Đương Nhiên Là Tìm Người Gả Thay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       Một đám người nghe được thì sửng sốt, nhất là hai Yêu Tu, tựa hồ nghĩ không đúng chỗ nào, nhưng hình như lại rất có lý a!


      Vì thế hồ ly tinh cắn đuôi nửa ngày, nước bọt làm lông dính bết cả lại, cũng không thể tìm ra điểm nào phản bác được.


        Còn là Hoàng Mạc Tiên ưu sầu trả lời: "Trùng hôn, vậy thì thế nào, hắn là đại ác quỷ gần nghìn năm, ngươi còn trông cậy vào người ta có lương tâm hay sao? Nếu là ngày mai hắn vừa ý, bản thân xưng vương tại đây, sau đó làm quỷ hoàng đế, phong chúng ta mười cái tám cái hoàng hậu, thì phải làm thế nào?"


      Các thôn dân dần dần tụ đến, mỗi người tình cảnh bi thảm, phụ nữ và trẻ em cứng đờ cầm kéo, cắt các loại chữ hỷ màu trắng, giấy cắt hoa, phần lớn nam tính quỷ dân thì chuẩn bị kiệu hoa, đội ngũ đưa dâu, bất quá nghe bọn hắn nói, con quỷ kia có Âm Binh riêng, thôn dân chỉ phụ trách dàn nhạc và các vật phẩm sính lễ, kiệu hoa và nghi thức đón dâu sẽ có Âm Binh quỷ đại quan tự mình phụ trách.


       Các đạo trưởng Diệu Liên Quan uống qua nước quỷ đại quan cho, âm khí vào cơ thể, quỷ đại quan có thể tùy thời kiểm tra định vị, cho nên bọn họ không thể phản kháng, đến lúc đó chỉ đành thành thật đứng trong hòm đá. Tổ nhiếp chế tuy không uống, nhưng bọn họ đều là người thường, lại không thể lấy camera đập quỷ.


        Sở Úc than thở: "Tại sao mọi người lại bị gạt uống nước ni!"


       Lão quan chủ bất đắc dĩ trả lời: "Là tự nguyện uống, tuy rằng chúng ta nhiều đạo trưởng, chưa hẳn không thể đánh một trận, nhưng do cố kỵ quan tài của đại quỷ là cả ** huyệt nhãn phong thuỷ, cho nên hắn có năng lực trong nháy mắt khống chế toàn bộ ** địa khí, khiến tất cả huyệt bùng nổ lên, sẽ làm thôn dân bị ánh dương quang chiếu đến tan thành mây khói."


        Các đạo trưởng không phải là không thể hợp lại, mà là không dám hợp, một khi bọn họ ngay mặt hiểu rõ cũng đã quyết định không có cách nào khác liều mạng, thôn dân đều là linh hồn vô tội, quỷ đại quan không quan tâm, nhưng các đạo trưởng lại không thể.


         Hoàng Mạc Tiên kiên quyết nói: "Cho nên hôn lễ nhất định phải làm, quyết không thể trực tiếp chọc giận đại quỷ, các ngươi có thể đi thì nhanh chóng rời khỏi, không nên cuốn vào trận thị phi này."


         "Chớ có lên tiếng!" Tạ Kỳ Liên bỗng nhiên cảnh báo.


         Trong lúc bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên quanh thôn dâng lên từng đợt sương trắng, tất cả thôn dân lập tức sợ hãi rút về phòng, trong sương trắng quỷ khí rậm rạp, Hoàng Mạc Tiên tiến lên một bước, vung tay đẩy các đạo trưởng về phía sau, hồ ly tinh Hồ Diên Nhiên thì cản phía sau, tránh cho đám người Lục Lân chưa từng vào nhà đá cách quan tài quá gần mà chịu ảnh hưởng.


        Từ sương mù dày đặc đi ra một quỷ ảnh mặc y phục màu đậm, mặt không xấu, thậm chí rất đoan chính, nhưng nét mặt hiện lên xanh mét, con ngươi tái nhợt, phá lệ doạ người, tiểu minh tinh trong tổ phóng sự vừa thấy con quỷ này, liền run cầm cập sợ hãi.


          Quỷ ảnh đứng cách Hoàng Mạc Tiên chừng năm thước, thì có nề nếp hành lễ với nàng.


         "Phu nhân." Quỷ ảnh phi thường tự nhiên xưng hô, "Vân Huy tướng quân lệnh ta đưa cát phục của các phu nhân tới."


         Hoàng Mạc Tiên cường ngạnh chống sợ hãi, vẫn duy trì lãnh đạm nói: "Vài ngày trước không phải đã để phụ nữ và trẻ em trong thôn gấp rút may hay sao, bây giờ các ngươi lại đưa tới?"


          Quỷ mặt xanh trả lời: "Thứ các thôn phụ chế tạo gấp gáp, tự nhiên không bằng hai bộ đồ quý báu mà tướng quân đã cất kỹ, bất quá đồ các nàng may cũng có thể dùng, tướng quân gần đây mới biết được, lễ cưới dân gian ngày nay thường có một đoàn phù dâu, đến lúc đó sẽ để mấy vị tiểu nương tử kia mặc vào đồ cưới, xem như làm phù dâu của hai vị phu nhân, cùng gả qua."


         Mọi người phản ứng đầu tiên là ta phi, tên sắc quỷ còn rất tân tiến, nhưng nhìn ngón tay hắn chỉ lại chính là mấy tiểu lưu lượng minh tinh mà tổ nhiếp chế mời tới làm mánh lới, ai ai sắc mặt cũng khó xem. Tay quỷ tím đen cứ như vậy chỉ ra một ngón, ba nữ diễn viên trong tổ lập tức hét rầm lêm, sau đó lại bị con quỷ không có con ngươi trừng mắt, các nàng đành vạn phần hoảng sợ che miệng cho nhau, lệ rơi đầy mặt, ngồi xổm trên mặt đất.


        Tần Phong và Tạ Kỳ Liên xen lẫn trong đám người, không hề có động tác, con quỷ truyền lại tin tức xong, mặt đất xuất hiện một cái rương âm trầm nhưng hoa lệ, hắn buông cái rương liền đi, không dừng lại, sương mù dày đặc sau khi hắn đi cũng rất nhanh chóng tán mất, nhưng thôn dân không dám ra khỏi nhà nữa.


        Quỷ vừa đi, cái lưng thẳng tắp của Hoàng Mạc Tiên chợt uể oải, hai người đạo trưởng lập tức thân thủ đỡ lấy nàng, lúc này mới ý thức được trên người con quỷ vừa đi mang theo sát khí sắc bén, đè xuống bên này, toàn dựa vào Hoàng Mạc Tiên đứng cản phía trước ngăn trở, bằng không người sống bình thường ở hàng sau căn bản chịu không nổi.


         Lục Lân móc ra một tá lá bùa, môi mím rất chặt, chân mày cũng nhíu như đao khắc, nhưng lần này nhìn không ra chút ý tứ nào thương tiếc lá bùa, chỉ thấy hắn lấy từng cái vỗ vào đỉnh đầu nhân viên tổ kịch.


         "Như vậy không được." Lục Lân sắc mặt không tốt, "Bọn họ đói bụng mệt mỏi, không dám ăn đồ ăn Quỷ Vực, hiện tại dương hỏa phi thường suy yếu, cực dễ bị Quỷ Hồn xâm chiếm, giành giật cướp bóc. Dù sao đã thâm nhập Quỷ Vực nhiều ngày, không bằng cứ ăn trước để giữ vững thể lực, về phần ngày sau âm khí trong đồ ăn dẫn tới thể hư bệnh tật, ra ngoài Quỷ Vực sẽ có biện pháp dưỡng về."


        Hoàng Mạc Tiên liên tục cười khổ: "Là chúng ta làm phiền hà các ngươi."


         Tiểu hoa lưu lượng khóc nức nở cắn môi, phẫn hận nói: "Muốn trách thì phải trách trên thế giới có người xấu, không đúng, quỷ xấu, chúng ta hảo hảo quay phim thì hắn tìm tới cửa, hôm nay cho dù không tìm được chúng ta, ngày mai không lại tìm người khác?"


          Tần Phong tập trung nhìn vào, tiểu hoa này hắn giống như nhận thức, đây không phải là tiểu minh tinh bình hoa từng thỉnh qua hắn và Đới Mộng Viện làm hộ vệ, kết quả lại khiến hai người bọn họ sao tác phát hỏa hay sao?


         Khi đó đi một hồi sẽ hờn dỗi đau chân, động một chút là làm nũng phát giận, hiện tại thời khắc nguy cấp, vừa nhìn bản thân thế mà là một muội tử khá hiểu lí lẽ, cả Tần Phong cũng không nhịn được lắc đầu —— đoàn đội của nàng chắc là có cừu oán với nàng đi, vì sao lại chọn người tính cách kỳ ba như vậy đóng gói sao tác?


         Bất quá thời gian trước nhiều người bận rộn, nữ minh tinh không có nhận ra Tần Phong.


          Lưu lượng tiểu hoa thậm chí lung lay sắp đổ, vẫn còn rất trật tự rõ ràng nói: "Cái quỷ mặt xanh kia nhìn y phục có chút giống kiểu thời Đường, thời Đường cũng có chức quan Vân Huy tướng quân, thê tử của quan viên tam phẩm trở lên có thể xưng phu nhân, xem ra những con quỷ này thật đã hơn một nghìn năm, địa vị quả thực không nhỏ, các đạo trưởng còn có hai vị. . . Yêu tinh tỷ tỷ, có biện pháp đối phó sao?"


          Tần Phong nhìn Tạ Kỳ Liên, Tạ Kỳ Liên gật đầu: "Từ võ quan tam phẩm, vậy bộ y phục màu đen kia, là Bất Lương Nhân."


          "Đó là cái gì?"


          "Tổ chức có chút tương tự Cấm Vệ Quân." Tạ Kỳ Liên giản đơn nói một câu, "Chỉ không có nổi danh giống Cẩm Y Vệ mà thôi, phương thức tuyển người cũng không giống, đa phần Bất Lương Nhân sẽ chọn bản thân người có chút tiền án phạm tội nhưng lại rất có năng lực đảm nhiệm, phụ trách truy bắt đạo phỉ nguy hiểm hoặc quan viên."


          Bất Lương Nhân tuy rằng nổi tiếng không quá cao, nhưng Cẩm Y Vệ người người đều biết, mấy người đạo trưởng sắc mặt trắng bệch tại chỗ. Loại võ tướng này khi còn sống giá trị vũ lực rất cao, cơ bản cũng là đặc công cổ đại, hiện tại chết thành ác quỷ, tự nhiên khó đối phó hơn.


         "Vậy tướng quân kia làm cái gì, sẽ không phải là nuôi một đội đại quân Bất Lương Nhân đi?" Quan chủ cũng thầm than thở.


         Hồ Diên Nghiên còn đang dằn vặt giày cao gót của mình, cố sức giậm chân một cái: "Cùng lắm thì lão nương và hắn mất cả chì lẫn chài!"


         Hoàng Mạc Tiên lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nàng: "Hữu dũng vô mưu."


         "Mặc kệ bọn họ thân phận gì, thoạt nhìn chúng ta cũng phải liều mạng một cái." Lưu lượng tiểu hoa lau sạch nước mắt, "Không hợp lại đều phải chết, liều mạng chí ít còn có cơ hội sống , tôi không sao, tôi có thể gả theo, không biết các đạo trưởng có thể nghĩ biện pháp xen lẫn trong trong đội ngũ hay không?"


        Lục Lân lập tức nói: "Ta có thể."


       Kỳ Dư đạo trưởng bị đại quỷ phong tỏa qua, không có cách nào khác ly khai quan tài đá trà trộn vào đội ngũ đưa dâu, nhưng Lục Lân có thể.


        Sở Úc cũng muốn đi, bị lão quan chủ đè đầu bóp trở lại.


      "Ngươi đi có ích lợi gì, tặng đầu người hay sao?"


        "Oa, quan chủ làm sao ngài biết cái từ này?"


        Thế nhưng tình huống quá phức tạp, đại quỷ thực lực khó lường, ở đây lại có không ít con tin người lẫn quỷ, Lục Lân chần chờ một chút, thẳng thắn thành khẩn chuyển hướng Tạ Kỳ Liên và Tần Phong: "Vốn nghĩ không thể quá phận ỷ lại hai vị tiên sinh, nhưng bây giờ xem ra thực sự không được, xin hai vị tiên sinh hãy ra tay tương trợ."


         Tạ Kỳ Liên: "Chúng ta vốn cũng không có khả năng sống chết mặc bây."


         Tần Phong lắc đầu: "Nhưng cho dù là chúng ta, cũng không thể bảo chứng an toàn vô nguy tuyệt đối, đến tột cùng thế nào tiếp cận cái đại quỷ kia, không bị hắn sớm phát hiện lấy con tin áp chế, còn tùy vào kế hoạch cần phải chu đáo chặt chẽ kết hợp với sự phối hợp của mọi người."


         Lục Lân tán thành: "Đó là tự nhiên, cường long cũng muốn cảnh giác đầu xà, ý nghĩ của ta là, nếu như chúng ta có thể nghĩ cách trà trộn vào đội ngũ đi đối phó quỷ đại quan, mà để hai vị yêu nữ tu sĩ lưu thủ, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều, hai vị nữ sĩ ở chỗ này tu luyện đã lâu, có thân phận nửa địa chủ, nếu như các nàng lưu lại bảo hộ mọi người, lúc chúng ta cùng ác quỷ đối chiến, ác quỷ dù cho muốn phát động pháp thuật viễn trình ám sát con tin, hai vị nữ sĩ phối hợp chúng ta gần người áp chế, vậy cũng có năng lực đối phó rồi."


         Hoàng Mạc Tiên: "Ta đương nhiên cũng muốn ở lại, nhưng chúng ta là tân nương a."


        Hồ Diên Nghiên đảo mắt trắng dã: "Ngươi đạo sĩ kia, dáng dấp không tệ nhưng đầu óc không được, tân nương bị ngươi lưu tại nhà, vậy ngươi tới mặc váy cưới a?"


         Nàng nói vừa xong, không khí trầm mặc chốc lát, Lục Lân thong thả mà kiên quyết gật đầu: "Được, ta mặc."


        Toàn trường lại an tĩnh đủ một phút đồng hồ, Hồ Diên Nghiên che miệng nhỏ giọng kinh hô: "Ngươi. . . Ngươi xác định, lẽ nào khẩu vị của ngươi?"


        Nói xong câu kia, mặt Lục Lân liền đỏ rực, nhưng hắn cắn răng, nhãn thần thập phần kiên quyết: "Tần đội trưởng đều có thể mặc, ta có cái gì không thể, đến lúc đó mượn dùng mấy sợi lông cáo trên người ngươi, dùng tới biến hóa thuật, quỷ vực này quỷ khí um tùm, ta ngươi đều là vật còn sống, là người hay là hồ ly thì không đến lúc ôm vào động phòng sẽ không phát hiện được!"


       Hắn vừa nói xong, mọi người cũng đều chuyển hướng về phía Tần Phong.


      Tần Phong đỡ trán: ". . . Được rồi, ta và ngươi cùng đi. Ta xem, ba người chúng ta có thể thế thân hai tân nương và một phù dâu."


       Ba diễn viên lập tức nhãn tình sáng lên, tha thiết nhìn qua, mà Tạ Kỳ Liên thì hơi trầm ngâm một chút, cự tuyệt: "Không được, hai người các ngươi đi đối phó quỷ đại quan, ta lưu lại cùng Yêu Tu che chở con tin, quỷ đại quan nếu như ép buộc, có thể sẽ để Bất Lương Nhân đến ám sát, ta và ngươi dù sao cũng phải có một người lưu lại tọa trấn."


        Hắn nói quả thực càng thêm ổn thỏa chu toàn, tất cả mọi người không có dị nghị, ba nữ minh tinh căng thẳng tuy rằng vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng là đều cắn răng nhận mệnh.


        Chỉ có Tần Phong, hắn vừa quay đầu, sáng loáng đã nhìn thấy khóe mắt lông mày Tạ Kỳ Liên tràn đầy tiếu ý.


       "Ngươi cố ý hả!" Tần Phong xít tới, thừa dịp mọi người không chú ý, hung hăng cắn vành tai người kia một cái, đến nỗi hắn tê lên một tiếng, vẻ mặt vô tội nhìn lại.


       "Ta thế nào cố ý ?" Thanh âm Tạ Kỳ Liên đặc biệt vô tội.


      "Ngươi chính là tìm cách hãm hại ta mặc đồ nữ nhân, sau đó bản thân còn không quên loại mình ra ngoài?" Tần Phong híp mắt.


       Tạ Kỳ Liên vuốt cằm, thâm trầm trả lời: "Ngươi chưa từng nghe qua một câu nói lưu hành sao —— 'Nữ trang, chỉ có không lần và vô số lần' ."


        Tần Phong buông tay: ". . . Dù sao, Hắc Bạch Vô Thường là trói buộc lẫn nhau, mất mặt cũng không phải chỉ có một mình ta."


         "Ừ thì đấy." Tạ Kỳ Liên cười híp mắt trả lời, "Ngươi không nhớ rõ ban đầu ở sòng bạc ta cũng đã nói qua sao, trên người ta hết thảy đều thuộc về ngươi, mặt cũng vậy, ngươi cứ tùy tiện ném ra ngoài, ta không ngại."


         Hắn cười đến xán lạn, Tần Phong ngây người chốc lát, lòng nói nếu như mỗi ngày ngươi đều cười với ta như vậy, thế thì đừng nói nữ trang, không mặc gì ta cũng dám ra cửa!


        Bên kia các nữ diễn viên khôi phục được tâm tình, cùng đi tới: "Một hồi chúng ta sẽ hỗ trợ hoá trang mặc y phục, vừa rồi Lục đạo trưởng có nói, tuy rằng cuối cùng cần pháp thuật thay đổi, nhưng trên mặt vẫn phải đánh trước một tầng hóa trang, sẽ trở nên càng giống."


        Tần Phong câm nín: "Không được không được, cái này thật không cần, pháp thuật ta tốt hơn hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro