Chương 1 : (TG 1) Ta là tiểu sơn dương ngon miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : wind_93

--------

Tháng 9 mặt trời rực rỡ trên trời, gió thổi qua đều mang theo độ ấm bức người, thẳng đến khi chạng vạng mặt trời lặng xuống gió biển mới chuyển lạnh. Lương Sở mở ra cửa sổ dõi mắt nhìn về phía xa, hoàng hôn màu cam đỏ treo ở chân trời, ở mặt biển nhuộm ra một tầng kim sắc sáng lạng.

Ở trước cửa sổ không khí trầm mặc, cửa phòng vang lên một tiếng nhỏ, phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Thảm mềm mại trải trên mặt đất khiến tiếng bước chân vô cùng nhẹ, nhưng Lương Sở đã nhận ra tiếng bước chân từ lâu. Không có biện pháp, cậu ở tòa biệt thự này đã hơn 2 tháng, nhìn thấy người sống còn thở không vượt qua mười ngón tay, ngoại trừ Tạ Thân Hành thì là người hầu trầm mặc quét tước , một đám không nói chuyện như bị cắt lưỡi.

Lúc Lương Sở vừa tới liền thật ngây ngốc cho rằng đám người đó bị câm, không dám chọc đến miệng vết thương của người khác, ai ngờ không bao lâu liền thấy đám người đối với cậu không nói chuyện ghé vào nhau vừa nói vừa cười. Cậu đại nhân đại lượng, không so đo hiềm khích trước đây, chậm rì rì đi qua ai cũng như bị cấm ngôn, cũng không chào hỏi, cả đám giả vờ căm điếc, ngẩnh mặt nhìn trời, lập tức giải tán đi quét rác.

Lương Sở lúng ta lúng túng ngậm miệng, không chịu cô đơn mà cảm khái chính mình quả thực là Hoàng Dược Sư* ở trên đảo Đào Hoa, trên đảo điều là ách ca ách muội(?)

Cậu nghĩ tám chín phần là từ trước không làm chuyện đúng mực, đem Tạ Thận Hành đắc tội quá mức, nhưng đâu ai biết lên cậu lớn lên tự cao tự đại, nhưng trong thâm tâm chính là một đóa hoa nhỏ yếu ớt a.

Tạ Thân Hành thập phần trầm mê thân thể này, hằng ngày dưỡng đến tinh tế, ăn uống hầu hạ điều tốt, Lương Sở cảm thấy mình béo lên một vòng lớn, nhưng Tạ Thận Hành vẫn thích, thương xuyên ôm cậu, đại khái chắc là cảm thấy thịt mum múp dễ niết dễ ôm đi.

Người tới dường như tâm tình cực tốt, cậu ngắm phong cảnh, phía sau nam nhân đứng xem cậu, Lương Sở ngắm phong cảnh đến chán, Tạ Thận Hành vẫn không có động tác gì, Lương Sở chân có điểm tê, xê dịch sang bên cạnh một chút, nam nhân mới đi lên dí sát vào, cánh tay từ sau ôm eo, cằm chống lên đỉnh đầu Lương Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khàn khàn mang theo ý cười hỏi :

" Kinh Khả , nhìn cái gì vậy?"

Cậu bên trong gọi Lương Sở , bên ngoài gọi Kinh Khả. Lương Sở là tên thật, Kinh Khả là tên nguyên chủ cậu sử dụng ở thế giới thứ nhất.

Lương Sở không quay đầu lại, nhấp môi không nghĩ sẽ để ý tới vấn đề của nam nhân, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là nên để ý đến hắn đi. Vừa đến nơi này vào thời điểm kia, cậu cùng Tạ Thận Hành cực kì đối nghịch, hắn lên giường cậu xuống giường, hắn ăn cơm cậu uống nước. Cậu là ai a, từ nhỏ đã ăn ngon mặc ấm, được mọi người tôn kính, con út Kinh gia, luôn luôn là người khác bị cậu sai sử, khi nào lại đảo ngược lại, bị người ta khi dễ? Đối phương lại không phải người khác mà là đồ chơi người hầu khi còn nhỏ, niết vai đấm lưng gãi chân cho cậu, quả thực vô cùng nhục nhã, cho nên quản không được miệng, quản không được tay, quăng ngã đồ vật, mắng người, lúc cùng Tạ Thận Hành ngủ liền véo hắn, véo đến người tỉnh chính mình lại giả bộ ngủ. Bên ngoài , sau lưng  cũng chưa thiếu đi tìm ngược.

Tạ Thận Hành mắt nhìn thấy, lại không ngăn cậu làm những cái động tác nhỏ đó,  hắn xưa đâu bằng nay, sớm không phải trước kia phụ thuộc, thiếu niên nghèo túng ăn nhờ ở đậu , Sở Lương trả thù với hắn mà nói là tình thú, rốt cuộc bị hắn nhốt ở nơi này, cắt đi nanh vuốt, lòng có khó chịu cũng là lẽ thường tình, hắn không nên cùng cậu chắp nhặt.

Sau này Lương Sở chính mình nghe được, cậu trước kia làm quăng vỡ 2 bộ trà cụ 2 bình hoa, đều là bảo bối thời xa xưa, thật sự đáng giá, liền như vậy quăng vỡ, cũng quá xa hoa lãng phí. Kinh gia có tiền có thế, cũng chưa từng có thời điểm tiêu tiền như nước, Lương Sở trong lòng nói thầm thiệt hay giả a, gạt người đi, nếu thật sự như vậy thì bao nhiêu tiền đi ra ngoài a? Họ Tạ này có phải hay không phải tức giận, cậu lại không biết nhìn hàng, đưa cho cái chậu thiết lớn cũng giống nhau, thiết quăng ngã không sao, còn có thể tiếp tục sử dụng. Nhìn rất có đầu óc, hắn như thế nào lại không thông minh như vậy. Mặc kệ là thật hay giả, dù sao sau khi nghe xong, Lương Sở liền trộm lấy đi 2 chén trà nhỏ, lại thêm 1 cái bình hoa lớn, suy nghĩ nếu có một ngày vượt ngục thành công , cũng có thể đem đi đổi lấy tiền làm lộ phí trốn chạy. Cậu không thể về lại Kinh gia, Kinh gia bảo hộ không được cậu.

Nhưng mà đồ vật không quăng ngã, Kinh Khả thiết lập thích ăn chơi trác táng cũng không thể hỏng, vì thế Lương Sở mặt khác suy nghĩ biện pháp, nóng không được thì lạnh, cậu tỏ vẻ chính mình rất bất mãn Tạ Thận Hành thái độ thờ ơ, rốt cuộc cậu quăng đi đồ vật cũng chính là cho Tạ Thận Hành xem, ngươi không nhìn đến chẳng phải là quá không cho nhau mặt mũi, quá không để cậu ở trong mắt. Cho nên không quăng đồ, sửa thành đem Tạ Thân Hành xem như không khí, chẳng quan tâm làm như nhìn không thấy, Tạ Thận Hành nói chuyện với cậu, cậu cũng không quay đầu, lười phản ứng , không nói ra một chữ.

Ai biết làm như vậy lại đụng vào nghịch lân của Tạ Thận Hành, Tạ Thận Hành cùng Lương Sơ mấy ngày nói chuyện, Lương Sở mấy ngày này liên làm người câm điếc. Nam nhân yên lặng một lúc lâu, trầm mặc đem cậu đẩy xuống giường, rút ra dây thừng nói cậu bức hắn làm vậy.

Lương Sở bị ném tới trên giường để giáo huấn, thắt lưng trói tay cậu cột vào đầu giường , thân thể nam tính mang theo hơi thở trầm trọng thật mạnh đè ép lên, làm cậu trên giường dưới giường đều kêu lên, sau đó làm làm thật sảng khoái

Sau một hồi liền thao đến Lương Sở sửa lại, cậu mệt đến một ngón tay đều không muốn nâng, cũng không dám nói với Tạ Thận Hành mấy lời gió thoảng bên tai. Vẫn là để ý đến hắn đi, lại nghĩ đến phương pháp cá biệt, aiz, ăn chơi trác táng hại người rất nặng, người bị ăn chơi trách táng cũng bị hại rất nặng a.

Lúc này Tạ Thận Hành hỏi cậu đang xem cái gì, biết cậu không muốn để ý đến hắn, cho nên chuẩn bị mười phần kiên nhẫn chờ , sau 1 phút , Lương Sơ mới tang thương nói :

" Tôi đang nhìn trời"

Đây là tòa lao tù thiên nhiên bốn phía toàn biển, cùng cây tươi tốt, có biển sao mỹ lệ nhất thế giới, hai tháng trước , Lương Sở mê mê mang mang tỉnh lại, người đã bị đưa vào nơi này, thấy cậu tỉnh Tạ Thận Hành buông văn kiện, ôm cậu ra sân xem sao trời, màn đêm buông xuống, sao trên trời chi chít, tinh tú đầy trời đẹp như ở trên biển bay, thi thoảng sáng lên một ngôi sao. Lương Sở dời tầm mắt, hỏi chỗ này là chỗ nào. Tạ Thận Hành biết nhưng không trả lời, hắn đếm kĩ lớn nhỏ tội trạng của cậu, điều điều nói ra, nói xong lời cuối cùng nam nhân làm như có chút ủy khuất, một tấc một tấc hài hòa cậu.

Tạ Thận Hành thở dài, không muốn nghe ngữ khí đáng thương của cậu, hắn có từng muốn dọa cậu, chỉ cần Lương Sở trước mắt thành thật cùng hắn đợi, hắn nhìn cái gì cũng thuận mắt, cầu mà không được cậu mắng hắn đánh hắn.

Bởi vậy khi phát hiện Lương Sở không chuyên tâm, cũng chỉ nhẹ nhàng cắn vành tai cậu, hô hấp nóng bỏng thôi ở vành tai Lương Sở, Lương Sở rụt rụt cổ, ngay sau đó bàn tay mang theo vết chai mỏng, nhẹ mon theo con đường quen thuộc thành thục tiến vào bên trong quần áo cậu, sờ lên bụng cậu, trở tay một cái cởi bỏ quấn áo kín mít cậu đang mặc.

Lương Sở buổi sáng chuyên môn đem cúc áo cài lại từ trên xuống dưới, cũng không có kéo dài vài giây, Tạ Thận Hành ánh mắt cực nóng, từ trên xuống theo bả vai xem kĩ thân thể cậu. Kỳ thật nơi nào không bị nhìn qua, Lương Sở toàn thân trên dưới đều bị để lại dấu vết, ở trên giường bị lật đi lật lại cơ hồ bị liếm qua một lần, không chỗ nào bị bỏ sót.

Ngón tay Tạ Thận Hành chậm rãi xẹt qua từng dấu hôn, mắt thấy gương mặt người trong lòng ngực nổi lên ửng hồng, thân thể không tự giác nhũn ra, Tạ Thận Hành nheo lại đôi mắt, cuối cùng cũng không cô phụ mấy tháng yêu đương. Lương Sở đứng ở cạnh cửa sổ không nhúc nhích, Tạ Thận Hành cũng rất phối hợp mà cùng cậu đứng đó một lúc lúc lâu, chỉ là tay không thành thật. Thân thể này thực tủy biết vị*, Lương Sở bị chọc cho hơi thở hơi loạn, chân mềm đến đứng không được, nhưng tay vẫn kiên định vịn vào lăng cửa sổ, giống như dính trên mặt đất.

Tạ Thận Hành mở ra cánh tay đang vịn của cậu, cầm lên cắn cắn vào miệng, chỉ bụng :

" Bầu trời có cái gì đẹp, ngắm đến cơm chiều cũng không ăn"

Lương Sở phấn chấn lên, rốt cuộc cũng chờ được Tạ Thận Hành hỏi câu này, cậu áp xuống nội tâm kích động, thâm trầm mà nói :

" Bầu trời không có gì" , cuối cùng vẫn không ức chế nỗi tâm tình của mình.

" Nhưng bầu trời không có anh, tôi nhìn liền cao hứng "

Tạ Thận Hành động tác lập tức cứng lại. Hắn thu hồi tươi cười, không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên nặng nề, rõ ràng là biết cậu cố ý chọc người sinh khí, miệng mồm từ nhỏ lợi hại, chỉ cần cậu nghĩ liền dễ như trở bàn tay chọc đến chỗ đau của hắn, hắn vô pháp nề hà.

Kinh Khả từ trước đã là hài tử nhỏ nhất Kinh gia, là tiểu thiếu gia bắt nạt kẻ yếu, huynh trưởng lớn tuổi cũng không dám chọc, chỉ biết đối với cậu ăn vạ chơi xấu. Hắn là nô bộc tiểu thiếu gia yêu thích, hầu hạ cậu ăn, mặc, ở, đi lại bồi cậu chơi, cậu há mồm hắn liền duỗi tay uy cơm, mặc quần áo cho cậu đều là hắn Tạ Thận Hành. Lúc cậu mười lăm mười sáu tuổi muốn ăn mía ngọt, nhưng lại lười ăn rồi phun ra mõi miệng, hắn hận không thể nhai nát rồi để lại nước sốt uy cho cậu.

Một năm lại một năm, đem người dưỡng lớn như vậy , dưỡng đến yêu kiều hoạt bát, hắn dễ dàng sao.  Hiện tại hắn là chủ cầm quyền Tạ gia, cha mẹ cậu đều phải đi theo nịnh nọt phục tùng cười làm lành, cùng ngày xưa sao có thể có cùng lời nói, chỉ có vật nhỏ này tật cũ không thay đổi, ở trên đầu hắn tiếp tục giương oai, phảng phất là giun trong bụng hắn, dường như biết hắn trị không được cậu. Tạ Thận Hành nhắm mắt lại, nhìn không được lấy tay che miệng ác cậu lại. Thật kỳ diệu, đồng dạng là một cái miệng, thời điểm miệnh bị hắn hôn lại mềm mại thơm ngọt, xông ra tiếng rên rỉ dễ nghe êm tai, cùng là một cái miệng, nói ra những chuyện làm hắn giận giữ. Cái gì mà nhìn trời là bởi vì bầu trời không có hắn?

Lương Sở nhìn Tạ Thận Hành mặt mài âm trầm, không cảm thấy sợ hãi, thậm chí có điểm cảm động, chuẩn bị xoắn tay áo. Tính đem Tạ Thận Hành chọc giận, cậu đã sớm muốn cùng hắn đánh một trận, hướng lên giường xả chuyện này gọi là gì. Trải qua 2 tháng, cậu xem như lĩnh ngộ được cách giường xa một chút, không làm sẽ không phải chết, không làm có thể sống lâu năm.

Ai biết tay hắn chậm rãi đi xuống, từ sau lưng vờn quanh trụ cậu lại, Tạ Thân Hành đem người ôm vào trong ngực, càng ôm càng chặt, thật sự là có chút ác độc, Lương Sở cảm giác xương cốt đều bị hắn ôm đến hỏng rồi, bởi vì thiếu Oxy ma hô hấp không thuận, sức lực giãy giụa đều nhỏ.

"Uy....."

Tạ Thận Hành bừng tỉnh lấy lại tinh thần, mềm lòng buông cậu ra, cả người thuận khí xong, biểu tình lạnh nhạt, ngữ khí âm hàn nói :

" Em hiện tại hối hận , không nhìn đến anh, em sớm làm vậy đi, em xứng đáng"

Lương Sở trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, đây là lời người này có thể nói ra sao?

Lương Sở ách giọng nói :

" Anh đừng quên tôi cứu anh! Nếu không có tôi nhặt anh về nhà, anh có mệnh mà ở chỗ này cùng tôi sao?"

Tạ Thận Hành ôn nhu nói :

“Anh không phải ở đây báo ân sao, làm em thoải mái.”

Lương Sở quay đầu, cự tuyệt nói:

“Tôi không chấp nhận ! Sớm biết rằng anh người như vậy liền khiến cho anh chết bên ngoài đấy!”

Tạ Thận Hành trầm mặc, cố nén đau lòng:

" Miệng lưỡi làm sao thực nhanh, anh mà chết ai tới thương em?”

Tạ Thận Hành không phải đèn cạn dầu, vẫn là năm đó hắn là tiểu đáng thương làm trâu làm ngựa, thực mau Lương Sở vì nói không lựa lời mà trả giá đại giới thảm trọng.

Tạ Thận Hành quyết tâm muốn cho cậu biết cậu là của ai, thấy cậu vịn cửa sổ không muốn đi, vậy thì không đi, đem cậu đè xuống cửa sổ khi dễ, Lương Sở giọng nói có chút nức nở, cuối cùng mất đi ý thức, không biết khi nào mới kết thúc.

Chờ cậu tỉnh dậy đã là buổi tối. Lương Sở túng dục quá độ  , mở to đôi mắt nhìn trần nhà nữa ngày, mới trì độn chuyển động tầm mắt nhìn về phía bên cạnh, giường lớn loạn thành một đoàn, khăn trải giường nhăn bèo nhèo, Lương Sở nhíu mày, Tạ Thận Hành thường ngày nghiêm khắc là thế , nhưng điều kiện vật chất vẫn đầy đủ, chưa bao giờ giận chó đánh mèo khắc khe cậu, rời đi Kinh gia, cậu ăn ở ngược lại so với trước càng tốt hơn.

Tạ Thận Hành chú trọng việc riêng tư, không cho người hầu quét tước sau khi làm, ngày thường sau khi kịch liệt trên giường kết thúc, đem người toàn thân tắm rửa sạch sẽ đều là Tạ Thận Hành, cậu căn bản ngón tay đều không cần nâng, thân thể sạch sẽ thoải mái mà ngủ đến khi tỉnh lại. Lương Sở từng nói với Bản Nha Hùng , Tạ Thận Hành chính là trời sinh muốn khổ mệnh, bằng không vì sao có người hầu lại không sai sử, thế nào cũng phải tự tay làm lấy, nhọc hắn.

Nhưng hôn nay thân thể vừa dính lại bẩn, dường như cố ý làm cậu không thoải mái.

Lương Sở miệng nhỏ hô hấp, nằm tích góp sức lực, chậm rãi ngồi dậy, vừa mới làm động tác, cửa phòng liền bị đẩy ra, Tạ Thận Hành ăn mặc chỉnh tề, chính trang thẳng thóm, đi đến mép giường rủ mắt nhìn cậu. Lương Sở xương cốt đều đau, không có sức sinh khi cùng hắn.

Tạ Thận Hành nhìn thấy bộ dáng khó chịu của cậu, giơ tay ra vài lần lại buông xuống, chờ Lương Sở chịu thua xin hắn giúp đỡ, đợi một hồi Lương Sở cũng thật kiên cường không để ý tới hắn. Tạ Thận Hành thở dài, còn mấy cái chống cự vô vị làm gì, cậu đã sớm thua trong tay hắn.

Tạ Thận Hành lấy gối mềm đưa đến phía sau cậu, đem người đỡ lên đầu giường ngồi. Một đem bạo hành, Tạ Thận Hành ăn no, tâm tình hình như tốt lên , ngồi ở mép giường nhẹ giọng hỏi cậu :

" Bảo bối xem, em hiện tại đang ở đâu"

Lương Sở hữu khí vô lực trừng hắn , biết rồi còn cố hỏi, còn có thể ở nơi nào, Tạ Thận Hành trong giữ nghiêm ngặt như vậy, không phải vẫn luôn là ở tòa biệt thự sao.

Tạ Thận Hành khẽ thở dài, cúi người khẽ hôn lên trán cậu, đáy mắt đều là tình triều mãnh liệt mãnh liệt, giấu không được hàm chứa điên cuồng cùng yêu thích .

" Ngoan một chút"

Tạ Thận Hành kề trán lên trán Lương Sở, thấp giọng nói :

" Trở về thương em "

Sau đó sửa sang lại cổ tay áo một chút, đi ra ngoài.

----------

*Hoàng Dược Sư : hiệu Đông Tà, biệt hiệu Hoàng Lão Tà là nhân vật trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung. Ông cũng xuất hiện trong bộ truyện tiếp theo Thần điêu hiệp lữ. Hoàng Dược Sư là đảo chủ đảo Đào Hoa, tính tình quái dị, cổ quái, cô độc, làm mọi việc theo ý mình, thường chê bai cổ nhân.
Cer: Wikipedia

*thực tủy biết vị : nghĩa đen khi ăn tủy chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó khá ngon nên ăn rồi lại muốn ăn nữa, nghĩa bóng ám chỉ sau khi ta trãi qua chuyện gì rồi thì sẽ muốn làm lại chuyện đó lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro