C32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau

Thu Nghiên vẫn còn đang ngủ, khó được có lúc y ngủ muộn đến vậy, trong quá khứ vào mùa xuân y luôn bận rộn, cho nên vào mùa này Thu Nghiên vẫn luôn mất ngủ!

Mạc Thiên Hàm dậy từ rất sớm, đi ra ngoài chạy bộ leo núi lại đánh mấy lần quân thể quyền, hoạt động xong liền làm cơm sáng, bởi vì là đang ở trong núi nên Mạc Thiên Hàm hái chút rau dại về nhà làm món gỏi.

Chờ lúc Thu Nghiên tỉnh lại, Mạc Thiên hàm đã làm cơm xong, đang bưng vào trong phòng!

"Tướng công?" Thu Nghiên thức dậy chỉ cảm thấy thực thoải mái, là do ngủ thật thoải mái, không còn mệt mỏi như mấy hôm trước.

"Mau dậy ăn cơm sáng thôi!" Thấy người tỉnh, Mạc Thiên Hàm liền đặt cơm lên bàn, bàn không lớn, nhưng cũng đủ để cơm canh của hai người.


Thu Nghiên rời giường, gấp chăn đệm, mặc một áo khoác ngoài, đi ra ngoài rửa mặt rồi vào, bởi vì có nước của suối nước nóng nên rwuar mặt đều dùng nước ấm.

"Mau tới ăn cơm!" Dọn xong chén đũa, Mạc Thiên Hàm rửa tay, ngồi xuống cùng Thu Nghiên ăn cơm sáng.

Cháo trắng, cá xông khói cùng gỏi rau dại, vừa dinh dưỡng lại ngon miệng.

"Tướng công, hôm nay chúng ta trở về sao?" Thu Nghiên vừa ăn cơm vừa hỏi Mạc Thiên Hàm.

"Phu lang không nhớ việc tối hôm qua?" Nhìn Thu Nghiên vẻ mặt bình thường, Mạc Thiên Hàm liền cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó mới hiểu ra là không đúng chỗ nào.

Theo lý mà nói, Thu Nghiên hẳn là phải ngượng ngùng muốn chết sao? Sao lại bình tĩnh như vậy?

"Ơ? Tối hôm qua?" Ngậm chiếc đũa, Thu Nghiên nghiêng nghiêng đầu nhớ lại: "Tối hôm qua không phải là tắm cùng tướng công sao?"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Chớp chớp mắt: "Sau đó Nghiên nhi liền không nhớ rõ."


Mạc Thiên Hàm: "!"

Tình Nhân Say, quả nhiên lợi hại!

"Hôm nay không quay về, lát nữa tướng công mang ngươi lên núi đi dạo một lát, đào măng gì đó, đúng rồi, còn có thể xem thỏ con!"

"Thỏ con?"

"Ừ, tướng công có đặt bẫy dây thừng, có thể bắt sống thỏ con.."

Chậm rãi miêu tả hình ảnh săn thú đầy thú vị làm cho Thu Nghiên nghe mê mẩn, không còn muốn về nhà, ăn cơm chiều liền đổi quần áo, đi theo Mạc Thiên Hàm đặt bẫy dây thừng.

Mạc Thiên Hàm cũng không dám mang phu lang đi vào rừng sâu thật sự, hắn dẫn Thu Nghiên đi đến nơi là khu săn thú chung hàng ngày của người trong thôn, nơi đó có thể bắt được thỏ hoặc gà rừng, không có dã thú cỡ lớn, như vậy cũng đủ rồi.

Đây là lần đầu tiên Thu Nghiên nhìn thấy thỏ hoang còn sống và gà rừng chạy như bay!

Cũng thấy được tài bắn cung đỉnh cao của tướng công, à được rồi, tài bắn cung là Mạc Thiên hàm sau khi tới ngoại trừ thừa hướng thói quen của chủ nhân thân thể, còn sáng tạo không ít, ví dụ như hắn cải tiến phần đuôi của mũi tên, làm cho càng thêm phù hợp với nguyên lý khí động lực học..

Lúc giữa trưa khi về nhà Thu Nghiên vẫn hưng phấn mà ríu rít nói không ngừng, Mạc Thiên Hàm cũng để y vui vẻ, vừa nhổ lông gà rừng vừa nghe phu lang kể lại hành trình hôm nay.

Buổi tối Mạc Thiên Hàm để cho Thu Nghiên uống một ly Tình Nhân Say, thời điểm mơ mơ màng màng vừa lúc để hắn ra tay a!

Khi hai người chân chính kết hợp, Mạc Thiên Hàm cảm khái vô vàn!

Phu lang chí là thuộc về riêng mình..

Thu Nghiên ngây thơ mờ mịt vào ngày hôm sau của sinh nhật hai mươi tuổi, lúc nửa say nửa tỉnh, hoàn toàn dâng chính mình cho tướng công, sau đó y liền mơ hồ!

Đến lúc Mạc Thiên Hàm ra lần hai thì Thu Nghiên đã ngất xỉu trong ngực hắn, ôm Thu Nghiên nghỉ ngơi chốc lát, cúi đầu mới phát hiện người trong ngực đã nhắm mắt lại.

Hôn hôn trán y, nhà nhàng rút bản thân rời khỏi thân thể y, kỳ thật hắn chỉ mới tráng miệng mà thôi, vẫn chưa muốn đủ, nhưng thân thể người này vốn không tốt, hiện tại có thể viên phòng cũng là được chính mình tỉ mỉ nuôi nấng hơn nửa năm, mới có thể miễn cưỡng nhận được, hơn nữa mới hai lần liền hôn mê, hắn cũng không dám quá mức làm càn.

Bọn họ mới thành thân không tới một năm, có bó lớn thời gian có thể sử dụng, cho nên hắn sẽ không vì dục vọng cá nhân mà không để ý thân thể của phu lang.

Cẩn thận tắm rửa sạch sẽ rồi dùng thảm mỏng bao lại mới đặt người lên giường, hắn cũng ra ngoài tắm rửa một chút, rồi xuống bếp nấu cháo, bên dưới thả chút củi đủ để làm cháo nhừ nhưng không cháy nồi.

Làm xong mới vào nhà, nhìn người trên giường vẫn ngủ say, cười cười, cở áo ngoài rồi chui vào, hai người đều không mặc gì, ôm Thu Nghiên, bàn tay vuốt ve da thịt mềm mại, âm thầm đắc ý, quả nhiên suối nước nóng rất tốt, sau này có thời gian liền mang phu lang tới đây ở một hai ngày, thuận tiện làm chút chuyện ái muội..

Lúc Thu Nghiên tỉnh lại đã là chiều hôm sau.

Mở to mắt, nhất thời có chút ngây ngốc, Mạc Thiên Hàm ở bên cạnh nhìn bộ dạng mơ hồ đáng yêu của y, nhất thời không nhịn được, hôn lên miệng y, mới làm cho tiêu cự trong mắt Thu Nghiên đặt lên người hắn.

"..."

Há miệng muốn gọi tướng công, lại phát hiện cổ họng khô khốc, nhất thời không phát ra tiếng được, muốn nhúc nhích, nhưng trên người không có chút sức lực.

"Ngoan, uống chút nước đi."

Nâng Thu Nghiên dậy, để y dựa vào trong ngực, vươn tay bưng tới một chén nước ấm, bên trong hắn đã pha chút mật ong, mật ong chính là đồ tốt, có dinh dưỡng lại nuôi bao tử, nhuận tràng, là đồ uống tốt nhất sau khi xong việc.

Ngoan ngoãn uống nước xong mới có chút sức lực, suy nghĩ cũng hồi phục, lúc này mới phát hiện, toàn thân vô cùng nhức mỏi, muốn động đậy ngón tay cũng là cố sức vô cùng.

"Tướng công, Nghiên nhi lại bị bệnh sao?" Thanh âm thực khàn khàn, cũng yếu ớt rất nhiều.

"Ừ, là tướng công không tốt, hắc hắc, Nghiên nhi không tức giận chứ?"

Thu Nghiên vốn muốn hỏi sao tướng công lại nói vậy, nhưng lập tức liền nhớ lại chuyện tối hôm qua, bùm một tiếng, cả người Thu Nghiên đều đỏ!

Thấy Thu Nghiên cúi đầu không nói, nhưng thân thể lại hơi run rẩy, vốn tưởng y sợ hại nên Mạc Thiên Hàm lo lắng sờ sờ mái tóc mềm mại của y, muốn làm y ngẩng đầu, nhưng người này liều mạng cúi đầu, hắn cũng không thể mạnh tay ép y ngẩng đầu, nhưng hắn lại phát hiện, lỗ tai người này đỏ như máu, ồ? Nhìn nhìn chỗ cổ lộ ra, cũng đỏ, lén kéo chăn xuống, phát hiện bộ phận lộ ra, ngoại trừ những nơi có dấu vết hắn để lại biến thành màu xanh tím, những nơi khác đều biến thành màu đỏ.

"Nghiên nhi là đang thẹn thùng?"

Không ra tiếng, chỉ cúi đầu, nếu không phải không có sức lực nhúc nhích, Thu Nghiên đã sớm dùng chăn đem mình chôn đi.

"Nghiên nhi ngoan a!" Hôn hôn đỉnh đầu, đem cháo để ở đầu giường bưng tới, ôm Thu Nghiên dựa vào mép giường, từng muỗng từng muỗng đút cho y, ngẫu nhiên còn gắp chút rau trộn cho đỡ ngán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro