Chương 9: Tâm đã chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một đêm mưa, đến gần sáng thì tạnh. Ngoài cửa sổ ánh bình minh dần hiện lên, đỏ rực một mảnh, cửa sổ còn dính không ít mưa, dưới lầu người đi đường mặc áo bông thật dày tới tới lui lui.

Trên giường bệnh cô gái nhắm mắt lông mi dài cong vút hơi hơi rung động, ngay sau đó mở bừng mắt.

Cy sắc mặt tái nhợt, không hề có chút máu, tựa như búp bê vô lực nhẹ như cánh hoa hồng, lúc này cũng mất đi hơi nước, đồng tử hơi hơi co rụt lại, cô ngửi được mùi nước sát trùng, lúc này mới tỉnh táo lại.

Vừa muốn nhúc nhích, nhận thấy được trên người có đồ vật đè nặng, cô cúi đầu, đầu ai dó ngẩng lên.

Dụ Phi Trạch mắt buồn ngủ mông lung, thấy cô tỉnh lại, lập tức khôi phục thanh tỉnh, trên mặt là nhạt nhẽo ý cười

"Cẩm tú, em tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?"

Diệp cẩm tú lắc lắc đầu, đầu giống như bi một vật gì đó đánh vào, cô nhịn cơn đau xuống, đối mặt với một Dụ Phi Trạch hỏi han ân cần, tâm có chút ấm áp.

"Em làm sao lại ở chỗ này?"

Trên mặt hắn cứng đờ

"Em ngất trong mưa, anh đi ngang qua, phát hiện."

Hắn không dám tưởng, nếu hắn không có nhìn thấy cô, cô có thể hay vẫn trong màn mưa hôn mê?
Diệp Cẩm Tú trong lòng nhàn nhạt thất vọng xẹt qua, cô cũng không biết cô mất mát cái gì?
Cô cảm kích cười

"Phi Trạch, cám ơn anh."

Hắn lắc đầu, cầm tay cô

"Cẩm Tú, tối hôm qua Dụ Trì Diệp cùng nữ nhân kia đã tới bệnh viện anh ta biết em ngất xỉu, cũng chưa tới xem em một cái, em đi theo anh ta, có cái gì gọi là hạnh phúc?"

Dù cho cô cảm thấy chính mình không gì nói nổi, nghe nói như thế lồng ngực đau tới nỗi không thở được.

Mặt cô tái nhợt cười, bất lực

" không liên quan đến em."

" trong bụng em còn có đứa con của anh ta!"

Dụ Phi Trạch vẻ mặt đau lòng:

"Dụ Trì Diệp căn bản sẽ không cho em sinh ra đứa bé, em theo anh đi, Cẩm Tú, anh có thể giúp em nuôi con lớn lên."

Dụ Phi Trạch vẻ mặt chân thành, khóe miệng cô cười khổ.

Một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc sao?

Cô đã, không thể.

Xử lý xong thủ tục, Dụ Phi Trạch đưa cô trở về nhà, xuống xe, không biết từ đâu đưa cho cô một bó hoa hồng thật to, khóe miệng mỉm cười, Diệp Cẩm Tú không muốn nhận lấy.

"Cẩm Tú, nếu một ngày nào đó, em nghĩ thông suốt, nguyện ý tới bên anh, anh lúc nào cũng hoan nghênh em."

Hắn thích cô, chưa bao giờ thay đổi.

Diệp Cẩm Tú không phải động vật máu lạnh, một lần hai lần, đều là Dụ Phi Trạch an ủi, bảo vệ cô. Còn cô, sớm đã vỡ nát tâm.

Nhưng cô......

Cô nghiêng đầu, dứt khoát xuống xe, không cầm bó hoa hồng, thanh âm cao ngạo quạnh quẽ

"Thực xin lỗi, Phi Trạch, em không xứng với anh."

Cô không quay đầu lại rời đi, đè nén nỗi khổ tâm trong lòn.

Dụ Phi Trạch đau khổ, bị câu nói của cô làm tuyệt vọng, trái tim đau đến tột cùng.

Về đến nhà, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Diệp Minh Châu kéo hành lý đi ra ngoài, mà Dụ Trì u từ phía sau gắt gao ôm nàng, không cho nàng rời đi.

Nhìn thấy diệp cẩm tú đứng ở cửa, nàng lau lau sưng đỏ đôi mắt, giãy giụa càng thêm lợi hại

"Trì Diệp......"

"Minh Châu, đừng đi."

Dụ Trì Diệp gắt gao ôm lấy nàng, đầu chôn ở cổ nàng, tư thế vô cùng thân mật, làm người ta nổi da gà.

Diệp cẩm tú vẻ mặt đờ đẫn đi đến, thay giày, chuẩn bị lên lầu.

"Đứng lại."

Âm thanh không hề có độ ấm vang lên, Diệp Cẩm Tú quay đầu, vẻ mặt tái nhợt, căn bản không đem anh đặt ở đáy mắt.

"Có chuyện gì sao?"

Diệp Minh Châu thoát khỏi vòng tay anh, đi đến bên Diệp Cẩm Tú, ủy khuất khóc nức nở

"Thực xin lỗi Cẩm Tú, chị không biết em đã mang thai, chị là người dư thừa, chị sẽ rời đi Trì Diệp......"

Nàng than thở khóc lóc, giống như trời sập xuống.

Diệp Cẩm Tú mặt không biến sắc nhìn nàng biểu diễn, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt trống rỗng vô lực. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Trì Diệp, ánh mắt bình tĩnh giống như hắn chỉ là một con rối gỗ.

Dụ Trì Diệp sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, lại rất mau phản ứng lại, lấy ra tờ giấy thỏa thuận ly hôn, thanh âm nhạt nhẽo lạnh lẽo

"Ký tên xong thì phá bỏ cái thai đi."

Từng câu từng chữ, sắc bén rõ ràng.

Nàng cơ hồ tại hoài nghi chính mình nghe lầm.

Anh thế nhưng, muốn cô đem bỏ đứa con trong bụng?

Đây chính là cốt nhục anh!

Cô muốn cười, nhưng lại cười không nổi, muốn khóc, lại không có nước mắt.

Nàng ngẩng đầu, buồn cười giật nhẹ khóe miệng, người nam nhân này, cô rốt cuộc thích anh ở điểm nào?

"Tôi sẽ bồi thường cô một phần tài sản, cũng cho cô sống đến già, chỉ cần cô không tới dây dưa với tôi."

Sắc mặt anh lãnh đạm. Đương nhiên, sự lãnh khốc vô tình chỉ là nhằm vào cô mà thôi.

Cô lười nhác ngồi ở trên sô pha, nhìn trên bàn trà kia vài tờ giấy. Khiến cô thở không nổi.

Cô đem nội dung nhìn một lần, dây dưa cùng nhau cũng không có ý nghĩa.

Cho dù là anh say rượu đêm đó, đem cô đặt ở dưới thân vẫn là gọi tên Diệp Minh Châu.

Là cô vẫn luôn mù quáng, cố chấp cho rằng chỉ cần là Diệp Minh Châu không cần, cô nỗ lực liền có thể khiến anh yêu cô.

Nhưng tình cảm nếu không muốn thì cho dù có làm gì đi chăng nữa cũng không có được.

Cô cầm lấy bút, không nói một lời, đặt bút kí, ánh mắt cô thâm trầm nhìn anh:

"Tôi muốn giữ lại đứa con, con tôi sẽ nuôi nấng, không cần anh quan tâm."

Dụ Trì Diệp sắc mặt hơi khó chịu, lại không có phản bác lời cô nói.
Diệp Cẩm Tú lại lần nữa xác định:

"Đáp ứng sao?"

Lúc này cô đã khôi phục bình tĩnh. Cô đã quá mệt mỏi, không muốn vùng vẫy nữa.

Dụ Trì Diệp không kiên nhẫn:

"Tùy cô."

Diệp Minh Châu không hề ầm ĩ, dựa ở bên người anh, nhìn về phía Diệp Cẩm Tú, ánh mắt vô cùng đắc ý.

Diệp Cẩm Tú cúi đầu, viết thêm một điều khoản nữa, lúc này mới thỏa mãn.

Áo lông trắng khoác ngoài, da thịt cô bạch ngọc, gương mặt phủ lên một tầng hơi mỏng ửng đỏ, chỉ là nàng sắc mặt có chút tiều tụy, cau mày, tựa xoa nhăn họa giấy.

Dụ Trì Diệp ánh mắt ở trên mặt cô, lúc này mới ý thức được, kết hôn đã ba năm tới nay, anh lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt nữ nhân này không tồi.

Diệp Minh Châu gắt gao nhìn chằm chằm ngòi bút của Diệp Cẩm Tú, nhìn cô viết xong điều khoản, hận không thể làm cô kí tên nhanh một chút, nhưng nàng lại không thể biểu hiện bất luận thái độ bất mãn nào , chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.

Diệp Cẩm Tú lại đem đơn ly hôn cẩn thận đọc một lần, xác nhận không có sai sót.

Lúc này, điện thoại Dụ Trì Diệp vang lên, sau khi nhận được điện thoại, anh cau mày, vài giây sau anh liền cúp điện thoại.

"Không cần ký tên."

Gương mặt anh lạnh như băng, mày rậm nhíu lại

"Mẹ kêu chúng ta về nhà một chuyến."

Diệp Minh Châu kinh ngạc nhìn anh, thần sắc khẩn trương, Dụ Trì Diệp mềm nhẹ an ủi:

"Anh đi liền trở về, không cần lo lắng."

Ánh mắt Diệp Cẩm Tú nhàn nhạt, biết tính Dụ phu kêu cô về cùng lắm là nhục mạ cô một trận mà thôi, nói không chừng, Dụ phu nhân sẽ thích Diệp Minh Châu.

Diệp Minh Châu ghé vào ngực anh, ánh mắt nhu nhược bình tĩnh nhìn anh

"Trì Diệp, anh phải mau trở về."

Nàng chớp chớp mắt, lông mi cong vút vương vài giọt nước mắt.

Dụ Trì Diệp gật đầu, hôn lên tráng nàng một cái liền đứng dậy cùng Diệp Cẩm Tú đi ra ngoài.
Nhìn hai người sóng vai đi ra ngoài, khóe miệng Diệp Minh Châu gợi lên một tia cười âm lãnh.

Nàng nắm chặt cây bút Diệp Cẩm Tú vừa cầm, trong lòng phẫn hận.

Chỉ còn một bước nut là có thể thành công.

Diệp Cẩm Tú, lại làm hỏng chuyện tốt của cô!

"Tạp sát" một tiếng giòn vang, bút theo tiếng mà gãy, đáy mắt Diệp Minh Châu tràn đầy phẫn hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro