Chương 3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




***

Truyện: Cường A Trang O

Tác giả: Trương Duẫn Trạch

Editor: Trúc Xanh

***

3

Kể từ hôm đó, tôi hiếm khi thấy chủ nhân tự làm tổn thương mình, anh ta thường nhìn tôi bất lực và thở dài.

Là một người hầu đủ tiêu chuẩn, tôi mỗi ngày đều mua một số thực phẩm từ bà bán rau gần nhà.

Hôm nay, bà lo lắng nói với tôi gần đây có một kẻ giết người mới đến thị trấn, hắn đã sát hại một số người. Tất cả những người bị giết đều là tiểu O. Vì vậy bà bảo tôi không nên đi ra ngoài một mình vào ban đêm, phải chú ý an toàn.

Tôi gật đầu giả vờ sợ hãi, nhưng kỳ thật trong lòng chẳng có cảm giác gì. Dù sao, tôi cũng chỉ là một O giả mạo.

Chủ nhân thích ăn cháo nên tôi đã nấu một nồi cháo thịt băm dỗ anh ta ăn.

Sau khi ăn cháo, chủ nhân cầm khăn tay lau miệng và nói với tôi: "Tôi có việc phải ra ngoài, tối nay sẽ trở về. Em nhớ ngoan ngoãn, ở trong nhà đừng đi ra ngoài."

Tôi bưng bát, húp miếng cháo cuối cùng vào bụng, khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên tôi nghe chủ nhân nói muốn ra ngoài đến kể từ khi đến đây.

qingyufighting.wordpress.com

Chủ nhân rời đi, trong nhà chỉ còn một mình tôi. Ở nhà một mình rất chán. Tôi giặt tất cả quần áo bẩn của chủ nhân và quét dọn tất cả các phòng một lượt. Nhìn đồng hồ, còn lâu trời mới tối.

Thật sự rất nhàm chán.

Tôi ngồi trong sân và ngắm mặt trời lặn cho đến khi bầu trời bị mây đen che phủ. Cây cối trong sân bị gió thổi xào xạc. Trời sắp mưa rồi.

Bầu trời càng ngày càng tối, màn đêm dần dần buông xuống.

Những tia sét xẹt ngang qua bầu trời đen kịt, tiếng sấm điếc tai liên tiếp vang lên. Mưa to từ không trung nhanh chóng rơi lộp bộp xuống đất.

Buổi tối. Chủ nhân vẫn chưa về.

Ầm một tiếng, lại một tiếng sấm rền vang.

Cánh cổng của biệt thự bị đẩy ra, tôi đứng phắt dậy, chạy ra sân. Nước mưa lạnh buốt làm ướt tóc và quần áo của tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nhìn người đàn ông đang chật vật bước vào nhà bỗng nhiên sửng sốt, bất động.

Chủ nhân nhanh chóng đi đến bên cạnh tôi và kéo tôi vào trong. Anh tức giận hét vào mặt tôi: "Em đang làm gì vậy? Chạy ra ngoài làm cái gì?"

Nhìn những vết thương trên cơ thể chủ nhân, máu thấm vào quần áo, tôi cắn môi không đáp lời.

Tôi đẩy chủ nhân ra, tìm hòm thuốc trong nhà, đặt anh lên ghế rồi ngồi xổm bên cạnh bôi thuốc cho anh.

Tôi biết chủ nhân thích tự làm tổn thương bản thân, nhưng tôi không nghĩ anh sẽ biến thành cái dạng này. Quần áo không chỉ dính đầy máu mà còn phủ đầy bụi bẩn. Không phải anh thích sạch sẽ à? Không phải anh có bệnh khiết phích sao? Sao có thể biến mình trở nên chật vật như vậy chứ!

qingyufighting.wordpress.com

Tôi cẩn thận giúp chủ nhân rửa những vết thương to nhỏ trên người, nhớ tới khi còn bé mình bị người ta bắt nạt đánh bị thương, không hiểu sao đôi mắt liền đỏ lên.

"Đau lắm phải không?" Tôi lấy thuốc mỡ xoa nhẹ lên vết thương của chủ nhân.

"Không đau." Chủ nhân trả lời.

Sao có thể không đau được. Tôi nắm lấy cánh tay của chủ nhân, nhẹ nhàng quấn băng vải cho anh, cúi đầu xuống không nhìn anh.

"Thực sự không đau." Chủ nhân dùng một cái tay khác nắm chặt tay cầm băng vải của tôi, do dự nói: "Tôi... Không có cảm giác đau đớn."

Không có cảm giác...... Đau đớn......

Tôi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của anh không có một tia sáng nào.

Có lẽ giả làm O quá lâu, tôi hiện tại cũng trở nên đa sầu đa cảm. Nước mắt không hiểu sao thi nhau rớt xuống.

Chủ nhân nhìn thấy tôi khóc liền giật mình, anh nắm lấy tay tôi đem tôi kéo vào lòng, thanh âm ôn nhu dỗ dành: "Sao em lại khóc? Đừng sợ, đừng sợ."

Được anh dỗ dành như thế tôi càng muốn khóc hơn. Dù sao tôi hiện tại là O khóc một chút cũng không sao hết. Tôi cắn môi, chôn mặt vào ngực anh, khóc rất to.

4

Nếu bạn không cảm thấy đau, bạn sẽ tự làm tổn thương chính mình, bởi vì không cảm thấy đau, không giống với những người bình thường, khi bạn an ủi người khác mới có thể nói "Đừng sợ." Đừng sợ. Tôi không phải là quái vật.

Chủ nhân dịu dàng vỗ lưng tôi, để cho tôi thuận khí khi khóc đến mức sốc hông.

Tôi khóc đến nỗi thở không ra hơi, rồi chợt đứng vụt dậy từ trong ngực chủ nhân, ngập ngừng nhìn anh ta: "Em, em không sợ em, em, em..." Tôi nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào khác, bỗng chốc xúc động lại bắt đầu khóc.

Chủ nhân sửng sốt, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt mèo ngao lấm lem của tôi, khẽ nói: "Đừng khóc."

"Em đừng khóc." Em bắt đầu khóc liền làm trái tim tôi đau đớn.

qingyufighting.wordpress.com

Ngày hôm sau, bà bán rau nói với tôi kẻ giết người đã bị bắt và bị thương nặng. Tôi nhớ tới chủ nhân và len lén hỏi chủ nhân kẻ giết người bị bắt kia có liên quan đến anh không.

Chủ nhân nhéo nhéo gương mặt tôi không phủ nhận.

Tôi bắt đầu hiếu kì không biết chủ nhân đã làm gì, tại sao anh lại giúp đỡ đánh kẻ giết người bị thương. Thế nhưng, chủ nhân từ chối trả lời câu hỏi của tôi.

Chậc, anh không muốn nói tôi sẽ không hỏi. Dù sao, không cần biết anh là ai, anh cũng là chủ nhân của tôi.

Sau khi biết chủ nhân không cảm thấy đau đớn, lá gan của tôi liền lớn hơn. Chỉ cần anh có xu hướng tự làm tổn thương mình, tôi sẽ nhẹ nhàng nắm tay anh vân vê và nói với anh: "Có thể cảm nhận được độ ấm của em thì tốt rồi."

Tính tình của chủ nhân trở nên tốt hơn nhiều, anh thường dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi. Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, ngưa ngứa.

Đôi khi tôi nghĩ, cuộc sống bình yên cùng anh như thế này cũng không tồi.

Nhưng cũng có một vài chuyện không như ý xảy ra.

Không biết có phải vì chủ nhân đã quá lâu không tiếp xúc với tiểu O hay không, anh thường xuyên ôm tôi vào ngực, vùi đầu vào cổ tôi nhẹ nhàng ngửi ngửi hương vị tin tức tố trên người tôi.

Chủ nhân đáng thương của tôi ơi, người hầu trung thành của anh thực sự là một A, ngay cả khi anh ngửi thấy hương hoa, cũng không thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào như tiểu O trên người tôi được.

Tôi là một người thô lỗ, tin tức tố trên cơ thể tôi không khó ngửi, nhưng chắc chắn không thơm. Có lẽ khứu giác của chủ nhân xảy ra vấn đề nên mới có thể bình tĩnh an tường tùy ý để cho tin tức tố của tôi quấn lấy anh như vậy.

"Chủ nhân." Để ngăn chủ nhân đi sai đường, tôi không thể nhịn được nữa, tôi đẩy toàn bộ khuôn mặt của anh đang muốn áp vào gáy mình ra.

"Sao thế?" Chủ nhân hoang mang nhìn tôi.

qingyufighting.wordpress.com

Tôi do dự nhìn chủ nhân, nghĩ rằng anh đã trưởng thành rất lâu rồi, cũng nên có tiểu O của riêng mình. Cái chuyện ôm tôi cho đỡ thèm này là gì chứ???

"Ngài thích dạng O nào? Cũng nên có một người phụ nữ trong nhà." Tôi chân thành nói.

Khuôn mặt của chủ nhân lập tức đen lại.

"Cái đó, ngài sống đơn độc mãi thế này cũng không tốt cho sức khỏe của ngài. Ngài cần phải làm dịu......"

Chưa kịp nói xong tôi đã bị chủ nhân đè lên ghế sô pha không thể nhúc nhích.

"Làm dịu? Làm thế nào để làm dịu?" Chủ nhân nheo mắt dán vào lỗ tai của tôi dịu dàng nói. Nói xong còn xấu tính thổi một hơi.

Tôi rùng mình, tai và mặt lập tức đỏ bừng.

"Cái đó, cái đó... Ngài là A, ngài biết rõ hơn em mà." Tôi bối rối nói.

"Phải không?..." Nói đoạn, chủ nhân chạm vào cổ tôi bằng lòng bàn tay mát lạnh, nói: "Tôi thích kiểu người có thể mặc tôi xâm lược. Em biết tôi là một kẻ điên, tôi không chỉ thích tự làm hại mình, mà còn thích tổn thương người tôi yêu. Tự tay đem da người ấy cắt ra, nhìn người ấy vì đau đớn mà rơi nước mắt, cảm nhận máu đỏ từng chút một thấm vào ngón tay tôi."

Tôi cảm thấy đầu ngón tay của chủ nhân xẹt qua làn da trên cổ tôi, lông tơ trong nháy mắt dựng đứng lên.

"Ngài đừng nói đùa."

"Ai nói đó là một trò đùa? Hửm?"

"Ngài không phải người như vậy." Tôi cười khan hai tiếng.

"Ai biết được......"

Nói xong, chủ nhân nhẹ nhàng hôn sau gáy tôi. Đầu lưỡi nóng ướt linh hoạt xẹt qua từng tấc vuông trên da thịt tôi.

***

Là thật, tôi thực sự đã làm tổn thương người tôi yêu. Trước khi nhìn thấy em khóc.

Nhưng bây giờ, tôi không dám. Tôi sợ.

Tôi sợ trái tim tôi sẽ đau khi nhìn thấy em khóc.

Lạ thật, tôi rõ ràng là một con quái vật không thể cảm thấy đau đớn mà.

———oOo———

.+"'+.Trúc Xanh.+"'+.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro