Chương 19. Gián tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạo diễn Lữ gấp đến độ vò đầu chỉ là tùy tay ném tờ giấy viết lời bài hát kia cho Âu Khắc Dương, thực tế ông cũng chẳng thấy rõ người đến là ai, đây là tật xấu của đạo diễn Lữ, mỗi khi có một tác phẩm mới, đối với âm nhạc bối cảnh ông sẽ yêu cầu khá cao. Lần này ông lại không tìm được người phù hợp hát bài hát này, ca từ và ca khúc ông đều cực kỳ vừa lòng, chẳng qua ông vẫn chưa tìm ra người thích hợp đến hát.

Âu Khắc Dương không biết đạo diễn Lữ phát bệnh thần kinh gì mà không ngừng gãi loạn đầu tóc mình. Hôm nay anh quay xong một cảnh diễn cuối, kết thúc quay phim tại đoàn phim "Thiên Thành".

Nghĩ trong lòng là một việc, hiện tại anh làm lại là một việc khác. Bài hát cầm trên tay cũng khá hay, tuy rằng đạo diễn Lữ không yêu cầu anh hát thành lời mà bảo anh ngâm nga giai điệu. Làm một diễn viên đủ tư cách và nỗ lực đi về hướng ưu tú, khi hát khẽ cũng đưa vào tình cảm của mình.

Tại sao Âu Khắc Dương nhìn nhạc phổ lại hiểu được, rất đơn giản, trước đây anh vốn cho rằng mình sẽ phát triển toàn năng, đến cuối cùng vì không muốn cướp chén cơm người khác, anh quyết định chỉ đi theo hướng giới giải trí.

Nhưng mà, giờ đây anh không cần phải che dấu ưu điểm bản thân, thời điểm nên lộ thì lộ, huống hồ anh bây giờ vẫn đang tuổi vô tri, có đôi khi biểu hiện ngốc nghếch, ai cũng sẽ không để ý, dù sao đặc điểm đối ngoại hiện tại của anh chính là cậu thanh niên đẹp trai, ngoan ngoãn, ôn hòa.

Bạn xem, đạo diễn Lữ bảo anh làm gì, anh liền làm đấy, không phải sao?

Hôm nay cảnh diễn quay trong phòng, Âu Khắc Dương đến sớm trước giờ, những người khác vẫn đang trên đường, thế nên trong phòng chỉ có mình đạo diễn Lữ. Đạo diễn Lữ ném nhạc phổ cho Âu Khắc Dương rồi thì ở một bên vò đầu, khi ông nghe thấy Âu Khắc Dương trầm giọng ngâm nga ca khúc liền nhắm mắt, ông đang lắng nghe.

Trong tình huống bình thường, người hợp tác nhiều năm với đạo diễn Lữ đều biết đạo diễn Lữ có một thói xấu, khi không tìm được người thích hợp hát ca khúc chủ đề phim ông sẽ nhét loạn nhạc phổ cho người khác. Nếu là người không biết sẽ lập tức ném lại bài hát cho đạo diễn Lữ, sau đó chạy mất, về phần Âu Khắc Dương không biết cái thông lệ này í mà, nghiêm túc xem cẩn thận ca khúc này, cũng rất phối hợp hát khẽ.

Mãi đến khi anh ngâm nga xong ca khúc này, đạo diễn Lữ bỗng mở to hai mắt, quay đầu thì thấy Âu Khắc Dương đang cầm nhạc phổ đứng tại chỗ, mỉm cười với ông, sau đó đưa lại bài hát cho đạo diễn Lữ: "Đạo diễn Lữ, nhạc phổ của ngài."

Đạo diễn Lữ nhìn trái nhìn phải, không thấy người khác, kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi cháu hát hết bài này hả?"

Âu Khắc Dương hỏi ngược lại: "Không phải ngài bảo cháu hát một chút sao."

Đạo diễn Lữ vòng quanh Âu Khắc Dương, đánh giá từ trên xuống dưới, nói: "Không ngờ nha, vậy mà cháu còn có tài năng này." Nói xong, đạo diễn Lữ vô cùng vui sướng chạy ra bên ngoài gọi điện thoại, thiếu chút nữa va phải Hà Thời Đại đang cầm bữa sáng bước vào, may là Hà Thời Đại tránh rất nhanh.

Hà Thời Đại hỏi Âu Khắc Dương: "Đạo diễn Lữ sao vui sướng vậy?"

Âu Khắc Dương lắc đầu, việc của người khác anh sẽ không đi bình luận, nhận lấy bữa sáng Hà Thời Đại đưa tới, ngồi xuống một bên bàn bắt đầu ăn.

Phần diễn hôm nay rất đơn giản, chính là sau khi Giang Hàm Tĩnh chết, hắn âm thầm tiếp quản thế lực hắc đạo, vốn cho rằng tiêu diệt được đại ca xã hội đen là có thể cho nằm vùng hoàn toàn đánh tan cỗ thế lực này rốt cuộc được bại lộ. Sau lần giao dịch ma túy trước, Giang Hàm Dục cùng Giang Hàm Tĩnh thả tin tức để người bên ngoài nghĩ rằng hắn đã chết trong cuộc chiến ma túy kia, nhưng thực tế hắn lại ngầm làm một số chuyện khác, vốn dĩ không hề chết.

Sau khi anh trai Giang Hàm Tĩnh của hắn bị người yêu cùng bạn tốt nằm vùng giết chết, Giang Hàm Dục tập hợp thế lực còn lại, vào lúc cảnh sát đang tổ chức tiệc ăn mừng thì cho nổ tòa nhà đó, thứ cuối cùng lưu lại là một biểu cảm thương hại cùng thoáng đau buồn như cười như không, rồi nhanh chóng quay đầu, bình tĩnh một giây, mới chậm rãi biến mất tại đầu đường.

Bóng lưng Giang Hàm Dục trở thành cảnh cuối của "Thiên Thành".

Hắc bạch lưỡng đạo tuy không thể cùng tồn tại, nhưng chỉ có hắc mới có bạch, hai thứ mâu thuẫn với nhau lại hấp dẫn lẫn nhau, mà mâu thuẫn này sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Đạo diễn hô: "Cắt!"

Khôi phục lại biểu tình nhu thuận bình tĩnh, Âu Khắc Dương vỗ vỗ mặt mình, nhà sản xuất đi ngang qua vỗ vai Âu Khắc Dương nói: "Lúc quay phim không giống cậu bây giờ một chút nào nha."

Âu Khắc Dương mỉm cười: "Ha ha." Quay phim là quay phim, cuộc sống là cuộc sống. Đời người như vở kịch, vở kịch như đời người, dù sao cũng đều là một hồi, sao phải quá so đo.

Hà Thời Đại ngồi một bên nói xấu Âu Khắc Dương trong lòng lặng lẽ nghĩ, thật ra Âu Khắc Dương diễn trong diễn ngoài đều trong diễn kịch mà, cái bộ dáng ngoan ngoãn hiện tại này có chỗ nào là chính cậu ta. Kỳ thực người ta làm sao biết được thằng nhóc chết tiệt này có thái độ tồi tệ thế nào trong các chuyện riêng tư, có bao nhiêu khiến người chán ghét, trong bụng có bao nhiêu ý nghĩ xấu.

Nói xấu trong lòng trở về nói xấu trong lòng, khi Âu Khắc Dương đi tới Hà Thời Đại vẫn là đưa nước ở bên cạnh cho anh, xem đồng hồ đeo tay, nghiêm túc nói: "MV quay chiều nay phải tới tòa nhà Thiên Kiều trung tâm thành phố, chúng ta ăn trưa xong sớm chút rồi qua."

Âu Khắc Dương đưa trả nước cho anh ta: "Ừ."

Trợ lý Tiểu Lương đột nhiên xuất hiện phía sau Âu Khắc Dương, cậu ta ngừng giây lát, nói: "Tiểu Âu, chai nước trên tay cậu kia......"

Âu Khắc Dương nhìn cậu ta nói: "Làm sao vậy?"

Con ngươi Hà Thời Đại bỗng giãn lớn thấp giọng nói: "Có vẻ tôi lấy nhầm cho cậu rồi, chai nước kia hình như là đại thần vừa uống xong."

Âu Khắc Dương nhìn chai nước uống chỉ còn một nửa, rồi trả cho trợ lý Tiểu Lương: "Trả anh."

Trợ lý Tiểu Lương: "......"

Hà Thời Đại: "...... Tôi vẫn nên mua lại chai khác cho đại thần đi."

Nhớ đến ánh mắt lạnh băng của Côn đại thần hôm nay, trợ lý Tiểu Lương nói: "Không sao, tôi đi mua cũng được. Thời tiết hôm nay đột nhiên nóng lên, nước trong đoàn phim đúng lúc uống hết, tôi tiện mua một thùng về."

Hà Thời Đại lúng túng: "Xin lỗi, là tôi không chú ý."

Trợ lý Tiểu Lương rộng lượng cười: "Không sao, không sao."

Sau đó cầm chai nước trở lại chỗ ngồi lấy ví của mình. Khi lấy ví cũng tiện tay đặt chai nước trên bàn, đúng lúc cạnh áo khoác Côn đại thần để đó, trợ lý Tiểu Lương cứ như vậy mà chạy đi.

Âu Khắc Dương trở lại phòng hóa trang tẩy trang, Hà Thời Đại đi vào giúp anh thu dọn đồ đạc.

Lúc hai người ra ngoài, Âu Khắc Dương vô tình ngước mắt, không cẩn thận liền trông thấy Côn Húc Cương đang uống chai nước anh vừa uống kia. Hà Thời Đại cũng thấy, trợ lý Tiểu Lương ôm một thùng nước từ bên ngoài tiến vào cũng thấy.

Vì thế, ba người yên lặng làm việc của mình.

Âu Khắc Dương chào hỏi đạo diễn Lữ xong liền kín đáo rời đi cùng Hà Thời Đại. Trợ lý Tiểu Lương quyết định phát ra tính năng gián đoạn tính mất trí nhớ đối với chai nước này, cái gì cậu ta cũng không biết, cái gì cậu ta cũng không nhớ.

Kết thúc phần diễn buổi tối, Côn Húc Cương luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn phát hiện trợ lý nhà mình hôm nay nói cực kỳ ít, trợ lý dông dài trước nay sao hôm nay yên tĩnh như vậy. Vì thế, trợ lý Tiểu Lương luôn thầm muốn gián đoạn tính mất trí nhớ bị Côn Húc Cương quét trái quét phải.

"Có phải cậu có chuyện gì giấu diếm không nói cho tôi biết đúng không." Côn Húc Cương nói.

Trợ lý Tiểu Lương rụt đầu lại nói: "Đại thần, sao em lại có chuyện gạt anh được."

Bỏ đi chuyện xảy ra bên ngoài studio quay phim hôm nay, Côn Húc Cương rốt cục tìm được chỗ không thích hợp: "Trưa nay sao đột nhiên cậu mua nước cho mọi người? Tôi nhớ chưa từng nói với cậu, người khác cũng sẽ không giao cậu việc này."

Trợ lý Tiểu Lương nói: "Em giúp một cô gái mới tới đang bận."

Côn Húc Cương nói: "Tiểu Lương, tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy, khi cậu nói dối mắt sẽ nhìn về bên trái, hiện giờ mắt cậu đang nhìn bên trái đó."

Tiểu Lương rơi lệ đầy mặt, đại thần có cần tinh tế như vậy không.

Vì thế, dưới sự áp bức của đại thần, trợ lý Tiểu Lương thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn biết.

Côn Húc Cương nghe xong đen mặt, cái chân tướng này thà không biết còn hơn.

Tiểu Lương cúi đầu thấp giọng nói: "Việc đó, đại thần, Tiểu Âu cũng không phải cố ý."

Côn Húc Cương nói: "Vậy mà cậu còn đem nước bắt được ta chỗ ngồi."

Tiểu Lương: "...... Em cũng không ngờ." Ai biết vừa chuyển mắt đại thần đã uống nước rồi.

Côn Húc Cương rút ra một tờ giấy trắng trong hộp giấy trên xe, cọ cọ miệng.

Tiểu Lương: "......" Cọ miệng như vậy có ích sao? = =

Tuy rằng biết đại thần không bao giờ uống nước người khác đã uống, nhưng lần này thật sự không phải cố ý nha, cậu ta là người vô tội, cậu ta thật sự là người vô tội! Muốn trách thì trách Hà Thời Đại vì sao lấy nhầm nước cho Tiểu Âu, rồi Tiểu Âu cũng không thèm nhìn mà uống luôn.

Ở thế giới này Âu Khắc Dương cũng không biết nhiều người, có thể nói chuyện được thì chỉ có mẹ của Côn Húc Cương Liễu Mỹ Cầm. Nghĩ đến người phụ nữ này mỗi ngày ở nhà chờ đợi chồng và các con, anh liền gọi điện tới nhà họ Côn. Nhận điện thoại chính là người làm, đợi mười giây sau mới nghe Liễu Mỹ Cầm tiếp điện thoại, nghe giọng nói, cảm xúc hôm nay của bà khá tốt.

Họ trò chuyện qua điện thoại, Âu Khắc Dương kể những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây cho Liễu Mỹ Cầm nghe, có điều đều thường là các chuyện mắt thấy tai nghe thú vị, còn việc bản thân đã làm gì với con trai bà, anh chắc chắn sẽ không nói ra.

Cùng một phụ nữ giải sầu cũng là một cách thể hiện sự hiếu thảo của mình.

Giữa Âu Khắc Dương cũ cùng cha cậu ta xưa nay ít nói chuyện, cậu ta cũng không thân thiết với bọn họ. Nghe Liễu Mỹ Cầm nói, hai phần tử say mê khảo cổ này hàng năm đến Tết mới biết đường về, đôi khi còn có thể nán lại ở quốc gia nào đó không trở lại.

Con trai cùng xác ướp cổ, bọn họ sẵn sàng lựa chọn cái sau, cho nên, Âu Khắc Dương kỳ thực chính là đứa trẻ bị bọn họ vứt bỏ, từ bé đã tội nghiệp đáng thương, vì đó Liễu Mỹ Cầm cũng vô cùng để ý đứa nhỏ này, không muốn thương tổn anh. Nhìn những thay đổi của đứa nhỏ này gần đây, bà cảm thấy anh dường như đã thông suốt, nhưng hôn ước thì vẫn không giải trừ, con trai mình cũng chưa từng nhắc lại. Vậy thì bỏ qua đi, bà vẫn rất thích loại quan hệ hiện tại này, đứa nhỏ này khuyết thiếu tình thương của mẹ, mà mấy đứa con nhà mình lại quá độc lập, không cho bà cơ hội phát huy thiên tính người mẹ.

Nhận được cuộc điện thoại này của nửa con trai (*) Âu Khắc Dương, bà thấy cực kỳ vui mừng.

(*) Nửa con trai (半个儿子): chỉ người ở rể

Thế nên, Liễu Mỹ Cầm hỏi: "Khắc Dương chiều mai có rảnh không? Cùng dì đi dạo phố được không."

Các bạn bè bà ai cũng khoe khoang con của mình sẽ cùng các nàng đi dạo phố mua quần áo, mỗi lần nói đến chủ đề này bà đều vô cùng buồn bực, bảo Khắc Dương đi cùng hẳn cũng được.

Đối với hành trình của mình Âu Khắc Dương rất rõ ràng, anh nói: "Được ạ, vậy mai gặp dì."

Hai người nói thêm hai câu liền treo điện thoại.

Âu Khắc Dương đứng trên ban công vươn vai, anh nghĩ đến cái chai nước hôm nay, lại nghĩ đến trình độ Côn Húc Cương chán ghét mình, thế là anh cầm di động soạn tin nhắn.

Nội dung tin nhắn như sau: Hôm nay, chúng ta hôn môi gián tiếp \(^o^)/~

Côn Húc Cương ở nhà vừa uống rượu đỏ vừa xem tin nhắn điện thoại: "Phụt!"

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Ai yo ╮(╯▽╰)╭ Cho tiểu công phúc lợi, vậy mà hắn không biết hưởng thụ.


Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro