Thời gian trước có uống rượu..."

"A..." Đối với loại chuyện uống rượu này thật sự trong lòng còn sợ hãi, Danh Tỉnh Nam kinh ngạc kêu một tiếng, "Sau đó thì sao?"

Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Theo vẻ mặt của nàng lập tức đoán được là đang nghĩ gì, Lâm Thái Anh liếc mắt, "Cô nghĩ rằng em và tỷ là cô a, say rượu loạn tính, làm sao có thể chứ!"

"A... A..." Danh Tỉnh Nam mặt đỏ tai hồng, "Nha..."

"Bất quá say rượu phun chân ngôn nhưng thật ra lại giống cô." Lâm Thái Anh cười híp mắt nói, "Danh lão sư còn nhớ rõ lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, cô thật sự rất biết phun chân ngôn a..."

"Cô... Cô..." Danh Tỉnh Nam nghe vậy bỗng nhiên ý thức được Lâm Thái Anh lần trước hỏi mình thích Danh Tỉnh Đào hay là thích Lâm Nhã Nghiên hơn là ở đâu ra rồi, hoảng sợ nhìn Lâm Thái Anh, lắp bắp, nửa ngày nói không nên lời.

"Chuyện kia coi như chuyện đã qua đi." Lâm Thái Anh thu hồi cười, nhìn Danh Tỉnh Nam, "Cô không phải đã muốn yêu tỷ của em rồi sao?"

Yêu?

Vẫn là lần đầu tiên nghe có người miêu tả cảm tình của chính mình đối với Lâm Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẻ mặt mờ mịt.

Đây là... Đây là yêu sao?

"Danh lão sư không phải luôn luôn thực thông minh sao?" Lâm Thái Anh thở dài, "Như thế nào tình cảm của mình đều nghĩ mãi không rõ đây?"

"Cô... Yêu..." Nghe Lâm Thái Anh nói, Danh Tỉnh Nam trương há mồm, thanh âm nghe có chút dại ra, "Lâm lão sư..."

"Tốt lắm, việc này không nói nữa." Liền xét tính cách ngốc ngơ của Danh Tỉnh Nam, phỏng chừng chỉ có tính cách thánh mẫu của đại tỷ mới có thể nhẫn nại đi ứng phó nàng nổi thôi. Lâm Thái Anh liếc mắt, mở miệng nói, "Tỷ của em mấy ngày nữa sẽ đi xem mắt."

"A..." Danh Tỉnh Nam dù cuộc sống ngu ngốc thế nào cũng biết hai chữ "Xem mắt" này có ý vị gì, lập tức ngây dại, một lúc lâu thì gục đầu xuống, thanh âm chua sót, "Lâm lão sư muốn đi xem mắt a... Kia... Tốt lắm a..."

"Cô cái tên ngu ngốc này!" Lâm Thái Anh nhịn không được, cho dù vẫn luôn nhắc nhở: 'Người trước mặt mình là giáo viên, là người tỷ tỷ mình luôn thích, có lẽ còn là tỷ phu tương lai của mình', chính nàng nhịn không được muốn mắng Danh Tỉnh Nam, muốn mời nàng tỉnh lại, "Em đều đã nói tỷ của em thích cô, cô vẫn còn rất khá nga!"

"Yêu thích cô?" Đề tài trở về mới nhường Danh Tỉnh Nam để ý đến điểm mấu chốt, Danh Tỉnh Nam một lần nữa ngẩng đầu lên, có chút không thể tin được, trong mắt lại mang theo nhiều điểm mong đợi, tựa như tiểu sủng vật đang chờ mong chủ nhân cho ăn mà nhìn chằm chằm Lâm Thái Anh vốn so với mình còn thấp bé hơn, "Không thể nào đâu..."

"Chị ấy là tỷ em hay là tỷ tỷ của cô đây?" Đối với cái loại người ngốc ngơ này chính là không thể khách khí, không thể uyển chuyển được, bằng không nàng chính là sẽ hướng nơi khác suy nghĩ lung tung, Lâm Thái Anh đề cao âm điệu, "Em mỗi ngày cùng chị ấy ở chung hay là cô mỗi ngày cùng chị ấy ở chung hả?"

"Ngô..." Xem Danh Tỉnh Nam á khẩu không trả lời được, đối mặt với lời nói sắc bén của Lâm Thái Anh, trong con ngươi dần dần dấy lên hy vọng nhưng rất nhanh lại biến mất không còn cái tinh quang, "Cô lại không thể hiểu tỷ tỷ của cô a, căn bản không rõ chị ấy đang suy nghĩ gì..."

Đó là do cô rất ngây người, cô cùng thường nhân không giống với a!

Vừa nghe Danh Tỉnh Nam nói vậy, Lâm Thái Anh cũng rất muốn phun khói nhưng khi nhìn thấy phó bộ dáng cúi đầu đáng thương của Danh Tỉnh Nam lại không đành lòng. Vỗ vỗ bả vai của nàng, "Danh lão sư, em là chính tai nghe thấy tỷ của em nói chị ấy thích cô."

Lần thứ ba mạnh mẽ đem đầu nâng lên, Danh Tỉnh Nam không chút nào chần chừ xoay cổ, mắt nhỏ sau cặp kính đen cũng mở thật to, "Thật vậy chăng?"

"Ân, say rượu phun chân ngôn." Lâm Thái Anh rất bình tĩnh nói dối.

"Này... Này..." Danh Tỉnh Nam lập tức không biết phải làm sao, tựa như ruồi bọ bắt đầu tại chỗ đi tới đi lui, xoay vòng vòng, nói cũng không rõ ràng, "Lâm lão sư... Lâm lão sư..."

Đối mặt Danh Tỉnh Nam như vậy thật là hết cách, Lâm Thái Anh âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, mở miệng lần nữa, "Ngôn lão sư, cô còn một mực muốn thối lui sao?"

Lui... Lùi bước?

Danh Tỉnh Nam mạnh mẽ dừng bước, cái loại cảm giác mừng rỡ như điên nháy mắt tan đi một nửa chỉ chừa lại một ít, mời nàng cảm thấy trong lòng ấm áp lại tràn đầy, trên mặt thế nhưng có chút kinh ngạc.

"Tỷ của em chị ấy thực cổ hủ, chị ấy chính là thích cô, cô mà không theo đuổi chị ấy, chị ấy cũng không thể chủ động theo đuổi cô đâu nha." Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thái Anh quyết định vẫn là trước không nên nói cho Danh Tỉnh Nam biết tỷ tỷ mình để ý nhất cái gì, vẻ mặt đứng đắn nói, "Ngày đó cô đối với chị ấy làm ra chuyện như vậy, không có bất kỳ một dấu hiệu nào liền đi mất, chẳng lẽ còn nghĩ tỷ một người sẽ chạy tới nói cho cô biết chị ấy thích cô sao? Điều này là có thể sao?"

Đúng... Đúng nga...

Danh Tỉnh Nam chớp chớp mắt, lập tức cảm thấy lời Lâm Thái Anh nói thực có đạo lý.

Nào có chuyện, rõ ràng là chính mình đối với Lâm lão sư làm chuyện như vậy, chính mình lại còn hy vọng Lâm lão sư sẽ đi đến nói thích mình, làm sao có thể chứ...

"Cho nên, mau chủ động theo đuổi tỷ của em đi." Lâm Thái Anh lời nói thấm thía, "Tỷ của em chị ấy thực ngạo kiều, chị ấy không biết cô cũng thích chị ấy cho nên mới quyết định buông tha cô đi xem mắt người ta."

"A..." Danh Tỉnh Nam lập tức nóng nảy, nhớ tới vừa rồi Lâm Thái Anh nói với mình Lâm Nhã Nghiên mấy ngày nữa muốn đi xem mắt, bắt lấy cánh tay Lâm Thái Anh, "Lâm... Lâmqlão sư thật sự có thể như vậy? Kia... Cô nên làm cái gì bây giờ? Cô đi nói với nàng cô thích nàng, cầu nàng không cần xem mắt, có thể chứ?"

"Không thể." Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu chân tướng sự tình như lời Lâm Thái Anh nói, phương pháp này chứng thật là khả thi. Chính là trên thực tế điều khiến Lâm Nhã Nghiên để ý nhất, chình là giới tính Danh Tỉnh Nam, cũng giống nàng, đều là nữ nhân.

"Làm... Vì cái gì a?" Cau mày, Danh Tỉnh Nam cong miệng, "Cô muốn nói với nàng cô thích nàng a, vì cái gì nàng còn muốn cùng người khác xem mắt..."

Lâm Thái Anh há mồm, muốn tìm lý do để giải thích nhưng mà Danh Tỉnh Nam căn bản không để cho nàng cơ hội nói, bỗng nhiên trong nháy mắt liền lộ ra biểu tình uể oải, "Không đúng... Cô là nữ nhân, Lâm lão sư cũng là nữ nhân... Lâm lão sư như thế nào sẽ thích cô đây?"

Nhất định là Thái Anh bạn học lừa nàng, tuy rằng không biết mục đích là cái gì.

Ân? Cũng có thể nghĩ đến cái này ư?

Lâm Thái Anh kinh ngạc nhíu mày, Danh Tỉnh Nam lại có thể nghĩ đến vấn đề mấu chốt ở đây, chính là nghe được nàng thuyết vẫn là nhịn không được phun khói, "Đúng vậy, cô là nữ nhân, tỷ của em cũng là nữ nhân, cô vì sao lại yêu tỷ của em được hả?"

"..." Danh Tỉnh Nam lại nghẹn lời, hơn nửa ngày thủ chỉ biết níu lấy góc áo, "Có thể là cô... Là cô..."

"Em cũng thích nữ nhân." Đại khái đoán được lời Danh Tỉnh Nqm sắp nói là chính nàng so với người thường không giống nhau, Lâm Thái Anh dứt khoát nói thẳng, "Em với cô giống nhau, em cũng thích nữ nhân, là yêu thực sự, em có người thích mà nàng cũng là nữ nhân, đây thực bình thường, tựa như nam nhân thích nữ nhân, đều thực bình thường."

Ngơ ngác nhìn Lâm Thái Anh liên tiếp phun ra lời nói, Danh Tỉnh Nam dĩ nhiên sợ ngây người, thế cho nên ngay cả thanh âm lắp bắp cũng đều không phát được.

"Danh lão sư, tỷ của em nói qua khoa học tự nhiên của cô tốt lắm." Lâm Thái Anh thở dài, nhìn thẳng nàng, "Em hỏi cô, trong tự nhiên có ví dụ cùng giới tính cùng một chỗ hay không?"

"A..." Nhắc tới loại vấn đề này, Danh Tỉnh Nqm coi như có chút tiếp xúc, vạch lên ngón tay bắt đầu tính, "Dựa theo tư liệu ghi lại thì có chừng hơn năm trăm loại đi... So sánh nổi danh chủ yếu có... Ngô, Nhật Bản có khỉ Ma-các, Mĩ Quốc có trâu rừng, cá heo, hươu cao cổ, Phi Châu có linh dương..."

"Ặc... Tốt lắm... Đủ rồi..." Không nghĩ tới cư nhiên Danh Tỉnh Nm còn biết nhiều như vậy, ánh mắt Lâm Thái Anh trừng lớn vài giây, vội vàng ngăn trở Danh Tỉnh Nam không để nàng tính thêm mấy chục loại nữa.

Này là muốn đem hơn năm trăm loại đều đem ra tính hết thì cần chờ tới khi nào a?

"Nha..." Danh Tỉnh Nam thu tay về, đình chỉ động tác đếm số, Lâm Thái Anh hắng giọng một cái, chắp tay sau đít làm một bộ giáo viên, "Cô xem, động vật đều có cùng giới tính đi thích nhau, chúng ta là loài người vốn có suy nghĩ, ngay cả người mình thích mà cũng không thể lựa chọn hay sao?"

Từ cấp hai ý thức được mình thích thượng tỷ tỷ bắt đầu, Danh Tỉnh Nam liền luôn có một loại tâm lý tự ti.

Nàng cho tới bây giờ vẫn đều chưa tiếp xúc qua phương diện này, thậm chí lén lút ở trong lòng cảm giác mình là có bệnh mới có thể đối với tỷ tỷ cũng là nữ nhân sinh ra ý nghĩ kì quái như vậy, căn bản không muốn đi giải thích theo phương diện tri thức.

Mà nay bị Lâm Thái Anh nói ra như thế, nàng mới ý thức tới... Tựa hồ, đồng tính thích nhau cùng dị tính thích nhau hoàn toàn không có khác nhau a... Căn bản... Chính là theo lẽ thường tự nhiên nhất muốn làm thôi.

"Cho nên... Danh lão sư còn có cảm giác mình không giống người thường nữa không?" Lâm Thái Anh cất bước đến trước mặt Danh Tỉnh Nam vẫn còn lộ ra giật mình, làm như thở dài, "Danh lão sư, toàn bộ thế giới này có rất nhiều rất nhiều người thích người cùng giới, không phải chỉ có một mình cô... Em thích nữ nhân, tỷ của em cũng vậy, chị ấy thích cô."

Tỷ của em cũng vậy, chị ấy thích cô?

Một câu như vậy nói ra, lại từ miệng Lâm Thái Anh dùng ngữ khí kiên định như vậy nói ra, Danh Tỉnh Nam đột nhiên cảm giác được cái mũi một trận chua xót.

Luôn luôn áp tại trong lòng chuyện làm cho mình thở không nổi cũng không dám nghĩ nhiều hơn, mỗi lần đều tránh né như tránh tà cứ như vậy mà tiêu tán mất, trong lòng giống như được ánh mặt trời chiếu rọi, Danh Tỉnh Nam đứng ở đó, thật lâu sau mới hút hút cái mũi, vẫn bộ dạng nhu nhược, ngữ khí lại hoàn toàn không giống với lúc trước.

"Cô thích Lâm lão sư, cô muốn cùng một chỗ với Lâm lão sư."

Ôm ngực đứng ở một bên, Lâm Thái Anh xoay xoay đầu, nhẹ nhàng thở ra, dường như cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Danh Tỉnh Nam ngốc thì ngốc nhưng phải chịu khó dụ bắt, cũng không phải thực dễ dàng a, thế nào cũng phải xuất ra được lý luận hoặc là căn cứ chính xác trong thực tế mới có thể để cho nàng tin phục...

Quả nhiên là con mọt sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro