Chương 117: Ma nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quân Ly

Hắn xua xua tay, rất nhanh có một người nam nhân bị kéo lên, mọi người khiếp sợ phát hiện người này là Chu Dũng đã chết của Chu gia!

Lúc này, tay hắn bị trói sau lưng quỳ gối dưới đất, tầm mắt mọi người làm hắn thấp thỏm lo âu, đặc biệt là hơn bốn mươi quan viên quỳ sau hắn.

Mặc Lâm Uyên cười nói, 

"Thấy chưa? Cơ hội chứng minh lòng trung thành của các ngươi tới rồi."

Mặc Lâm Uyên vung tay lên liền có người bưng đủ loại rượu độc tới.

"Nghe nói Chu Dũng lúc còn sống thích nhất uống rượu, nếu không có rượu ngon hầu hạ, người hầu hạ liền gặp tai ương. Nhưng hiện tại hắn đã chết, trẫm sợ sau khi hắn chết không còn cơ hội uống rượu ngon nữa cho nên chuẩn bị rất nhiều rượu ngon cho hắn. Mà các ngươi đều là bằng hữu của hắn, bây giờ mỗi người lên kính hắn một ly cũng coi như giúp hắn trên đường đến hoàng tuyền không cô đơn."

Ý của hắn trong lời nói rất rõ ràng, rượu này đều có độc, bởi vì Chu Dũng uống xong liền phải lên đường đến hoàng tuyền.

Những thần tử nói muốn trung thành với hoàng đế đều sợ ngây người! Tuy rằng Chu Dũng ngày thường kiêu ngạo, bọn họ đều ăn qua mệt, nhưng nếu Chu gia chủ đã chết, Chu Dũng này là người thừa kế duy nhất! Nếu bọn họ giết Chu Dũng thì chẳng khác nào cùng thế gia kết thù, hoàn toàn theo phe hoàng đế!

"Thế nào? Các ngươi đều không muốn tiễn hắn sao? Trong đám các ngươi có mấy người có quan hệ rất tốt với Chu Dũng, lúc này, cũng không muốn tiễn sao?"

Chu Dũng vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, tay bị trói tay sau lưng, trong miệng cũng bị nhét vải, nhưng lúc này hắn không quên hung ác trừng những người đó! Nếu bọn họ dám giết hắn, tuyệt đối sẽ không được chết tử tế!

Thấy ánh mắt cảnh cáo của Chu Dũng, hơn bốn mươi quan viên nhất thời đều do dự, ngày thường hình tượng hung hãn của Chu Dũng đã khắc sâu trong tâm họ, thế nên hiện tại hắn bị trói bọn họ nhìn cũng vẫn thấy sợ.

Mặc Lâm Uyên và Dạ Mộc lẳng lặng nhìn một màn này, nàng rất muốn biết những người này sẽ lựa chọn thế nào. Lựa chọn giết chết Chu Dũng biểu đạt tâm ý hay là lựa chọn không động thủ.

Tóm lại, lúc này, không có một ai chịu lựa chọn.

Sau một lát, đột nhiên có người đứng dậy!

"Ta tới!"

Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, Mặc Lâm Uyên cũng nhớ rõ người này, tiểu quan lục phẩm, làm việc ở Sử bộ.

Người kia nhìn Mặc Lâm Uyên một cái, bước lên trước quỳ xuống!

"Bệ hạ, để thần làm! Chu Dũng từng khinh nhục thê tử thần, thần nguyện ý dùng rượu tiễn hắn đi hoàng tuyền!!"

Lý Hạo nói xong, thương xót cúi đầu, bởi vì Chu gia quyền thế che trời, cho nên Chu Dũng làm vậy với với thê tử hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, hơn nữa phụ thân hắn là trung thần của Chu gia, cho dù hắn có ý gì phụ thân cũng không chấp nhận.

Cứ như vậy, thê tử treo cổ tự tử, hắn chỉ có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì!

Nhưng là hiện tại đã khác, mới vừa rồi phụ thân hắn chết trong rừng, hiện giờ Lý gia chỉ còn hắn, trước mắt lại có một cơ hội như này nên hắn sẽ không từ bỏ!

Mặc Lâm Uyên lộ ra tươi cười,

"Được, ngươi kính rượu, trẫm xem thành ý của ngươi."

Lý Hạo gật đầu, đứng dậy bước đến trước mặt Chu Dũng, nhìn ánh mắt như muốn ăn người của Chu Dũng, hắn nâng lên một chén rượu.

"Người đang làm trời đang xem, kẻ giết người sẽ phải đền mạng, bất luận kẻ nào đi nữa!!"

Dứt lời, Văn Phong ra hiệu cho Lý Hạo đem ly rượu đổ vào bát ngọc xanh lục.

Lý Hạo đi xuống ngồi một bên.

Mặc Lâm Uyên vừa lòng gật gật đầu, 

"Còn ai không?"

Thấy phía dưới lặng ngắt như tờ, Mặc Lâm Uyên đột nhiên cười, 

"Xem ra các ngươi vẫn giống trước đây, thích khiêu chiến kiên nhẫn của trẫm."

Hắn nói làm sắc mặt những người đang quỳ tái nhợt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!!]

Dạ Mộc biết cấm quân cản không được lâu, những người còn trong rừng rất nhanh sẽ trở lại, vào thời điểm giành giật từng giây này, nàng bỗng nhiên cười nói.

"Hoàng đế ca ca, ta đã đói bụng, để tốc chiến tốc thắng chi bằng chúng ta đổi cách chơi đi!"

"Ừm? Ngươi nói xem."

Dạ Mộc nói, 

"Đem rượu ngon này phân cho mỗi người một ly, cho bọn hắn một khắc* suy nghĩ, bọn họ có thể lựa chọn đổ rượu vào bát ngọc xanh lục kia để kính Chu Dũng hoặc là tự mình uống hết. Sau một khắc nếu còn không ra quyết định thì để cho cấm quân giúp bọn hắn tự uống hết, được không?"

(*): một khắc = 15 phút.

Mặc Lâm Uyên tán dương nhìn nàng một cái, 

"Chủ ý này không tồi."

Dứt lời, hắn vung tay lên, những ly rượu độc được đưa đến tận tay đám người kia. Có vài người tay run thiếu chút nữa làm đổ ly rượu, lúc này, Dạ Mộc có ý xấu bổ sung nói.

"Các ngươi phải cầm chắc, phía sau doanh địa là nơi ở của nữ quyến, nếu các ngươi cầm cũng không xong ta liền cho các nàng mỗi người một chén rượu, đến lúc đó ai uống ai không uống liền không cần tranh."

Dạ Mộc ngày thường đều không nói lời nào, nhưng vừa nói đã làm bọn họ run sợ! Quả nhiên là người được Mặc Lâm Uyên coi trọng, đây rõ ràng chính là ma nữ! Nàng chẳng lẽ không cảm thấy làm như vậy thực tàn nhẫn sao?

Kỳ thật ngay cả Mặc Lâm Uyên cũng thực khiếp sợ khi Dạ Mộc nói vậy, hắn biết rõ Dạ Mộc cũng không phải một người muốn giết chóc, nàng là vì hắn!

Bởi vì nàng hiểu rõ, lại chờ thêm sẽ có chuyện xấu, nếu người dư lại trong rừng trở về, những người này sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn liền phải đối mặt với vô tận phiền toái. Cho nên nàng vì hắn cam nguyện vứt bỏ kiên trì, kiên định đứng bên người hắn, thứ duy nhất hắn có thể cảm giác được nàng đang bất an chỉ có tay nàng.

Mặc Lâm Uyên nhìn tay nàng gắt gao nắm chặt váy, run nhè nhẹ.

Hắn đột nhiên có chút phẫn nộ, cười lạnh nói, 

"Một khắc quá nhiều, nửa khắc* sau các ngươi đều phải có quyết định, dù sao đêm săn tối nay đã chết rất nhiều người, chết thêm vài người cũng chẳng sao đúng không?!"

(*): nửa khắc = 7,5 phút.

Hắn mất kiên nhẫn nói làm tất cả mọi người căng thẳng, bọn họ cũng không dám lại do dự, một đám bưng chén rượu đi đến trước mặt Chu Dũng, mặc cho Chu Dũng trừng mắt thế nào thì từng ly rượu vẫn đổ vào bát ngọc xanh lục trước mặt hắn. Rất nhanh bát đã đầy, bát rượu tản ra hương rượu mê người còn có lục quang lóe sáng!

"Rất tốt." 

Mặc Lâm Uyên trực tiếp hạ lệnh, 

"Tử Hư, ngươi tự mình đưa hắn một đoạn đường đi!"

"Vâng, bệ hạ!" 

Tử Hư đi đến trước mặt Chu Dũng, trực tiếp nhấc hắn từ mặt đất lên, hắn kéo miếng vải chặn miệng Chu Dũng ra, Chu Dũng liền giận hô, 

"Các ngươi dám! Ta là người thừa kế Chu gia! Các ngươi dám?! Chờ xem, các ngươi đều sẽ chết! Cha ta sẽ không buông tha cho các ngươi! Các ngươi đều phải chết!!"

Những người đó đều đứng một bên không dám ngẩng đầu, mà Tử Hư cũng không chậm trễ, trực tiếp bẻ miệng Chu Dũng rót rượu vào!

Chu Dũng liều mạng giãy giụa, nhưng hắn đang bị trói, tránh thoát thế nào được? Cuối cũng, một chén rượu xuống bụng, cả người Chu Dũng run rẩy, bởi vì độc tính mạnh nên rất nhanh hắn đã chết, chết không nhắm mắt!

Mà hơn bốn mươi quan viên kia đều là hung thủ giết người!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro