Kiểm Thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Đến hiện trường sắc trời đã muộn, bản thân địa điểm án phát cũng rất có màu sắc truyền kỳ, là bệnh viện nhân dân thứ ba của Hạ thành thị, cũng chính là bệnh viện tâm thần người người địa phương đều biết. Rất xảo, Tần Phong trước đây từng chỉ đạo qua bọn họ, cho nên phòng bảo vệ y viện thập phần khẩn trương, nhất quyết tìm Tần Phong tới, xác nhận lại cách làm của bọn họ không bỏ qua sơ sót nào, chuyện xảy ra không phải là sơ suất của bọn họ.


   Hoàng hôn mặt trời lặn, ly kỳ hung án, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới chủ đề "Bệnh viện kinh dị" .


   Nhưng sự thật y viện chuyên khoa tinh thần này kỳ thực không dọa người, phòng bệnh phương tiện đều là năm gần đây mới xây, bác sĩ y tá cũng rất chuyên nghiệp, bệnh nhân bởi vì xảy ra án tử đều bị ngăn cách bởi gian phòng của mình.


   Gặp chuyện không may chính là phòng săn sóc đặc biệt, ngoại trừ các bác sỹ y tá đang làm nhiệm vụ, hiện trường cư nhiên còn tới hai ngục cảnh.


   "Người chết tên là Phạm Triệu Hải, phạm nhân đi tù trong nhà giam bậc nhất của Hạ thành thị, hai tháng gần đây tinh thần thất thường nhiều lần nháo tự sát, người thân tháng trước đã thân thỉnh phóng thích." Cảnh ngục nói, "Lúc đó xử chính là ngộ sát, ở trường học rình coi nữ học sinh, sau khi bị phát hiện liền vô ý thức đẩy ngã nữ hài kêu cứu, khiến người đụng vào bồn rửa tay dập đầu mà chết."


   Phòng bệnh nặng đều là nhà một gian, dọn dẹp sạch sẽ, không có tạp vật gì dư thừa, Tần Phong đi vào cửa, nhìn thấy người chết ngửa mặt nằm trên giường bệnh quy củ đăp chăn, chừng bốn mươi tuổi, hơi mập, hai hốc mắt rỗng tuếch, máu phun đầy người, làm cả sàng bị đều nhiễm đỏ.


    "Đến thời gian uống thuốc, là y tá tới đưa thuốc báo án, nhưng toàn bộ buổi chiều đều không nghe được cái dị động gì." Cảnh ngục nói.


   Xa xa mơ hồ có thể nghe được bệnh nhân vô thức kêu khóc, hoàn cảnh này quả thực không dễ dàng phát hiện dị hưởng.


   "Có người ngoài thăm hỏi sao, gian phòng có quản chế đi?" Tần Phong hỏi.


   Cảnh vệ phòng bảo vệ y viện gật đầu nói: "Từng có thăm hỏi, nhưng đều là trực tiếp đi phòng bệnh của bản thân người bệnh, nhưng quản chế trong phòng hắn không có hình ảnh, chỉ có thanh âm. Bác sĩ nói bệnh nhân vẫn có khuynh hướng phá hư, tuần này đã đem máy quản chế thăm dò đập hư ba lần, lần này là sáng nay vừa đập, còn chưa kịp sửa."


   "Thanh âm ghi lại có cái gì?"


   "Chỉ có kêu thảm thiết." Cảnh vệ nói, "Phạm nhân vẫn luôn kêu 'Ta không bao giờ nhìn nữa'  vào khoảng nửa đêm, bạn tù nói hắn lúc ngủ trên giường sẽ khóc nháo, có đôi khi còn khua tay khua chân liên tục. Cho nên chúng ta trước tiên hoài nghi phạm nhân vì hổ thẹn dẫn đến móc mắt tự sát, dù sao nguyên nhân gây ra vụ giết người là rình coi."


   Tề Văn không quá tán đồng ghi chép, người chết nằm quá tự nhiên, không giống từng có động tác lớn.


   Cạnh cửa mặc áo blouse trắng - Phó viện trưởng cũng vội vàng nói: "Không thể nào, bệnh viện chúng ta giám hộ rất nghiêm ngặt, hơn nữa chúng ta chính là điều trị về cái này, nếu như để bệnh nhân tự sát thành công, toàn viện đều phải thụ xử phạt!"


   "Không cần tranh, bệnh nhân không phải tự sát."


   —— Thanh âm khiến mọi người đều an tĩnh lại, nhìn về phía pháp y bên giường.


   Tạ Kỳ Liên mặc áo blouse trắng, dùng đèn pin chiếu ở hốc mắt người chết hai vòng, Tần Phong hỏi hắn: "Ngươi nhìn ra cái gì?"


   "Thời gian tử vong trong vòng hai tiếng đồng hồ." Tạ Kỳ Liên nói, chỉ chỉ hốc mắt trống không, "Chớ bị kịch truyền hình nói gạt, cơ ngoài mắt của người và bộ phận vòng gân cùng các mô đều là phi thường kiên cường dẻo dai, chớ nói chi là thần kinh thị giác, dù hắn thực sự tinh thần thất thường không để ý cảm giác đau đem cơ thịt toàn bộ kéo đứt, muốn tay không túm đứt thần kinh thị giác vậy người đó phải là siêu nhân."


   Hắn dùng đèn pin chiếu thêm một vòng, ý bảo trợ lý pháp y chụp ảnh: "Là lợi khí cắt kim loại, vết cắt thập phần trơn nhẵn, mũi đao sắt bén hơn đao cắt thịt gia dụng phổ thông rất nhiều."


   Phó viện trưởng vội vàng nhấc tay: "Trong phòng này không có lợi khí."


   Tần Phong không để ý tới Phó viện trưởng đang sốt ruột giải vây, hắn đi tới bên người Tạ Kỳ Liên: "Nguyên nhân cái chết là mất máu?"


   "Không phải." Tạ Kỳ Liên lắc đầu, "Hù chết. Vết cắt quá bằng phẳng, lượng xuất huyết không đến nỗi chết."


   Hắn kéo tay thi thể: "Người chết thủ bộ nhiễm đại lượng máu, đích xác như là trực tiếp tiếp xúc qua vết thương của mình, cho nên tạm thời không bài trừ khả năng tự móc mắt. Người chết nếu là tinh thần thất thường, cực độ kinh khủng, thậm chí xuất hiện ảo giác, quả thực khả năng làm ra hành vi nhìn như kỳ lạ đó."


   Tề Văn và mấy người cảnh viên tiếp tục kiểm tra hai vòng trong phòng, nói: "Không có phát hiện nhãn cầu, cũng không có hung khí."


   Tần Phong tới gần bên cạnh hắn, cực thấp giọng nói: "Nguyên nhân cái chết thật sự là cái gì?"


   Tạ Kỳ Liên nhìn hắn một cái, trực tiếp dụng thuật truyền âm: "Đúng là hù chết. Về phần bị cái gì doạ, đó chính là phạm vi nghiệp vụ của Tần đại đội trưởng ngươi."


   Tần Phong nhướng mày, Tạ Kỳ Liên nói tiếp: "Bất quá có thể khẳng định, hắn không tới tử kỳ."


   "Cũng không có âm soa tới câu qua hồn, ghi chép mà ta không lục ra được, xem ra lại là một vụ án vong hồn thất tung." Tần Phong từ trong kẻ răng nói, "Ta nói Bạch Vô Thường đại nhân, có thể trước dạy ta truyền âm thuật được không, ta ở chỗ này lẩm bẩm, bên kia đồng sự nhìn ta biểu tình đều không đúng."


   Tạ Kỳ Liên trầm ngâm: "... Bọn họ nhìn ngươi không đúng khả năng không phải là bởi vì ngươi lẩm bẩm."


   Người mới trong đội lặng lẽ chọt Tề Văn: "Tề đội, Tần cố vấn và Tạ pháp y quan hệ tốt như vậy a, còn nằm bò trên thân..."


   Tề Văn nhắm mắt: "Ta không biết, ta cái gì đều không phát hiện."


     .


   Màn đêm buông xuống, người nhà liền đến làm ồn ào trong cục.


   Lão thái thái ngồi ở cửa phòng Tè Văn làm việc há miệng khóc lớn, nói bọn họ là kỳ thị phạm nhân đi tù, cố ý không làm, tức giận đến Tề Văn mắt tối đen .


   Đội viên trong tổ móc ra máy trợ thính tiếp tục tăng ca, hồn thể Tần Phong bay vào phòng thí nghiệm, sau đó quăng một đạo cách âm thuật ở trên cửa, thế giới liền thanh tĩnh.


    "Người chết là kẻ tái phạm rình rập, từng có nhiều lần bị trị an tạm giam lưu án." Tần Phong lật xem hồ sơ, "Bất quá trong ngục giam quả thực vẫn biểu hiện rất tích cực, Sinh tử bộ biểu hiện tội ác giá trị là -55, nếu quả như thật sự thành tâm ăn năn, sẽ có cơ hội xuống trong vòng -50."


   Tạ Kỳ Liên: "Nhưng hiện trường không có vong hồn, vụ án này không thể nào là đơn thuần 'Hổ thẹn dẫn đến tinh thần áp lực quá lớn tự sát' ."


   Tần Phong lắc đầu: "Dương gian lại không biết hiện trường không có vong hồn."


   Cả phòng ngoại trừ điểm đáng ngờ là tìm không được nhãn cầu , không hề có đầu mối có giá trị nào khác, nếu như chiếu theo dương gian điều tra được, cuối cùng sẽ cho ra kết luận tám phần mười chỉ có thể là hổ thẹn tự sát.


   Ban đêm không có cách nào khác đi ngục giam hỏi, chỉ có thể phái âm soa chung quanh sưu tầm tung tích vong hồn thất tung, tiến triển nhất thời có điểm bế tắc.


   Tạ Kỳ Liên ở trong ngăn kéo lật nửa ngày, chỉ tìm được cà phê hoà tan, Vì vậy hắn dùng ly của mình ngâm rồi bỏ lên trên bàn điểm cây hương, âm khí liền bao phủ cái ly nóng hừng hực, lát sau khói trắng nhô ra đã biến thành khói lạnh.


   "Nghỉ một lát đi." Hắn đưa ly cà phê cho Tần Phong.


    Tần Phong tiếp nhận cái ly, nhấp một miếng, cảm giác cà phê hoà tan cư nhiên phá lệ uống ngon, hơn nữa quỷ không sợ hư sức khoẻ, có thể uống thả cửa!


   Hắn cầm ly cà phê cảm khái: "Cư nhiên có nhiều án tử nỗ lực phá hư âm dương trật tự như vậy."


    Tạ Kỳ Liên than nhẹ một tiếng: "Đi qua một trăm năm, chức vụ địa phủ Hắc Vô Thường luôn trống, chỉ còn có ta, âm dương ti chức không được đầy đủ, cho nên có chút không trấn áp được."


    Phương Hiểu Niên bọn họ luôn lén nói lão đại vừa nghiêm vừa ngoan, âm soa ác quỷ một khối thu thập cũng không nương tay, Tần Phong lại không cho là đúng, hắn trước đây chủ quản một tổ chuyên án, làm xong cũng muốn hảo hảo nghỉ một trận, Tạ Kỳ Liên là tự trấn địa phủ trên trăm năm, âm dương hai giới sự vụ lớn nhỏ, không có chút thủ đoạn, còn không lật trời?


   "Ta cho tới bây giờ không có hỏi qua, Diêm vương gia trong truyền thuyết, Phong Đô đại đế đều đi đâu?" Tần Phong hiếu kỳ.


   Tạ Kỳ Liên nói: "Đi rồi. Thiên địa trật tự đã hoàn thiện, không như thượng cổ hồng hoang nữa , thiên độ buổi sáng có thể lộ cho ngươi xem, nếu như thiên địa trật tự hoàn chỉnh, nhân loại đã phồn vinh không thôi, thì chính thần địa vị cao không cần phải tiếp tục lưu thủ nữa, đều tự trở về thượng giới."


   Tần Phong: "Hiểu, tựa như kỹ thuật nồng cốt xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo, sau khi thôn nghèo khó thoát bần trí phú tự lực cánh sinh, nồng cốt sẽ về nhà tiêu dao."


   Dừng một chút, hắn khoát tay áo: "Cho nên chúng ta là hai cán bộ của thôn."


   Tạ Kỳ Liên làm động tác like: "Tổng kết đúng chỗ."


   Đùa giỡn xong, Tần Phong nghiêm mặt nói: "Ngươi yên tâm, hiện tại ta tới, sẽ không lại để cho một mình ngươi trấn thủ địa phủ, ai quấy rối ta giúp ngươi chém bay, tuyệt đối sẽ không ngăn trở mắt của ngươi."


   Lúc hắn nghiêm túc nói chuyện luôn luôn không tự chủ leng keng hữu lực, như là cái đại hội động viên tuyên thệ trước khi xuất quân gì đó, dù cho trong tay hắn còn ôm ly cà phê, nhưng ngưng thần nhìn ánh mắt của hắn sẽ cảm thấy, hắn nói từng chữ đều là lời hứa hẹn nặng hơn ngàn vàng.


    Vì thế Tạ Kỳ Liên cười rộ lên: "Ngươi cũng yên tâm, ta tin ngươi."


    .


   Ngày hôm sau vừa rạng sáng, chuyên viên tâm lý trong ngục giam đi làm, Tề Văn mượn tới tư liệu của phạm nhân Phạm Triệu Hải rồi đem tư liệu tới phòng thí nghiệm pháp y: "Bằng Viễn bọn họ đi ngục giam hỏi thăm bạn tù của Phạm Triệu Hải, bọn họ đều nói người này ngay từ đầu không hề hối ý, mặt ngoài tích cực cải tạo tranh thủ giảm hình phạt, nhưng bên trong thậm chí còn nói qua —— dù sao người đã giết rồi, không làm thêm chút gì thực sự là quá thua thiệt, thẳng đến hai tháng trước, bỗng nhiên bắt đầu làm ác mộng. Cho nên, đây có thể hay không là kích tình tự sát?"


   Tạ Kỳ Liên nhận lấy tư liệu tự xem.


   Chuyên viên tâm lý ghi lại, Phạm Triệu Hải liên tục vài ngày ở trong mộng hô lớn "Ta cũng không dám nhìn nữa", sau khi rời giường cũng từng có động tác lấy tay móc mắt, đều bị đúng lúc ngăn lại.


   Trong đó có một cái ghi chép cặn kẽ về mộng của Phạm Triệu Hải.


   "Nằm mơ thấy một cái trảo của máy búp bê, nhưng mình không phải là người chơi, mà là con rối trong máy chờ bị bắt, bên ngoài máy có thể thấy người không rõ mặt lui tới, còn có thể nói 'Cho ngươi mọc mắt nhìn thứ không nên nhìn, không bằng vứt đi' ..." Tề Văn ở bên cạnh giọng nói quỷ dị , "Cho nên chuyên gia tâm lý cho rằng là trong tiềm thức hổ thẹn dẫn đến."


   Tạ Kỳ Liên còn muốn kiểm tra, Vì vậy Tề Văn liền đi, Tần Phong quang minh chính đại thổi tới, cùng nhau xem tư liệu.


   Tần Phong như có điều suy nghĩ, nhấc bút lên, ở trong ghi chép "Trảo câu", "Máy búp bê", "Vứt" khoanh một vòng. Lật tới trang kế tiếp, Phạm Triệu Hải còn kể lại miêu tả trảo câu.


   "Trảo câu phi thường sắc bén, hiện lên ánh sáng lạnh, vài lần từ trước mắt xẹt qua, đụng tới tóc trực tiếp liền cắt đứt."


    Tần Phong tự hỏi, "Sắc bén, có thể đem tóc trực tiếp cắt đứt..." Tạ Kỳ Liên thi kiểm biểu hiện, con ngươi của Phạm Triệu Hải là bị lợi khí thập phần sắc bén cắt mất, bề mặt trơn truột bằng phẳng.


   Còn "Người" chơi gắp búp bê trong mộng thì nói, mắt không bằng vứt... Hiện trường đích xác không có tìm được con ngươi bị đào đi.


    Tạ Kỳ Liên: "Đây coi như là đầu mối?"


   Tần Phong trầm tư không đáp.


   Phạm Triệu Hải trong mơ thậm chí còn cặn kẽ cung cấp vị trí máy búp bê ——


   "Bên ngoài rất đen, nhưng hắn miễn cưỡng nương theo đèn trong máy thấy được tàu lượn siêu tốc, nhìn qua như vương quốc trò chơi mộng tưởng của thành Nam."


   Hắn để tư liệu qua một bên, vỗ vỗ cánh tay Tạ Kỳ Liên: "Nếu như hắn chưa đi qua, không phát sinh qua cái gì, làm sao sẽ tùy tiện nằm mơ tới. Đi, chúng ta đi dạo khu vui chơi."


   Tạ Kỳ Liên gật đầu: "Ok."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro