Chương 14: anh sao có thể yêu thương con của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩm Tú đứng ở ban công sợ gió thổi sẽ bị cảm lạnh liền về phòng.
Hiện tại có bảo bảo, cô muốn đối với bản thân tốt một chút.

Phòng ngủ, Dụ Trì Diệp vừa mới tắm xong từ trong đi ra, khăn tắm tùy ý quấn ở bên hông, giọt nước theo cơ bắp anh chảy xuống, màu đồng trên da thịt làm đường cong càng rõ ràng, làm Diệp Cẩm Tú nhịn không được muốn đi lên sờ một chút.

Đương nhiên, là phải x em tình huống.

Dụ Trì Diệp thấy Diệp Cẩm Tú nhìn chằm chằm mình, cũng không tức giận, khóe miệng lại hiện lên ý cười:

"nhìn tôi biểu hiện liền đói khát như vậy?"

Anh không vội, đem khăn tắm ở bên hông thả ra. Thân mình đi về phía Diệp Cẩm Tú.

Hai má Diệp Cẩm Tú ửng hồng, tuy bọn họ đã từng đã làm cái chuyện ấy, cô vẫn sẽ mặt đỏ tim đập.

Theo bản năng cô dời  tầm mắt đi nơi khác. Nghĩ rằng anh sẽ thương sót cô.

Cô sai rồi.

Dụ Trì Diệp đi lên trước, hung hăng bắt lấy Diệp Cẩm Tú ôm vào lòng.

Hô hấp của anh ở vành tai cô cực nóng:

"Như thế nào? Cô trăm phương ngàn kế muốn tôi ở lại không phải là muốn tôi sủng cô sao?"

Diệp Cẩm Tú cắn môi, muốn đẩy anh ra, nhưng bị kiềm trong lòng ngực nóng bỏng của anh không thể động đậy.

Cô động một chút, anh liền ôm chặt hơn, không cho cô một đường chạy.

"Dụ Trì Diệp, cầu xin anh, buông tôi ra."

Ngoài việc cầu xin cô không biết hiện tại còn có thể làm cái gì.

Dụ Trì Diệp cười lạnh:

"Vừa rồi trước mặt Minh Châu, cô không phải kêu bằng chồng rất ngọt sao? Hiện tại lại kêu Dụ Trì Diệp? Hử? Kêu chồng, cô nghe lời, tôi sẽ bỏ qua cho cô."

Diệp Cẩm Tú gắt gao nhắm mắt lại, chính là không muốn nói.

Ba giây trôi qua, hai người vẫn ở trong tư thế ấy.

Kỳ thật mục đích của Dụ Trì Diệp rất đơn giản, chính là muốn tra tấn cô, anh đã đã cảnh cáo cô, phải cho cô một khoảng thời gian khó quên.

Bàn tay đặt trên bụng cô bắt đầu di chuyển một đường xuống phía dưới.
Diệp Cẩm Tú vội vàng nắm lấy tay anh, sức lực lại không lớn bằng anh, căn bản không có một chút biện pháp nào ngăn anh lại.

"Sao lại không gọi?"

Lời nói không mang theo một chút ấm, ngón tay ở đùi cô đảo quanh.
Cẩm Tú cảm giác được nguy hiểm tới gần, từ kẽ răng miễn cưỡng nói:

"Chồng......"

"Không có cảm tình, cô ban ngày ở trước mặt Minh Châu không phải gọi rất tự nhiên sao? Một lần nữa kêu nếu tôi vừa lòng có thể xem xét việc buông tha cho cô hay không."

Rõ ràng anh đang tra tấn cô vì Diệp Minh Châu.

Hốc mắt hiện lên một tầng hơi nước, mờ mịt trong đó, Diệp Cẩm Tú sắp xếp lại suy nghĩ, thét lên:

"Chồng."

Anh đưa ngón tay xuống phía dưới, cuối đầu vào tai cô thấp giọng  nói:

"Kêu như vậy là muốn cho tôi làm cô sao!"

Bàn tay to phủ lên ngực cô xoa nhẹ, đầu lưỡi liếm láp vành tại cô.

Diệp Cẩm Tú muốn giãy giụa, nhưng sức lực của cô không bằng Dụ Trì Diệp. Dụ Trì Diệp thuần thục rút đi phòng bị của cô.

Hung hăng hôn cô, Diệp Cẩm Tú hoàn toàn say mê trong đó.

Cô cũng hơn hai mươi tuổi. Kết hôn lâu như vậy, trừ lần đó uống say, Dụ Trì Diệp chưa từng chạm qua cô. Sau này, ngay cả tay cô anh cũng chưa từng chạm qua.

Không thể không nói, lướt qua hết thảy, Diệp Cẩm Tú hiện tại rất muốn......

Rất muốn cùng Dụ Trì Diệp hợp hai thành một.

Cô không giãy giụa, tận lực thuận theo anh.

Dụ Trì Diệp một bên thuần thục khống chế được cô, một bên bỗng dưng mở mắt ra, nhìn bộ dáng say mê của cô, thầm mắng:

"Thật là một dâm phụ!"

Nụ hôn ở cổ dần dần dừng lại, Diệp Cẩm Tú chậm rãi mở mắt ra.

Dụ Trì Diệp không chút cảm tình nhìn cô.

Anh lạnh lùng cười nói, ánh mắt không chút gợn sóng, vuốt nhẹ mái tóc Diệp Cẩm Tú đưa ra mệnh lệnh:

"Ngồi xổm xuống."

Diệp Cẩm Tú mờ mịt nhìn anh

"Làm...... Làm gì?"

Dụ Trì Diệp cười bóp chặt eo cô, chợt ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, gằng từng chữ:

"Làm cô."

Nghe được hai chữ này Diệp Cẩm Tú hoảng hốt.

Thấy Diệp Cẩm Tú không hiểu lời của mình Dụ Trì Diệp tiếp tục trào phúng nói:
"Như thế nào? Lúc trước cô cũng nói, chúng ta là vợ chồng trong vòng 10 tháng vì con mà ở bên nhau, hiện tại vợ có thai trong người, chẳng lẽ không nên dùng miệng giúp chồng giải quyết một chút vấn đề sinh lý sao?"

Diệp Cẩm Tú miệng sắp chạm đến, cả người ngồi xổm.

Dụ Trì Diệp trào phúng cười lạnh nhìn cô từ đỉnh đầu.

Anh tiến lên, một bàn tay ấn đầu Diệp Cẩm Tú , sau đó nhìn cô không chớp mắt.

Cẩm Tú cắn môi, bị tay anh xô đẩy tiến lên, mỗi lúc một gần. Nàng không biết phải làm sao, nếu không làm, cô sợ Dụ Trì Diệp sẽ không để yên cho mình

Cô quyết tâm tiến lên một bước, nhắm mắt hướng tới phía trước há mồm ngậm.

Nhưng lại ngậm vào hư không.

Diệp Cẩm Tú mở to mắt thấy đôi mắt Dụ Trì Diệp giận nhìn cô. Anh đem cô từ trên mặt đất kéo lên, một bên đẩy đến trên giường:

"Diệp Cẩm Tú! Tôi không nghĩ tới cô lại hạ tiện như thế, cô cho rằng tôi sẽ muốn cô sao? Tôi nói cho cô biết, tôi cảm giác chính là ghê tởm!"

"Xoạt" một tiếng.

Dụ Trì Diệp đem khăn tắm trong tay hung hăng ném trên mặt đất, anh ôm chăn rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng, Diệp Cẩm Tú nằm ở trên giường nhìn hình bóng cương quyết của anh rời đi, một loại cảm giác tuyệt vọng dâng trào.

Diệp Cẩm Tú, Cẩm Tú......

Vì cái gì cô sinh ra lại tên như vậy Cẩm Tú.

Một đêm, chưa ngủ.

Cô cơ hồ là nhìn thời gian một chút một chút trôi đi, lại một chút không muốn ngủ.

Cửa phòng đối diện khép hờ làm Diệp Cẩm Tú không dám đi qua.

Từng câu từng chữ của Dụ Trì Diệp đều ở quanh quẩn bên tai.

Hóa ra chỉ có cô cho rằng, anh sẽ đối tốt với đứa con trong bụng một chút, không nghĩ tới sự tình càng ngày càng gay go.

Cô thật là ngu xuẩn. Nam nhân kia từ trước đến giờ đều không yêu cô, làm thế nào để yêu thương con của cô?

Ngoài cửa sổ có chút ánh sáng hiện lên, Diệp Cẩm Tú mới có chút buồn ngủ.

Hôm sau, Diệp Cẩm Tú  bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mở mắt ra, lại thoáng nhìn bên cạnh, gương mặt anh tuấn nhẹ nhàng nhắm ngủ say, ngũ quan hài hòa, cô chỉ nhìn nửa gương mặt, đã trầm mê.

Cảm giác mềm mại từ cổ truyền đến, cô rũ mắt vừa thấy, mới biết được, cô thế nhưng lại nằm trong lòng Dụ Trì Diệp.

Nhìn lòng ngực anh phập phồng, Diệp Cẩm Tú hy vọng, giá như thời gian có thể dừng ở đây mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro