Chương 17. Rất đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với nhóc con bộ dáng trắng nõn, trong lòng Âu Khắc Dương nổi nghi vấn nhưng vẫn không hỏi ra miệng, nói chứ, nhóc con này quả thực có tiềm chất tiểu bạch kiểm (*).

(*) Tiểu bạch kiểm (小白): chỉ người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, mang nghĩa tốt, thiên về nhấn mạnh vẻ ngoài đẹp của họ. Còn nghĩa xấu là chỉ đàn ông ăn bám phụ nữ, trai bao

Ở quốc gia này, vẫn có một vài cha mẹ phản đối con mình kết thân với bạn trai, ít nhất là trước mười tám tuổi còn khá để ý. Họ cho rằng đứa trẻ do đàn ông và phụ nữ sinh ra sẽ khỏe mạnh hơn, tựa như vấn đề trẻ sơ sinh nên uống sữa mẹ hay uống sữa bột.

Đương nhiên, hầu hết gia đình đều không bận tâm, họ vẫn luôn tỏ thái độ tự do hôn nhân, cùng ai kết hôn cũng là kết hôn, cùng ai sống qua ngày cũng là sống qua ngày, chủ yếu là do bản thân.

Như vậy xem ra, gia giáo nhà họ Côn khá nghiêm khắc. Dưới tình huống Côn Húc Cương không thích Âu Khắc Dương, cha hắn có thể can thiệp vào chuyện hôn nhân của hắn, thậm chí để hai người đính hôn. Có điều cha Côn vẫn rất sáng suốt chỉ để con trai đính hôn, còn về sau phải xem cố gắng của Âu Khắc Dương, bọn họ đều có quyền từ hôn, cũng tốt cho cả hai bên.

Không hợp thì tách ra, chỉ đơn giản như vậy.

"Sao cậu lại ở đây?" Bé trai tiểu bạch kiểm hỏi anh.

Âu Khắc Dương nói: "Đến chơi."

Bầu không khí giữa họ dường như khá căng thẳng, trưởng lớp đại nhân thấy được sự kỳ lạ, bàn tay to vỗ lên vai Âu Khắc Dương nói: "Tiểu Tứ, Âu Khắc Dương đang đóng phim nha! Vừa rồi vô tình gặp Âu Khắc Dương nên bảo cậu ấy qua đây cùn ăn cơm với chúng ta, thế nào, hôm nay có thể nói là buổi tụ họp lớn của các sinh viên nam!"

Thật ra lớp bọn họ chỉ có mười sinh viên nam, hiện tại đến đủ tám người.

Âu Khắc Dương cũng là trên đường đến đây mới biết.

Loại tỉ lệ này không phải chỉ học viện ngoại ngữ mới có, nói về chuyên ngành của anh cũng tựa như chuyên ngành ngoại ngữ. Cái chuyên ngành này sẽ học cái gì, đến các quốc gia khác ngây ngẩn nửa ngày là biết. Tất nhiên, đừng đi tới những nơi tất cả đều là người bản địa, vậy thì sẽ chẳng học được gì hết.

Chẳng buồn đi tìm tòi ký ức Âu Khắc Dương kia để lại, cậu trai gọi là Tiểu Tứ này rất rõ ràng là bất đồng quan điểm với anh, khá thù địch. Âu Khắc Dương nguyên bản ngoại trừ trạch ở nhà học nấu cơm, nghĩ làm sao nắm giữ trái tim Côn Húc Cương thì người cửa lớn ít ra, cửa trong không bước (*) sao lại có kẻ địch, huống hồ cậu ta cũng rất ít xuất hiện ở trường.

(*) Câu gốc là Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại (大门不出,二门不迈): ban đầu chỉ người con gái trong khuê phòng thời xưa, nay miêu tả người tự đóng cửa, không tiếp xúc, giao lưu với người bên ngoài

Hoặc là cậu trai này có liên hệ nhất định với Côn Húc Cương?

Nhưng cụ thể là dạng liên hệ gì?

Nể mặt lớp trưởng Chúc Hiểu Quân, Mặc Tứ không tiếp tục truy hỏi sự xuất hiện của Âu Khắc Dương nữa, chuyển sang tranh luận câu chuyện khác cùng các bạn học. Âu Khắc Dương cầm quyển tạp chí trên sofa lên xem, anh không phải không hiểu chuyện các thanh niên đang tranh luận, mà là những sinh viên kia dường như đều không hề quen thân với anh, ngoại trừ lớp trưởng.

Người trẻ tuổi có thể chơi rất nhiều thứ. Vì đang là buổi chiều, mặt trời vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, có ba người ở lại trong nhà chơi game, có ba người mang phao cứu sinh, cầm quần bơi ra bờ biển bơi lội, còn hai người gồm Mặc Tứ thì đi ngủ trưa, nhất định tối qua bọn họ đã chơi đến tận khuya, còn có cả quầng thâm mắt đen sì.

Thời tiết của thành phố ven biển tựa như ở Hải Nam, bốn mùa như hạ, không chia ra xuân hạ thu đông bình thường, tóm lại, mùa này ra ngoài du ngoạn là vô cùng hợp lý.

Vứt tờ tạp chí xuống, Âu Khắc Dương nói: "Dù sao ở trong này cũng chẳng làm gì, tôi cũng muốn đi bơi, mọi người có thể đợi tôi chút không?"

Chúc Hiểu Quân vẫn luôn coi Âu Khắc Dương là con vịt khô (*), không ngờ anh cũng biết bơi lội, kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới cậu thế mà lại biết bơi, những hoạt động quan hệ hữu nghị trong lớp khi trước cậu sống chết thế nào cũng không chịu xuống nước."

(*) Con vịt khô (鸭子): chỉ loại vịt ở Bắc Kinh sinh sống lâu dài trong đất liền, tiến hóa thành không biết bơi, mà vịt bình thường lại thích nước. Sau dùng để nói đến những người không biết bơi

Âu Khắc Dương khi xưa quả thật là một con vịt khô, nhưng Âu Khắc Dương của hiện tại lại có thể không phải con vịt khô. Khả năng bơi lội của anh không chắc siêu tốt, nhưng cũng sẽ không kém đi nơi nào. Anh liếc nhìn Chúc Hiểu Quân, nói: "Ngẫu nhiên có lúc không muốn xuống nước."

Chúc Hiểu Quân nói: "Nhưng khi ấy cậu nói là không biết bơi."

Sao lại nhớ rõ ràng như vậy, Âu Khắc Dương phản kích: "Lấy cớ, hiểu chứ."

Chúc Hiểu Quân nói: "Hiểu."

Mặc Tứ vốn định vào phòng ngủ trưa thì nghe tiếng Âu Khắc Dương bảo mọi người đợi cùng đi bơi, lập tức tỏ vẻ bản thân cũng muốn ra bãi cát chơi.

Thế là bởi sự xuất hiện của Âu Khắc Dương, hành trình của tám cậu trai lớn cũng thay đổi theo.

Nửa tiếng trước sau khi trợ lý Tiểu Lương đặt xong chỗ cho bữa tối thì quay trở về nhà cấp trên của mình báo cáo. Anh cho rằng điều kiện nhà hàng của nhà Chúc Hiểu Quân khá tốt, đương nhiên, Âu Khắc Dương chẳng quan tâm bọn họ, bữa tối của anh đã có chỗ rồi, bản thân thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng tâm trạng, chẳng hạn như bơi lội lúc này.

Mặc vào chiếc quần bơi vừa mua, Âu Khắc Dương cảm thán trong lòng cuộc sống bận rộn trước kia của mình.

Mặc Tứ từ gian trong đi ra thấy Âu Khắc Dương đang cất quần áo vào ba lô, không nói câu nào bước ra ngoài. Âu Khắc Dương theo sau xách đồ đạc của mình bỏ vào tủ đựng đồ.

Các sinh viên khác đã bắt đầu chơi trên bờ cát, số khác cũng đã xuống nước rồi.

Chúc Hiểu Quân thấy nước liền la hét ầm ĩ, hô: "Âu Khắc Dương, Tiểu Tứ tới đây!"

Bãi cát buổi chiều vẫn còn rất nhiều du khách, mấy người Âu Khắc Dương chỉ như một giọt nước trong biển người.

Làm ướt thân thể mình xong Âu Khắc Dương mới đi xuống nước. Nước biển mát lạnh bắt đầu tràn đến đùi anh, vùng eo, thật thoải mái. Chúc Hiểu Quân cùng bạn học khác thấy anh xuống dưới, dội thẳng nước vào anh, cũng không phải cảm giác 'Tôi muốn té cậu, tôi muốn té nước vào cậu đó' của con gái mềm yếu, mà chính là lấy toàn bộ nước úp trực tiếp vào anh. Âu Khắc Dương sửng sốt một giây liền lập tức phản kích!

Âu Khắc Dương tức thì phản ứng: "Xem tôi có chơi chết các cậu không!"

Những người khác thấy anh nhập hội, lập tức bắt đầu tăng tốc chạy: "Phụt ha ha ha!"

Đoạn thời gian rèn luyện gần đây quả nhiên không uổng phí, để trần hai cánh tay cũng sẽ không mất mặt. Mặc dù cơ thể ban đầu không có cơ bắp cân đối nhưng vùng bụng vẫn luyện được ra hai khối cơ.

Vẫn là tuổi trẻ tốt, mới vừa rồi còn chưa quen thuộc, bây giờ đã có thể kề vai sát cánh.

Âu Khắc Dương chơi rất vui vẻ, buổi chiều đi bơi cũng rất thú vị, có điều Mặc Tứ vẫn phớt lờ anh, về phần bọn họ từng có quan hệ gì, Âu Khắc Dương sẽ không nghĩ nhiều.

Chơi một buổi chiều, mấy người trẻ tuổi tinh lực vẫn khá dồi dào, muốn nhanh chút đi ăn hải sản, lập tức tràn về địa điểm liên hoan của bọn họ. Sân bãi đã có người chuẩn bị xong, Chúc Hiểu Quân niềm nở tiếp đón mọi người ngồi xuống, ông chủ như cậu ta thật sự nhiệt tình.

Nơi họ ăn cơm là ở ngoài trời, nhà hàng đều theo thói quen bày bàn bên ngoài, hơn nữa làm vậy cũng vô cùng được hoan nghênh, vừa có thể thưởng thức cảnh đêm ven biển lại vừa có thể ăn được mỹ thực, thật hưởng thụ cuộc sống.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị ăn, Mặc Tứ đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên: "Côn Húc Cương?"

Sau đó, mọi người liền thấy đạo diễn Lữ mang theo các thành viên trong đoàn phim của ông trùng trùng điệp điệp xuất hiện tại mấy bàn bên cạnh bọn họ. Tất cả mọi người đều thấy Âu Khắc Dương, không ít người còn trêu chọc Âu Khắc Dương vài câu, đều là nói giỡn, họ dĩ nhiên biết Âu Khắc Dương chiều nay đã báo với đạo diễn Lữ sẽ ra ngoài tụ họp cùng bạn học.

Côn Húc Cương đến bên cạnh đạo diễn Lữ, trợ lý Tiểu Lương theo sau hắn đang chảy nước miếng, thế trận này muốn nói lớn cũng đúng là rất lớn.

Sau khi bọn họ xuất hiện, so với Chúc Hiểu Quân thì bà chủ còn muốn nhiệt tình chiêu đãi hơn. Âu Khắc Dương rốt cục đã biết tính cách nhiệt tình này của Chúc Hiểu Quân là đến từ nơi nào, quả nhiên là gái theo cha trai theo mẹ.

Sự xuất hiện của nhóm minh tinh khiến các du khách đang ăn cơm kích động đứng lên, nhiều người bắt được Côn Húc Cương muốn kí tên, bà chủ cảm thấy bút ghi thực đơn của nhà mình sẽ nhanh chóng không đủ mất.

Đoàn phim có phòng riêng của mình, Côn Húc Cương đợi người giải quyết những du khách phiền toái xong thì vào phòng riêng không ra nữa.

Hiện tại khuôn mặt này của Âu Khắc Dương là dương quang đẹp trai, nhưng vẫn chưa nổi tiếng, hoặc nói còn chưa tới lúc. Anh bây giờ cùng bạn học đang nói chuyện với nhau, hơn nữa còn cười rất vui vẻ. Đây là sườn mặt mà Côn Húc Cương nhìn thấy từ cửa sổ phòng riêng trên lầu, sau đó híp mắt lại, nhìn Nhâm Hương Hương gắp hàu đưa vào bát hắn.

Nghe nói hàu tráng dương, ăn nhiều quá không tốt.

Bữa tối nay Âu Khắc Dương ăn đến no căng, thanh niên không thích uống rượu trắng, chỉ thích uống bia. Âu Khắc Dương lấy cớ buổi tối còn có việc nên không uống nhiều, những người khác cũng không ép anh. Có điều, Mặc Tứ xưa nay thích yêu uống bia mà đêm nay lại không muốn uống nhiều. Âu Khắc Dương phát hiện cậu ta cứ trừng mắt nhìn phòng riêng ầm ĩ trên lầu, còn chuyên chú vô cùng, trong mắt hàm chứa các loại phẫn nộ người khác không phát hiện ra.

Điều này làm Âu Khắc Dương không thể hiểu nổi.

Bữa hải sản này ăn rất ngon, Âu Khắc Dương quyết định ăn xong sẽ đến bờ cát đi một vòng, tiêu bụng. Dù sao nơi này cách khách sạn cũng không xa, tối về cũng không có vấn đề gì.

Kỳ thực nguyên nhân anh ra ngoài chủ yếu là bởi thấy Hà Thời Đại giống gà mẹ đang tìm anh. Có đôi khi, nghệ sĩ ở trước mặt người đại diện cũng muốn đùa giỡn tùy hứng chút.

Thoáng cái liền không cẩn thận trông thấy Côn Húc Cương đứng trên tảng đá ở bờ cát, có mỹ nhân tiếp khách sao lại xuất hiện nơi này đa sầu đa cảm, Âu Khắc Dương không thể nào nhìn nhầm bóng lưng hắn được. Đang nghĩ lúc này có nên đẩy Côn Húc Cương xuống nước không, Côn Húc Cương đột nhiên quay đầu lại, sau đó thấy được Âu Khắc Dương.

Âu Khắc Dương dứt khoát đi lên tảng đá hắn đứng kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười hời hợt, đánh giá trên dưới Côn Húc Cương: "Biết bơi không?"

Côn Húc Cương chỉ mặc áo sơmi mỏng, hai chiếc nút bên trên bị cởi ra, nếu Nhâm Hương Hương thấy cảnh này không chừng liền muốn hóa sói vồ lại đây, có điều đối diện hắn lại chỉ có Âu Khắc Dương.

Côn Húc Cương không rõ ý nghĩa vấn đề này của Âu Khắc Dương ở đâu, nhân tiện nói: "Biết thì thế nào mà không biết thì thế nào."

Âu Khắc Dương vừa tiến sát gần hắn vừa nói: "Nếu không biết......"

Đúng lúc này bốn bề không người.

Côn Húc Cương dường như ý thức được cái gì, hắn lui về sau một bước, muốn cách xa Âu Khắc Dương tới gần, không ngờ động tác của hắn vẫn chậm rồi, Âu Khắc Dương nhấc chân quét về phía khớp gối hắn, Côn Húc Cương vì quán tính cong chân, tay trái Âu Khắc Dương lại đập ra sau lưng hắn, Côn Húc Cương liền bị anh đẩy xuống nước.

Côn Húc Cương rơi xuống nước vùng vẫy trong sóng, vừa uống nước vừa hô: "Cứu...... Mạng...... Phụt...... Cứu mạng......"

Âu Khắc Dương ngồi xổm trên tảng đá yên lặng nhìn Côn Húc Cương trong nước tiếp tục vùng vẫy, có chút cạn lời.

Côn Húc Cương vẫn cứ tiếp tục vùng vẫy nước, hô: "Cứu mạng, cứu mạng!"

Âu Khắc Dương thật sự không nhịn nổi nữa nói: "Nước còn chưa tới một mét, anh kêu cái gì."

Côn Húc Cương trong nước: "......"

Nghe đến câu này, Côn Húc Cương cũng cảm thấy hai chân có thể chạm đất, lập tức đứng lên đi lên bờ.

Đi lên rồi, Côn Húc Cương vẫn chưa hoàn hồn trợn mắt trừng Âu Khắc Dương từ trên tảng đá nhảy xuống.

Đột nhiên, chỉ thấy hắn vồ về phía Âu Khắc Dương, nhanh chóng đè ngã anh lên tảng đá, hắn điên tiết: "Âu Khắc Dương, tôi muốn cho cậu ngộp chết."

Khuỷu tay Âu Khắc Dương đập trên đá tê rần. Muốn nghiêng người né tránh là không kịp, anh đành phải nhìn miệng của đại thần nào đó càng ngày càng tới gần mình, sau đó......

Sau đó, sẽ không có sau đó nữa.

Bởi Âu Khắc Dương theo phản xạ nâng đầu gối, Côn tiểu đệ đệ đã bị đụng phải rồi.

Một chữ: Đau!

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương~~ Tính phúc tương lai của ngươi là bị hủy trên tay ngươi đó o(╯□╰)o


Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro