Đệ tam chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng lão Sở cũ đã được niêm phong, và mọi thứ của tôi đều ở trong đó. Bì Chương cho phép tôi đến ở cùng , nhưng dì quản thúc không đồng ý. Trong tòa nhà đã xảy ra sự tình, khuôn mặt của  người dì đó rất sợ hãi. Khi  thấy chúng tôi lên lầu còn đi theo chúng tôi và ra lệnh cho chúng tôi quay lại phòng ngủ của mỗi người . Cái kia cùng tôi từng có liên quan , còn nói tôi là ngôi sao chổi, hại chết Lão Sở. Tôi nghe anh ấy nói điều này  lúc đầu rất tức giận, nhưng sau khi cẩn thận xem xét tôi cảm thấy lạnh sau lưng. Lão Sở đã chết , tôi chỉ có thể chuyển vào sống ở kí túc xá cũ. Bạn cùng phòng,  anh ấy thật khủng khiếp. Tôi nghĩ người dì kia có thể nói đúng. Vạn nhất cái kia hung thủ, nguyên bản người hắn muốn giết lại là tôi thì sao ? Nếu tối nay,  tôi không được anh trai và em gái lôi ra ngoài thì sẽ ra sao ? Cộng với bạn cùng phòng của tôi - người đột nhiên chuyển đến,  không tốt cho cả hai.

Tôi lôi kéo Bì Chương đứng ở hành lang , hút hết một gói thuốc lá,  vẫn là sợ  không  dám quay trở lại phòng ngủ . Bì Chương ngày thường cậu ta sẽ nổi trận lôi đình nhảy dựng lên, nhưng hôm nay giống tôi mà trầm mặc. Tôi không nghĩ cậu ta sợ hãi như tôi . Chỉ có thể nói rằng , Lão Sở chết đối với cậu ta là đả kích rất lớn . Chờ đến lúc trời hừng sáng, tôi chóng mặt đến nỗi không thể chịu đựng được hẳn buồn ngủ đi. Bì Chương liền vỗ vai bảo tôi về đi.

Tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình, nó như phá vỡ tâm trí của tôi. Tôi nói với Bì Chương,  tôi thực sự sợ hãi. Bạn cùng phòng của tôi, thực sự không phải là người , hãy tin tôi vì tôi đã chạm vào nó.

Bì Chương thất thần mà kéo cổ áo sơ mi , lôi tôi về phía trước. Cậu ta nói có chuyện gì thì gọi điện thoại. Dù sao, hắn ngủ ở cách vách, nếu tôi bị giết, Bì Chương hứa sẽ sử dụng cả cuộc đời còn lại của cậu ta để đưa bạn cùng phòng của tôi ra công lý. Chết thì đều đã chết,  đem bạn cùng phòng ra tra khảo cũng chẳng có chút tác dụng nào. 

  - "Nếu không phiền thì ngủ cùng đi  " Hắn trầm mặc nói.  

  Tôi lắc đầu. Dì trông coi như hổ rình mồi đi theo phía sau lưng đã đủ hãi rồi.  

Bì Chương càu nhàu, chỉ đi đến cửa phòng cậu ta rồi quay lại phòng mình. Đứng trước cửa tôi đem hết dũng khí vào phòng ngủ, đột nhiên sau lưng khoảng cách rất gần với tôi truyền đến giọng nam nhân khàn khàn thanh : "Ngươi sờ qua ?"

Tôi đã rất sợ cứ nghĩ mình sẽ đã lăn lộn xung quanh, nhưng đây không phải là bạn cùng phòng của tôi. Anh ta lén lút sau lưng tôi khiến người tôi nổi hết cả da gà .

Thấy tôi trốn, anh ta bước thêm một bước nữa và đẩy tôi vào tường "Ngươi  đã chạm vào ta chưa?"

Anh ta nhìn tôi , đột nhiên cười một cái , sờ toán loạn trên mặt tôi rồi nói "Tôi cũng chạm vào."

Tôi mất vài giây để nhận ra rằng anh ấy thực sự đùa với tôi.

Đây hẳn không có một chút nào phù hợp với ấn tượng của tôi về anh ta. Tôi đã rất ấn tượng với những gì anh ấy đã làm quỷ khí dày đặc.

Nhưng sau khi chuyển đến ở với Lão Sở thì trên thực tế, tôi không có bất kỳ giao tiếp nào với bạn cùng phòng của tôi. Mỗi khi  gặp nhau ở hành lang, anh dừng lại, mắt anh nhìn thẳng vào tôi, nhìn chằm chằm vào tôi và tôi  lờ đi cố tránh mặt. Khi tôi đi ngang qua anh ta , tôi sẽ nghe thấy tiếng bước chân phía sau , bất kể anh ta đi hướng nào, ngay lập tức sẽ thay đổi và đuổi kịp tôi.  Tôi đi nhanh, anh ấy nhanh, tôi đi chậm rãi thì anh ấy cũng ấy chậm. Tôi không thể loại bỏ nó. Tôi không biết anh ta có ý gì , tôi chỉ có thể lẻn đến những nơi đông đúc. Khi tôi đi đến góc cầu thang, cố tình quay đầu lại tôi thấy anh ta đang đứng trên cầu thang từ tầng cao nhất nhìn chằm chằm vào tôi, biểu hiện của anh ấy rất dễ chịu.

Vì vậy, để khỏi nhìn thấy anh ta, tôi chuyển đến phòng Lão Sở.

Thật không may, mối quan hệ của tôi với Lão Sở vào thời điểm đó rất vi diệu, bởi vì hắn thường xuyên động tay động chân với tôi .Cũng đều là những người anh em tốt trong nhiều năm nên tôi thực sự không muốn phá vỡ nó, cho đến một ngày hắn ta trực tiếp ép tôi xuống giường. Tôi ngay lập tức đẩy ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục, nói muốn cùng tôi ngủ , còn đem  quần áo của tôi cởi xuống ,lần đó , bạn cùng phòng của tôi đột nhiên xuất hiện.

Nó thực sự rất là bất ngờ.

Sau đó, tôi và Lão Chu cẩn thận nhớ lại rằng cánh cửa phòng ngủ đã bị khóa. Lão Sở, hắn đã sớm có âm mưu, muốn cho ta trong một đêm xử nam biến đại tẩu.

Do đó, không ai biết bạn cùng phòng của tôi đã mở cửa bằng cách nào.

Anh  ta đột nhiên xuất hiện trong cánh cửa một cách nham hiểm, nói rằng sách của tôi rơi ngoài cửa nên đem vào trả. 

Tôi chạy ra ngoài để nói cảm ơn. Cũng nói vài câu với anh ta :" Ta có vài đạo đề không làm được, muốn thỉnh giáo ngươi !"

Bạn cùng phòng của tôi nói tốt thôi , nhưng lần này anh ấy không nhìn tôi, anh ấy nhìn thẳng vào Lão Sở, và miệng anh ấy nổi lên với một nụ cười khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Đó là lần duy nhất chúng tôi nói chuyện. Tôi nói lời cảm ơn với anh ấy. Mặc dù vậy ai cũng đều biết, cái gì đó sách bài tập, tôi căn bản không hề có thứ đó.

Anh ấy hỏi tôi trực tiếp khi tôi quay về phòng.

Tôi nhất thời nghẹn họng.

Tôi lại đột nhiên phát hiện chính mình lâm vào một loại vòng lẩn quẩn. Tôi dựa Lão Sở trốn ta bạn cùng phòng, lại dựa bạn cùng phòng trốn Lão Sở.
Tôi không biết  bạn cùng phòng là cái gì, muốn làm gì, đối tôi có ý đồ gì.
 So tới so lui, vẫn là ma đi.
Vì thế tôi lui lại mấy bước, lui về phòng Lão Sở , đem cửa đóng lại. Lão Sở đặc biệt hưng phấn mà từ sau lưng nhào lên tới, một bên lung tung gặm cổ, một bên hai tay vòng lên áo sơ mi cởi từng nút thắt. Tôi trực tiếp đấm hắn còn nói :" Nếu ngươi về sau còn như vậy, ta liền dẫm nát ngươi tiểu kê kê"
Ân, đúng rồi, còn có một cái, người Lão Sở ưu tú, yếu đuối,  hắn đánh không lại . Cho nên tôi vẫn sẽ ở cùng hắn.
Ai biết cuối cùng ra loại sự tình này cuối cùng vẫn là trốn bạn cùng phòng.

Lúc tôi vào phòng, anh ta đang nằm trên giường, đeo tai nghe nhạc , tai nghe là hàng vỉa hè tầm ba chục một bộ, âm nhạc có chút ồn ào, bài  đang nghe chính là" Dữu Trừng Khán - tình phi đắc dĩ ". 

Tôi  thay quần áo, anh ấy hạ tay xuống và chạm vào mặt tôi. Chuyển động rất mượt mà. Anh ấy thậm chí không nhìn tôi. Có vẻ như điều này đã xảy ra vô số lần giữa chúng tôi.

Tôi sửng sốt một chút, sau đó đổi quần áo mới, lên giường đi ngủ.
Khi tôi ngủ say, tôi đã nghĩ về ý định của anh ta là chạm vào tôi.Thôi cũng được, miễn là anh ta  không phải là ma nhìn thấy tôi trắng trẻo và muốn ăn thịt tôi.
Sau đó mấy ngày,ở cùng phòng tôi phát hiện ra bạn cùng phòng còn rất bình thường. Ngoại trừ việc hay sờ mặt tôi,anh ta tính cách rất thẹn thùng, người cũng thực ôn nhu. Thật khác biệt người trước kia theo dõi tôi đem tôi dọa sợ tới mức tè ra quần. Tôi đoán rằng anh ta là ở trước mặt tôi ngụy trang . Vị tanh mặn nước biển hình như cũng đã biến mất. Chỉ là  phòng ngủ  so với bên ngoài lạnh hơn mấy độ, cũng ít muỗi, nhưng điểm này quỷ dị làm tôi cảm giác không thoải mái,  chỉ có cách là tận lực không thèm nghĩ đến nó.
Lão Sở xảy ra chuyện ba ngày sau có một bạn gái tới tìm tôi. Cô ấy tên Xuân Hiểu , nửa năm trước ta cùng Lão Sở và nàng ấy có ăn cơm chung một lần . Nàng ở bên ngoài quán ăn làm công, Lão Sở cũng chỉ vui chơi một chút sau đó thì qua lại nữ nhân khác . Nàng ta đột nhiên liên hệ khiến tôi rất kinh ngạc.
Tôi bận rộn với bài tập về nhà nên ngày hôm đó và tôi không thể ra ngoài. Cô ấy đến ký túc xá để tìm tôi. Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã bị sốc. Sắc mặt thực sự kém giống một xác chết hơn là người thường. Tôi sợ rằng cô ấy sẽ chết ngay ở đây. Cô ấy từ chối bước vào cửa và hỏi tôi có biết Lão Sở ở đâu không?  Cô ấy gọi cho hắn ta nhưng không thấy có tín hiệu. Tôi chỉ có thể nói với cô ấy một cách uyển chuyển rằng Lão Sở đã qua đời, chỉ ba ngày trước. Tôi không nói với cô ấy một cách cụ thể, tôi sợ rằng cô bé không thể chịu đựng được...
Xuân Hiểu được biết tin Lão Sở  chết, sắc mặt càng trắng, cắn hạ môi, thiếu chút nữa muốn khóc. Tôi thấy nàng ấy đang mang cái túi cũ, và nó rất đáng thương. Tôi mời cô ấy vào phòng . Tôi nghĩ rằng cô ấy đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Có thể là do tình trạng thể chất của cô ấy hoặc cô ấy không giỏi đi bộ. Có lẽ mãi mãi sẽ không thể tìm thấy Lão Sở nên nếu có thể giúp đỡ, thì tôi sẽ cố hết sức  giúp đỡ.

Hơn nữa tôi chú ý tới trang phục ngày hè nóng bức của nàng, Xuân Hiểu mặc quần jean đặc biệt dày. Người nhìn đều thấy nóng muốn chết.
Nàng ngồi xuống, nói bóng nói gió hỏi ta Lão Sở chết như thế nào. Ta chỉ có thể đẩy nói ta không biết. Nàng cảm thấy tôi lừa gạt, nói không được vài câu liền ủy khuất mà khóc,"Hắn nhất định là oán hận ta, như vậy chú chính mình...... Hắn không thích ta, nên bảo ngươi cự tuyệt ta, ta biết mà ."
Tôi  vô tội. Nhưng là nàng lời này, nói được có điểm quái lạ, hay là Lão Sở ngầm không cùng nàng chia tay?
Quả nhiên như thế. Xuân Hiểu cùng ta nói, Lão Sở năm ngày trước còn cùng nàng đi ra ngoài khai phòng.Nguyên lai ngày đó tôi ở cửa sổ nhìn thấy cái bóng hóa ra là nàng.
Tôi cũng không phải đặc biệt kinh ngạc, Lão Sở  sinh hoạt cá nhân tương đối loạn. Tôi tính toán thời gian, đúng là Lão Sở chết trước đó hai ngày. Bởi vì Lão Sở không nói cho ai, tôi  lại không nhận ra cho nên cảnh sát cũng không tìm tới Xuân Hiểu.

Tôi hỏi Xuân Hiểu tới tìm Lão Sở có chuyện gì, nàng ngay từ đầu ấp úng không chịu nói, sau lại đại khái muốn hỏi vay tiền, liền khổ sở nói với tôi, Lão Sở giống như đem bệnh nhiễm cho nàng ấy. Nàng không có tiền trị, có vẻ rất sợ hãi . Sắc mặt đúng thật rất dọa người, tôi lấy toàn bộ tiền trong túi  đưa cho nàng, xem như là vì Lão Sở tích đức. Nàng cầm tiền muốn đi, trước khi đi hỏi ta WC ở nơi nào.

Chúng ta nơi này chỉ có WC nam , nữ sinh tới, liền đi ngồi cầu nơi đó, cũng không có gì lạ. Nàng sau khi đi, tôi liền phát hiện chỗ ngồi , tất cả đều là máu. Bởi vì chiếc giường kia không có nệm,  giường gỗ bị phơi bày,  máu của cô ấy thấm vào gỗ, và nó chuyển sang màu nâu sẫm, tôi nhìn đều hãi hùng khiếp vía. Nữ nhân thật là khủng khiếp, để lại thật nhiều máu. Không quá vài phút, Xuân Hiểu liền xuống lầu. Nàng trước khi đi cười với tôi , nụ cười kia thật quá khủng bố, khiến buổi tối hôm đó tôi gặp phải ác mộng.
Khoảng mười phút sau, khi tôi đang làm bài tập về nhà, tôi nghe thấy tiếng hét chói tai  từ nhà vệ sinh. Tôi chạy ra, nhìn thấy có người quỳ trên mặt đất, mắt hướng tới  nhà WC, nói không ra lời. Tôi chạy đến bên kia, chỉ thấy trên vách ngăn của nhà vệ sinh , trên tường và trên mặt đất cả ở trần nhà đó đều là máu tất cả đều bị văng tung tóe. Tôi cũng không thể tưởng tượng được Xuân Hiểu đã làm những gì trong phòng WC này. Vòi nước  còn in một bàn tay đầy máu. Cách vài bước, trong không khí có một mùi rất kì dị là mùi như rỉ sét rất khó ngửi.
Tôi cảm thấy mình như muốn phát điên lên.

Chỗ xưng hô mình có thay đổi một chút cho ổn với mạch văn. Hmm lâu lắm rồi mới trans lại mà dài thật sự, nhìn mỏi hết cả mắt, có chỗ nào sai mọi người báo nhé mình sửa nhé. Các cậu đọc truyện vui vẻ ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro