Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạch Nghị sau khi suy nghĩ rất lâu mới hiểu vì sao cảm thấy người kia quen mắt.

Giống một minh tinh.

Gương mặt đó dùng để kiếm cơm thì cũng rất hợp lý, hắn cố gắng thật lâu để nhớ người kia đã diễn qua phim gì, nhưng vẫn không có chút khái niệm nào.

Chủ yếu là do hắn cũng không thường xem phim. Đó là thú tiêu khiển thời học sinh, trải qua thời kỳ vô sản, hắn cũng không còn cái thú vui nhàn hạ này.

Ở trong mắt nhiều người, Thạch Nghị luôn là một người vô cùng may mắn, nói là thiên chi kiêu tử cũng không sai, hậu nhân tướng gia, con trai độc nhất. Có những người phấn đấu hai mươi ba mươi năm mới có thể tích lũy được mạng lưới quan hệ, còn hắn từ khi hiểu chuyện, bên cạnh đã có người rồi. Chú bác kêu, cô thầy hô, vừa có nhận thức liền theo chân cha hắn đi khắp nơi gặp gỡ xã giao, người đến người đi qua ánh mắt, hắn đều nhìn rất rõ ràng, rất tường tận. Cho nên hắn từ đầu đến cuối đều hiểu rõ bản thân muốn cái gì. Trong đám con nhà giàu, Thạch Nghị cũng coi như là một người có năng lực và hoài bão. Hắn chưa từng có ý định dựa vào gia đình mà sống nhàn hạ cả đời, cha hắn là cha hắn, còn hắn cần có một khoảng trời riêng để chứng minh bản thân.

Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn và gia đình tranh cãi nửa năm trời, cuối cùng cũng lấy được cơ hội tự tạo dựng cơ đồ, cùng mấy người bạn mở một công ty vật liệu xây dựng. Có người đã cảnh cáo hắn, thị trường này đã bão hòa, là miếng thịt ngon nhưng khó ăn được, nước quá sâu, rất dễ sa ngã trong đó.

Nhưng mà Thạch Nghị không sợ. Chỉ cần còn có nơi yên ổn, hắn tin mình có thể tạo dựng được nền móng.

Lúc ấy Thạch Nghị đã hứa hẹn với cha mẹ, đến nay tuy vẫn chưa đạt được mục tiêu ban đầu, những cũng có chút thành quả. Chí ít trong giới vật tư xây dựng, vẫn có không ít người biết đến tên hắn.

Hắn rất hài lòng với loại thành tựu này. Không có kinh thiên động địa, nhưng vẫn là tự mình tạo ra.

Đối với Thạch Nghị, ấn tượng về Anh Minh chỉ dừng ở lần gặp mặt đêm đó, sau đó Vương Nhạc có tìm được Vương Nghĩa Tề hay không, sự tình biến thành thế nào giải quyết ra sao hắn cũng không để ý nữa. Vấn đề tình cảm của hắn đến nay vẫn chẳng rõ ràng, trong đời sống cá nhân tiếp cận qua rất nhiều loại người, thật sự không có tư cách đi quản chuyện yêu đương của người khác.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, nhanh như vậy mà gặp lại Anh Minh, lại là trong buổi tiệc sinh nhật của mình.

Trong tư tưởng của hắn, sinh nhật chính là vung tiền như rác, dùng tiền mời một đống người đến vui chơi giải trí, người quen người không quen đủ cả, chủ đề trò chuyện cũng không giống nhau, sau đó nghe đủ mấy lòi nịnh hót, cái gì náo được cũng náo rồi hắn mới đi thanh toán.

Đây rõ ràng là một hình thức lãng phí thời gian, nhưng lại cứ diễn ra. Bởi vì hắn không nhớ cũng sẽ có người nhớ, hắn chưa gấp đã có người gấp. Cơ hội ăn chơi miễn phí không ai chịu bỏ qua, thông thường Thạch Nghị còn chưa nghĩ ra nên mời ai, đã có cả chục người được mời đến. Cụ thể là ai bày ra, cũng không thể kiểm tra.

Cuối cùng kéo đến một đám người, người đến người đi, còn không nhớ mặt được bao nhiêu.

Anh Minh sỡ dĩ gây chú ý, là vì hắn đến trễ.

Người ta đã ăn uống no say, chuẩn bị kéo chiến trường đến KTV rồi hắn mới thong thả đẩy cửa bước vào. Bên cạnh còn có thêm hai người, một người Thạch Nghị có biết, người kia chỉ có chút quen mặt.

"Thật xin lỗi Thạch công tử, chúng tôi đến muộn, tự phạt ba ly!" Người kia tên Khấu Kinh, vừa vào cửa không nói hai lời đã cắm đầu tu hết ba ly, cũng không rõ hắn đã dùng ly của ai. Anh Minh đi sau hắn, vừa ngẩng đầu liền đụng ngay mặt Thạch Nghị, theo quán tính nhướng mày.

Khấu Kinh uống xong liền có người ồn ào tán thưởng, Thạch Nghị không có phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm Anh Minh.

Trong phòng không có mấy người biết hiểu lầm trước đây của bọn họ, dù có cũng coi như không nhận ra.

Khấu Kinh lau miệng, kéo Anh Minh lên trước hai bước "Thạch Nghị, cậu biết cậu ta không?"

Chủ tiệc nở một nụ cười "Không biết"

"Cậu ấy là Anh Minh đó, lúc bé cậu chắc đã xem qua bộ phim tên "Thiếu gia lưu manh" , cậu ấy chính là đóng chính diễn tên thiếu gia kia, một tên nhà giàu đời hai, cũng giống như cậu đó"

Hắn nói xong, Vương Nhạc bên cạnh khẽ a một tiếng. Cậu cũng nhớ ra.

Kỳ thật không chỉ có một Vương nhạc, Khấu Kinh nói xong Thạch Nghị cũng nhớ ra, cuối cùng cũng biết vì sao nhìn thấy Anh Minh quen mắt. Kia là bộ phim hắn khá thích bởi vì thân phận và cuộc sống nhân vật khá giống hắn, còn đặc biệt mua DVD về.

Đương nhiên, giờ tìm không thấy nữa.

Đường nét Anh Minh hiện tại mơ hồ cũng cảm nhận được chút cảm giác, nhưng cứng cỏi hơn, khí chất mi gian cũng không còn mùi vị niên thiếu, ngoại trừ nụ cười trên gương mặt vẫn mang theo chút lưu manh như đùa cợt, lại như giễu cợt.

Qua lời Khấu Kinh cũng khiến mọi người nhận ra Anh Minh, nhất thời không ít người đến trò chuyện với hắn chuyện lúc trước. Anh Minh nâng mi cười, gật gật đầu.

Không dễ dàng mới thoát ra được, tự rót cho mình ly rượu, đi đến chỗ Thạch Nghị

"Hôm nay là sinh nhật Thạch thiếu, vậy nói một câu thường lệ, sinh nhật vui vẻ nha."

Nói xong liền trực tiếp uống một ngụm.

Thạch Nghị đột nhiên cầm bình rượu, rót thêm cho hắn một chén.

"Hai chén mới thành lễ"

Anh Minh chân mày cũng không nhăn, lại nâng tiếp một ly.

Thạch Nghị lại tiếp tục "Để xem tình cảm cậu dành cho tôi được bao nhiêu..."

Người đang uống rượu vì một câu ... như vậy mà dừng một chút, biểu tình rất vi diệu, nhưng tay cũng không hạ xuống, Thạch Nghị đảo qua đảo lại, mãi đến khi hắn uống hết cả nửa bình rượu, Thạch Nghị mới đặt bình rượu xuống "Tốt! Giờ đã đạt đến một cấp độ khác!"

Sau đó, mọi người đều quẩy hết mình.

Thạch Nghị vốn có chút nhàm chán lại vì sự xuất hiện của Anh Minh mà có chút hứng thú, hai người ly này cụng ly kia uống đến người bên cạnh nhìn đến mặt trắng bệch. Cuối cùng uống bao nhiêu, hai người bọn họ cũng không nhớ nữa.

Thạch Nghị nhớ từ sau khi tốt nghiệp đến giờ hắn chưa từng điên cuồng thế này, xung quanh toàn tiếng réo gọi, hắn nhớ mang máng mình còn cầm mic rống lên, nhưng tình huống cụ thể thế nào không nhớ rõ, vì hôm ấy toàn quân đều diệt, chả ai nhớ rõ cả.

Lần sinh nhật này, thu hoạch duy nhất của hắn là nạp một bằng hữu, chính là Anh Minh.

Kỳ thật từ trước đến nay hắn kết bạn đều dựa vào cảm giác. Chỉ cần trong lòng hắn muốn, thân phận địa vị ra sao hắn không quản, đều có thể thành anh em thân thiết.

Thạch Nghị cảm thấy Anh Minh là một người rất thống khoái! Không có quá nhiều khuyết điểm, nghĩ gì nói đó, nói được làm được, không cần vòng đến vòng lui lừa gạt đại gia, nhưng cũng không phải lỗ mãng thiếu não, làm việc rất có chừng mực, khống chế bản thân rất tốt.

Những điều này cũng không phải chỉ vì một lần gặp ở tiệc sinh nhật mà kết luận, sau đó hắn còn gặp Anh Minh rất nhiều lần.

Một vòng lớn như vậy, qua lại chỉ có vài người như thế, cứ lặp đi lặp lại không đổi được.

Nhân duyên của Anh Minh không tồi, cho nên luôn có thể đụng mặt Thạch Nghị.

Ban đầu không ai biết bọn họ có giao tình, có người mau miệng giới thiệu một câu, sau đó Thạch Nghị tự nói họ là bạn bè, mọi người liền phải tiếp nhận một tổ hợp kỳ lạ như vậy.

Khấu Kinh từng âm thầm cảm khái với Anh Minh "Minh tử, tôi thật phục cậu, người như Thạch Nghị không dễ tiếp xúc."

Phàm là loại người có thân phận như thế, ít nhiều đều có chút kiêu căng.

Thạch Nghị không phải người nổi tiếng nhất, nhưng là người công khai nhất. Người bình thường hắn đều không để trong mắt.

Anh Minh lúc ấy chỉ ngậm điếu thuốc cười "Chỉ là bạn bè vui chơi bình thường, cậu đừng nghĩ nhiều quá"

Hắn chưa bao giờ tự nhận mình và Thạch Nghị có bao nhiêu thân thuộc. Cùng nhậu là một chuyện, đàm luận lại là một chuyện, cái nào nói được cái nào nói không được lại là chuyện khác.

Tuy nói vòng tròn giới giải trí cùng thương giới không độc lập, nhưng Thạch Nghị cùng hắn vẫn không chung một thế giới, chuyện họ phải làm, chuyện không thể làm đều không giống nhau. Bình thường bọn nhà giàu họp mặt tùy tiện còn có thể, nhưng nói đến tâm giao, không phải muốn là được.

"Làm người quan trọng là tự biết tìm chỗ tốt cho mình"

Anh Minh hít một ngụm, dựa vào salon thỏa mãn nhắm mắt lại "Đừng coi thường chính mình, cũng đừng quá đề cao chính mình."

Trái đất thiếu một người vẫn quay, đời sống thiếu một người vẫn phải qua.

Anh Minh bình thường nếu không có hẹn, đa phần đều tự mình thu xếp.

Hắn hoạt động thương nghiệp không nhiều, bình thường có thời gian liền ra ngoài dạo chơi hoặc rèn luyện sức khỏe, thỉnh thoảng cùng đi chơi mấy cái cảm giác mạnh. Có người nói người làm nghệ thuật và diễn viên sẽ không bao giờ bỏ qua những trò gây kích thích, bởi vì tâm hồn trống trải chẳng khác nào thất nghiệp. Những lời này Anh Minh cảm thấy hơi quá, nhưng vẫn có chút đạo lý.

Cuối tuần lúc Thạch Nghị gọi điện cho hắn, hắn còn đang ở gần Sơn Khê chuẩn bị đi du ngoạn. Tín hiệu không tốt lắm, có chút ngắt quãng.

"Anh Minh, đang ở đâu?"

"Tôi ở ngoại ô."

Anh Minh không nói rõ địa điểm, bởi vì bất kể Thạch Nghị tìm hắn làm gì, hắn cũng không thể ngay lập tức quay về.

"Buổi tối về chưa?"

"Mấy giờ?"

"Khoảng tám giờ"

"Cũng tầm đó, nhưng có chút gấp." Bên này dù sao cũng sắp sáu giờ, cho dù hắn không ăn tiệc tối, chạy về cũng phải tám chín giờ.

Anh Minh cảm thấy cuộc điện thoại này có chút không bình thường, cho nên hắn đến chỗ ít người một chút hỏi "Chuyện gì thế? Có gì anh cứ nói thẳng"

"Tôi muốn cậu giúp một việc, tối nay tôi có khách, muốn tìm người đến náo nhiệt một chút, người tôi quen đều không trong thành phố, nên muốn tìm cậu giúp một chút." Thạch Nghị nếu không phải thật sự cần người sẽ không tìm đến Anh Minh.

Bình thường những việc như vậy đều là Âu Dương bố trí, hắn đa phần là không quản.

Thế nhưng không may lần này Âu Dương đi công tác, người có thể giúp đều không may không có mặt, Thạch Nghị vừa mở điện thoại thì nghĩ đến Anh Minh.

Anh Minh suy nghĩ một lát liền dứt khoát đáp ứng "Được rồi, khoảng hai tiếng nữa tôi về đến thành phố, lúc ấy tôi gọi anh."

Cúp điện thoại bắt đầu dọn đồ đạc, giữa một đám người mất hứng giận dỗi níu giữ, hắn nhanh lẹ lên xe, áy náy biểu thị lần sau hắn mời.

Thạch Nghị cùng Anh Minh sau khi nói chuyện xong khoảng nửa tiếng. Đối phương liền gửi cho hắn một tin nhắn, nói bản thân đã đợi ở trước công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro