Nghệ Thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       Nữ sinh cao trung tên là Tào Nhất Lâm, bình thời là một học sinh ngoan ngoãn nỗ lực học tập tuân thủ nội quy, đi muộn cũng chưa từng dám, cho nên cứ có thời gian rãnh thì phải dựa vào việc đọc võng văn để giảm bớt áp lực, bất quá nàng hoàn toàn phân rõ giữa nghệ thuật và hiện thực.


     Tào Nhất Lâm đã nhịn chừng mấy ngày, hiện tại rốt cục triệt để không nín được, ôm cánh tay Tần Phong oa oa khóc lớn: "Nếu như không phải xác thực đó là một kẻ lừa gạt, em làm sao sẽ há mồm nói bậy, chúng ta thi vào trường cao đẳng áp lực quá lớn, không phải là mọi người thừa dịp nghỉ ngơi ồn ào thôi sao, ai biết bà ta thật sự có thể làm ra một lão nhân bá đạo a! Em sai rồi  không dám hồ nháo nữa!"


     Tạ Kỳ Liên vỗ vỗ sau lưng nàng, Tào Nhất Lâm khóc càng thương tâm, nước mắt cọ đầy cánh tay Tần Phong.


     Bất chợt nàng nghe người phía sau hỏi: "Nếu như đổi lão nhân thành vị ca ca em đang ôm , vậy em còn muốn sao?"


     Vấn đề này quá có sức dụ dỗ, nhất là thanh âm nêu lên rất êm dịu dễ nghe, giống như chỉ cần gật đầu một cái, nàng có thể dễ dàng thực hiện được mộng tưởng khiến vô số bạn học hâm mộ, sở hữu một tổng tài chân chính đẹp trai lại ôn nhu bá đạo, trong lòng chỉ có một mình mình.


     Nhưng rất nhanh, Tào Nhất Lâm buông lỏng tay Tần Phong: "Từ bỏ từ bỏ, giả chính là giả, tác nghiệp em còn chưa làm xong ni."


    Vừa nói xong, nàng chỉ cảm thấy tay Tạ Kỳ Liên ở trước mặt mình vén lên thứ gì đó, rồi bỗng nhiên cả người cảm thấy nhẹ đi đôi chút, giống như từ một tầng sương mù mịt lộ ra đầu, thế giới trở nên rõ ràng sáng tỏ, mảy may tất hiện. Điều này làm cho nàng bất chợt lui về sau hai bước, người chung quanh nhanh chóng đỡ lấy bả vai của nàng, mà nàng có thể cách lớp y phục cảm thụ được lòng bàn tay ấm áp khô ráo của bọn họ truyền tới khiến lòng người an ổn.


     "Em..." Tào Nhất Lâm nháy mắt, cảm thấy đầu váng mắt hoa, tim đập rộn ràng.


      "Không sao." Tạ Kỳ Liên đè xuống bả vai, để cho nàng ngồi lên ghế.


      Tào Nhất Lâm có chút hoảng hốt, Tần Phong sờ sờ cái trán của nàng, xoay người hỏi Tạ Kỳ Liên: "Chuyện gì xảy ra?"


       "May là nhờ... Cụ ông nhà giàu." Tạ Kỳ Liên khẽ nhíu mày, "Bởi vì xuất hiện cũng không phải 'Lão nam nhân giàu có' anh tuấn đẹp trai mà cô bé thích, mà là một đại gia, nên Tào Nhất Lâm sinh ra tâm tình mâu thuẫn kịch liệt, lúc khóc rống hồi nãy, loại tâm tình này đã đạt đến đỉnh điểm, khiến ta thấy được dao động trên hồn phách cô bé, có một ý niệm rất mạnh đang nỗ lực can thiệp vào."


       Tạ Kỳ Liên đã nhận ra, lại không thể trực tiếp động thủ, thẳng đến Tào Nhất Lâm tự nói ra một câu ——


       "Cô bé nói —— giả chính là giả." Tạ Kỳ Liên lộ ra một tia tán dương, nói, "Ta đoán, cô bé vốn yêu cầu cùng lão nam nhân nhà giàu phát sinh một đoạn lãng mạn cố sự, nhưng đại gia giàu có lại xuất hiện thay làm cho cô bé không có cách nào khác tiếp tục tiếp thu cái thiết định này."


        "Nếu như tiếp nhận thì sao ni?" Tần Phong nhíu mày.


        "Tham vô căn cứ, trầm luân dục niệm, cùng một thứ không biết là gì rơi vào hư huyễn ái tình, lạc mất bản thân." Tạ Kỳ Liên thấp giọng trả lời, tận lực tránh cho Tào Nhất Lâm nghe được, "Cổ ý niệm chưa tiêu thất, còn bao phủ cô bé."

       Tần Phong quan sát Tào Nhất Lâm một lúc lâu: "Tại sao ta không thấy được ý niệm gì hết?"


       "Hiện nay đến xem, ý thức lực lượng này không có ác ý, chí ít không mang theo ác niệm rõ ràng, cho nên không dễ dàng bị ngươi phát hiện." Tạ Kỳ Liên trả lời, thần sắc có chút ngưng trọng, "Đó là một ý niệm rất mạnh, thậm chí, có thể khiến cho giả biến thành thực sự."


        Con đường bên ngoài rất bình thường, không giống như trong miệng Tào Nhất Lâm vẫn luôn nói có một cụ ông theo đuôi, bất quá Tào Nhất Lâm cũng nói, chỉ cần có người ngoài, vị đại gia kia sẽ không xuất hiện, chỉ có bản thân nàng có thể cảm giác được hắn vẫn đang tồn tại ở một nơi nào đó, một khi nàng ly khai ngoại nhân, chính là sẽ thấy hắn tại đầu phố không người.


        Tào Nhất Lâm hít thở sâu mấy hơi, thử thăm dò đề nghị: "Bằng không, em đi ra ngoài, mở video trực tiếp cho các anh nhìn?"


       "Không được." Tần Phong lập tức phủ quyết, "Chúng ta chưa xác định rốt cuộc là ai, không thể dùng phương thức nguy hiểm như vậy."


       Hơn nữa, ai có thể bảo đảm video trực tiếp sẽ nhìn thấy thứ kia, ai có thể vững tin vừa có điểm sai đã lập tức kéo được Tào Nhất Lâm trở về?


       "Hoa bách hợp, mấy ngày nay 24 tiếng đồng hồ đi theo cô bé." Tần Phong mệnh lệnh.


        Đới Mộng Viện trả lời: "Rõ."


       Tào Nhất Lâm cắn môi một cái: "Ca ca không thể theo em sao..."


        Đới Mộng Viện xoa nhẹ đầu nàng một cái: "Ca ca đó thì làm thế nào vào nhà vệ sinh nữ với em hả, rình coi sao?"


        Tào Nhất Lâm thất vọng: "Vậy... Được rồi."


       Chờ các nàng vừa đi, Tạ Kỳ Liên không nhanh không chậm liếc nhìn Tần Phong: "Tổng tài nhà giàu có, tinh tế nguyên soái, thiết lập của ngươi còn là rất hấp dẫn người nha?"


        Mà Tần Phong thì liếc mắt nhìn Thường Bằng Viễn, Thường Bằng Viễn lúc này đang ôm máy vi tính, đứng quân tư, vẻ mặt hùng hồn bi tráng, bị Tần Phong nắm cổ áo một cước tiễn ra cửa.


        Làm xong hết thảy, Tần Phong quay đầu lại kéo Tạ Kỳ Liên: "Nếu như ta là tổng tài giàu có, thì ngươi chính là vị tổng tài khác càng có tiền hơn, còn nếu như ta là tinh tế đế quốc nguyên soái, vậy ngươi chính là đế quốc đệ nhất chấp chính, dù sao thiên đạo đều thừa nhận chúng ta xứng đôi."


        Tạ Kỳ Liên cố nén cười, giả vờ ưu thương: "Ngươi còn ghét bỏ ta không nấu cơm cho ngươi ni."


        Tần Phong thần tình nghiêm túc: "Đêm nay ta nấu! Bạch đại nhân của ta, phân rất rõ nghệ thuật sáng tác và hiện thực a!"


        Tạ Kỳ Liên cười ha ha một tiếng, kéo Tần Phong ra cửa: "Đi thôi đi thôi, chính sự còn không có làm xong, trước tiên đi gặp mẹ của tiến sĩ Lý nào."


       .


      Mẹ Lý Dịch Nam đối Tần Phong đột nhiên viếng thăm thập phần kinh hỉ, nhất là khi thấy hắn mang theo bọc lớn bọc nhỏ, cả người càng hài lòng kích động khẩn trương, thậm chí bà còn sinh ra cảm giác luống cuống vì đã lâu không gặp người khác, hơn nữa ngày mới nhớ tới để Tần Phong vào cửa.


      "Ai ô ô, Tiểu Tần đúng không, Nam Nam ngày hôm qua đã nói với bác về con. Hài tử này, tới thì tới còn mua nhiều đồ như vậy." Lý mẫu một đường vừa nhắc liên tục, vừa đem một đống lớn đồ đến phòng bếp, rồi bưng một rổ đầy trái cây đi ra, "Nào, mau tới ăn hoa quả, Nam Nam nhiều năm như vậy vẫn ngâm phòng thí nghiệm, mỗi ngày để cho nó ra ngoài tiếp xúc mấy cậu con trai khác thật sự rất khó a, nên a di hiện tại có điểm vui vẻ, đều nhanh không biết thế nào chiêu đãi con cho tốt."


      Tần Phong khách khí cùng nàng hàn huyên, hồn thể Tạ Kỳ Liên thì thong thả đi dạo trong phòng hai vòng, ánh mắt từ trên kệ đựng sách tiếng Anh chuyên ngành của Lý Dịch Nam, một đường xẹt qua, rơi xuống mấy quyển sách dạy nấu ăn mới mua.


      Sách có vẻ chưa được động tới, còn sách tiếng Anh bị lật qua nhiều nên rất cũ, bên cạnh còn có một xấp bút ký.


      Gian nhà sạch sẽ, ấm áp, hiển nhiên Lý mẫu là một bà chủ cực kỳ ưu tú, căn phòng lớn chỉ một trăm năm mươi thước vuông, mặt đất cả góc tường đều rất sạch sẽ, cái bàn không nhiễm bất kỳ hạt bụi nhỏ nào, hơn nữa trong cả căn phòng đều tràn ngập vị đạo nhà, vừa nghe liền biết là kiểu gia đình ấm áp mà người mẹ sẽ ở bất kỳ thời khắc nào từ phòng bếp bưng ra mâm đồ ăn nóng hôi hổi.


      Mà Lý mẫu cũng không cần Tần Phong sử dụng kỹ xảo câu hỏi gì, nàng rất thảo mãn với bề ngoài tuấn lãng của Tần Phong, chờ khi hắn dáng người cao ngất chủ động đứng lên giúp nàng bưng rổ hoa quả, nàng quả thực đã đem thoả mãn viết ở trên mặt, Vì vậy liền tự mình lôi hắn hàn huyên.


       "Bác và ba ba Nam Nam đều không có văn hóa gì, ba ba nó là một trung chuyên, mười năm trước đã không còn, bác thì cứ ở nhà miết, cũng không có công việc đàng hoàng, Nam Nam liền không chịu thua kém, tự xin học phí cho vay lên đại học, nhà xe gì đó đều là Nam Nam mua cả..." Lý mẫu nói tới con gái, khóe mắt lông mày đều là từ ái, "Thế nhưng như vậy quá liều mạng, cuối cùng bác mới nói với nó, một nữ hài tử như con cứ liều mạng như vậy làm cái gì? Không sợ mệt chết sao? Cái thực nghiệm kia vừa làm liền chừng mấy ngày không trở về nhà, cơm cũng không biết đúng hạn ăn, tuổi còn nhỏ mà đã mắc bệnh bao tử, nếu như nhiễm phóng xạ không dựng không dục, về sau phải làm sao bây giờ? Chúng ta hiện tại đã không trắc trở a, không cần cố sức như thế nữa, nhưng nha đầu chết tiệt kia a, chỉ nói với bác cái gì sự nghiệp, cái gì lý tưởng a, lý tưởng có thể quan trọng hơn sức khoẻ và nhà mình sao a?"


      Tần Phong cười gật đầu, không cần đón ý nói hùa, Lý mẫu trường kỳ ở nhà một mình, khó tránh khỏi gặp phải người thì thu lại không được, tiếp tục nói tiếp:


      "Vốn bác rất buồn a, nó ba mươi tuổi rồi còn không chịu an định lại, ai biết nhân họa đắc phúc —— tháng trước nha, bác đi quảng trường nhảy, lão thiên gia nói trở mặt liền trở mặt, mưa to trực tiếp làm bác ngã xuống đường, lúc đó sốt ruột chạy về nhà, liền rơi vào cái rãnh ven đường, có người mới gọi 120 báo bệnh viện, Nam Nam lúc đó đang làm cái gì thực nghiệm nên tắt máy, bác nằm bệnh viện hai ngày nó mới biết được tin tức, sau này nó biết liền sợ, không dám đi sớm về tối xuất môn công tác nữa, một tuần rồi toàn trốn việc về nhà ni, ha ha."


        Lý mẫu nở nụ cười hai tiếng, thấp giọng nói: "Ai nha, nhưng trốn việc cũng không tốt, Nam Nam trước đây không trốn cháu đừng hiểu lầm nga, con bé là gần nhất trùng hợp một hạng mục. Bác lần trước gặp chuyện không may cọ ra một thân máu, nhìn rất dọa người, nhưng thực sự cả một chút gân cốt cũng không bị thương. Ngày hôm qua bác còn nói Nam Nam ni, con phản ứng quá độ a, mẹ không có việc gì, còn chưa cần con cả ngày không rời, cũng tại bác làm trò trước mặt Nam Nam kêu to cái gì, doạ con bé sợ..."


       Tần Phong nở nụ cười ấm áp, liên tiếp gật đầu, Lý mẫu thấy hết sức hài lòng, tiếp tục nói một mạch.


       Từ nàng nói liên miên có thể thấy được, Lý mẫu phát giác Lý Dịch Nam dị thường, nhưng theo bản năng vẫn tin tưởng vững chắc chính mình gặp chuyện không may làm cho Lý Dịch Nam kinh sợ, cho nên đại biến dạng —— đây là người thường nhận thức, dễ dàng nghĩ đến hơn khả năng con gái mình đã thay đổi. Mà thời điểm then chốt Lý Dịch Nam sản sinh biến hóa là —— lúc Lý mẫu nằm viện, một tháng trước vào y viện, hai tuần lễ trước xuất viện, Lý Dịch Nam biến hóa cũng trên cơ bản từ khi đó bắt đầu.


     Lý mẫu rất nhanh nói đến, lúc nàng nằm viện bởi vì thụ thương mà nữ nhi lại không có mặt, nhất thời tâm tình kém, từng oán giận với người cùng phòng qua.


     Cùng phòng tính Lý mẫu có ba bệnh nhân, sát vách là một vị nữ tính tuổi không sai biệt lắm, ở nhà cùng con dâu cãi nhau, tức giận đến đập cửa muốn bỏ đi, kết quả không chú ý dưới chân từ trên thang lầu ngã xuống, vị thứ ba là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, xảy ra tai nạn xe cộ bị thương, bởi vì giường ngủ thực sự đẩy đi không được mới đặt trong phòng hai người a di.


      Lý mẫu nhịn không được bát quái: "Nói tới người đàn ông kia cũng có chút thảm, trên đường lái xe bị mệt nhọc liền xảy ra tai nạn xe cộ, vợ và em ruột cùng xe đều chết hết, chỉ còn lại mình hắn."


     Nàng một bên không nói lời gì gọt táo cho Tần Phong, một bên lắc đầu thở dài: "Thực sự, quá đáng thương, nói chuyện với hắn hắn cũng không để ý người, tâm lý hình như chịu kích thích, cứ ôm một máy vi tính xách tay, nói là của em gái mình, mà người em đó vừa hay là một tác giả viết tiểu thuyết, thích nhất viết kết cục cảnh đoàn viên, tiểu thuyết mới vừa làm tốt liền lập tức ra đi... Có hai lần chúng ta nghe thấy người nam nhân kia khóc, nói vì sao cuộc sống không có kết cục hoàn mỹ, ai... cháu nói chuyện gì có thể trọng yếu hơn gia đình a, quá thảm."


      Tiểu thuyết đặt ra.


      Đại đoàn viên.


      Kết cục hoàn mỹ trong cuộc sống.


      Ba từ then chốt, Tần Phong theo bản năng ngồi ngay ngắn, phía sau hắn Tạ Kỳ Liên nhìn lại, đường nhìn giao nhau, bọn họ từ đáy mắt cả hai thấy được đồng ý tứ.


      Chỉ là có một vấn đề, Tần Phong lại xác nhận: "Lý a di, bác có nhớ lầm không, đó là một nam nhân sao? Gia đình hắn có cái gì nữ tính trưởng bối thân thuộc hay không?"


        —— Tào Nhất Lâm nói, cái gọi là Xuất Mã Tiên phải là một a di mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro