Chương 7. Tình cờ gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà Hà Thời Đại chán nản không thôi, ở trước mặt Âu Khắc Dương lúc ẩn lúc hiện, nói lảm nhảm: "Tiểu Âu, cậu có ý thức được mình làm sai rồi không. Đó là đại thần. Cậu sao có thể liên tục đánh đại thần như vậy. Tôi biết cậu tuổi trẻ, nhưng cậu cũng nên ngẫm xem đối tượng cậu xúc động là ai chứ!"

"Cậu nói cậu có thâm cừu đại hận gì thì cũng không thể đánh đại thần. Cậu nên nịnh bợ anh ta chứ không phải đánh anh ta. Nếu như bị ướp lạnh rồi, cuộc sống diễn viên của cậu sẽ cứ như vậy hủy mất."

Âu Khắc Dương tự động bỏ qua lời nói của Hà Thời Đại, sau đó chuồn đi tắm rửa.

Hà Thời Đại vẫn tiếp tục nói: "Cậu nói xem bây giờ nên làm gì giờ, mai còn phải tới đoàn phim, đến lúc đó cậu muốn đối mặt với Côn đại thần thế nào. Âu Khắc Dương, cậu rốt cuộc có nghe tôi nói hay không hả!"

Đáp lại Hà Thời Đại chính là tiếng nước chảy rào rào.

Hà Thời Đại: "......"

Sau đó vị đại diện càng ngày càng giống mẹ già này mở tủ lạnh chuẩn bị cơm tối. Dưới sự xem nhẹ và ảnh hưởng của Âu Khắc Dương, giờ đây anh ta đã bắt đầu học được bình tĩnh, vẫn là ăn cơm trước đi.

Cơm nước xong, Âu Khắc Dương lau miệng liền về phòng chơi máy tính. Anh muốn lên mạng kiểm tra trang bị vũ khí. Mặc dù không thể trực tiếp mua vũ khí về, nhưng anh có thể mua một vài đồ vật linh tinh nhìn như không liên quan rồi tự lắp ráp.

Sau khi xem cấu tạo đại khái của thiết bị phát hiện kiểm tra điện tử, anh đã hiểu được nguyên nhân trong đó. Không có biện pháp, nhắm mắt anh cũng có thể lắp ráp hoàn tất một khẩu súng. Đây đều do luyện ra từ nhỏ, nếu không phải cha anh luôn thúc ép, hiện tại anh chắc chắn không lên được quân hàm thượng tá.

May mắn mọi thứ nơi này anh đều quen thuộc, không có cảm giác khó chịu gì. Dù sao cũng phải nói, thế giới này so với thế giới anh ở hòa bình hơn, khoa học kỹ thuật cũng cao hơn so với bên kia, nhưng công dụng và nguyên lý cơ bản của một vài đồ vật vẫn không thay đổi, điều này làm anh rất vui mừng, có lẽ rất nhanh thôi là có thể xử lý Côn Húc Cương, sau đó về nhà.

Tìm trên mạng cả nửa ngày khiến người ta có phần chán nản thất vọng. Khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng lại không mua được mấy thứ kia trên mạng. Bán trên internet hầu như là hàng tiêu dùng, các sản phẩm nhạy cảm trên cơ bản sẽ không được bán trên đây. Không có mấy thứ đồ anh muốn, xem ra phải bớt chút thời gian đến chợ đồ điện gia dụng quy mô lớn xem thử, trước tiên làm quen qua môi trường khu chợ này, dù sao vẫn có thể tìm tới thị trường chợ đen, nếu không làm sao nhà tù lại tồn tại.

Anh không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy.

Hà Thời Đại vẫn còn lo lắng vấn đề kia, anh lại cảm thấy không cần thiết, dù sao Côn Húc Cương rồi cũng là người chết, anh cần gì phải lấy lòng hắn. Huống chi, anh nịnh nọt Côn Húc Cương sẽ càng phản cảm, đầu óc bị rút anh mới đi nịnh bợ Côn Húc Cương.

Vừa tắt mạng thì thấy Hà Thời Đại gõ cửa phòng anh: "Tiểu Âu, ông chủ bảo chúng ta qua công ty một chuyến, thảo luận về phương hướng phát triển năm nay. Cậu thay quần áo đi, nửa tiếng nữa chúng ta xuất phát."

Tuy phương hướng phát triển do bản thân họ định ra, nhưng cũng chỉ là thuộc trạng thái phát triển, không có quá nhiều thay đổi. Nếu sếp tổng công ty đã tìm anh thì anh thấy không cần phải từ bỏ cơ hội tốt để nói điều kiện này.

Công ty mà Âu Khắc Dương ký hợp đồng là Giải trí TAT đứng thứ ba trong nước, nhà nâng đỡ ca sĩ hạng nhất nổi tiếng nhất. Về phần diễn viên hầu hết đều là hạng hai, ngoại trừ Phương Thiển Tiếu chạm tay có thể bỏng còn có thể so sánh với Côn Húc Cương thì không có ai khác. Còn một điều đặc biệt chính là, nhà này lựa chọn nâng đỡ diễn viên đều lấy ngoại hình là chính, đây cũng là lý do diễn viên công ty bọn họ vẫn luôn không lên được trên, bình hoa quá nhiều.

Trước kia Âu Khắc Dương của hiện tại chưa xuất hiện, Âu Khắc Dương cũ cũng thuộc một trong các bình hoa.

Thực ra bình hoa cũng tốt, Âu Khắc Dương nói: "Ừm, tôi biết rồi."

Anh không cố tình ăn diện, không giống Côn Húc Cương mỗi ngày đều ăn diện trang điểm lộng lẫy, ở trong phòng cũng muốn mang kính râm làm ra vẻ cool ngầu. Âu Khắc Dương chỉ tùy ý mặc một chiếc quần bò cạp trễ, áo phông trước ngực có in chữ, khóa thắt lưng lộ bên ngoài, tóc anh đúng lúc cắt thoải mái, cho người ta một loại phong cách sạch sẽ, gọn gàng, bất cứ ai cũng đều thích con trai như vậy, khóe miệng anh cong lên nụ cười khẽ.

Hà Thời Đại thấy anh cười với mình, da gà da vịt đều tranh nhau dựng lên loạn xạ: "Tiểu Âu, cậu có thể đến dưới lầu công ty rồi lại cười."

Âu Khắc Dương cười nhẹ: "Được."

Hà Thời Đại trừng anh: "Không cho phép diễn kịch trước mặt tôi."

Âu Khắc Dương thu lại nụ cười, một giây sau khôi phục vẻ mặt không biểu tình: "Kỳ thực, cuộc sống chính là một vở kịch, diễn cho người khác xem, cũng là diễn cho mình xem, có buồn vui có ly hợp, cũng hạnh phúc cũng có ưu sầu."

Hà Thời Đại nói: "Cha của Giang Hàm Dục không phải tốt như vậy đương."

Câu nói vừa rồi của Âu Khắc Dương thực ra là lời thoại trong 《 Thiên thành 》, đồng thời cũng là lời của cha Giang Hàm Dục nói với hắn trước khi chết. Vậy nên kể từ khi đó, mỗi ngày hắn đều diễn kịch, không lúc nào không diễn, cuối cùng còn không rõ mình đang bên trong hay ngoài vở diễn, có lẽ trời sinh hắn chính là hí tử (con hát), đến chết cũng không thoát khỏi vở kịch này, sống hay chết hắn đều ở trong đó.

Âu Khắc Dương đọc câu thoại này chỉ là muốn nói cho Hà Thời Đại chút đạo lý, cón có hiểu hay không thì phải tự xem người đó.

Bốn giờ chiều, hai người bọn họ xuất hiện dưới lầu công ty. Vừa định vào thang máy, Hà Thời Đại nhanh mắt thấy Phương đại thần Phương Thiển Tiếu gần đây vừa chụp một bộ quảng cáo quốc tế!

Anh ta biết người đại diện của Phương Thiển Tiếu, tuy rằng không phải người hiền lành, nhưng cũng xem như bình dị gần gũi. Hai người gật đầu chào nhau, đến khi người đại diện của Phương Thiển Tiếu bước vào rồi Hà Thời Đại mới thả nút giữ cửa, thang máy dần đóng lại.

Phương Thiển Tiếu đứng giữa, Âu Khắc Dương ở bên phải y, người đại diện của Phương Thiển Tiếu tên là Chiêm Hữu Tân, lớn tuổi hơn Hà Thời Đại, trông thế nào cũng trầm ổn, khí chất đầy đủ.

Hà Thời Đại chào hỏi trước: "Đã lâu không gặp."

Chiêm Hữu Tân thấy Hà Thời Đại hôm nay đưa đến không phải nhóm mà là một người mới chưa từng thấy mặt, liền hỏi: "Lại mang người mới à?"

Hà Thời Đại cười gượng: "Tiểu Âu cũng rất tốt."

Chiêm Hữu Tân là người đại diện kim bài của công ty, nhưng anh ta không quan tâm những đại diện khác, minh tinh không qua tay anh ta, anh ta đều cực ít chú ý, người mới vẫn luôn cúi đầu chơi game trên di động dường như không quá thích nói chuyện, thực sự có tương lai sao? Ngay cả tiền bối Phương Thiển Tiếu cũng không biết nịnh bợ, nghĩ đến tính cách Hà Thời Đại, anh ta cười không nói gì thêm.

Phương Thiển Tiếu là bô lão, lại là ngôi sao đại bài xuất thân từ phim võ thuật, ngay khi còn nhỏ đã bắt đầu tập võ, vài năm gần đây diễn viên Trung Quốc nổi tiếng rộng rãi trên khắp thế giới, y là diễn viên phim võ thuật lại đúng lúc gặp trào lưu, nhận mấy bộ hành động, không nghĩ tới hot từ trong nước đến nước ngoài. Dĩ nhiên điều này cũng liên quan đến tố chất và năng lực của chính bản thân y. Ngoại hình càng có hương vị đàn ông, cho người ta cái nhìn đầu tiên chính là cảm giác vô cùng thoải mái.

Hưm......

Con rắn trong di động của Âu Khắc Dương đâm phải tường, anh hơi chán nản.

Hà Thời Đại nhìn thang máy dừng ở tầng trên, kéo cánh tay anh: "Đừng chơi nữa, đến rồi."

Âu Khắc Dương bị Hà Thời Đại lôi đi cất di động đời mới của mình vào túi áo. Từ đầu tới cuối anh dường như đều không hề chú ý đến Phương Thiển Tiếu bên cạnh, trái lại là Hà Thời Đại trước khi rời đi còn phất tay với bọn họ.

Chiêm Hữu Tân đứng trong thang máy cười: "Người mới Hà Thời Đại mang theo thật sự là một người không bằng một người."

Phương Thiển Tiếu dựa vào tường thang máy cười: "Vậy cũng không nhất định. Từ lúc tôi tiến vào đến khi cậu ta đi ra, người mới kia chưa từng đặt lực chú ý trên người tôi, biết điều này nói lên cái gì không."

Chiêm Hữu Tân nói: "Lẽ nào hậu trường cậu ta còn mạnh hơn cậu?"

Phương Thiển Tiếu lắc đầu: "Tôi không biết."

Tóm lại, y cảm thấy người mới này rất đặc biệt, rất có thiện cảm với cậu ta, dẫu cậu thanh niên trẻ kia đến một ánh mắt cũng lười cho mình.

Hai người bước vào phòng họp, sếp tổng TAT Lương Kiện đã ngồi sẵn bên trong chờ bọn họ đến, thư ký xinh đẹp của sếp diện đồ công sở ngồi nghiêm chỉnh một bên.

Vị sếp tổng này mặc dù mới hơn bốn mươi nhưng đã bị hói đầu, cấp dưới đều gọi ông ta là tổng giám đốc Tiện (*), tuy nhiên trước mặt vẫn luôn gọi tổng giám đốc Lương. Cái nhìn đầu tiên khi Âu Khắc Dương bước vào đã cảm thấy Lương Kiện vô cùng thích hợp với xưng hô tổng giám đốc Tiện, bởi tổng giám đốc Tiện không chỉ hói đầu mà còn có một bộ dáng lấm la lấm lét.

(*) Kiện (khỏe mạnh, giỏi giang) và Tiện (bỉ ổi, hèn hạ) đồng âm là jiàn

"Tổng giám đốc Lương." Hà Thời Đại nói.

Lương Kiện chỉ vị trí trống bên cạnh ông ta: "Cậu và Tiểu Âu ngồi xuống trước đã, có chuyện muốn nói nên mới gọi các cậu đến đây."

Khi Lương Kiện cười lên đôi mắt híp thành đường chỉ, ông ta nói: "Tiểu Âu gần đây nhận phim của đạo diễn Lữ, tôi hy vọng cậu sau này sẽ có một mảnh trời riêng trên con đường diễn viên. Tháng sau Phương Thiển Tiếu có lẽ sẽ tiếp nhận một bộ phim hành động hiện đại, đến lúc đó Tiểu Âu cũng cố gắng lấy một vai đi. Ngoài ra, sắp tới công ty sẽ sắp xếp cho cậu quay MTV của ca hậu (*) Vương Mỹ Hân, cậu là nam chính trong đó. Chuyện sau đó chúng ta lại quyết định, chi tiết cụ thể thư ký Vương sẽ trao đổi với các cậu."

(*) Ca hậu: nữ hoàng ca hát

Có công ty sắp xếp cho đường đi, Hà Thời Đại hiển nhiên càng kích động hơn so với Âu Khắc Dương: "Tôi không có vấn đề."

Tuy nhiên Âu Khắc Dương không thể dễ dàng bị sắp xếp như vậy: "Tổng giám đốc Lương, tôi nghĩ hợp đồng của chúng ta cần bổ sung thêm thỏa thuận."

Đôi mắt chuột (*) của Lương Kiện đột nhiên mở ra, thằng quỷ nhỏ này trở nên tinh ranh như vậy khi nào, vì bản thân tranh thủ lợi ích. Nhưng để làm việc cho mình thì đương nhiên phải cho chút ngon ngọt trước, bởi vậy ông ta bằng lòng trò chuyện riêng với Âu Khắc Dương.

(*) Nguyên gốc là tiểu lão thử nhãn (小老鼠眼): mắt chuột rất bé, ánh mắt lén lút nên thường hình dung người thô bỉ, tâm tư không thuần

Khi Âu Khắc Dương từ văn phòng tổng giám đốc Tiện đi ra, Hà Thời Đại phát hiện sếp tổng bên trong cánh cửa sắc mặt không tốt lắm, cũng là bị Âu Khắc Dương chọc tức sao? Hà Thời Đại chợt nhận thấy ngoài anh ta ra còn có người cũng bị tàn phá tinh thần giống vậy, loại tâm tình này người khác sẽ không thể hiểu được.

Ngay khi bọn họ định rời khỏi cao ốc văn phòng giải trí TAT, lại một lần nữa gặp được Phương Thiển Tiếu trong thang máy đang từ trên đi xuống. Hà Thời Đại tiếp tục nói chút lời xã giao với Chiêm Hữu Tân, Âu Khắc Dương mở trò chơi mới Hà Thời Đại từng giới thiệu kia (game Carrot Fantasy ở chương 3).

Hà Thời Đại và Chiêm Hữu Tân khách sáo xong, thang máy yên tĩnh lạ thường, Âu Khắc Dương đột nhiên mở miệng hỏi: "Hà Thời Đại, củ cà rốt này có mười mạng à?"

Sắc mặt Hà Thời Đại lập tức chuyển thành màu phổi heo, thằng nhóc này sao không có mặt mũi như vậy, không thấy Phương đại thần ở bên cạnh sao? Cậu ta làm sao lại không biết đánh tiếng chào hỏi đại thần chứ, thông minh khi diễn kịch cùng khôn ngoan vừa rồi đối phó tổng giám đốc Tiện của cậu ta đều đi nơi nào.

Hà Thời Đại không biết nên trả lời hay không trả lời, một câu cũng không nghẹn ra được, ngược lại là Phương Thiển Tiếu đứng sau lưng Âu Khắc Dương chỉ vào hình ảnh trò chơi trên di động anh, nói: "Trò này củ cà rốt có mười cái mạng, cậu sử dụng công cụ hệ thống cho sẵn, ví dụ như tiện tiện (phân) này, còn có cái này, cái này, đánh bại vài tiểu quái kia bảo vệ cà rốt không bị ăn sạch là được."

Âu Khắc Dương nghe lời chỉ dẫn gật gật đầu, sau đó quay sang mỉm cười với Phương Thiển Tiếu: "Cảm ơn, tôi biết rồi."

Hiện tại anh lại là bộ dáng hợp lòng người, Phương Thiển Tiếu cảm thấy cạu nhóc này thật ngoan ngoãn, cười lên cũng rất đáng yêu.

Hà Thời Đại tức hộc máu, lại bắt đầu đóng kịch, lại bắt đầu đóng kịch, thằng nhóc xấu xa này hết thuốc chữa rồi.

Dĩ nhiên, anh ta cũng biết đây là chuyện tốt, không lấy lòng được Côn Húc Cương, vậy lấy lòng Phương Thiển Tiếu không phải cũng như nhau sao? Ha ha ha, cậu ta quá thông minh.

Ra khỏi thang máy, mỗi người bọn họ đều có sắp xếp riêng. Hà Thời Đại tận lực kéo Âu Khắc Dương đi phía sau hai người Phương Thiển Tiếu, nói khẽ với Âu Khắc Dương: "Tiểu Âu, vừa rồi trong thang máy chính là Phương đại thần Phương Thiển Tiếu, sao cậu vào thang máy mà không chào hỏi anh ta."

Âu Khắc Dương nói: "Tôi không biết hắn."

Hà Thời Đại vỗ vỗ ngực, kiên cường nói: "Vậy Côn đại thần cậu cũng không quen thì sao lại đánh hắn."

Âu Khắc Dương nói: "Tôi quen hắn."

Hà Thời Đại: "......" Ngay lúc này đây anh ta vô cùng vô cùng muốn đập đầu vào tường.

Phương Thiển Tiếu và Chiêm Hữu Tân vẫn chưa đi xa khóe miệng nhịn không được giật giật, không rõ là vì chuyện không biết y hay vì chuyện Côn đại thần bị Âu Khắc Dương đánh.

Từ từ, Côn đại thần bị đánh?

Côn Húc Cương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro