C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A! Trời ạ! Sao ngươi lại đáng yêu như vậy!" Thật sự nhịn không được, hắn kéo tiểu nhân nhi đang run rẩy qua rồi ôm chặt vào lòng, lúc này mới phát hiện Thu Nghiên thật sự rất gầy, lúc mặc đồ cưới dày nặng hắn ôm còn thấy nhẹ, hiện tại chỉ mặc một lớp áo ngủ, đụng tới đều là xương cốt.

Nhẹ nhàng vỗ lưng Thu Nghiên: "Yên tâm, hôm nay chúng ta không làm gì cả, chỉ tâm sự với nhau được không?"

"Được." Nghe nói cái gì cũng không làm, Thu Nghiên nhẹ nhàng thở ra đồng thời cũng có chút mất mát, là do y không tốt sao? Cho nên tướng công không muốn chạm vào y?

Do y vẫn luôn nhắm mắt cúi đầu, chỉ chừa cho Mạc Thiên Hàm một cái đỉnh đầu, cho nên Mạc Thiên Hàm cũng không phát hiện sự mất mát của y, chỉ nhẹ giọng trò chuyện với Thu Nghiên, tuy rằng đã trao đổi danh thiếp, nhưng cũng chỉ có tên họ cùng ngày sinh bát tự, bởi vì hai người từng nhìn thấy trên giấy kết hôn của họ, Hồng ma ma cũng từng đọc ra.

"Nghiên nhi lớn lên ở nhà thúc phụ sao?"

"Đúng vậy."


"Thúc phụ đối xử với ngươi thế nào?"

Thu Nghiên không trả lời, Mạc Thiên Hàm đợi trong chốc lát mới thở dài: "Ta đã biết, thúc phụ đối với ngươi không tốt, thậm chí là rất tệ."

Ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn tướng công nằm kề bên.

"Hôm nay ta có nhìn thấy tay ngươi, có rất nhiều vết nứt, là do lúc làm việc ruộng đồng mà bị thương sao?"

"Dạ, vẫn luôn như vậy, đến mùa đông chỉ là hơi sâu thêm chút thôi."

"Là do ngươi vẫn luôn làm việc?"

"Trong nhà không nuôi người rảnh rỗi, bắt đầu từ năm bảy tuổi, mỗi ngày phải gánh nước nấu cơm giặt đồ, việc ngoài ruộng cũng phải giúp đỡ, mùa đông chỉ là múc nước hơi cực khổ, những việc khác cũng bình thường."

"Có lúc nào ngươi không cần làm việc không?"


"Cũng có, lúc ăn Tết sẽ có mấy ngày nghỉ ngơi, công việc đều làm xong trong năm cũ, không có việc gì mới liền được nghỉ mấy ngày."

Tim hơi quặn đau, tay vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ về lưng Thu Nghiên, liền thay đổi một đề tài: "Lúc trước khi Hồng ma ma nói gả ngươi cho ta, ngươi không có ý kiến gì sao?"

"Không có."

"Tại sao?".

"Ca nhi đến tuổi mà chưa gả cho ai, đều do quan phủ xứng đôi."

"Thúc phụ của ngươi không phản đối?"

"Thúc phụ cùng thúc thúc đồng ý việc hôn nhân này là vì biết tướng công ở dưới chân núi có nhà tranh, cho nên ngôi nhà của phụ thân và cha để lại liền không cần trả về, tướng công lại là thợ săn không phải nông dân, không được chia đất, như vậy đất đai cũng không cần trả lại."

Mạc Thiên Hàm biết theo luật lệ của triều đình, ca nhi xuất giá không thể kế thừa gia sản, mà hắn là thợ săn, cho nên phu lang của hắn xem như nhà cửa đất đai cũng không có, mình không rời nhà.

"Tướng công tức giận sao?"

"Không có, nhà ở không có thì không có, ta cũng không biết làm ruộng, bọn họ thích thì lấy đi, tướng công ngươi chỉ cần phu lang là được, sau này tướng công sẽ nuôi ngươi, không để ngươi mệt khổ."

Thu Nghiên cảm thấy y muốn khóc, chỉ là mấy câu nói ngữ khí cũng bâng quơ lại sưởi ấm trái tim y, được tướng công ôm vào trong ngực nhẹ giọng trấn an, ấm áp như đang nằm mơ vậy.

"Nghiên nhi nói cho tướng công nghe về song thân đi."

"Dạ, cha rất yêu thương Nghiên nhi.." Thanh âm của Thu Nghiên mềm mềm mại mại, trong buổi tối động phòng hoa chúc vào cuối thu chậm rãi nhớ lại kỉ niệm về song thân, ngẫu nhiên Mạc Thiên Hàm sẽ đưa ra vài câu hỏi, Thu Nghiên càng nói càng nhỏ, cuối cùng ngủ thiếp đi trong ngực Mạc Thiên Hàm, bàn tay nho nhỏ siết chặt cổ áo ngủ của hắn, chiếc đầu nho nhỏ cũng gối lên ngực Mạc Thiên Hàm.

Thu Nghiên nằm mơ, trong mơ không biết bản thân đang ở nơi nào, y lại gặp được song thân, bọn họ vẫn từ ái như vậy, đứng trong một mảnh mây mù, mỉm cười nhìn y, y thấy không rõ khuôn mặt của song thân, y muốn đến gần phụ thân và cha, nhưng luôn bị mây mù ngăn cách, y sốt ruột kêu phụ thân, cha nhưng song thân không hề đến gần y, cuối cùng song thân bị mây mù hoàn toàn che khuất, y bật khóc, đã rất lâu y không mơ thấy song thân, lâu đến mức ngày thường lúc y nhớ lại song thân trong đầu đã không thể miêu tả rõ ràng bộ dáng của bọn họ, chỉ nhớ rõ dáng người mà thôi.

Thu Nghiên khóc trong mơ, Mạc Thiên Hàm ở bên cạnh liên tiếp lau mồ hôi cho y.

Hai người vốn đang ôm nhau ngủ ngon, hắn bị nhiệt độ nóng bỏng của người trong ngực làm cho giật mình tỉnh giấc, người trong ngực còn luôn đổ mồ hôi còn nói mớ kêu phụ thân, cha, mắt nhắm chặt mà nước mắt không ngừng chảy ra, dọa cho Mạc Thiên Hàm lập tức bật dậy, sờ sờ trán Thu Nghiên, thực nóng, xem ra là phát sốt.


May mắn là trong nhà có mấy bao thuốc hạ sốt do Lý đại phu đưa tới, cái này vốn là để cho bọn họ dùng sau khi động phòng, nấu cho Thu Nghiên uống, nghe nói sau khi động phòng hơn phân nửa ca tử đều sẽ phát sốt, cho nên ông liền chuẩn bị thuốc hạ sốt cho Mạc Thiên Hàm.

Vắt khăn ướt đặt lên trán Thu Nghiên, lại đốt thêm một chậu than để trong phòng, bảo trì độ ấm, bỏ thuốc vào nồi để lên bếp nấu, lại thay cho Thu Nghiên một bộ quần áo khô ráo, cũng đổi một bộ chăn đệm sạch sẽ khác.

Xuống lầu nấu một nồi cháo thịt, múc một chén lên, Thu Nghiên đã tỉnh, mở to mắt nhìn Mạc Thiên Hàm: "Tướng, tướng công?"

Để cháo lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng đỡ Thu Nghiên ngồi dậy, thuận tay sờ sờ trán của y, vẫn còn rất nóng, nhưng có lẽ do liên tục đắp khăn ướt nên nhiệt độ đã thấp hơn một ít.


"Nghiên nhi làm sao vậy?" Giọng nói hơi khàn, toàn thân đều tê dại bủn rủn, hơn nữa, y cũng chú ý tới chăn đắp trên người không phải chăn đỏ tân hôn, mà là một cái chăn màu nhạt hơn.

"Hôm qua nói chuyện xong hai ta liền ngủ rồi, sau đó ngươi phát sốt, ta tỉnh, quần áo của ngươi đều ướt, chăn cũng dơ, cho nên ta đều đổi mới." Vươn tay bưng chén cháo, để Thu Nghiên dựa vào trước ngực, múc một muỗng thổi cho lạnh bớt, đưa đến bên miệng Thu Nghiên: "Tới, uống miếng cháo, uống xong rồi uống thuốc vào, sau đó nằm nghỉ ngơi, ngoan."

Thu Nghiên nghe xong, ngoan ngoãn uống cháo, đây là lần đầu tiên có người không phải song thân lại đút đồ ăn cho y, người này, là tướng công của y.

Đút xong chén cháo thịt, Mạc Thiên Hàm liền bưng tới một chén thuốc, cùng một chén nước mật ong, mật ong là vào mùa hè hắn vào rừng gặp phải tổ ong liền lấy xuống, lúc này vừa lúc có thể sử dụng cho Thu Nghiên bỏ vào thuốc uống.

Thu Nghiên uống thuốc rất nhanh, không chút chần chờ, ngay sau là nước mật ong lại làm y cảm giác muốn khóc, dù y không khóc nhưng hai mắt cũng đã đỏ rực như một chú thỏ, Mạc Thiên Hàm mỉm cười đặt tiểu nhân nhi cảm tính này xuống giường: "Ngoan, uống thuốc xong sẽ nhanh chóng khỏe lại, ngủ thêm chút nữa đi."

"Tướng công, việc trong nhà vẫn chưa làm gì cả." Y giật giật muốn ngồi dậy, lại cả người nhức mỏi vô lực, đầu cũng nặng nề choáng váng.

"Trong nhà không có việc gì để làm cả, hiện tại ngươi bị bệnh, bên ngoài thì trời đầy mây, ta không thể ra ngoài săn thú, nên không có gì phải vội hết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro