Chương 10: Hãy đến nhà tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi lời của Diệp Ly vừa dứt, cả đội đều im lặng.

Giản Hoài Ninh tò mò: "Sao em biết?"

Không chỉ có cậu.

Tiêu Hoành cũng nói: "Trong giới có rất nhiều minh tinh nổi tiếng, có một số người vì không muốn mất fan, theo tôi biết rất nhiều idol đều giả vờ độc thân, thực tế lại là một kiểu khác."

Đây là điều mà hầu hết mọi người đều biết.

Diệp Ly nói: "Anh ấy sẽ không."

Giản Hoài Ninh thuận tay hồi đầy máu cho Diệp Ly, vừa hỏi: "Tại sao?"

Diệp Ly bình tĩnh nói: "Vì không cần."

Giản Hoài Ninh không nói nên lời!

Tiêu Hoành cũng thở dài: "Đúng vậy, đã có địa vị như vậy trong giới rồi, còn sợ mất fan gì nữa, Giang Ảnh Đế đã không còn là idol nữa, anh ấy hoàn toàn là một người có thực lực."

Giản Hoài Ninh nói: "Như vậy xem ra, anh ấy chắc là thật sự lấy sự nghiệp làm trọng."

Tiêu Hoành rất tán thành: "Vẫn là đại thần Diệp lý trí a, phân tích rất đúng, Giang Ảnh Đế quả thật rất coi trọng sự nghiệp! Chẳng trách anh ấy vẫn độc thân đến bây giờ, thì ra là trong lòng không có tình cảm!"

Diệp Ly im lặng một lúc không nói gì.

Giản Hoài Ninh cười cười: "Dù sao cũng là chuyện riêng tư và tự do của người khác."

Tiêu Hoành rất tán thành.

Mấy người vừa trò chuyện vừa chơi, giải đấu Tiên Sơn đã kết thúc.

Sau khi kết thúc, Giản Hoài Ninh nhìn điểm của mình, muốn đổi trang phục thì cần 2k điểm, bây giờ cậu đã có 1200 điểm rồi, vẫn còn khá dư dả, chơi thêm vài ngày nữa là được.

Hệ thống: 【Diệp Ly yêu cầu giao dịch với bạn】

Giản Hoài Ninh mở khung giao dịch, phát hiện là rương báu Tiên Sơn, từ lúc đầu còn từ chối, đến bây giờ lại nhận một cách tự nhiên hơn nhiều.

Giải đấu vừa kết thúc, kênh thế giới cũng rất sôi nổi:

"Tại sao hai ngày nay không thấy thông báo rương báu Tiên Sơn nữa vậy?"

"Không mở à?"

"Tính theo điểm thì, chắc là đội của Diệp Thần lấy được rương báu rồi."

"Lần trước là dược sư đó mở ra được hoa."

"Hahaha vận may của cô ta quá kém."

"Mấy ngày nay không mở, chắc là Diệp Thần thấy vận may của cô ta kém quá nên không cho mở nữa."

Các loại suy đoán bàn tán xôn xao.

Tiêu Hoành nhìn thấy có chút tò mò hỏi trong đội: "Rương báu Tiên Sơn ở chỗ ai vậy?"

Giản Hoài Ninh rất thành thật trả lời: "Ở chỗ tôi, tôi còn chưa mở."

Tiêu Hoành kinh ngạc: "Chẳng lẽ rương báu đều cho cậu hết à?"

Giản Hoài Ninh thành thật đáp: "Ừm."

Tiêu Hoành cảm thấy thật mộng ảo: "Tôi thật sự rất khâm phục Diệp Thần, tin tưởng cậu như vậy, không sợ lãng phí chút nào."

Giản Hoài Ninh cũng có chút áy náy.

Thực ra bản thân cậu cũng cảm thấy như vậy, rương báu Tiên Sơn là rương báu cao cấp, mà vận may của cậu không tốt, mở rương báu như vậy lại không mở ra được đồ tốt, thật sự là có chút phí của giời.

Cậu đang nghĩ.

Diệp Ly: "Đồ cho anh ấy, bao nhiêu cũng không tính là lãng phí."

Giản Hoài Ninh ngẩn người.

Không xa ở phòng bên cạnh, truyền đến tiếng hét của Tiêu Hoành, giọng cậu ta xuyên qua phòng khách lớn tiếng truyền đến: "Hoài Ninh rốt cuộc cậu nhặt được đồ đệ ở đâu vậy, có thể nhặt cho tôi một đứa không!!!"

Giản Hoài Ninh bị giọng nói này làm cho run cả người.

Cố gắng lờ đi tiếng la hét bên ngoài, cậu tập trung lại một chút, ánh mắt lại đặt lên người Diệp Ly.

Giản Hoài Ninh dừng những ngón tay thon dài trên bàn phím một chút, gõ chữ: "Hay là lần sau em đừng cho anh nữa, người ta đều là sư phụ cho đồ đệ đồ tốt, sao bây giờ lại ngược lại rồi."

Cậu cũng không muốn ăn bám đồ đệ a.

Diệp Ly nói: "Không có ngược."

Giản Hoài Ninh nghi hoặc chớp chớp mắt.

Diệp Ly: "Anh đã cho em đủ nhiều rồi."

Giản Hoài Ninh nhớ lại, lúc mình làm sư phụ hình như cũng không cho đồ đệ thứ gì tốt, cậu thường chỉ làm là dẫn đồ đệ nhỏ đi đánh phó bản làm nhiệm vụ, chưa từng có thứ gì như tiên phẩm này, tuy đồ đệ nhỏ hình như không để ý những thứ này, nhưng làm sư phụ cũng không thể quá trơ tráo.

Giản Hoài Ninh nói: "Đợi anh sau này có đồ tốt sẽ cho em."

Diệp Ly bình tĩnh trả lời cậu: "Ừm."

Giản Hoài Ninh thấy anh ta tin tưởng mình như vậy, ngược lại có chút chột dạ.

Nói thật thì Diệp Ly hiện tại là người đứng đầu toàn server, thứ tốt gì mà không có, acc của cậu bây giờ muốn thực lực thì không có trang bị, muốn trang bị thì không có thực lực, chắc có thứ gì cũng không đủ để xem.

Nhưng mà thôi.

Tục ngữ nói chó không chê nhà nghèo, đồ đệ cũng không thể chê sư phụ quá nhỉ.

...

Ngày hôm sau

Khi Giản Hoài Ninh mở mắt ra, mặt trời đã lên cao.

Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, khiến cậu có chút thất thần trong giây lát, đây là một đêm hiếm hoi không có giấc mơ, gần như đã rất lâu rồi, cậu chưa từng ngủ ngon như vậy, mất ngủ trong thời gian dài, đã sớm quên mất cảm giác ngủ một giấc đến khi trời sáng là gì.

Bước ra ngoài.

Tiêu Hoành vừa đánh răng vừa nói: "Bữa sáng tôi đã đặt đồ ăn mang về, ở trên bàn đấy, không biết cậu có ăn quen không."

Giản Hoài Ninh gật đầu: "Tôi không kén ăn."

Tiêu Hoành súc miệng, đi ra bàn ăn nói: "Hôm nay về luôn à?"

"Ừm." Giản Hoài Ninh đi tới cầm lấy đồ dùng vệ sinh dùng một lần của mình, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi sưng và khuôn mặt không có chút huyết sắc trong gương, bình tĩnh thu hồi ánh mắt: "Tôi muốn về sớm xem một chút."

Tiêu Hoành gật đầu: "Vậy để tôi đưa cậu đi."

"Không cần đâu, không phải cậu cũng có việc phải làm sao." Giản Hoài Ninh nói: "Tôi nhớ đường, tự mình đi được."

Tiêu Hoành không từ chối: "Vậy lúc nào có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi."

Giản Hoài Ninh đáp lại một tiếng.

Lúc từ phòng tắm ra, Tiêu Hoành đang cắn bánh quẩy, vừa lướt diễn đàn.

Giản Hoài Ninh ngồi xuống bên cạnh, cầm sữa đậu nành uống vài ngụm, liền nghe cậu ta nói: "Đã bao nhiêu ngày rồi, bây giờ trên diễn đàn game vẫn còn đang thảo luận về cậu."

"Hửm?"

"Chỉ vì cậu nói mình là sư phụ của Diệp đại thần thôi." Tiêu Hoành đặt điện thoại xuống: "Một phần người tin, một phần không tin, còn có một số người hoang mang bịa đặt chuyện, nói cậu câu dẫn Diệp Ly bằng thủ đoạn cao cấp, là một cô gái tâm cơ."

Giản Hoài Ninh dở khóc dở cười, cậu suy nghĩ một chút nói: "Tôi tìm cơ hội làm rõ mình là con trai nhé."

Tiêu Hoành nói: "Cậu cứ lo chuyển nhà đi, mấy chuyện này không gấp, có thể nói sau."

Giản Hoài Ninh nghĩ cũng đúng, không kiên trì nữa.

Ăn sáng xong xách hành lý rời khỏi nhà Tiêu Hoành, đi ra đường lớn tiện tay vẫy một chiếc taxi, báo một địa danh, chỉ mất khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ đã đến nơi.

Tài xế nói: "Đi tiếp con đường này một đoạn nữa là tới."

Giản Hoài Ninh cảm ơn.

Tài xế có thể thấy cậu giống người từ nơi khác đến, liền hỏi lại: "Cần tôi chỉ cho cậu kỹ hơn không, chỗ này hơi khó đi."

"Không cần đâu." Giản Hoài Ninh xách hành lý đứng trước cửa sổ xe, trên mặt thoáng qua nụ cười nhạt, cậu nói: "Trước đây tôi từng sống ở đây, biết đường."

Tài xế lúc này mới rời đi.

Giản Hoài Ninh kéo vali đi trên con đường nhỏ, bảy năm rồi, con đường này và con đường trong ký ức không có gì khác biệt, chỉ là cây cối mọc cao hơn rất nhiều, bóng cây rợp xuống, ánh sáng vòng đi vòng lại, để lại những dấu vết loang lổ.

Đi qua cổng khu nhà, bảo vệ nhìn cậu nhiều hơn vài lần.

Giản Hoài Ninh chủ động đưa ra thẻ ra vào, bảo vệ gật đầu, chào cậu: "Trước đây chưa gặp bao giờ, mới chuyển đến à?"

Đã từng gặp, bảy năm trước.

Giản Hoài Ninh âm thầm bổ sung trong lòng, chàng trai trẻ đội mũ đen vẫn chỉ khẽ gật đầu, giọng nói cậu trong trẻo như suối chảy trên núi: "Vâng, vừa mới chuyển về."

Bảo vệ vẫy tay nói: "Chúc cậu mọi sự thuận lợi!"

Giản Hoài Ninh lễ phép nói: "Cảm ơn."

Bước từng bước trên con đường trong khu phố, con đường đã có chút cũ kỹ, thêm vài phần dấu vết của thời gian.

Đây là một khu nhà cao cấp, toàn bộ khu không có nhà cao tầng, bốn phía xen kẽ là những biệt thự được quy hoạch, tuy rằng đặt ở hiện tại đã không còn là nơi đặc biệt tốt, nhưng nhiều năm trước cũng là khu nhà ở của người giàu.

Giản Hoài Ninh dựa theo ký ức trong đầu đi đến một căn nhà cũ.

Sân hẳn là đã được người ta dọn dẹp, không có cỏ dại, thậm chí trong sân còn có vài khóm hoa.

"Tít"

Cánh cửa lớn mở ra.

Giản Hoài Ninh đứng ở cửa, nhìn cánh cửa phủ đầy bụi bặm từ từ mở ra, phòng khách rộng lớn im ắng, từng tấm vải trắng bao phủ đồ đạc bên dưới, cả căn phòng lạnh lẽo và nhạt nhòa, ánh nắng sau lưng rực rỡ, mà trong nhà lại như một thế giới khác, có chút mùi ẩm mốc của ngôi nhà cũ lâu ngày không có người ở, trên tường treo những bức tranh đã ố vàng, trong tranh có bóng dáng của bốn người, lúc này đã trở nên mờ nhạt.

"Em đã về rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng, chàng trai trẻ đứng ở cửa với vẻ mặt bình thản, giọng nói rất nhỏ, như đang tự nói với chính mình, nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn vào căn nhà trống trải, như muốn nói chuyện với ngôi nhà dường như đã bị thời gian lãng quên này, lại như muốn nói với chính mình.

Hoặc là.

Không muốn nói với ai.

Giản Hoài Ninh chậm rãi bước vào trong nhà, đặt vali xuống, đi lên lầu.

Căn phòng đầu tiên là phòng ngủ của cậu, phòng bên cạnh là của anh trai, cậu mở cửa phòng ngủ, khóa cửa nhẹ nhàng kêu lên, cánh cửa mở ra, đập vào mắt là ánh nắng tràn ngập căn phòng, bên ngoài cửa sổ sát đất là khu vườn sau nhà, cây cối xanh tươi sum suê, theo gió thổi lá cây khẽ lay động, dưới cửa sổ kính đóng chặt, còn có một tấm thảm cũ.

Rất nhiều năm trước.

Cậu thích nhất ngồi trước cửa sổ đọc truyện tranh và làm bài tập.

Giản Hoài Ninh chậm rãi bước tới, ánh mắt cậu cuối cùng dừng lại trên chiếc tủ bên cạnh cửa sổ, tủ đã sớm trống không, ngay cả cánh cửa tủ bên ngoài cũng không còn đóng chặt được nữa, khi mở ra, còn có một mùi ẩm mốc của gỗ cũ.

Kéo ngăn kéo bí mật ra.

"Cạch"

Một cuốn nhật ký cũ kỹ rơi xuống.

Giản Hoài Ninh nhặt lên, đây là một cuốn sổ có mật mã, cậu đã không còn nhớ mật mã của cuốn nhật ký, nhưng theo thời gian trôi qua, khóa cũng đã lỏng lẻo, chỉ cần dùng một chút lực là có thể mở ra.

Những nét chữ non nớt đập vào mắt:

"Hôm nay thi không tốt, mẹ mời thầy dạy piano cho mình, ghét nhất là đi học, đợi anh trai về mình sẽ mách anh ấy."

"Anh trai đã về, anh ấy ủng hộ mẹ. (Tức giận!)"

"Thầy giáo piano nói mình đàn rất hay, chỉ là so với tài năng của anh trai vẫn còn kém xa."

"Game thật vui, mình muốn trở thành người đứng đầu toàn server."

"Bị anh trai phát hiện chơi game rồi, anh ấy muốn thêm bạn với mình, còn trói buộc quan hệ với mình, nói như vậy mới dễ giám sát mình."

"Nhận được một đồ đệ trong game rồi, sau này có người hái thuốc cho mình rồi, mình thật thông minh!"

"Mẹ phát hiện mình chơi game rồi, nói không luyện đàn cho tốt thì sau này không cho chơi nữa."

"Thật ra chơi đàn cũng khá vui, chỉ cần đừng lúc nào cũng so sánh mình với anh trai là được rồi."

"Anh trai tham gia cuộc thi đoạt giải, trên TV đều đang chiếu, các bạn học đều đã xem anh ấy biểu diễn, mình có một người anh trai là minh tinh!"

...

Những nét chữ non nớt trang này qua trang khác.

Lúc đó là những năm tháng vô tư nhất của cậu.

Giản Hoài Ninh ngồi trước cửa sổ sát đất, cẩn thận xem từng trang, trong khe hở của tủ còn có vài trang sách khác, cậu từng chút từng chút xem, hồi ức cũng từ từ như đèn kéo quân hiện lên trong đầu, vì quá nhập tâm, thậm chí không cảm nhận được thời gian trôi qua, cứ xem rồi dựa vào tủ ngủ thiếp đi.

Cho đến khi mặt trời lặn về tây, trời dần tối.

Giản Hoài Ninh đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã tối đi nhiều, vậy mà đã sắp đến đêm rồi.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Chân của Giản Hoài Ninh đã hơi tê, cậu đứng dậy bật đèn, lại đi dọn dẹp phòng ngủ một chút, lúc quay đầu lại thì trời đã hoàn toàn tối đen.

"Ọt ọt..."

Tiếng bụng đói khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đến lúc này mới phát hiện ra ngoài sữa đậu nành buổi sáng, dường như cả ngày chưa ăn gì.

Giản Hoài Ninh cầm điện thoại đi xuống, không nằm ngoài dự đoán, nhà bếp dưới lầu không có gì, giờ này ra ngoài, cậu không quen thuộc với các nhà hàng gần đây, dường như chỉ có đặt đồ ăn mang về là đáng tin nhất.

Rất nhanh.

Giản Hoài Ninh phát hiện, vì vừa về nước, trong điện thoại của cậu không có ứng dụng đặt đồ ăn, thậm chí thanh toán trực tuyến cũng chưa liên kết, chỉ có thẻ tín dụng và tiền mặt.

Đang lúc khó xử.

Mắt Giản Hoài Ninh sáng lên: "Đúng rồi..."

Nhanh chóng đi đến ghế sofa trong phòng khách mở vali, cuối cùng cũng thấy một nồi lẩu ăn liền ở một góc, đây vẫn là lúc cậu kết thúc cách ly ở khách sạn, chị gái tốt bụng ở phòng bên cạnh tiện tay tặng cho cậu.

Giản Hoài Ninh trước đây chưa từng ăn lẩu ăn liền, cậu mở gói đồ ăn theo hướng dẫn trên bao bì, vào bếp lấy một ít nước lạnh ngập qua vạch rồi đậy nắp lại, chờ đợi bữa tối duy nhất của mình.

Không lâu sau.

Mười lăm phút quy định đã đến, Giản Hoài Ninh đã sớm đói đến mức bụng dính vào lưng, cậu đi đến trước bàn mở nắp nồi lẩu, hương thơm ngào ngạt, ngửi thấy vẫn rất ngon miệng.

Giản Hoài Ninh cầm đũa nếm thử một miếng, động tác dừng lại.

Chưa chín.

Có lẽ là do cho ít nước vào gói làm nóng bên dưới, nấu không được bao lâu, rau vẫn còn rất cứng.

"..."

Giản Hoài Ninh cố ăn vài miếng, cuối cùng vẫn bị đánh bại, đậy nắp nồi lẩu lại, bưng lên định vứt đi.

Trong nhà cũng không có thùng rác, thức ăn để lâu không vứt sẽ sinh ra mùi hôi thối, cậu đứng dậy mở cửa chính, định tìm thùng rác công cộng bên ngoài để vứt rác.

Đèn đường ven đường tỏa ánh sáng vàng, lấp lánh.

Con đường nhỏ này không có nhiều người, Giản Hoài Ninh không quen thuộc với vị trí của thùng rác công cộng, tìm một lúc mới thấy thùng rác đối diện, vừa định bước qua thì có một chiếc xe từ khúc cua chạy tới, đèn xe từ xa có chút sáng, tiếng xe chạy qua đường cũng không thể bỏ qua, cậu tự giác đứng sang một bên.

Nhưng không ngờ.

Chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà bên cạnh nhà cậu.

Giản Hoài Ninh nhìn chiếc xe rõ ràng có giá trị không nhỏ dừng ở chỗ đậu xe trước cửa, cửa xe được mở ra, có người bước ra từ bên trong, đêm đã khuya, dưới ánh đèn đường, người đàn ông cao lớn, mặc lễ phục cao cấp bằng lụa đen, động tác tao nhã, bước chân vững vàng, dù không nhìn rõ khuôn mặt, cũng có thể cảm nhận được sự sang trọng bức người, giống như một quý tộc vừa mới từ bữa tiệc trở về.

Người đàn ông đi qua đường, hướng về phía cửa nhà đối diện.

Nhưng khi đi được một nửa thì dừng bước, dưới ánh đèn đường, anh ta đứng cách đó vài bước, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Giản Hoài Ninh?"

Giản Hoài Ninh sững sờ, có chút không dám tin nhìn sang.

Ánh đèn đường chỗ đậu xe vừa rồi không đủ sáng nên không nhìn rõ mặt, bây giờ đến gần, cậu mới xác định được người đó, buột miệng nói: "Giang tiên sinh?"

Giang Vọng đứng bên đường, anh gật đầu: "Ừm."

Giản Hoài Ninh bưng nồi lẩu tự sôi trên tay, rất kinh ngạc: "Anh, sao anh lại ở đây?"

Thật quá trùng hợp, vị ảnh đế lớn trong truyền thuyết vốn là người rất khó gặp, sao trong vòng vài ngày ngắn ngủi cậu lại gặp anh ta nhiều lần như vậy?!

Giang Vọng lại rất bình tĩnh, giọng nói của người đàn ông không chút gợn sóng, trần thuật: "Tôi sống ở đây."

Giản Hoài Ninh càng ngạc nhiên hơn: "Hả?"

Giang Vọng chỉ vào một căn nhà biệt lập hẻo lánh không xa, đó là một biệt thự ba tầng độc lập, dường như còn lớn hơn nhà của Giản Hoài Ninh rất nhiều, trông rất trang nghiêm và sang trọng.

Nhưng Giản Hoài Ninh vẫn rất sốc.

Dù sao đi nữa, khu nhà này của họ cũng đã có tuổi rồi, hơn nữa vị trí hơi xa, không phải là nơi sầm uất nhất, giao thông tốt nhất, với thân phận và địa vị hiện tại của Giang Vọng, vậy mà cũng sống ở đây sao, nhưng đương nhiên cậu sẽ không hỏi ra, dù sao cũng không quen biết đến mức đó, biết đâu vị ảnh đế này lại thích phong cách giản dị này thì sao.

Giản Hoài Ninh ngẩng đầu nhìn anh, che giấu tâm tư phức tạp, cảm thán: "Ra là vậy, thật trùng hợp."

Giang Vọng dường như không có ý định trò chuyện về duyên phận với cậu, ánh mắt của người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn luôn dừng lại trên tay cậu, dưới đêm tối, ánh mắt đen láy của anh sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta không nhìn ra cảm xúc.

Giản Hoài Ninh có chút bối rối, vừa định chuồn đi.

Giang Vọng: "Em đang cầm gì vậy?"

Sợ cái gì thì cái đó tới.

Giản Hoài Ninh hiếm khi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn trả lời: "Lẩu tự sôi ạ."

Giang Vọng nhíu mày một cách khó nhận thấy, anh nói: "Đây là bữa tối của em?"

Giản Hoài Ninh thầm nghĩ đây cũng không tính là bữa tối, dù sao cậu cũng mới ăn có hai miếng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể khẽ gật đầu: "Vừa chuyển đến, chưa mua đồ gì, ăn tạm chút thôi."

Cậu chú ý đến cảm xúc của Giang Vọng, chắc là thấy rất khó chấp nhận.

Dù sao đồ ăn nhanh tiện lợi như vậy đối với một ảnh đế có thân phận và địa vị cao, đứng trên đỉnh cao như vậy, chắc hẳn là đồ ăn vặt không nên động vào, sẽ làm giảm đẳng cấp.

Đang thất thần.

Một bàn tay rộng lớn đặt trước mặt, Giang Vọng nói với cậu: "Đưa cho tôi."

Giản Hoài Ninh sững sờ, lời nói của người đàn ông không hề mạnh mẽ, nhưng lại mang theo một sự áp bức bẩm sinh, khiến người ta theo bản năng phải tuân theo.

Giang Vọng nhận lấy nồi lẩu tự sôi màu đen, nói: "Đi theo tôi."

Giản Hoài Ninh hoàn hồn, thấy anh đi về phía trước, vội vàng đuổi theo, nói: "Không sao đâu, em có thể tự vứt..."

Chưa nói xong, Giang Vọng liếc nhìn cậu, đôi mắt đen láy bình thản không gợn sóng, người đàn ông cao lớn nhìn cậu từ trên cao xuống, rõ ràng không nói gì, nhưng lại khiến Giản Hoài Ninh im bặt.

Giang Vọng vứt đồ vào thùng rác, vừa nói: "Ăn cái này không tốt cho sức khỏe, đến nhà tôi ăn cơm."

Giản Hoài Ninh có chút sửng sốt nhìn người đàn ông mở cửa, thái độ tự nhiên, động tác liền mạch.

Dưới ánh đèn đường, đêm tối sâu thẳm, nhìn bóng dáng Giang Vọng đi phía trước, còn có căn nhà ba tầng trước mặt với thiết kế cổ điển trang nhã, nhìn qua đã toát lên khí chất phi phàm, cậu mới xác định được cảm giác chân thật.

Giản Hoài Ninh không phải là người thích làm phiền người khác, khuôn mặt thanh tú của cậu mang theo sự nghiêm túc: "Không sao đâu, không cần phiền phức như vậy..."

Giang Vọng dừng bước quay đầu nhìn cậu.

Lông mi Giản Hoài Ninh run rẩy, tuy trong lòng có chút căng thẳng, nhưng vẫn không né tránh, cậu không biết tại sao ảnh đế lại chăm sóc cậu như vậy, nhưng không thể nhận không mà.

Giang Vọng thấp giọng nói: "Biết nhặt rau không?"

Giản Hoài Ninh sững sờ, nhưng vẫn thành thật gật đầu: "Biết ạ."

Giang Vọng dường như đứng tại chỗ có chút nóng, anh ta có chút tự nhiên nới lỏng chiếc cà vạt được thắt tinh xảo, theo động tác của anh, chiếc cằm sắc bén hơi nâng lên để lộ yết hầu gợi cảm, chiếc áo sơ mi trắng được may đo vừa vặn hơi lỏng ra, khiến người ta thêm vài phần phóng khoáng, làm giảm đi một chút khí chất lạnh lùng và khó gần, người đàn ông nhìn cậu nói: "Vốn dĩ tôi cũng định làm bữa tối, em vừa hay giúp tôi một tay."

... Thì ra là tiện thể à.

Nghĩ lại cũng đúng, người ta có địa vị có nhan sắc, sao có thể có ý gì với mình chứ!

Giản Hoài Ninh thầm mắng mình một câu, hơn nữa xét về địa vị, một ảnh đế như anh ta chủ động mời một người trong suốt như cậu đã là hạ mình rồi, nếu cậu cứ từ chối mãi, ngược lại sẽ có vẻ kiêu căng, không biết tốt xấu.

Nghĩ đến đây.

Giản Hoài Ninh cũng thả lỏng, đôi mắt sáng ngời, lễ phép nói: "Vậy làm phiền anh rồi."

Giang Vọng đứng tại chỗ, người đàn ông bước đi phía trước, cửa không xa, anh không lấy thẻ ra vào, mà trước mặt Giản Hoài Ninh mở khóa mật mã, bắt đầu nhập mật khẩu, thậm chí không có một chút né tránh.

Giản Hoài Ninh đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng tự giác quay mặt đi.

Trái tim của ảnh đế thật lớn...

Các đại lão đều cởi mở không phòng bị như vậy sao?

"Tít!"

Cửa được mở ra, Giang Vọng đẩy cửa, nói nhỏ: "Mời vào."

Giản Hoài Ninh đi vào phía sau anh, thấy Giang Vọng thay giày, hỏi: "Em cũng cần thay giày sao?"

Giang Vọng lấy từ trong tủ ra một đôi giày khác, đây là một đôi giày mới, và có lẽ là trùng hợp, đôi giày này và đôi dép lê Giang Vọng đang đi không cùng kiểu, mà là một màu khác giống như giày đôi.

Giản Hoài Ninh nhận lấy: "Cảm ơn anh."

Giang Vọng nói: "Ngồi ở phòng khách một lát, tôi thay quần áo rồi ra."

Giản Hoài Ninh đáp lại một tiếng.

Cậu đến nhà người khác đều có chút câu nệ, thậm chí không dám nhìn quá nhiều, dù sao rất nhiều minh tinh idol đều rất chú trọng sự riêng tư, không thích bị người khác dò xét và tìm hiểu quá nhiều, cậu cứ ngoan ngoãn ở yên là được rồi.

Đang nghĩ -

Giang Vọng nói: "Không cần câu nệ, đồ đạc trong phòng khách rm có thể tùy ý động vào, sách trên giá cũng có thể xem."

Giản Hoài Ninh hơi ngạc nhiên, nhất thời không phân biệt được Giang Vọng đang khách sáo với mình hay nói thật, khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng cao lớn của người đàn ông, ngũ quan anh tuấn, và đôi mắt đen láy sâu thẳm, bình tĩnh và điềm nhiên, khiến người ta không nhìn ra vui buồn, căn bản không thể dò xét được suy nghĩ thật sự của anh.

Chắc là khách sáo thôi.

Giản Hoài Ninh gật đầu nói: "Vâng, anh cứ đi đi."

Giang Vọng lúc này mới bước chân xoay người rời đi.

Giản Hoài Ninh cũng không thật sự tùy tiện động vào, cậu ngồi xuống ghế sofa, lúc ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy trên giá đối diện có một hàng huy chương và chứng nhận, bên trong có đủ loại giải thưởng lớn nhỏ, chất liệu cũng khác nhau, có vàng cũng có pha lê, thể hiện thành tựu phi thường của chủ nhân, những thứ này không chỉ là huy chương, mà còn là địa vị vững chắc của ảnh đế tam kim.

Cậu nhìn một lúc.

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Giản Hoài Ninh quay đầu lại, thấy Giang Vọng đã thay đồ thường phục, một bộ đồ thể thao màu đen đơn giản, mặc trên người anh, lại có cảm giác như đồ cao cấp, vóc dáng của Giang Vọng hẳn là được duy trì quanh năm, không chê vào đâu được, rất đẹp trai.

Giản Hoài Ninh thu hồi tầm mắt.

Giang Vọng đi tới: "Đang nhìn gì vậy?"

Giản Hoài Ninh rất thành thật: "Thấy cúp trên giá ạ."

Nhớ tới hôm qua còn nói trong game, Giang Ảnh Đế lấy sự nghiệp làm trọng, rất nỗ lực.

Giản Hoài Ninh nhìn người trước mặt, thuận miệng nói để giảm bớt bầu không khí xa lạ: "Lần đầu tiên thấy nhiều cúp như vậy, anh quả thật là một người rất có sự nghiệp."

Người bình thường nghe thấy lời này cũng sẽ vui vẻ.

Giang Vọng lại im lặng một cách khó hiểu, ánh mắt người đàn ông nhìn Giản Hoài Ninh, khiến cậu đột nhiên có chút căng thẳng, không đoán được ý của anh là gì.

Đang nghĩ -

Giang Vọng nói: "Em có thấy kệ sách bên trong không?"

Giản Hoài Ninh lắc đầu.

Giang Vọng bước tới: "Lại đây."

Giản Hoài Ninh đi theo anh ta về phía trước, nhìn thấy kệ sách trong cùng, đến gần cũng có chút kinh ngạc, chỉ thấy trên kệ sách có rất nhiều truyện tranh và đĩa game, phong cách hoạt hình và anime này dường như có chút không hợp với ngôi nhà cổ kính trang nhã và trưởng thành này nhưng lại thực sự tồn tại, hơn nữa Giản Hoài Ninh còn có chút ngạc nhiên khi phát hiện, cậu có thể nhận ra rất nhiều truyện tranh và trò chơi quen thuộc yêu thích, khẩu vị của họ lại đặc biệt giống nhau.

Không ngờ người có vẻ ngoài nghiêm túc như vậy cũng có mặt này.

Giản Hoài Ninh nhìn sang người bên cạnh, đáy mắt mang theo vài phần ý cười ôn hòa, cậu nói: "Không ngờ anh cũng thích những thứ này."

"Ừm." Giang Vọng khẽ gật đầu, người đàn ông ra vẻ như không để ý, ánh mắt dừng lại trên người Giản Hoài Ninh, thấp giọng nói: "Sự nghiệp của tôi, cũng không nặng như vậy đâu."

Nhật ký xx
Hôm nay cố tình nhập mật khẩu chậm một chút, không biết vợ có nhìn thấy không, lần sau khi nào cậu ấy mới đến nữa đây?
——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro