Ảnh Hưởng Không Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Khuôn mặt tươi cười đắc ý của Phương Hiểu Niên còn chưa kịp thu hồi thì nghe được câu này, lập tức biến thành trái cà chua đông lạnh, Giang Thận mau tay lẹ mắt níu lại hắn, nếu không một giây kế tiếp Phương Hiểu Niên chắc sẽ có thể biểu diễn một tiết mục bị hù doạ mà thăng thiên tại chỗ.


      "Lão đại... Đó vốn không phải là ta viết, đó là Thường Bằng Viễn làm!" Phương Hiểu Niên quá sợ hãi, không chút do dự cung khai đồng bọn.


      "Không quan hệ." Tạ Kỳ Liên thanh âm càng phát ra ôn nhu, "Kỳ động dục phải có đối tượng giao phối thì mới được."


     Phương Hiểu Niên trước mắt tối sầm, đã não bổ ra cảnh tượng mình và Thường Bằng Viễn có đôi có cặp ở trên thảo nguyên rộng lớn sung sướng beep beep.


     Một hồi đấu pháp hình thức cổ quái rốt cục triệt để kết thúc, Cố Mộng có chút mệt mỏi ngồi lên ghế, hồi lâu đều không nói chuyện.


       Chị của cô tử vong sớm hơn cô ba ngày, khi còn sống không lập qua công lớn, cho nên kiếp sau sẽ làm người bình thường, như vậy tất cả đã an bài xong, ngày hôm qua cũng đã đi đầu thai —— địa phủ quy định, cả âm soa và phán quan không thể ghi chép truy tung kiếp sau, cho nên Cố Mộng không biết chị mình sẽ trở thành hạng người gì, thế nhưng hiện tại vào lúc này, nàng chắc đã cất tiếng khóc chào đời.


      Cố nhân đã trở về lần nữa, ăn năn lại chỉ phá hủy người còn lại. Người điều khiển dưới tình huống đột phát đánh xe theo phương hướng tự bảo vệ mình, thuộc về thao tác bản năng bình thường, dù sao chỉ có vài giây nghìn cân treo sợi tóc để phản ứng, ai cũng không kịp suy tư rõ ràng. Hơn nữa về nhà thì mệt nhọc lái xe cũng không hoàn toàn là lỗi của Lưu Đức Quế, là do người chị thúc giục, chuyến đi kỷ niệm phu thê đầy năm không mang theo con cái, nàng có chút suy nghĩ nhiều. Bởi vậy cuối cùng đến cõi âm, người chị nghĩ có điểm xin lỗi em mình, lại không hề trách qua Lưu Đức Quế.


    Nhưng Lưu Đức Quế không thể tha thứ chính bản năng vừa chuyển tay lái.


    Hắn không thể tha thứ mình "Vô ý thức", hắn muốn lấy lại gia đình mỹ mãn từ trước.


     "Thế nhưng có ích lợi gì đâu." Cố Mộng lắc đầu, "Các cậu có thể giúp tôi phá huỷ chiếc máy vi tính kia được không?"


     Giang Thận gật đầu, kiểm tra qua thứ Lưu Đức Quế viết, xác nhận không có cạm bẫy, rồi mới cầm lấy máy vi tính đi vào phòng tắm, ném vào bồn tắm lớn chứa đầy nước.


     "Đi thôi." Cố Mộng cuối cùng nhìn thoáng qua Lưu Đức Quế trên đất, "Đứa nhỏ ba mẹ tôi sẽ chiếu cố, hai nữ nhi đã mất, ngoại tôn nữ vẫn còn, nhiều ít cũng có thể để cho bọn họ chống đỡ, về phần hắn..."


     Coi như hết, Cố Mộng lắc đầu, hắn muốn theo đuổi giả tạo mỹ mãn, thiếu chút nữa phá hủy bảy gia đình không quan hệ.


      Lí Sa bên cạnh ôm vai lắc đầu: "Tuổi thọ còn chưa tới ni, còn phải si ngốc ngơ ngác chịu tội mười mấy thập niên, haiz, vài thập niên sau, Triệu Thanh Ngôn kia nếu như còn đang xem thế giới động vật..."


      Phương Hiểu Niên gào khan: "Chị Thanh Ngôn xem cái gì chả được, sao cứ phải xem thế giới động vật làm cái gì a!"


     Một lát sau Giang Thận vẻ mặt trầm trọng vỗ vỗ Phương Hiểu Niên: "Triệu phán quan vừa gọi điện thoại, đã không xem thế giới động vật nữa."


     Phương Hiểu Niên tràn ngập chờ mong: "Chị ấy hiện đang xem cái gì?" Nói cách khác, có thể không cần động dục rồi?


     "... Sinh mệnh nhỏ năng lượng lớn—— vi sinh vật số đặc biệt." Giang Thận đồng tình nhìn hắn, "Gần nhất vừa xem xong chương trình về loài nấm, chính là sinh vật loại khuẩn thích ký sinh—— cũng chính là cái nấm."


      Giống như sợ hắn nghe không hiểu, Giang Thận còn nghiêm cẩn bổ sung: "Món ăn nổi tiếng, là cái nấm của món gà hầm nấm kia."


     Phương Hiểu Niên: "..." Mịa còn là một món phối hợp, này còn không bằng động dục.


.


     Khâu thái thái và con trai mình cả miệng đầy máu, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.


    "Ngọc Dao a, mụ mụ sai rồi, mụ mụ cũng không dám nữa, đều là mụ mụ ngu muội vô tri a ——" Lão thái thái một thân châu bảo ngăn nắp xinh đẹp vào lúc giãy dụa thì rớt đầy đất, nữ nhân trước mặt vẫn như cũ lộ vẻ ôn hòa hiếu thuận tươi cười, từng miếng từng miếng bỏ xác cua vào trong miệng bà, tay kình lớn đến thiếu chút nữa bẻ gãy cằm của Khâu thái thái.


     "Mụ... Quỷ a, quỷ a!" Trượng phu Tề Ngọc Dao oa oa kêu thảm thiết, miệng của hắn bị con cua sống kẹp chặt chảy đầy vệt máu, đầu lưỡi cũng phá hủy.


      "Lão công." Tề Ngọc Dao sâu kín nói, "Anh không phải yêu em sao? Anh rõ ràng biết em không thể ăn hải sản a. Anh chẳng lẽ không coi em ra gì sao?"


      "Dao Dao, anh sai rồi, anh biết sai rồi, anh ngu muội, là thằng ngu, van cầu em tha cho chúng ta đi..." Nam nhân học mẹ của hắn, rầm rập dập đầu.


      Thùng thùng đông ——


      Hai mẹ con làm thành một đoàn âm thanh to, bỗng nhiên cửa bị một cước đá văng, cảnh sát đi đến.


     Tề Văn vẻ mặt hàn băng nói rằng: "Nhận được hàng xóm báo án, mẹ con hai người là kẻ khả nghi cố ý giết người —— "


     Cảnh sát vào cửa nói chưa xong, hai mẹ con đã cùng nhau nhào tới: "Quỷ, có quỷ a a a a a a người cứu mạng —— "


    Tề Văn đẩy vành nón một cái, cười nhạt: "Hành hung bởi vì sợ hãi sản sinh ảo giác, trên lý thuyết cũng không thể giảm hình phạt, các người không bằng cầu khẩn nạn nhân có thể cứu trở về đi."


    Mẹ con Khâu gia hai mắt đẫm lệ nhìn theo ngón tay của hắn, kết quả đồng thời ngơ ngẩn —— chỗ nào còn có nữ quỷ da thịt máu đỏ kinh khủng, chỉ có Tề Ngọc Dao té xỉu trên đất , da thịt vẫn êm đẹp, vẫn là trắng nõn trơn truột, chỉ có sắc mặt đỏ không giống bình thường, khóe miệng và trên tay in đầy nốt đỏ phát ban rõ ràng, nhân viên cấp cứu đang dùng cáng cứu thương đem cô tới bệnh viện.


     "Tề đội trưởng." Nhân viên y tế đi ngang qua còn nói một câu, "Ngài yên tâm, sẽ không có chuyện, nạn nhân bị ép buộc ăn một chút cua, nhưng lượng không lớn, không có nguy hiểm mạng sống, hai tay có vết tích cào cấu, chắc là cô ấy không ăn, bị bọn họ giữ chặt cánh tay cứng rắn bỏ vào."


     Khâu thái thái đánh móc sau gáy, vội vàng biện giải: "Là nó bỏ xác cua vào trong miệng ta, ta mới nắm chặt cánh tay của nó! Rõ ràng nó —— "


     Nhân viên y tế cũng không quá khách khí: "Mau tránh ra, bà nếu còn hồ đồ ngăn cản chúng tôi cứu người, tôi sẽ chích thêm cho bà một liều an thần a!"


    Tề Văn gật gật đầu nói tiếng cực khổ, rồi xoay người quát chói tai: "Đứng lên, trước trị liệu cho hai người, sau đó cùng tôi quay về bót cảnh sát! Coi như hai người vận khí tốt, nạn nhân không có việc gì, tối đa chỉ tính mưu sát chưa toại... Được rồi, đừng gào khóc trên mặt đất nữa, lúc này biết sợ? Lúc hại người thế nào không suy nghĩ một chút? Nếu không phải hàng xóm nghe bà muốn ép con dâu bị dị ứng ăn hải sản, đúng lúc báo cảnh sát, lúc này chuyện không đơn giản thế này nữa đâu! Đi thôi!"


     Trong hàng hiên, Thường Bằng Viễn đang cùng hàng xóm báo án xác định tình huống, tiểu khu Tề Ngọc Dao ở là một nơi cao cấp, vừa hỏi mới biết được, hàng xóm báo án lại là một Ceo rất trẻ tuổi, vừa chuyển tới ngày thứ hai.


     Thường Bằng Viễn nhịn không được thở dài, sao mà hiện tại Ceo đều tuổi trẻ tài cao thế nhỉ, có nhan sắc, có học thức, còn có nhà, hắn rất tức giận nhá.


     Tuổi còn trẻ Ceo đại khái chừng ba mươi tuổi, nghe bác sĩ nói không có nguy hiểm tính mạng mới thở ra một hơi dài, tựa trên khuông cửa rút một điếu thuốc: "Tề tiểu thư rất lợi hại —— phải rồi, chúng tôi trước kia đã từng gặp nhau, lại nói tiếp thực sự rất vừa khớp, công ty tôi và công ty cô ấy từng cộng tác làm ăn, lúc tổ hạng mục chúng tôi dùng cơm tập thể thì biết cô ấy không thể ăn hải sản, ngày hôm qua dọn vào tôi mới phát hiện Tề tiểu thư ở cửa đối diện, kết quả hôm nay tan ca sớm về dọn cho xong đồ trong nhà, ai ngờ tới cửa vừa lúc thấy cái bà bà kia mang theo một đống cua lớn, nói muốn cho Tề tiểu thư ăn..."


    Hắn vừa nói vừa lắc đầu, nhãn thần dán theo xe cứu thương, mãi cho đến xe cứu thương lái ra tiểu khu, mới thu hồi ánh mắt.


    "Xác định không có việc gì đúng không?" Hắn lo lắng.


    Thường Bằng Viễn nở nụ cười một chút: "Tôi cũng không phải bác sĩ, nào biết a, anh có thể tự đi bệnh viện nhìn nha, tôi ở đây ghi chép cho xong cái đã."


     Ceo từ cạnh cửa nắm chặt âu phục: "Vậy tôi sẽ đi ngay bây giờ."


.


      Đới Mộng Viện gắt gao ôm lấy Tào Nhất Lâm, trên cổ cô tuy đầy dấu tay nhưng lại không hề buông, ngay khi lo lắng mình sắp không chịu đựng được nữa, thì Tào Nhất Lâm bỗng nhiên cả người mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống trong ngực cô.


     Đới Mộng Viện vội vàng ôm lấy nữ hài té xỉu, xác nhận tính mạng và kiểm tra triệu chứng bệnh tật.


     Sau đó Đới Mộng Viện ngạc nhiên quay đầu, thấy dưới cột đèn đường đột nhiên xuất hiện Tần Phong và Tạ Kỳ Liên.


     "Lão A? Còn có Tạ trưởng quan?"


     Tần Phong tán thưởng gật đầu, mà Tạ Kỳ Liên thì đi tới bên người cô, dùng ngón tay từng chút xóa đi vết tích trên cổ: "Vết tích do Quỷ vật trảo ra, hai ngày này nên phơi nắng nhiều một chút, không thì khí âm lưu lại, có thể sẽ phát sốt cảm mạo."


    Đới Mộng Viện trầm tĩnh nở nụ cười: "Sao khí âm lại bị ngài hình dung thành vi rút cảm mạo thế chứ? Mà đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì?"


     Tần Phong than nhẹ một tiếng: "Chúng ta kiểm tra mấy thứ Lưu Đức Quế viết qua, vợ của hắn là lão sư dạy tại trường Tào Nhất Lâm đang học, trước khi Lưu Đức Quế tới trường lĩnh di vật vợ mình, có nghe được đồng sự trong phòng làm việc nói chuyện phiếm, kể về một học sinh nổi tiếng phức tạp trong lớp, đó chính là Tào Nhất Lâm."


     Chân chính Tào Nhất Lâm là một ví dụ điển hình cho đứa nhóc phản nghịch, thu nhận đàn em, trốn học đánh nhau đi web đen cũng làm, nhưng mà đầu óc lại rất thiên tài, bài tập chỉ mới làm qua vài lần nhưng thành tích vẫn có thể cầm cờ đi trước, dẫn đến một đoàn học sinh lấy cô nàng làm gương, trốn học đi net cũng học theo, nhưng thành tích lại không thể nào học thành như Tào Nhất Lâm được, khiến các lão sư tức giận đến vỗ bàn.


     Cho nên Tào Nhất Lâm và bạn học trốn học ra ngoài tìm Mã Xuất Tiên cầu nguyện, sau khi cô nàng cầu xong, Lưu Đức Quế đã chủ động "Giúp" các đồng nghiệp vợ mình sửa đổi Tào Nhất Lâm.


     "Cô bé không sao chứ?"


     "Sẽ không." Tạ Kỳ Liên chắc chắn trả lời, "Sau khi hồn phách trở về vị trí cũ, thân thể sẽ có điểm uể oải, nuôi dưỡng mấy ngày là khỏe, bọn họ sẽ cho rằng đây là một giấc mộng, mà những người chung quanh bị ảnh hưởng cũng sẽ từ từ quên lãng những ký ức không bình thường này."


      "Vậy là tốt rồi, nhanh để cho bọn họ trở lại trong thân thể thôi." Đới Mộng Viện nói.


      Tạ Kỳ Liên cùng Tần Phong liếc nhau: "Ngươi tới?"


      Tần Phong trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu: "Ok để ta."


      Ánh mắt của bọn họ ngươi tới ta đi, Đới Mộng Viện nhìn thấy không hiểu ra sao.


      Cô chứng kiến Tần Phong lấy ra một con dấu nhỏ bằng ngọc. Con dấu bạch ngọc thuần trắng, bốn cạnh vuông vắn, chỉ to hơn ngón tay cái một chút, bên trên ngồi xổm một thứ thoạt nhìn rất giống...


     "Chiêu tài miêu?" Đới Mộng Viện chỉ vào con vật.


    Tần Phong: "... Là kỳ lân."


      "... Xin lỗi."


      Tiểu kỳ lân trên con dấu bạch ngọc tựa hồ móng vuốt rủ xuống, có vẻ thập phần phiền muộn, Đới Mộng Viện dụi dụi con mắt, kinh ngạc phát hiện không phải là ảo giác, tiểu kỳ lân đang xoay người lên trên, đem cái mông nhắm ngay Đới Mộng Viện, sinh khí.


     "Có thể chạm vào không?" Đầu ngón tay Đới Mộng Viện cách cái mông mập mạp của tiểu kỳ lân chỉ có nửa cm, con tiểu kỳ lân kia lỗ tai run lên, lại thật nhanh vòng cái mông trở về, làm bộ không chuyện gì phát sinh, "Đây là cái gì nha?"


     "Ấn Thành Hoàng." Tần Phong cười rộ lên, "Kỳ thực vốn là muốn chọn Lê Giai Tuệ, cô nàng đó có căn cốt, bản thân lại rất thích tham dự những chuyện thần thần quỷ quỷ thế này."


     "Nhưng lo đến cô bé đại học còn chưa tốt nghiệp, liền có chút không đành lòng để cho cô bé gánh trách nhiệm quá sớm." Tạ Kỳ Liên cũng cười.


      Tần Phong bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Đới Mộng Viện!"


      Đới Mộng Viện theo bản năng trả lời: "Có!"


      Thế nhưng Tần Phong cũng không hỏi vấn đề gì quá phức tạp, hắn chỉ là rất bình thường, rất nhẹ nhàng hỏi: "Cô nguyện ý không?"


      Con dấu trong lòng bàn tay hắn nhuận bạch tinh xảo, kỳ lân bên trên hình dạng ủ rũ mong chờ, tựa hồ đang suy nghĩ tại sao mình không đủ uy vũ, nhưng cái con dấu nho nhỏ này thế mà cũng khá là nặng đô đấy.


      Ngươi nguyện ý không, thủ hộ mảnh đất này, vô luận còn sống hay là đã chết.


      Đới Mộng Viện chậm rãi cười rộ lên, không chần chờ, nắm lấy con dấu, nhu nhu cái mông tiểu kỳ lân: "Lão A, phát thưởng tiền sao?"


      Không đợi Tần Phong trả lời, tiểu kỳ lân không thể nhịn được nữa, ngao ô một tiếng, ngậm lấy đầu ngón tay út của Đới Mộng Viện, làm tay cô ướt một mảnh nước bọt.


     Thành Hoàng đóng ở dương gian so với âm soa cõi âm càng có thể xử lý thích đáng sinh hồn sinh phách, cho nên công tác tiễn nạn nhân về liền giao cho Thành Hoàng mới nhậm chức.


     Dù sao pháp thuật ảnh hưởng quá lớn, sau khi sinh phách trở về vị trí cũ, một ít ảnh hưởng vẫn không thể lập tức tán đi, bất quá cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ví dụ như cô nàng tiến sĩ Lý Dịch Nam vốn cả ngày trầm mê thực nghiệm mà đói ra bệnh bao tử sau khi kết thúc phần công tác hôm nay, đột nhiên cảm thấy mình không muốn tiếp tục chủ động làm thêm giờ, Vì vậy như bình thường tan tầm trở về nhà, đi siêu thị mua thứ gì đó muốn ăn, khi đi ngang qua khu tươi sống, chẳng biết thế nào liền mua một con cá hồi tươi. Về đến nhà, cô bất ngờ phát hiện người mẹ nội trợ chưa học xong sơ trung của mình đang khó khăn học tiếng Anh trên máy vi tính.


      "Mẹ?"


      "Nam Nam?" Lý mẫu dị thường vui sướng, sắc mặt đỏ bừng tắt máy vi tính, "Ai, mẹ chính là... chính là suy nghĩ tới... mấy năm nay con đều học cái gì, sách của con đều là tiếng Anh... Mẹ..."


      Lý Dịch Nam đá rơi giày cao gót 10cm của mình xuống, mỉm cười nhẹ nhàng đi tới: "Mẹ, mẹ muốn học vì sao không hỏi con? Con gái mẹ là tiến sĩ, lẽ nào chỉ có mấy ngày liền dạy mẹ tiếng Anh cũng không có nổi sao?"


      Ví dụ như Tào Nhất Lâm hôm nay đã viết xong tất cả bài tập, có một số bài cô nàng nghĩ đơn giản, liền trực tiếp viết lên giấy ba chữ đơn giản, lão sư tuy rằng dở khóc dở cười, nhưng... ít nhất ... cô không chui vào web đen nữa, cũng không giơ bạch tuộc trong tủ lạnh siêu thị lên mà hỏi bạn học mình có muốn gia nhập Khắc Tô Lỗ thần giáo hay không, thậm chí còn sẽ chủ động cùng bạn học bàn luận đề, cũng là một khởi đầu tốt.


       "Giang Thận bọn họ đang giải quyết tốt hậu quả, từng nạn nhân đều có âm soa 24 tiếng đồng hồ quản chế, bảo đảm pháp thuật lưu lại sẽ không ảnh hưởng quỹ tích sinh hoạt của bọn họ..." Tần Phong nói nói, chợt phát hiện Tạ Kỳ Liên cách hắn hơn ba thước, đứng tại chỗ chưa chịu đi.


     "Ngươi làm sao vậy?" Tần Phong lập tức đi tới, đỡ lấy Tạ Kỳ Liên, "Ngươi khó chịu?"


      Làm như biểu tình ngưng trọng trước đó chưa từng có, Tạ Kỳ Liên chậm rãi lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón trỏ với Tần Phong.


      Tần Phong chợt khẩn trương, lập tức dựa gần một ít, chỉ thấy Tạ Kỳ Liên kéo cổ áo hắn qua, tiến đến bên tai hắn.


      "Hảo hợp tác của ta, khả năng ta cũng bị ảnh hưởng rồi, làm sao bây giờ."


      Tần Phong cảm giác lỗ tai của mình chợt nóng lên, hắn cúi đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt sáng ngời lại thâm thuý của Tạ Kỳ Liên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro