Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi sững sờ, lúc sau thủ liền nới lỏng sợi tóc của Lâm Nhã Nghiên mà hôn trả lại, Danh Tỉnh Nam từ từ nhắm hai mắt. Bởi vì hai người đang ngã xuống giường - cái địa phương mà luôn khiến người ta không nhịn được đỏ mặt, trong đầu thì cứ đang nhớ lại đêm hôm đó, bộ dáng Lâm Nhã Nghiên ở dưới người mình xinh đẹp tuyệt mĩ đến nhường nào, trên tay vừa dùng lực liền xoay người một cái đem Lâm Nhã Nghiên áp tới dưới thân, nương thở công phu trực tiếp hôn lên da thịt hoạt nộn trên chiếc cổ chữ phiến của Lâm Nhã Nghiên.

Hít vào một hơi lạnh, thủ ôm lấy lưng Danh Tỉnh Nam, Lâm Nhã Nghiên có hơi chần chờ, hai mắt nhắm nghiền.

Thủ đang muốn giống đêm hôm đó xốc hết quần áo của Lâm Nhã Nghiên lên, thế nhưng động tác mới làm một nửa Danh Tỉnh Nam liền ngừng lại.

Nàng không có uống say...

Không thể, hiện tại đang ở cái dạng này, nếu Lâm lão sư lại cho rằng một lần nữa 419, lúc sau lại không thèm để ý tới nàng thì biết làm sao bây giờ?

Bò sang bên cạnh Lâm Nhã Nghiên, ôm lấy nữ nhân mà vốn bởi vì động tác của nàng kinh ngạc mở mắt ra, Danh Tỉnh Nam đem đầu vùi vào trong lòng nàng, thanh âm thì thào mang theo một ít thỏa mãn, "Có thể ôm thì tốt rồi..."

Lông mi run rẩy, Lâm Nhã Nghiên nhìn Danh Tỉnh Nam đang nằm úp sấp ở trong lòng ngực mình, tay thì để trên thắt lưng của mình, thở dài một tiếng, cũng ôm lấy nàng.

Như thế nào nhẫn tâm nhường hài tử đơn thuần này - dẫu ở trên giường còn biết điều như vậy, thương tâm khó sống đây?

Cả ngày một mực hưng phấn chờ mong buổi cơm chiều, chờ đến khi buổi cơm chiều qua đi lại khóc lâu như vậy, thật sự ngày hôm nay của Danh Tỉnh Nam là mệt thảm, giờ phút này được ôm thân mình mềm mại ấm áp của Lâm Nhã Nghiên cũng không khỏi có một trận an tâm, rất nhanh liền ngủ mất.

Đang tự hỏi, Lâm Nhã Nghiên nghe được tiếng hít thở đều đều từ Danh Tỉnh Nam truyền đến, ngẩn ngơ, tiếp theo đem nàng ôm sát, nhắn một tin ngắn cấp Lâm Đa Hiền, nói mình không quay về, sau đó cũng hai mắt nhắm nghiền, cứ như vậy không hề đổi y phục trên người liền ôm Danh Tỉnh Nam ngủ theo.

...

Ước chừng khoảng mười một giờ, Lâm Đa Hiền cùng Lâm Thái Anh ngồi ở trong phòng khách đồng thời dò xét.

Lâm Nhã Nghiên lại có thể nhắn tin lại đây nói không trở lại.

"Tiểu... Tiểu Anh, em xác định tỷ đêm nay... Không phải đi xem mắt sao?" Lâm Đa Hiền có chút bất an đứng lên, "Không có nguy hiểm gì đi."

"Xác định." Lâm Thái Anh gật gật đầu, nàng tan học lúc ấy chính là tận mắt thấy tỷ tỷ cùng một chỗ với Danh Tỉnh Nam.

Chẳng lẽ... Danh Tỉnh Nam lá gan lớn như vậy, dám ăn sạch tỷ tỷ sao?

"Vậy tỷ vì sao đi mà vẫn không trở lại..." Lâm Đa Hiền nhịn không được, lấy điện thoại muốn gọi cho Lâm Nhã Nghiên, Lâm Thái Anh vội vàng nói, "Đừng gọi!"

"A?" Dừng lại động tác, Lâm Đa Hiền khó hiểu, "Tiểu Anh?"

Thở dài, Lâm Thái Anh nhìn Lâm Đa Hiền, "Tôi biết tỷ đêm nay đi đâu."

"Em có biết?" Lâm Đa Hiền hơi hơi nhướn lên mi, "Tỷ đã đi đâu?"

"Chị ấy..." Nghĩ đến Lâm Nhã Nghiên cùng Danh Tỉnh Nam sau đó, nói không chừng lại như lần trước đang ở trên giường muốn chuyện gì kia, Lâm Thái Anh đỏ mặt, "Chị ấy cùng Danh lão sư cùng đi ra..."

Danh lão sư?

Nghe được ba chữ kia, Lâm Đa Hiền lập tức ngây dại, thật lâu sau trong thanh âm mới lộ ra uể oải, "Tỷ chị ấy... Cự tuyệt xem mắt... Sau đó cùng Danh Tỉnh Nam đi ra ngoài?"

"Ân." Nhẹ gật gật đầu, Lâm Thái Anh há mồm, "Còn có..."

"Cái gì?" Lâm Đa Hiền tinh tường thấy vẻ mặt Lâm Thái Anh chần chờ, mày nhíu lại càng chặt hơn.

"Tan học tôi mới đi đến cửa phòng làm việc..." Thở dài một tiếng, Lâm Thái Anh một bộ đồng dạng khá là bất đắc dĩ, "Chứng kiến tỷ..."

"Tỷ làm sao vậy?" Bị ngữ khí Lâm Thái Anh như vậy treo khó chịu, Lâm Đa Hiền sốt ruột đi đến trước mặt muội muội, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

"Tỷ cùng Danh lão sư... Đang hôn." Thở dài, Lâm Thái Anh khuỷu tay chống xuống, bàn tay chống cằm, "Tỷ nhất định là thực yêu thực yêu Danh lão sư a."

"Tỷ... Cùng Danh Tỉnh Nam... Ở văn phòng hôn môi?" Lâm Đa Hiền đã muốn hoàn toàn ngây dại, thật lâu sau mới ngồi vào bên cạnh Lâm Thái Anh, yên lặng nhìn sàn nhà, cười khổ một tiếng, "Tiểu Anh, làm sao bây giờ?"

Còn tưởng rằng tỷ đáp ứng xem mắt là buông tha cho Danh Tỉnh Nam, không ngờ...

"Lâm Đa Hiền, tôi hôm nay rốt cục hiểu được tỷ vì sao đáp ứng xem mắt." Vừa nghe đến Lâm Đa Hiền ngữ khí thế kia, Lâm Thái Anh liền có từng đợt không thoải mái, thanh âm cũng không khỏi chuyển lãnh. Một bên Lâm Đa Hiền tự nhiên là đối với ngữ khí Lâm Thái Anh thực hiểu biết, hơi có chút nghi hoặc quay đầu, không rõ tại sao Lâm Thái Anh bỗng nhiên như thế.

Nhìn thẳng lên nàng, Lâm Thái Anh gằn từng tiếng, nói, "Tỷ... Là vì chúng ta."

Hơi sững sờ, Lâm Đa Hiền cũng không ngu ngốc, lập tức liền minh bạch ý tứ Lâm Thái Anh, nhất thời liền ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau, "Nói cách khác... Chúng ta lại liên luỵ tỷ, phải không?"

"Ân." Lâm Thái Anh đứng lên hướng gian phòng của mình đi đến, "Từ trước chúng ta liên luỵ tỷ, tỷ không có thời gian không có tinh lực tìm người chị ấy thích. Hiện giờ tỷ tìm được người thích rồi, vẫn như thế băn khoăn chúng ta."

"Chính là..." Nhìn thấy Lâm Thái Anh đã muốn mở cửa phòng, Lâm Đa Hiền lắc đầu, làm như tự nói với chính mình, cũng làm như nói với Lâm Thái Anh, "Cùng giới tính mến nhau, vốn là... Trên đời này..."

"Trên đời này chuyện của tỷ tỷ liên quan gì tới những người khác." Lâm Thái Anh dừng lại động tác, có chút trào phúng, "Tỷ chỉ để ý cảm thụ của chúng ta."

Nói xong, trực tiếp vào cửa, đem cửa phòng đóng mạnh lại.

Lâm Đa Hiền nếu như ngay cả chuyện tỷ tỷ cùng một chỗ với Danh Tỉnh Nam cũng không thể nhận, làm sao có thể nhận chuyện nàng và mình ở cùng nhau.

Tiểu Anh... Vì cái gì lại bỗng nhiên sinh khí a?

Lâm Đa Hiền đứng trong phòng khách, thấy Lâm Thái Anh không hề dùng ít lực khép lại cửa phòng, thập phần khó hiểu.

Chỉ là nghĩ đến lời Lâm Thái Anh nói, trong lòng lại hoảng loạn lên.

Nàng biết Lâm Thái Anh nói lời thực có đạo lý, Lâm Nhã Nghiên để ý nhất luôn luôn là cảm thụ của hai người các nàng...

Trong khoảng thời gian này Lâm Nhã Nghiên thống khổ nàng đều nhìn ở trong mắt, cho dù tỷ tỷ luôn luôn cố chấp chèo chống, vẫn mỗi ngày tan tầm đi làm lại về nấu cơm cho các nàng ăn, sẽ không cố ý lộ ra tươi cười, chính là trong đáy mắt tia mỏi mệt cùng khó sống đó nàng vẫn là nhìn ra được, huống chi...

Thời điểm trước đó, có một buổi tối nàng nửa đêm rời giường tính đi ra ngoài rót chén nước uống, mới vừa mở cửa ra liền chứng kiến Lâm Nhã Nghiên ngồi trong phòng khách, trong lòng ôm tấm đệm ở trên salon ngẩn người. Nguyên lai định đi ra ngoài hỏi tỷ tỷ một chút sao muộn như vậy còn không chịu ngủ, không ngờ mới vừa muốn đi ra ngoài liền bắt gặp tỷ tỷ lấy khăn giấy lau nước mắt...

Từ sau khi ba mẹ chết, nàng cơ hồ chưa từng thấy Lâm Nhã Nghiên khóc.

Có lẽ... Là bởi vì mỗi lần tỷ tỷ đều trốn ở đâu đó mà khóc, không cho nàng cùng Lâm Thái Anh chứng kiến?

Ý nghĩ như vậy nhường Lâm Đa Hiền thân là cảnh sát cái mũi cũng không nhịn được có cảm giác đau xót, thật cẩn thận đóng cửa phòng lại, không dám để tỷ tỷ phát hiện ra mình.

Tỷ tỷ vì Danh Tỉnh Nam khóc...

Trong đầu, lời Lâm Thái Anh vừa nói một lần nữa ở khắp nơi lặp lại, Lâm Đa Hiền đứng lên, đi đến cửa phòng Lâm Thái Anh gõ, "Tiểu Anh..."

"Gì đó?" Trong phòng, Lâm Thái Anh hãy còn khá bực dọc, đối với Lâm Đa Hiền như vậy, cũng là đối với chính mình như vậy.

Biết rõ người nọ đầu gỗ, chính là nhịn không được tức giận lan tràn.

"Chị có việc nói với em." Lâm Đa Hiền nói xong, xoay cửa mở ra, "Chị tiến vào nha."

Đang ôm A Ly, Lâm Thái Anh ngay cả liếc cũng không thèm liếc tới nàng một cái, "Chuyện gì?"

"Ngày mai..." Lâm Đa Hiền đi đến trước mặt nàng, thanh âm kiên quyết, "Chờ tỷ tỷ trở về, chúng ta cùng nhau nói với chị ấy, nếu chị ấy muốn cùng một chỗ với ai liền cứ cùng một chỗ với người đó, chúng ta không có bất cứ ý kiến gì, không cần băn khoăn chúng ta, muốn thích ai liền thích đi, như thế nào?"

Không nghĩ tới Lâm Đa Hiền lại có thể nói ra những lời này, Lâm Thái Anh ngẩng đầu nhìn người đang đứng thẳng ở trước mặt mình, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, "Ân."

Như vậy, tỷ tỷ băn khoăn tựu cũng không nhiều như vậy nữa đi?

"Ân! Vậy em mau ngủ đi, đã muộn, sáng sớm ngày mai còn phải đi học." Lâm Đa Hiền nói xong liền muốn xoay người đi ra ngoài, Lâm Thái Anh bỗng nhiên một phen giữ tay nàng lại, mời nàng có chút nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

"Lâm Đa Hiền." Lâm Thái Anh ngẩng đầu lên nhìn nàng, hơi hơi cắn môi dưới, ở trong ánh mắt càng ngày càng nghi hoặc của Lâm Thái Anh mới từ từ mở miệng, "Chị... Đêm nay cũng không thể ngủ cùng tôi sao?"

Nghĩ đến tỷ tỷ cùng Danh Tỉnh Nam đêm nay có thể ôm nhau ngủ, thật sự là hâm mộ cùng ghen tị muốn chết a.

Giật mình, Lâm Đa Hiền có chút kinh ngạc cùng khó hiểu nhưng khi nhìn muội muội có chút ngượng ngùng chuyển khai đầu không dám nhìn mình, nhẹ bật cười, "Hảo."

Có chút không yên chờ Lâm Đa Hiền đưa ra đáp án, thẳng đến khi nghe thấy Lâm Đa Hiền đáp ứng mới nhẹ nhàng thở ra, Lâm Thái Anh thầm cười nhạo chính mình thật là khờ. Lâm Đa Hiền là loại "Hảo tỷ tỷ" luôn cưng chìu nàng, làm sao có thể không đáp ứng yêu cầu của cô muội muội này được cơ chứ.

"Để chị đi tắt đèn phòng cùng đèn phòng khách." Lâm Đa Hiền cười cạo cạo mũi muội muội, xoay người đi ra ngoài tắt đèn sau đó trở lại trong phòng thì Lâm Thái Anh đã muốn nằm ở trên giường đắp mền.

"Tiểu Anh, giống như đã nhiều năm chị không cùng em ngủ chung nhỉ." Nằm chết dí bên người Lâm Thái Anh, Lâm Đa Hiền đóng đèn bàn nói, "Hình như sau khi chị đi học trường cảnh sát liền không có nữa."

"Hừ!" Hừ một tiếng, Lâm Thái Anh may mắn là đang trong bóng đêm nên Lâm Đa Hiền không thể thấy mặt mình hồng thật lợi hại, đưa tay ôm lấy Lâm Đa Hiền, thanh âm như có chút ai oán, "Lâm Đa Hiền, tôi chán ghét chị."

"Ha ha, Tiểu Anh từ nhỏ đến lớn đều thực chán ghét chị a." Lâm Đa Hiền đưa tay giúp muội muội đem mền hướng lên trên kéo, "Mau ngủ đi, ngày mai lại không có tinh thần nghe giảng, nếu nhường tỷ thấy được sẽ tức giận."

"Ân." Thanh âm cúi đầu đáp ứng, Lâm Thái Anh hướng trong lòng Lâm Đa Hiền chui, cảm giác ngực Lâm Đa Hiền hảo đầy đặn, trong bóng đêm, một tia giảo hoạt từ trong mắt rất nhanh xẹt qua, "Lâm Đa Hiền, nhĩ hảo đầy đặn nha."

Trên mặt nóng lên, tay Lâm Đa Hiền vốn đang ôm Lâm Thái Anh đột nhiên cứng đờ, còn cách một tầng áo ngủ hơi mỏng, rõ ràng có thể cảm giác được khi Lâm Thái Anh thở ra chính là phun một luồng nhiệt khí, thân mình căng thẳng, không hiểu sao liền nghĩ đến nụ hôn sâu của Lâm Thái Anh vào cái hôm mà nàng uống rượu say.

"Mau... Mau ngủ đi." Có chút bối rối nói, Lâm Đa Hiền đồng dạng âm thầm may mắn cảnh 'tối lửa tắt đèn' lúc này muội muội nhìn không ra mình quái dị. Chính là Lâm Thái Anh lại không buông tha nàng, khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên giơ tay vốn cách mình rất gần nắm chặt lấy một bên đầy đặn, còn nhéo nhéo, chính là tim đập lại một kình nhanh hơn, "Lâm Đa Hiền, chị bây giờ còn mặc CUP B sao?"

"Tiểu... Tiểu Anh..." Đồng dạng tim đập nhanh hơn không chỉ có một mình Lâm Thái Anh, Lâm Đa Hiền chính là cảm thấy yết hầu một trận khô cạn, cảm thụ cái tay đang che tại trên ngực mình truyền đến độ ấm, nuốt ngụm nước miếng, "Mau ngủ đi..."

"Không muốn, chị nói cho tôi biết chị là CUP gì đi đã." Rõ ràng cũng giống nhau khẩn trương nhưng thanh âm Lâm Thái Anh lại nghe không ra, như trước vẫn bình tĩnh, thật giống như đang hỏi Lâm Đa Hiền một vấn đề thực đơn giản ăn hay không ăn, "Nói tôi biết đi rồi tôi sẽ ngủ."

"..." Trầm mặc vài giây, Lâm Đa Hiền lấy Lâm Thái Anh không có biện pháp, hơn nữa lại cảm thấy ngực mình có một loại cảm giác thực quái dị, vội vàng nói, "C a, em mau ngủ đi."

"Được rồi." Lâm Thái Anh lúc này mới buông tay ra, trong bóng đêm vuốt ve ngực mình, nhường tim mình có thể đập chậm đi một chút, "Tôi ngủ, chúc ngủ ngon."

"Ân... Chúc ngủ ngon..."

Chính là, Lâm Đa Hiền mất ngủ nguyên đêm.

===========

Sẽ đưa lên sớm nhất có thể để những bạn FA giống mình tết có cái để gặm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro