Chương 3: Cút đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thực xin lỗi, tôi......"

Diệp Cẩm Tú vừa muốn giải thích, liền nghe phía sau thanh âm truyền đến lạnh như băng

"Loại người này, không xứng để em châm trà."

Dụ Trì Diệp tiếng nói giống như hàn băng, Diệp Cẩm Tú vùi đầu ở trước ngực, biết chính mình lại giải thích, cũng vô dụng. Đổi lấy, sẽ chỉ là Dụ Trì Diệp càng thêm điên cuồng trào phúng. Dụ Lộ Lộ buông lỏng tay ra, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý

"Anh, anh không cần nói như vậy......"

"Cút đi."

Dụ Trì Diệp trên mặt bao trùm một tầng sương lạnh, Dụ phu nhân cũng nhíu mày

"Thật là có mẹ sinh không mẹ dạy, còn không mau cút đi?"

Diệp Cẩm Tú trong lòng gợn sóng mãnh liệt, lại chỉ có thể nhịn xuống đáy mắt ướt át, xoay người đi ra đại sảnh. Phía sau truyền đến âm thanh của Dụ phu nhân hùng hùng hổ, mỗi một bước, đều đau đớn trong tâm. Đứng trước cửa Dụ gia, gió lạnh ào ạt thổi qua, lúc đi ra cô quên cả áo khoác , chỉ mặc một áo lông mỏng. Diệp Cẩm Tú ôm hai tay, thân thể còn đang không ngừng run rẩy. Người hầu thấy cô trong dáng vẻ này, ánh mắt tràn đầy thương cảm. Cô quay đầu đi, nước mắt cứ tuông rơi không ngừng, nhìn chằm chằm bên ngoài đường phố, nhớ tới đứa con trong bụng, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Dụ Lộ Lộ ngang ngược kiêu ngạo bước tới, Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, thấy là nàng, lùi lại hai bước.

"Như thế này đã không chịu được rồi sao?"

Dụ Lộ Lộ môi đỏ khẽ mấp máy, một thân khoác áo đào hồng đâu ,  nàng dáng người thướt tha, phong cảnh có một không hai. Thấy Diệp Cẩm Tú trong bộ dạng chật vật, nàng càng thêm đắc ý

"Dụ phu nhân cảm giác thế nào? Có bất ngờ không?"

Diệp Cẩm Tú trầm mặc không ra tiếng, gắt gao cắn môi. Dụ Lộ Lộ đưa móng tay quấn quanh tóc, cười nhạo nói:

"Cô ở Dụ gia, ngay cả người hầu đều không bằng, loại cảm giác này thế nào?"

Bị như thế cười nhạo, Diệp Cẩm Tú không muốn cùng nàng đấu võ mồm nói

"Chuyện của tôi không liên quan cô."

" Cướp  chồng của chị mình, cô cũng đủ ghê tởm, thế nhưng còn không biết liêm sỉ mà ở lại, da mặt cô đúng là quá dày."

Dụ Lộ Lộ khóe mắt lộ ra tia châm biếm, Diệp Cẩm Tú tâm phiền ý loạn. Năm đó, rõ ràng là Diệp Minh Châu đi nước ngoài, từ bỏ cơ hội cùng Dụ Trì Diệp kết hôn, ba mới đem cô gả cho Dụ Trì Diệp. Như thế nào ở trong mắt bọn họ cô lại biến thành kẻ  cướp chồng của chị? Dụ Lộ Lộ tiến lên, một tay túm chặt tóc cô, đôi mắt tràn đầy hận ý:

"Tôi nói cho cô biết, chỉ cần có tôi ở đây, cô đừng hòng sống yên ổn ở Dụ gia ngày nào."

Diệp Cẩm Tú đau đến nỗi thiếu chút nữa kêu lên, Dụ Lộ Lộ buông ra tay, kiêu ngạo cười

"Yên tâm, Dụ gia mọi người, bao gồm cả anh đều hận không thể đánh chết cô."

Diệp Cẩm Tú trong lòng cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước,  giẫm lên chân nàng thật mạnh, hung hăng trằn trọc. Dụ Lộ Lộ cả kinh, vừa muốn kêu, liền nghe Diệp Cẩm Tú dán mặt bên tại nàng , thanh âm lạnh tựa như sương

"Vừa rồi, tất cả người hầu đều thấy cô túm tóc tôi."

Cô không ngốc, chỉ là không nghĩ làm trò trước mặt Dụ Trì Diệp để mặc anh xâu xé. Cô nhìn về phía Dụ Lộ Lộ bằng ánh mắt lãnh đạm , tràn đầy trấn định

"Tôi ở Dụ gia thế nào đâu đến lượt cái thứ làm nghề hạ tiện như cô nhận xét"

Dụ Lộ Lộ khiếp sợ lùi lại hai bước, Diệp Cẩm Túnnào giống lời Diệp Minh Châu nói? Mềm yếu để mặt người khác ức hiếp. Nàng cố gắng bình tĩnh, nét mặt khó coi cười lạnh:

"Cô cứ chờ xem!"

Nhìn thấy Dụ Lộ Lộ xoay người vào Dụ gia, Diệp Cẩm Tú mới nhẹ nhàng thở ra. Cô vẫn luôn,chán ghét việc đối chọi gay gắt như thế. Ngồi ngoài cửa đợi hơn một giờ, chậm chạp không thấy Dụ Trì Diệp ra tới, Diệp Cẩm Tú ngồi xổm ở vườn hoa tường vi, lẳng lặng nhìn cánh hoa bay xuống. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Diệp Cẩm Tú vui vẻ, vội vàng đứng dậy, ngồi xổm đã lâu chân cũng tê rần,  chao đảo muốn ngã. Một bàn tay chặt chẽ đem thân thể của cô ổn định trở lại.

Không phải mùi hương của Dụ Trì Diệp.

Trong lòng cô cả kinh, hoảng loạn đứng dậy, thoát khỏi trói buộc của người đó. Ngẩng đầu vừa thấy, là em trai của Dụ Trì Diệp, Dụ Phi Trạch.

Dụ Phi Trạch một thân mặc áo gió màu đen, mặt ôn nhu như nước, ôn tồn lễ độ, thấy Diệp Cẩm Tú kinh ngạc, hắn mở lời

"Cẩm Tú, em có khỏe không?"

Hắn đỡ cánh tay của cô, cô nhẹ nhàng đẩy ra:

"Cám ơn, tôi rất tốt."

Cô tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại không lừa được người.

" Em nói dối."

Dụ Phi Trạch thấy sắc mặt cô trắng bệch, cởi áo gió khoác lên vai cô, đau lòng nói

"Năm đó, nếu em không cự tuyệt anh, hiện tại......"

"Phi Trạch, thật xin lỗi."

Diệp Cẩm Tú cự tuyệt áo khoác của hắn, ngẩng đầu, nhìn hắn thanh nhã cười

"Chuyện này, là tôi chính mình lựa chọn, cùng bất luận là ai cũng không liên quan ."

Dụ Phi Trạch thích cô, cô biết . Ba năm trước đây, cô lựa chọn nghe theo lời ba an bày, nhưng không nghĩ tới, sẽ là cái  kết quả này. Dụ Phi Trạch cầm tay cô, bất đắc dĩ nói:

"Em chừng nào muốn trở lại bên anh, anh sẽ chờ em."

Diệp Cẩm Tú vừa muốn chối từ, liền nghe thấy một tiếng lạnh lùng cười nhạo

"Em trai, xem ra em thích nhặt lại đồ của người khác?"

Dụ Trì Diệp không biết từ khi nào ra tới, trong tay cầm áo khoác của Diệp Cẩm Tú

Tựa hồ là đang khẩn trương. Dụ Phi Trạch hừ lạnh:

"Dụ Trì Diệp, nếu anh không đối tốt với Cẩm Tú , tôi sớm hay muộn sẽ đem cô ấy cướp về."

Lời này Diệp Cẩm Tú không cảm động, là giả. Dụ Trì Diệp áo khoác tới chỗ cô, trào phúng nhìn hắn, như là đang xem một trò hề

"Cô ta mặt dày mày dạn muốn ở lại Dụ gia, với tôi không liên quan."

Lời nói so này băng tuyết ba thước còn lạnh hơn, Diệp Cẩm Tú hai chân đông lạnh chết lặng, tâm cũng đã chết .

Đi theo Dụ Trì Diệp ngồi trên xe, bên trong xe máy sưởi, ngoài xe, Dụ Phi Trạch vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, ánh mắt thâm u nhìn bên trong xe. Diệp Cẩm Tú không dám nhìn tới, biết nếu cô lộn xộn, Dụ Trì Diệp  sẽ càng thêm độc miệng .

Đông cứng hai chân cuối cùng cũng khôi phục chút tri giác, Dụ Trì Diệp cười lạnh:

"Gần đây lá gan của cô rất lớn dám ngang nhiên câu dẫn nam nhân trước mặt tôi."

Anh ngồi ở hàng phía trước, ngón tay thon dài nắm lái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào phía trước. Diệp Cẩm Tú không có tâm tư cùng anh ầm ĩ

"Chỉ là ngẫu nhiên gặp được, em cùng anh ấy......"

"Với tôi không liên quan ."

Dụ Trì Diệp không hề có chút cảm xúc cắt ngang lời nói của cô, không có bất kì thứ gì đáng nói. Đáy lòng cô trầm xuống, cô đã sớm biết, anh sẽ không nghe cô giải thích bất cứ cái gì......

"Nếu cô làm ảnh hưởng tới thể diện Dụ gia."

Hắn tiếng nói trầm thấp

"Tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Anh cứ như vậy máu lạnh vô tình, cô còn có chờ mong cái gì ?

Nghe anh nói thế, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xoang mũi ê ẩm, cô cố nén trụ nội tâm gợn sóng. Đúng lúc này,  điện thoại Dụ Trì Diệp vang lên, không biết đầu bên kia nói gì đó, thanh âm của anh chớp mắt một cái liền ôn nhu như gió xuân

"Được, anh tới đón em."

Vài giây trôi qua, thái độ của anh hoàn toàn bất đồng. Diệp Cẩm Tú nhớ tới một câu, anh không lạnh nhạt, chỉ là người anh muốn quan tâm không phải cô mà thôi. Trong lòng vô cùng chua xót......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro