Chớ Chọc Thánh Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Tần Phong hít sâu một hơi, rồi thở ra, hai cái núi trước ngực bởi vậy lắc lư lên xuống.


     Sau đó hắn quả đoán móc ra một cây đao.


      "Ai nha đừng đừng đừng đại thần không nên a ——" Sở Úc mạnh mẽ nhào qua, ôm lấy đại lão quơ đao, bởi vì lao quá nhanh, không nghĩ qua là mặt lại bị chen vào trong ngực đại lão, làm hắn thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết.


       "Đừng làm rộn." Tạ Kỳ Liên lôi cổ tay Tần Phong,  đoạt lấy bả đao vứt qua một bên, "Quy tắc trong tiểu thế giới không rõ ràng, ngươi một đao cắt hung, ai biết gặp phải tình huống gì."


        Tần Phong sắc mặt đen kịt trừng Tạ Kỳ Liên, rồi nắm Sở Úc lột xuống khỏi người mình: "Ta nào có hồ đồ như vậy? Ta chỉ là muốn cắt phứt đi dây lưng y phục thôi."


         Tạ Kỳ Liên nhìn nhìn sau lưng hắn, thích thú kéo dây lưng ra, thình thịch thình thịch thình thịch —— Tần Phong hít một hơi, cơ ngực phập phồng đem y phục thoáng cái nới rộng, sau đó hắn thử giật vai, cảm giác mình cuối cùng đã từ trạng thái xác ướp sống lại, hơn nữa tin tức tốt là, hắn từ mặt trong quần áo móc ra hai khối nhựa silicon.


        Tần Phong âm thầm gật đầu —— thiên đạo tuy rằng luôn bị gạt nhưng ít ra coi như có điểm dùng được, không phải triệt để phế.


        Sở Úc xấu hổ đến cực điểm, nhanh tay nhanh chân lui về phía sau, đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Ta chỉ biết cái tiểu thế giới này không có năng lực giống với Vô Thường đại thần."


         Bị một đám người thẳng tắp nhìn chằm chằm, Tần Phong lại hoàn toàn không có bất kỳ không được tự nhiên, hắn tùy tiện kéo ra cổ áo nữ tu sĩ, nhấc làn váy lên xé một cái, xé không được, Vì vậy hắn cầm lấy hai góc váy thắt thành một cái nút lớn, thập phần ung dung nói: "Sở Úc, vấn đề mấu chốt nhất, ngươi nói ma quỷ sẽ xuất hiện trong người chơi, nói cách khác hiện tại đã có một người là ma quỷ?"


         Mọi người không khỏi bị khí tràng bình tĩnh của hắn lây nhiễm, cấp tốc trấn định, trở về trạng thái suy nghĩ.


         Sở Úc trả lời: "Đúng vậy."


        Vì vậy Lục đạo trưởng nhíu mày: "Chúng ta vốn không phải là người chơi thật sự, cũng không muốn chơi trận doanh đối kháng chắp thắng thua, như vậy, chỉ cần ma quỷ tự đứng ra nói rõ mình là ma quỷ, chúng ta không phải đã đánh ra kết cục hoàn mỹ rời đi tiểu thế giới a? Đây có đúng hay không quá đơn giản?"


        "..." Sở Úc há hốc mồm sửng sốt nửa ngày, "Phải nga."


        Tần Phong: "Thế nhưng không có khả năng đơn giản như vậy, ta vừa thử cởi giày, lại phát hiện giày cởi không xong, hiển nhiên cái vị bị chọn làm quỷ ngay trong chúng ta nhất định cũng không cách nào nói ra bản thân là ma quỷ."


        Các đạo trưởng lộ vẻ ngưng trọng, đều tán thành gật đầu, hòa thượng biểu tình tương đối bình thản, cơ bản chính là đang niệm Phật hào.


         Chỉ có Lưu thiên sư hừ lạnh một tiếng: "Không nhất định, nếu như ta bị chọn trúng, ta nhất định có thể nói ra."


         Tần Phong không để ý tới hắn, nhìn quanh một vòng, từ biểu tình trên mặt mỗi người phân tích, hắn có khả năng suy đoán —— chưa tới phân đoạn xuất hiện ma quỷ, người kia khả năng căn bản không biết mình là ma quỷ.


         "Sở Úc, bình thường mấy đứa chơi thế nào?" Tần Phong hỏi.


        Sở Úc mím môi một cái, tự hỏi: "Ai. . . 《 Máu Mắt 》 quy tắc trò chơi đều giống nhau, nhưng địa đồ cũng không chỉ có một, ta không quen lắm, nhưng giống nhau đều là từ gợi ý của NPC bắt đầu tìm đầu mối."


        "Hiện tại là năm giờ." Tần Phong nhìn thoáng qua đồng hồ, "Nữ tu sĩ vừa nói, 'Thang lầu vào thời khắc gặp ma sẽ đi không được', cũng chính là nhắc nhở vào lúc năm giờ trên thang lầu sẽ có cái gì đó, thế nên mới không đi được."


         Mấy người đạo trưởng thập phần bình tĩnh: "Mấy chuyện về thang lầu ma quái rất thông thường, giống nhau sẽ có bao nhiêu bậc bao nhiêu cấp, luôn luôn vòng vo ở một thang lầu đi mãi không xuống, đi xuống thì biến thành quỷ vực vân vân... Tất cả án lệ về thang lầu ma quái môn phái chúng ta đã từng chỉnh lý qua , vậy cứ giao cho chúng ta đi."


        Lục đạo trưởng nói: "Mao sơn các đạo trưởng quả thực rất am hiểu loại sự kiện này."


        Tần Phong: "Có thể, nhưng không nên quá mức ỷ lại vào kinh nghiệm, dù sao đây là một trò chơi."


         Sở Úc sờ mũi một cái —— Hắc Vô Thường đại nhân không hổ là đại lão, chỉ huy hiện trường bình tĩnh, nhóm đạo sĩ hòa thượng mới vừa rồi còn lấy ánh mắt từ ái trưởng bối nhìn hắn giờ đã vô ý thức nghe theo đại nhân an bài, thậm chí khi các đạo trưởng Mao Sơn nhấc tay lên tiếng , đặc biệt có cảm giác tương tự "Lão sư đề này ta biết làm".


        Tổng cộng sáu vị đạo trưởng Mao Sơn, bọn họ chia làm hai hai một tổ, bắt đầu leo thang lầu.


       "Những người khác trước tiên dựa theo môn phái phân tổ, lục soát lầu một, sau sáu giờ mới lên lầu." Tần Phong nói.


        "Ngoại trừ minh xác nói rõ hiện tượng thánh ca thánh quang phát sinh vào lúc 12 giờ đêm, những thứ khác còn không có thời gian cụ thể địa điểm, theo thứ tự là đàn hạc trong phòng trống không thể đàn, ánh mắt pho tượng không thể nhìn, còn có một cái múa ba-lê phải trả tiền không rõ lắm. Nhưng có thể thấy, đầu mối cùng âm nhạc và nghệ thuật đều có quan hệ." Tần Phong nói, "Nhưng không thể chỉ nhìn mặt ngoài đầu mối, cái chúng ta phải tìm thực sự chính là nguyên nhân hình thành tiểu thế giới."


         Lưu thiên sư nói: "Quản nó là cái gì, chúng ta chỉ cần đem những chuyện không thể làm làm một lần, dẫn ra hiện tượng quái dị, có thể sẽ phát hiện vấn đề."


        Sở Úc há miệng, lòng nói trò chơi không phải chơi như vậy thì phải? Bình thường người chơi chắc là không nên làm chuyện không thể làm a, điều tra đàn hạc, thế nhưng không xác định là thời gian nào đừng loạn đàn, kiểm tra pho tượng, bất quá ghi nhớ kỹ không nhìn mắt pho tượng ... Kết quả không chờ bọn hắn nói cái gì, một đám đạo trưởng hòa thượng thiên sư đuổi quỷ trừ tà theo thói quen đều tán thành gật đầu, khí thế hung hăng tản ra.


        Sở Úc: "..."


       Lục đạo trưởng vỗ vỗ đầu của hắn, lĩnh hắn đi.


       Trong đại sảnh rất nhanh chỉ còn lại Tạ Kỳ Liên và Tần Phong, ăn mặc áo quần lố lăng, nhìn nhau nửa ngày, cả hai nhịn không được cùng nhau cười rộ lên.


        "Quá khó coi." Tạ Kỳ Liên trực bạch nói, "Một thước chín, cơ ngực nở nang, cái nữ trang này của ngươi cũng thật là dọa quỷ a."


        Tần Phong: "Đừng cười, ngươi mà cười nữa thì về sau lúc ta không bận gì liền mặc đồ con gái cho ngươi xem."


         Tạ Kỳ Liên mặt mũi hợp thời phiền muộn: "Không quan hệ, ngươi có xấu hơn ta cũng sẽ không ghét bỏ người thê đầy tì vết đâu."


         Trong góc phòng NPC nữ tu sĩ cứng đờ đứng tại chỗ, như một con rối, nhưng Tần Phong bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt của nữ tu sĩ vẫn kề cận Tạ Kỳ Liên, khóe miệng còn có ý tứ hàm xúc không rõ tươi cười, Vì vậy Tần Phong giận tái mặt, trực tiếp đi tới, nâng nữ tu sĩ lên tới góc tường, đặt rầm xuống mặt đất một cái, quay mặt nàng vào tường.


         Tạ Kỳ Liên buồn cười lắc đầu: "Được rồi đừng lăn qua lăn lại nàng ta nữa, ngươi nói cái tiểu thế giới này tại sao phải cụ hiện hóa thành một cái trò chơi?"


        "Quả thực có một ý tưởng." Tần Phong nói, "Ta vẫn giữ suy nghĩ cũ, khiến cho khách sạn dị biến là một người có liên quan với trò chơi."


         Tạ Kỳ Liên hơi giật giật hông của mình, nhìn Tần Phong mang giày cao gót cũng có thể đứng vững vàng ổn thỏa, liền thả lỏng mà dựa vào trên người hắn.


         "Hơn nữa." Tần Phong đỡ lấy hắn, đón phân tích, "Sở Úc là một đứa nhóc mê trò chơi, hắn chơi 《 Máu Mắt 》, thế nhưng lại nói chưa quen thuộc cái bản đồ này —— bởi vậy có thể thấy được, người chơi phổ thông cho dù thích chơi một khoản trò chơi, cũng không có khả năng hoàn mỹ nhớ kỹ tất cả chi tiết bản đồ, cụ hiện hóa toàn bộ nội dung trò chơi, cho nên người này khi còn sống đại khái là thành viên tổ chế tác, hoặc là hoạt náo viên có trình độ chơi cực kì cao, hơn nữa chắc là hoạt náo viên chuyên trách, lấy trò chơi làm công tác.


        "Khi còn sống." Nhìn Tạ Kỳ Liên không có dị nghị, Tần Phong tiếp tục nhấn mạnh cái từ này, "Hắn tất nhiên chết ở khách sạn, mới có thể dẫn đến dị thường sản sinh, mà giống nhau uổng mạng mới có thể sản sinh dị biến, nhưng ta không có nghe nói khách sạn Dĩ Lệ xảy ra án mạng, trên đường Tề Văn đã giúp tra xét tình huống xung quanh, tình trạng an ninh vẫn yên ổn, không có vấn đề nào đáng ngờ."


           Tạ Kỳ Liên gật đầu: "Cho nên người này sẽ là tự tử vong? Tỷ như. . . Thức đêm chơi game bất ngờ chết?"


        "Khách sạn cao cấp, dù cho khách nhân chính thức bất ngờ chết, cùng khách sạn không có quan hệ trực tiếp, nhưng cũng nhất định sẽ đối danh dự tạo thành ảnh hưởng, ta tiếp xúc qua không ít lão tổng nhà giàu mới nổi đều rất mê tín, đừng nói khách sạn chết qua người, chính là ở các loại số phòng 4, 7, 13 đều đã không hài lòng." Tần Phong lắc đầu, "Trước khi Dĩ Lệ mượn miệng tạm dừng doanh nghiệp, sinh ý không có chịu ảnh hưởng, nói rõ sự kiện người chết không hề được công bố."


       "Ta hiểu được." Tạ Kỳ Liên nói, "Ngươi là cho rằng, người đã chết này lấy hình thức như vậy khiến cho chúng ta chú ý, là muốn cho chân tướng mình tử vong bị hấp thụ ánh sáng, vậy đã nói rõ hắn cũng không phải tự nhiên chết. Hắn chân chính mong muốn chúng ta tra được chính là chuyện phát sinh trong khách sạn."


       "Bất kể là ai bởi vì nguyên nhân nào đó mà đè xuống sự việc, vị người chơi phóng khoáng kể cả khi chết đi này cũng không muốn để cho nó lặng yên không một tiếng động kết thúc. Hắn thậm chí có khả năng chết vì một cái bí mật lớn hơn." Tần Phong gật đầu, "Cho nên địa điểm then chốt thật ra lại là khách sạn, ta hoài nghi nhà khai phá đào ra cổ mộ chỉ là mộ táng thông thường, cùng chuyện này không hề dính líu. Nếu quả thật là như vậy, thì ông chủ tập đoàn Dĩ Lệ có tám phần mười khả năng không biết chuyện người chết, cho nên trước tiên cho rằng là cổ mộ xảy ra quái sự. Dù sao một cổ mộ một khách sạn năm sao, ai cũng sẽ cảm thấy cổ mộ càng tà hơn. Nhưng nếu như có xác suất nhỏ—— ông chủ kia biết chuyện này, cố ý lấy cổ mộ dời đi lực chú ý, thì như vậy, ông chủ đẳng cấp phải thật cao."


       "Ông tổng một tập đoàn nếu như xuất tay đè xuống sự kiện người chết..." Tạ Kỳ Liên nhíu mày, "Có khả năng sẽ có dính líu rất nhiều a, không dễ tra đâu."


        Tần Phong trầm giọng nói: "Không nhất định tất cả đều phải tự chúng ta tra, chỉ cần bắt được bằng chứng có thể vạch trần sự kiện có người chết nơi đây, thì có thể làm cho nhân sĩ chuyên nghiệp trên dương gian điều tra rõ chân tướng."


       Tình huống hiện tại là, ở đây bị ngụy trang thành không có xảy ra án mạng.


        Lấy kinh nghiệm công tác nhiều năm của Tần Phong đến xem, kỳ thực cho tới bây giờ quỷ đều không phải là vật gì đáng sợ, trước đây không tin quỷ tự nhiên không sợ, tin thì càng không cần sợ —— bởi vì quỷ cũng đã từng là người, người tốt sau khi chết sẽ chỉ là quỷ tốt, một quỷ tốt và một người sống làm nhiều việc ác, đương nhiên là vế sau tương đối kinh khủng hơn.


         "Có lý." Tạ Kỳ Liên lại gật đầu, "Bất quá ngươi có nghe thấy tiếng thét chói tai nào hay không?"


       Tần Phong bình tĩnh nói: "Nghe được."


       Trong lúc bọn họ nói chuyện, có hai thiên sư kêu to từ phía sau bọn họ gào thét mà qua, một lát sau, thanh âm ùng ùng kéo đến, một cái đàn hạc cao cở một người trưởng thành điên cuồng nhúng nhảy đuổi theo không buông, mỗi lần nó nhảy lên một cái, mặt đất liền toàn bộ chấn động một hồi, hơn nữa thân đàn tuy lớn nhưng tần suất chạy lại cực kỳ nhanh, mang lại cho người ta cảm giác như địa chấn.


       Cả Tạ Kỳ Liên cũng không nhịn được thân thủ đỡ lấy Tần Phong, tránh trường hợp gót giầy cao 10 phân làm hắn trẹo chân.


     "Đàn hạc tinh?" Tần Phong kinh ngạc.


       Đàn hạc thật lớn đối hai người Tần Phong và Tạ Kỳ Liên đang nói chuyện phiếm trong đại sảnh làm như không thấy, chỉ lo đuổi theo hai thiên sư kia vọt vào phía bên phải hàng lang.


       "... Chắc là quy tắc trò chơi đưa đến." Tạ Kỳ Liên thở dài, "Trên đàn không có gì cả, không có oán linh cũng không có khí linh, tựa như một bộ phận đạo cụ then chốt mà thôi."


       Tần Phong ôm lấy vai: "Ai, chơi game vẫn phải là dựa vào Sở Úc."


       "A a a a a a —————— "


        Lại một trận thét chói tai truyền đến, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên song song quay đầu, dĩ nhiên thấy Sở Úc một bên thét chói tai một bên từ hàng lang nào đó lao tới, Lục đạo trưởng theo sát phía sau, trong tay lôi một lão đạo sĩ lớn tuổi, lão đạo sĩ thở hồng hộc, râu mép đều rối loạn.


         Sở Úc rống giận: "Đã nói không thể thô bạo không thể lỗ mãng, các ngươi không nghe, đầu sao lại cứng như thế chứ?"


        Phía sau đuổi theo bọn họ không phải đàn hạc, là một pho tượng thiên sứ có vẻ hào hứng nhúng nhảy hơn so với đàn hạc, thanh kiếm pho tượng đang vung trong tay rất giống con dao xắt thức ăn, Lục đạo trưởng rải ra ba tấm phù đi nhanh, dán tại trên thân ba người, còn bớt thời giờ hô ra tiếng:


      "Không nên nhìn mắt pho tượng!"


         Tần Phong: ". . . Tuy rằng ta chơi game không được tốt lắm, nhưng ta biết điểm này nha."


         Phù đi nhanh khiến các đạo trường chạy trốn còn phải nhanh hơn tốc độ kỷ lục thế giới, nhưng ai biết cái pho tượng kia dĩ nhiên cũng tăng tốc độ, luôn luôn duy trì cự ly tùy thời sẽ chém tới bọn họ mọi lúc, kiếm trong tay nó vài lần xẹt qua búi tóc của các lão đạo trưởng , khiến trâm gài tóc các lão sắp bay ra khỏi đầu.


         Sở Úc bão táp lệ rơi cuồn cuộn, đồng thời lần thứ hai phát sinh rống giận: "GIấy cũ thực sự không thể động a —————— "


        Tổ truy bắt thứ hai chớp mắt tiêu thất ở cuối hành lang, Tần Phong yên lặng thu hồi đường nhìn, hơi nghiêng thân, cùng một pho tượng thánh mẫu bốn mắt nhìn nhau.


        Tần Phong: "? ? ?"


        Hắn và Tạ Kỳ Liên đứng trong đại sảnh, chính giữa nhà thờ lớn giống nhau đều là một mảnh đất trống lớn, ai cũng không có khả năng ở trên mảnh đất này bày tượng thánh mẫu, toàn bộ phòng khách vừa rồi hoàn toàn không có lấy một cái pho tượng. Mấu chốt là, tầm mắt của hắn chuyển hướng Tạ Kỳ Liên, thánh mẫu này liền cứng rắn chen vào giữa hai người, dùng khuôn mặt tươi cười chặn lại mặt của Tạ Kỳ Liên!


        Một lát sau, biểu tình ôn nhu từ bi của thánh mẫu trở nên âm trầm, khóe mắt chảy ra huyết lệ, trên mặt dâng lên một đoàn "Xấu hổ đỏ ửng" .


        Tổ thứ ba chọc pho tượng truy bắt là mấy vị hòa thượng, bọn họ gầm thét chạy vào phòng khách, sau đó cước bộ ngừng lại, đồng loạt ngẩn cả người.


        Phía sau bọn họ đang điên cuồng đuổi theo không thôi là một tổ pho tượng tiểu Thiên sử, chúng nó cũng phanh lại một chốc, từ phía sau các hòa thượng xông ra ngoài, sau đó. . . Cũng ngây ngẩn cả người.


        Giữa đại sảnh, một "Nữ tử" áo đen đang dùng giày cao gót 10 cm cực kỳ nhọn, cuồng đạp vào mông pho tượng thánh mẫu, mỗi nhấc một cước, mông pho tượng nhanh chóng vỡ ra một cái động. Pho tượng vẻ mặt lệ rơi máu chảy, điên cuồng chạy trốn, đáng tiếc một vị thanh niên áo bào trắng còn nhanh hơn nó, cước bộ vừa phóng, ngăn trước phương hướng pho tượng chạy trốn.


       Các tiểu thiên sứ trong nháy mắt quay về phía sau nhóm hòa thượng, nỗ lực lui trở về.


      Tạ Kỳ Liên vẻ mặt tươi cười: "Không thể nga, hợp tác của ta hận nhất là tiểu tam chen chân, ngươi không biết sao?"


        Tần Phong đem cái mông pho tượng đạp thành than tổ ong, nghĩ chưa hết giận, hắn còn hai tay nắm lên hông pho tượng, đi tới bên cạnh diện bích nữ tu sĩ, nhắm ngay tường, dọng thùng thùng đông ——


       "A a a a a a ——" Pho tượng đều bị ép phát ra một tiếng thét chói tai.


        Nửa phút sau, pho tượng thánh mẫu chỉ còn một đôi bàn chân lộ bên ngoài mặt tường. Tần Phong vỗ vỗ bụi trên tay, quay đầu, đối các tiểu thiên sứ thân thiết gật đầu.


        Nhóm pho tượng tiểu thiên sứ điên cuồng đuổi theo hòa thượng run rẩy ôm lấy cánh tay nhỏ bé của mình, phình phịch cánh, xoay người vọt đi.


      "Đuổi theo!"


       Một đen một trắng, hai cái thân ảnh từ bên người các hòa thượng đang đờ đẫn gào thét mà qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro