Chương 2 : Trở về nhà (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit,beta: Thủy Ngọc

Nhan Hầu Vi dựng thẳng thân mình ngồi ở hậu tòa trung gian, bên cạnh Lương Tiêu vẫn đang chìm vào giấc ngủ.

Hắn vẫn ở trong trạng thái mê man , để con trai mau chóng tiếp thu trị liệu, Lương Khải trực tiếp đem hắn ngồi vào trong xe, không muốn hắn ở căn nhà kia dù một giây , một phút nào .

Nàng chưa từng cùng hắn dựa gần đến như vậy, bởi vì dựa gần thân mình, phảng phất có thể cảm nhận được thiếu niên chảy xuôi với trong không khí ấm áp thể tức. Cánh tay tùy theo chiếc xe xóc nảy ngẫu nhiên chạm vào nhau, làm nàng khẩn trương đến ngừng thở.

Trong lòng giống như chỉ đấu đá lung tung song lại không ngừng nhảy nhót, nhưng khi nhớ đến những vết thương trên người hắn, Nhan Hầu Vi lại không khỏi tức giận, rất là khó chịu.

Nàng kiềm chế nhịp tim đập, lại gần Lương Tiêu còn chưa tỉnh ghé mắt lặng lẽ nhìn hắn.

Nếu bỏ qua thái dương cùng xương gò má thượng bắt mắt xanh tím, thiếu niên có thể nó bộ dạng hoàn mỹ không tì vết. Cùng bảy năm sau một nam nhân mặt mày bất đồng, hiện giờ Lương Tiêu mang theo cổ khí thiếu niên ôn hoà, giữa mày không thấy chút nào hung ác, giống như một con thỏ trắng dịu ngoan vô hại .

Nhưng chính là quá gầy. Nhan Hầu Vi nghĩ, sẽ đem hắn về nhà , sau chính mình nhất định phải mua cho Lương Tiêu thật nhiều đồ ăn ngon hảo hạng, ai cũng không thể khi dễ hắn.

Ngồi bên phải nàng , Trần Gia Nghi chú ý tới tầm mắt nữ nhi , câu môi cười khẽ một tiếng :" Anh trai đẹp sao ? "

"Vâng" . Nhan Hầu Vi không cần nghĩ ngợi mà đồng tình , sau khi ý thức nói lỡ miệng , nháy mắt liền đỏ mặt, sợ da mặt dày , mạnh miệng nói :" Con chỉ đang xem vết thương trên mặt hắn . Mẹ chớ có hiểu nhầm "

Hai vợ chồng nghe vậy đều cười ra tiếng , Trần Gia Nghi sờ sờ mu bàn tay nữ nhi , ôn nhu nói :" Vi Vi phải chiếu cố anh trai thực tốt , được không ? "

A a a như thế này có tính là tương lai bà sẽ đem Lương Tiêu cho nàng chăm sóc . Nhan Hầu Vi sau khi nghe những lời này liền cảm giác hạnh phíc tới thật bất ngờ , nàng liền ngốc

Nhưng mà , dựa theo tính cách nguyên chủ có khả năng sẽ không biểu hiện quá mức hưng phấn . Vì thế , nàng nỗ lực mà nhịn cho bản thân vui sướng tới điên . Giả vờ không để ý mà liếc nhìn Lương Tiêu , điều chỉnh ngữ khí , ra vẻ lạnh nhạt nói :" Vậy cũng được "

"Chờ tới khi trở lại thành phố, chúng ta sẽ trước đem đứa nhỏ này đưa đến bệnh viện tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, chờ bệnh tình hắn ổn định chút, là có thể về nhà ở cùng chúng ta , cùng nhau sinh hoạt." Lương Khải quay đầu lại nhìn chăm chú vào gương mặt gầy ốm của nhi tử , than nhẹ một tiếng, " Hắn sinh trưởng trong hoàn cảnh không giống chúng ta , khó tránh khỏi sẽ sinh ra rất nhiều ngăn cách, hy vọng con có thể thử tiếp nhận nó."

Nhan Hầu Vi ngoan ngoãn gật đầu.

Không thể không nói, Lương Khải cùng Trần Gia Nghi đều là phi thường rất xứng làm người lớn trong nhà. Lương Khải một tay gây dựng nên tập đoàn, có thể từ trong núi công việc vội vàng ấy , rút ra một khoảng thời gian , tới sơn thôn xa xôi tự mình đón Lương Tiêu về nhà, đủ để thấy ông đối với hài tử mười phần yêu thương cùng quan tâm ; mà Trần Gia Nghi tuy là mẹ kế, lại cũng đối Lương Tiêu cực kỳ quan tâm .

Lương, Nhan hai nhà ngẫu nhiên có lui tới, Nhan Hầu Vi rời đi quê nhà đến định cư tại đế đô , sinh hoạt được Trần Gia Nghi chiếu cố không ít, bởi vậy nàng đối với bà , ấn tượng vô cùng tốt.

May mà đây còn tính là một gia đình bình thường , êm ấm, nếu không nàng cũng phí thật nhiều tâm tư đi lục đục với nhau.

Nhan Hầu Vi nghĩ như vậy, không tự giác lại đem ánh mắt đặt lên trên người Lương Tiêu nhẹ nhàng đảo qua , làm cho Trần Gia Nghi nhẹ giọng cười khẽ.

Làm một bác sĩ tâm lý, Trần Gia Nghi , nàng tự nhận là đủ hiểu biết suy nghĩ của nữ nhi .Thiếu nữ đang ở tuổi dậy thì khó tránh khỏi sẽ phá lệ chú ý tới những nam hài tử thanh tú, tiểu cô nương đối với Lương Tiêu nhìn nhiều hơn một chút cũng không kỳ quái

"Ta......" Nàng nhận thấy ánh mắt của nữ nhân bên cạnh, trong lúc nhất thời có chút chột dạ , căng da đầu giải thích, "Ta sợ quần áo hắn quá mỏng, sẽ bị cảm lạnh."

Lương Khải cười: " Ha ha ,Vi Vi nhà ta thật là hiểu chuyện."

"Ta thấy hắn thực đáng thương , thời tiết như vậy cũng quá lạnh rồi......" Nhan Hầu Vi hơi hơi ngước mắt, ngữ khí lại nhẹ nhàng lại "Ta trước vẫn nên đem khăn quàng cổ cho hắn mượn tạm."

Nàng nói xong gỡ khăn quàng cổ màu nâu nhạt xuống , nghiêng mình sang , nâng lên tay, đem nó treo ở trên vết thương rộng tại cổ Lương Tiêu , khi rút cánh tay về khi, vài sợi tóc của thiếu niên mềm mại nhẹ nhàng chạm quá đầu ngón tay, vô tình có chút hơi ngứa

Hành động của nàng đụng tới hắn , tay của nàng vừa chạm tới hắn ....

Chỉ là nhạt nhẽo tiếp xúc như vậy song , có thể làm trong lòng nàng nổ tung một đóa pháo hoa nhỏ .


Edit,beta: Thủy Ngọc

_____________________________________________________

Tớ sẽ cố gắng ra chương sớm !!!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro